Chí Tôn Đặc Công
Chương 136: Hắn muốn đôi bàn tay chơi đàn của mày
- Bản piano nào à?
Tần Dương gặp khó khăn với vấn đề này. Quả thật hắn không có nhiều kinh nghiệm biễu diễn lớn như vậy, nên hắn cũng không biết nên trình diễn bài gì cho phải.
Miêu Toa cười nói:
- Cậu không cần cân nhắc nhiều như vậy. Cứ chọn bản sở trường của cậu, mãnh liệt nhất, lóa mắt nhất, dọa người nhất là được, đến lúc đó tôi sẽ để cậu độc tấu một bản, còn về bài nào thì cậu cứ chọn đi, nên chọn bài có thể khiến cho tất cả mọi người đều giật mình ấy. Còn mấy bản khác cậu cứ phối hợp với tôi trên sân khấu là được, mấy bài đó cũng không khó khăn gì, đối với cậu cũng đơn giản thôi, chỉ cần luyện qua hai lần là được.
Tần Dương suy nghĩ một chút:
- Vâng, hay là bản “Hồi ức của Don Juan” đi, đủ độ khó, đủ mạnh mẽ, có thể khống chế được sân khấu. Dù sao cũng còn một khoảng thời gian nữa, em luyện tập nhiều một chút hẳn không có vấn đề gì đâu.
- Cậu muốn biển diễn “Hồi ức của Don Juan”?
Ánh mắt của Miêu Toa sáng lên, mặt đầy hưng phấn:
- Đây chính là một trong mười bản piano khó nhất thế giới đó, cậu nhắm được không vậy? Nếu làm hỏng thì khách mời thần bí sẽ thành trò cười đấy.
Tần Dương cười nói:
- Không thành vấn đề. Không phải còn hơn hai mươi ngày sao, em sẽ nhờ thầy chỉ bảo, cố gắng để làm nó càng lưu loát, càng tình cảm hơn.
Mặt Miêu Toa đầy mong đợi:
- Được, nếu đã có thầy Trương giúp đỡ nhất định không có vấn đề, tôi cũng hy vọng thấy được thời khắc cậu tỏa sáng.
Chuyện đó cứ quyết định như thế, Tần Dương tiếp tục đi lên sân khấu bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Người phụ nữ say rượu đêm qua hôm qua không xuất hiện nữa vì hôm nay không có người mang mojito đến cho Tần Dương.
Tần Dương cũng không để tâm đến, chỉ yên tĩnh đánh đàn, chẳng qua là ở trong một góc tối âm u mà Tần Dương không thấy rõ, có hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm hắn. Nếu như Tần Dương ở đấy, nhất định sẽ nhận ra một người đàn ông trong đó chính là tên đi nhặt phụ nữ ngày hôm qua bị đã Tần Dương đuổi đi.
Hắn ta cầm một ly rượu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thất ca, chính là thằng ranh con này! Ngày hôm qua em khó khăn lắm mới nhặt được một con nhìn được, lại bị nó làm hỏng, còn hại em mất hết mặt mũi, mối hận này em nuốt không trôi!
Ngồi đối diện hắn là một người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền vàng, trên cánh tay cuồn cuộn lộ ra một hình xăm màu xanh, là cái đuôi của bọ cạp.
Tên mặc áo ca rô nhàn nhã cầm ly rượu, hiển nhiên không quan tâm chuyện này mấy:
- Điều tra qua chưa?
Hắn ta gật đầu:
- Em nghe ngóng được hình như thằng ranh này là sinh viên năm nhất của đại học Trung Hải, không phải là người ở đây…
Người mặc áo ca rô cười cười:
- Chú muốn thế nào?
Tên đi nhặt phụ nữ hung hăng trả lời:
- Em muốn phế tay nó, để nó cả đời này cũng không chạm đến được piano, cho nó hối hận cả đời.
Thất ca nói:
- Điều này đơn giản, một cục gạch là được, dù là chữa hết cũng không thể linh hoạt như trước nữa, chơi đàn thì không thể nào được nữa.
