Chí Tôn Đặc Công
Chương 137: Đánh thắng thì khi dễ, đánh không lại thì liền xin tha
Tần Dương đưa hai tay ra, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay sạch sẽ thon dài kia, ý lạnh trong con ngươi lại tăng thêm hai phần.
Phế hai tay của mình?
Để cả đời mình không thể đánh đàn piano được nữa?
Tần Dương ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, ánh mắt hơi nheo lại:
- Anh là ai?
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương nhìn chằm chằm, trong lòng lại dâng lên mấy phần cảm giác chột dạ, cảm giác chột dạ này khiến hắn cảm thấy rất căm tức.
Đối phương chẳng qua chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi, cũng chỉ có một người, sao mình lại cảm thấy thấp thỏm, thậm chí là một chút sợ hãi xẹt qua?
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, hung hãn khảy một chân, hừ lạnh nói:
- Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tay mày không giữ được nữa. Tao khuyên mày ít phản kháng thôi, chuyện có thể giải quyết bằng một cục gạch, đừng làm cho cả người chảy máu!
Tần Dương gật đầu một cái:
- Được thôi, nếu anh không chịu nói, vậy chút nữa tôi sẽ hỏi lại!
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa thấy trên mặt Tần Dương không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn trầm ổn cao ngạo, giống như đám người trước mặt hắn chỉ là kiến vậy, dường như hoàn toàn không để mắt đến đám người của mình.
Một thanh niên bên cạnh hắn ta trong tay nhận lấy cục gạch, hừ lạnh một tiếng:
- Ánh mắt mày làm tao rất ghét, mày chọc giận tao rồi, tao quyết định đến phế bỏ tay mày…Đè nó lại!
Hắn cũng không định hao phí quá nhiều thời gian ở đây, dù sao cũng là làm chuyện xấu, vẫn nên nhanh chóng làm xong rồi té là được. Hơn nữa đối phương khiến hắn cảm thấy rất bất an, còn khiến hắn vốn thường ngày hay thích nói nhảm giờ phải nói tóm tắt lại.
Gã cầm dao găm xông đến Tần Dương cười lạnh một tiếng, dao găm trong tay duỗi ra trước một chút, uy hiếp nói:
- Đừng nhúc nhích, nếu không dao này đâm xuống, có thể mày sẽ chết…
Hắn còn chưa nói hết lời, Tần Dương đã rất tùy ý đưa tay ra, trực tiếp bắt được chính xác bàn tay cầm dao găm của hắn, sau đó dùng lực bẻ gãy.
- Rắc rắc!
Cổ tay cầm dao găm của người đàn ông cong đến một góc độ quỷ dị, dao găm trực tiếp rơi xuống đất. Tần Dương trở tay tát một bạt tai vào mặt hắn, khiến cả người hắn ngã bay ra ngoài, người còn đang trên không trung, mấy cái răng đã trực tiếp bay ra.
Mắt người đàn ông áo sơ mi hoa đột nhiên trợn to, mắt cũng lồi ra mấy phần, hét lớn theo bản năng:
- Ngơ ra làm gì, cùng tiến lên, giã nó!
Những tên xung quanh toàn bộ đều rút ống thép và dao găm đã giấu ra, hung tợn nhào tới Tần Dương. Nhưng trước mặt Tần Dương, bọn họ căn bản giống như đứa bé sơ sinh còn chưa biết cả đi, hoàn toàn không có bất kỳ sức đề kháng nào.
Tần Dương tiện tay bắt được một ống thép đang đập tới, kéo một cái, kéo người đàn ông này tới trước mặt, lên gối một cái. Người đàn ông đó nhất thời nhìn vào phần thân dưới trợn ngược mắt ngã ra đất, xém chút nữa miệng sùi bọt mép.
Bất kể là ai, hạ thân bị một cú hiểm ác như vậy, người có mạnh đến cỡ nào đều sẽ “sướng” đến không chịu nổi.
Một người đàn ông khác cầm dao găm nhanh chóng vọt tới, tàn bạo đâm dao găm tới cánh tay Tần Dương. Tần Dương bước ngang một bước, ống thép nắm trong tay trở tay quất tới, vừa khéo nện vào cánh tay hắn cầm dao găm.
- Rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, tên này kêu thảm một tiếng, kéo cánh tay gãy, lảo đảo lui về phía sau.
Tần Dương lười lãng phí thời gian cùng đám côn đồ này, ống thép trong tay xoay chuyển mấy cái, mỗi lần đều có người ngã xuống, chớp mắt chỉ còn lại tên cầm ống thép cuối cùng.