Tên đi nhặt phụ nữ ừ một tiếng:
- Xin Thất ca ra mặt giúp em - Hắn ta lấy ra xấp tiền đã chuẩn bị trong túi, đẩy đến trước mặt đối diện - Đây là chút tâm ý của em, xin Thất ca nhận lấy!
Người đàn ông kia cầm xấp tiền lên, hài lòng nói:
- Được, nếu chú đã hiểu chuyện như vậy thì anh sẽ ra tay giúp chú chuyện này, nó mười một giờ tan ca đúng không?
- Đúng vậy.
Người mặc áo sơ mi ca rô gật đầu:
- Được, chú cừ chờ xem trò vui đi.
Hắn ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc, thuận miệng phân phó:
- Kê Tử, tìm bốn năm anh em, mười một giờ chờ trước của quán bar Mộng Điệp.
Tên đi nhặt phụ nữ thấy người đối diện đã gọi người, hòn đá trong lòng cũng đặt xuống. Hắn có nghề nghiệp đàng hoàng, thu nhập không thấp, nhưng lại thích đi nhặt phụ nữ ở mấy chỗ này, lẫn vào đây lâu, hắn đương nhiên cũng biết giá của địa đầu xà Thất ca cũng chính là người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này.
Mặc dù hắn muốn tự mình trả thù, nhưng đối phương cũng là một người cao lớn, hắn sợ mình hắn không giải quyết được, nên mới đến tìm Thất ca, bỏ tiền nhờ hắn ta làm. Anh em của Thất ca không ít, làm mấy loại chuyện thế này cũng nhanh gọn.
Hắn cầm ly rượu lên, cạn sạch một ly, quay đầu nhìn Tần Dương đang biển diễn, trong lòng cười nhạt một tiếng!
Đàn đi, mày đàn đi, qua hôm nay mày đừng hòng chơi đàn nữa!
Tần Dương đương nhiên không biết mình đã bị theo dõi, hắn vẫn đánh đàn đến mười một giờ đêm như thường lệ sau đó thay quần áo, lên tiếng chào mấy người Tiền Tiểu Quyên rồi rời khỏi quán bar.
Bên ngoài quán bar không xa là quốc lộ, ven đường có hàng rào sắt, lúc này đã có bảy tám tên đàn ông đang ngồi hoặc dựa vào hàng rào sắt hút thuốc. Nhìn thấy Tần Dương đi ra, mấy tên này vứt tàn thuốc trong tay đi ra chặn trước mặt Tần Dương.
Lúc mới đầu Tần Dương nhìn thấy bọn họ, ánh mắt lướt qua đám người thì thấy một gương mặt hơi quen, mắt hơi nheo lại.
Đây không phải là tên tên đi nhặt phụ nữ hôm qua sao?
Tìm người đến trả thù à?
Thất ca vung tay lên, mấy người đàn ông bên cạnh ngay lập tức bao vây Tần Dương lại, một người trong đó cầm một con dao găm sắt bén nhắm vào Tần Dương.
- Người anh em, có chút việc muốn tìm cậu trò chuyện một lát, đi với chúng ta đi.
Tần Dương nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh lùng đi nhiều:
- Đi đâu?
Tên cầm dao găm cười nói:
- Ở đây nhiều người như vậy, không tiện nói chuyện phiếm, chúng ta đến hẻm bên cạnh nói chuyện vài câu.
Hắn ta hơi dừng lại một lát, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn:
- Nếu mày kêu gào hoặc không phối hợp vậy tao cũng không ngại xin mày ít tiết đâu.
Khóe miệng Tần Dương nhếch lên hai phân, quay người sang đi theo đám người đến ngõ hẻm bên cạnh quán bar.
Hắn hiển nhiên biết đám người này định làm gì, nhưng đây là ven đường, bọn họ hẳn không dám quá vênh váo, đi đến hẻm tối, không ai quản lý bọn họ muốn làm gì thì làm.