Hắn hoảng sợ nhìn Tần Dương bước tới, hai chân đang run rẩy kịch liệt. Hắn đã bao giờ gặp được kẻ nào hung hãn như vậy đâu.
Tần Dương nắm quần áo hắn lại, kéo tới trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Trong tay người này mặc dù còn cầm ống thép, nhưng bị Tần Dương nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, đã hoàn toàn mất đi dũng khí động thủ với Tần Dương, ống thép rớt xuống đất, lời nói cũng vì quá khẩn trương mà trở nên lập bà lập bập:
- Đại ca, tha mạng, tha cho em, em…
Lời người đàn ông này còn chưa nói xong, Tần Dương đã cụng đầu mặt đối mặt, vừa hay đụng vào mặt hắn.
- A!
Sóng mũi gã này sụp xuống, máu tươi trào ra ngoài, hắn vội vàng đưa hai tay ra che mặt, nhưng máu tươi vẫn không ngừng phun ra từ trong kẽ tay.
Tần Dương tiện tay đẩy người này ra, xách ống thép trong tay đi tới người đàn ông mặc áo sơ mi hoa và tên nhặt phụ nữ đang đứng trơ như phỗng.
Nét âm lãnh và đắc ý trên mặt người đàn ông mặc áo sơ mi hoa sớm đã bay mất, trong con ngươi hắn phản chiếu sự sợ hãi sâu đậm. Hắn nhìn Tần Dương chậm rãi đi tới, phảng phất như thấy một con thú dữ hình người đang ép gần.
Tên nhặt phụ nữ lại không chịu nổi, thấy Tần Dương đi tới, theo bản năng lui về phía sau, nhưng vì quá căng thẳng mà chân không nghe theo sai bảo, lập tức vấp ngã xuống đất, cả người đều phát run, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
- Mày…mày muốn làm gì?
Tần Dương đi tới trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn:
- Không phải anh đến phế bỏ hai tay tôi sao, tôi đến rồi đây.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa chật vật nuốt từng ngụm nước bọt, không chút do dự mở miệng nói:
- Hắn mới là người muốn hai tay cậu, chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, kiếm chút tiền khổ cực. Đại nhân, cậu có đại lượng, xin hãy tha tôi một mạng, A Thất tôi nhất định báo đáp…
Tần Dương lạnh lùng lắc đầu:
- Đánh thắng thì khi dễ, đánh không lại thì xin tha, phong cách làm ăn của loại người các anh đúng là không khác chút nào.
Tần Dương tiện tay vứt bỏ ống thép trong tay, sau đó đưa tay lấy cục gạch trong tay người đàn ông mặc áo sơ mi hoa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa mắt thấy hai tay Tần Dương trống trơn, hung quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên giơ cục gạch lên đập về phía đầu Tần Dương. Với lực đạo này của hắn, nếu quả thật đập trúng, Tần Dương tuyệt đối sẽ bể đầu chảy máu, thậm chí có thể bị đập chết.
Chỉ là cục gạch của hắn căn bản không thể đập xuống, còn ở giữa không trung đã bị tay Tần Dương chặn lại.
Tần Dương lạnh lùng nhìn hắn, tay phải từ từ cưỡng ép lấy cục gạch từ trong tay hắn ra.
Nhìn cục gạch trong tay Tần Dương, trán người đàn ông áo sơ mi hoa lập tức toát ra mồ hôi lạnh ào ào, hắn cưỡng ép bản thân mình trấn định lại:
- Tiểu tử, tha được cho người thì nên tha, tao biết ngươi là sinh viên năm nhất đại học Trung Hải, hôm nay mày cho bọn tao đi, chuyện này tao sẽ xem như chưa xảy ra, nếu không lão đại tao sẽ không tha cho mày.
Tần Dương cầm cục gạch trong tay cân nhắc:
- Ồ, anh còn có lão đại à, hắn là ai?
Người đàn ông sơ mi hoa nhanh miệng nói:
- Lão đại tao là anh Cường khu này, chơi ở khu này ai mà không biết. Hôm nay nếu mày ra tay với tao, xem như đánh vào mặt anh Cường, anh Cường sẽ không bỏ qua cho mày!
Tần Dương cười cười nói:
- Được, con người tôi rất ghét phiền phức, cũng lười để các anh đến đại học Trung Hải tìm tôi. Anh gọi điện cho anh Cường gì đó của anh đi, tôi ở đây đợi hắn. Ừ, cho anh thời gian hai phút!
Sau khi Tần Dương nói xong, cũng không quan tâm người đàn ông sơ mi hoa này có gọi điện không, trong tay cầm cục gạch, xoay người đi đến chỗ tên đàn ông nhặt phụ nữ.
Phế hai tay của mình?
Để cả đời mình không thể đánh đàn piano được nữa?
Tần Dương ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, ánh mắt hơi nheo lại:
- Anh là ai?
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương nhìn chằm chằm, trong lòng lại dâng lên mấy phần cảm giác chột dạ, cảm giác chột dạ này khiến hắn cảm thấy rất căm tức.
Đối phương chẳng qua chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi, cũng chỉ có một người, sao mình lại cảm thấy thấp thỏm, thậm chí là một chút sợ hãi xẹt qua?
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, hung hãn khảy một chân, hừ lạnh nói:
- Tao là ai không quan trọng, quan trọng là tay mày không giữ được nữa. Tao khuyên mày ít phản kháng thôi, chuyện có thể giải quyết bằng một cục gạch, đừng làm cho cả người chảy máu!
Tần Dương gật đầu một cái:
- Được thôi, nếu anh không chịu nói, vậy chút nữa tôi sẽ hỏi lại!
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa thấy trên mặt Tần Dương không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn trầm ổn cao ngạo, giống như đám người trước mặt hắn chỉ là kiến vậy, dường như hoàn toàn không để mắt đến đám người của mình.
Một thanh niên bên cạnh hắn ta trong tay nhận lấy cục gạch, hừ lạnh một tiếng:
- Ánh mắt mày làm tao rất ghét, mày chọc giận tao rồi, tao quyết định đến phế bỏ tay mày…Đè nó lại!
Hắn cũng không định hao phí quá nhiều thời gian ở đây, dù sao cũng là làm chuyện xấu, vẫn nên nhanh chóng làm xong rồi té là được. Hơn nữa đối phương khiến hắn cảm thấy rất bất an, còn khiến hắn vốn thường ngày hay thích nói nhảm giờ phải nói tóm tắt lại.
Gã cầm dao găm xông đến Tần Dương cười lạnh một tiếng, dao găm trong tay duỗi ra trước một chút, uy hiếp nói:
- Đừng nhúc nhích, nếu không dao này đâm xuống, có thể mày sẽ chết…
Hắn còn chưa nói hết lời, Tần Dương đã rất tùy ý đưa tay ra, trực tiếp bắt được chính xác bàn tay cầm dao găm của hắn, sau đó dùng lực bẻ gãy.
- Rắc rắc!
Cổ tay cầm dao găm của người đàn ông cong đến một góc độ quỷ dị, dao găm trực tiếp rơi xuống đất. Tần Dương trở tay tát một bạt tai vào mặt hắn, khiến cả người hắn ngã bay ra ngoài, người còn đang trên không trung, mấy cái răng đã trực tiếp bay ra.
Mắt người đàn ông áo sơ mi hoa đột nhiên trợn to, mắt cũng lồi ra mấy phần, hét lớn theo bản năng:
- Ngơ ra làm gì, cùng tiến lên, giã nó!
Những tên xung quanh toàn bộ đều rút ống thép và dao găm đã giấu ra, hung tợn nhào tới Tần Dương. Nhưng trước mặt Tần Dương, bọn họ căn bản giống như đứa bé sơ sinh còn chưa biết cả đi, hoàn toàn không có bất kỳ sức đề kháng nào.
Tần Dương tiện tay bắt được một ống thép đang đập tới, kéo một cái, kéo người đàn ông này tới trước mặt, lên gối một cái. Người đàn ông đó nhất thời nhìn vào phần thân dưới trợn ngược mắt ngã ra đất, xém chút nữa miệng sùi bọt mép.
Bất kể là ai, hạ thân bị một cú hiểm ác như vậy, người có mạnh đến cỡ nào đều sẽ “sướng” đến không chịu nổi.
Một người đàn ông khác cầm dao găm nhanh chóng vọt tới, tàn bạo đâm dao găm tới cánh tay Tần Dương. Tần Dương bước ngang một bước, ống thép nắm trong tay trở tay quất tới, vừa khéo nện vào cánh tay hắn cầm dao găm.
- Rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, tên này kêu thảm một tiếng, kéo cánh tay gãy, lảo đảo lui về phía sau.
Tần Dương lười lãng phí thời gian cùng đám côn đồ này, ống thép trong tay xoay chuyển mấy cái, mỗi lần đều có người ngã xuống, chớp mắt chỉ còn lại tên cầm ống thép cuối cùng.
Hắn hoảng sợ nhìn Tần Dương bước tới, hai chân đang run rẩy kịch liệt. Hắn đã bao giờ gặp được kẻ nào hung hãn như vậy đâu.