Một đám người cứ như vậy lôi Tần Dương vào con hẻm bên cạnh, sâu bên trong chỉ có hai ngọn đèn đường vàng vọt, lạnh lẽo không có lấy một bóng người.
Thất ca dừng bước, nhìn sang hai bên một chút, phà ra một làn khói, thản nhiên nói:
- Nơi này đi.
Tất cả mọi người đều dừng chân, mấy tên đàn ông tản ra hai bước, nhưng vẫn vây quanh Tần Dương phòng cho hắn chạy trốn.
Tần Dương quay đầu nhìn tên đi nhặt phụ nữ đằng sau đám người:
- Những tên này là anh tìm đền để báo thù tôi sao?
Tên đi nhặt phụ nữ đi lên hai bước, đắc ý nói:
- Ngày hôm qua tao cũng đã nói rồi, chuyện này không phải cứ như thế mà hết được!
Tần Dương cười cười:
- Vậy anh muốn thế nào, đánh tôi một trận sao?
Hắn ta nhìn thấy Tần Dương lúc này còn cười được, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng bên mình nhiều người như vậy, còn mang theo dao găm, đối phương chẳng qua là một tên tay không, tên đi nhặt phụ nữ căn bản không lo đối phương sẽ chạy thoát nổi, cười lạnh nói:
- Đánh mày ấy à, thế thì đơn giản quá.
Tần Dương hơi nhướng mày lên:
- Vậy ông muốn thế nào?
Người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô cười, bộ dạng như nắm trong tay mọi chuyện, ngón tay kẹp thuốc lá chỉ vào Tần Dương nói:
- Hắn muốn đôi bàn tay chơi piano của mày!
Tần Dương gặp khó khăn với vấn đề này. Quả thật hắn không có nhiều kinh nghiệm biễu diễn lớn như vậy, nên hắn cũng không biết nên trình diễn bài gì cho phải.
Miêu Toa cười nói:
- Cậu không cần cân nhắc nhiều như vậy. Cứ chọn bản sở trường của cậu, mãnh liệt nhất, lóa mắt nhất, dọa người nhất là được, đến lúc đó tôi sẽ để cậu độc tấu một bản, còn về bài nào thì cậu cứ chọn đi, nên chọn bài có thể khiến cho tất cả mọi người đều giật mình ấy. Còn mấy bản khác cậu cứ phối hợp với tôi trên sân khấu là được, mấy bài đó cũng không khó khăn gì, đối với cậu cũng đơn giản thôi, chỉ cần luyện qua hai lần là được.
Tần Dương suy nghĩ một chút:
- Vâng, hay là bản “Hồi ức của Don Juan” đi, đủ độ khó, đủ mạnh mẽ, có thể khống chế được sân khấu. Dù sao cũng còn một khoảng thời gian nữa, em luyện tập nhiều một chút hẳn không có vấn đề gì đâu.
- Cậu muốn biển diễn “Hồi ức của Don Juan”?
Ánh mắt của Miêu Toa sáng lên, mặt đầy hưng phấn:
- Đây chính là một trong mười bản piano khó nhất thế giới đó, cậu nhắm được không vậy? Nếu làm hỏng thì khách mời thần bí sẽ thành trò cười đấy.
Tần Dương cười nói:
- Không thành vấn đề. Không phải còn hơn hai mươi ngày sao, em sẽ nhờ thầy chỉ bảo, cố gắng để làm nó càng lưu loát, càng tình cảm hơn.
Mặt Miêu Toa đầy mong đợi:
- Được, nếu đã có thầy Trương giúp đỡ nhất định không có vấn đề, tôi cũng hy vọng thấy được thời khắc cậu tỏa sáng.
Chuyện đó cứ quyết định như thế, Tần Dương tiếp tục đi lên sân khấu bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Người phụ nữ say rượu đêm qua hôm qua không xuất hiện nữa vì hôm nay không có người mang mojito đến cho Tần Dương.