Tần Dương nắm quần áo hắn lại, kéo tới trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Trong tay người này mặc dù còn cầm ống thép, nhưng bị Tần Dương nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, đã hoàn toàn mất đi dũng khí động thủ với Tần Dương, ống thép rớt xuống đất, lời nói cũng vì quá khẩn trương mà trở nên lập bà lập bập:
- Đại ca, tha mạng, tha cho em, em…
Lời người đàn ông này còn chưa nói xong, Tần Dương đã cụng đầu mặt đối mặt, vừa hay đụng vào mặt hắn.
- A!
Sóng mũi gã này sụp xuống, máu tươi trào ra ngoài, hắn vội vàng đưa hai tay ra che mặt, nhưng máu tươi vẫn không ngừng phun ra từ trong kẽ tay.
Tần Dương tiện tay đẩy người này ra, xách ống thép trong tay đi tới người đàn ông mặc áo sơ mi hoa và tên nhặt phụ nữ đang đứng trơ như phỗng.
Nét âm lãnh và đắc ý trên mặt người đàn ông mặc áo sơ mi hoa sớm đã bay mất, trong con ngươi hắn phản chiếu sự sợ hãi sâu đậm. Hắn nhìn Tần Dương chậm rãi đi tới, phảng phất như thấy một con thú dữ hình người đang ép gần.
Tên nhặt phụ nữ lại không chịu nổi, thấy Tần Dương đi tới, theo bản năng lui về phía sau, nhưng vì quá căng thẳng mà chân không nghe theo sai bảo, lập tức vấp ngã xuống đất, cả người đều phát run, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
- Mày…mày muốn làm gì?
Tần Dương đi tới trước mặt người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn:
- Không phải anh đến phế bỏ hai tay tôi sao, tôi đến rồi đây.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa chật vật nuốt từng ngụm nước bọt, không chút do dự mở miệng nói:
- Hắn mới là người muốn hai tay cậu, chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, kiếm chút tiền khổ cực. Đại nhân, cậu có đại lượng, xin hãy tha tôi một mạng, A Thất tôi nhất định báo đáp…
Tần Dương lạnh lùng lắc đầu:
- Đánh thắng thì khi dễ, đánh không lại thì xin tha, phong cách làm ăn của loại người các anh đúng là không khác chút nào.
Tần Dương tiện tay vứt bỏ ống thép trong tay, sau đó đưa tay lấy cục gạch trong tay người đàn ông mặc áo sơ mi hoa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa mắt thấy hai tay Tần Dương trống trơn, hung quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên giơ cục gạch lên đập về phía đầu Tần Dương. Với lực đạo này của hắn, nếu quả thật đập trúng, Tần Dương tuyệt đối sẽ bể đầu chảy máu, thậm chí có thể bị đập chết.
Chỉ là cục gạch của hắn căn bản không thể đập xuống, còn ở giữa không trung đã bị tay Tần Dương chặn lại.
Tần Dương lạnh lùng nhìn hắn, tay phải từ từ cưỡng ép lấy cục gạch từ trong tay hắn ra.
Nhìn cục gạch trong tay Tần Dương, trán người đàn ông áo sơ mi hoa lập tức toát ra mồ hôi lạnh ào ào, hắn cưỡng ép bản thân mình trấn định lại:
- Tiểu tử, tha được cho người thì nên tha, tao biết ngươi là sinh viên năm nhất đại học Trung Hải, hôm nay mày cho bọn tao đi, chuyện này tao sẽ xem như chưa xảy ra, nếu không lão đại tao sẽ không tha cho mày.
Tần Dương cầm cục gạch trong tay cân nhắc:
- Ồ, anh còn có lão đại à, hắn là ai?
Người đàn ông sơ mi hoa nhanh miệng nói:
- Lão đại tao là anh Cường khu này, chơi ở khu này ai mà không biết. Hôm nay nếu mày ra tay với tao, xem như đánh vào mặt anh Cường, anh Cường sẽ không bỏ qua cho mày!
Tần Dương cười cười nói:
- Được, con người tôi rất ghét phiền phức, cũng lười để các anh đến đại học Trung Hải tìm tôi. Anh gọi điện cho anh Cường gì đó của anh đi, tôi ở đây đợi hắn. Ừ, cho anh thời gian hai phút!
Sau khi Tần Dương nói xong, cũng không quan tâm người đàn ông sơ mi hoa này có gọi điện không, trong tay cầm cục gạch, xoay người đi đến chỗ tên đàn ông nhặt phụ nữ.