Tần Dương cũng không để tâm đến, chỉ yên tĩnh đánh đàn, chẳng qua là ở trong một góc tối âm u mà Tần Dương không thấy rõ, có hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm hắn. Nếu như Tần Dương ở đấy, nhất định sẽ nhận ra một người đàn ông trong đó chính là tên đi nhặt phụ nữ ngày hôm qua bị đã Tần Dương đuổi đi.
Hắn ta cầm một ly rượu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thất ca, chính là thằng ranh con này! Ngày hôm qua em khó khăn lắm mới nhặt được một con nhìn được, lại bị nó làm hỏng, còn hại em mất hết mặt mũi, mối hận này em nuốt không trôi!
Ngồi đối diện hắn là một người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền vàng, trên cánh tay cuồn cuộn lộ ra một hình xăm màu xanh, là cái đuôi của bọ cạp.
Tên mặc áo ca rô nhàn nhã cầm ly rượu, hiển nhiên không quan tâm chuyện này mấy:
- Điều tra qua chưa?
Hắn ta gật đầu:
- Em nghe ngóng được hình như thằng ranh này là sinh viên năm nhất của đại học Trung Hải, không phải là người ở đây…
Người mặc áo ca rô cười cười:
- Chú muốn thế nào?
Tên đi nhặt phụ nữ hung hăng trả lời:
- Em muốn phế tay nó, để nó cả đời này cũng không chạm đến được piano, cho nó hối hận cả đời.
Thất ca nói:
- Điều này đơn giản, một cục gạch là được, dù là chữa hết cũng không thể linh hoạt như trước nữa, chơi đàn thì không thể nào được nữa.
Tên đi nhặt phụ nữ ừ một tiếng:
- Xin Thất ca ra mặt giúp em - Hắn ta lấy ra xấp tiền đã chuẩn bị trong túi, đẩy đến trước mặt đối diện - Đây là chút tâm ý của em, xin Thất ca nhận lấy!
Người đàn ông kia cầm xấp tiền lên, hài lòng nói:
- Được, nếu chú đã hiểu chuyện như vậy thì anh sẽ ra tay giúp chú chuyện này, nó mười một giờ tan ca đúng không?
- Đúng vậy.
Người mặc áo sơ mi ca rô gật đầu:
- Được, chú cừ chờ xem trò vui đi.
Hắn ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc, thuận miệng phân phó:
- Kê Tử, tìm bốn năm anh em, mười một giờ chờ trước của quán bar Mộng Điệp.
Tên đi nhặt phụ nữ thấy người đối diện đã gọi người, hòn đá trong lòng cũng đặt xuống. Hắn có nghề nghiệp đàng hoàng, thu nhập không thấp, nhưng lại thích đi nhặt phụ nữ ở mấy chỗ này, lẫn vào đây lâu, hắn đương nhiên cũng biết giá của địa đầu xà Thất ca cũng chính là người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này.
Mặc dù hắn muốn tự mình trả thù, nhưng đối phương cũng là một người cao lớn, hắn sợ mình hắn không giải quyết được, nên mới đến tìm Thất ca, bỏ tiền nhờ hắn ta làm. Anh em của Thất ca không ít, làm mấy loại chuyện thế này cũng nhanh gọn.
Hắn cầm ly rượu lên, cạn sạch một ly, quay đầu nhìn Tần Dương đang biển diễn, trong lòng cười nhạt một tiếng!
Đàn đi, mày đàn đi, qua hôm nay mày đừng hòng chơi đàn nữa!
Tần Dương đương nhiên không biết mình đã bị theo dõi, hắn vẫn đánh đàn đến mười một giờ đêm như thường lệ sau đó thay quần áo, lên tiếng chào mấy người Tiền Tiểu Quyên rồi rời khỏi quán bar.
Bên ngoài quán bar không xa là quốc lộ, ven đường có hàng rào sắt, lúc này đã có bảy tám tên đàn ông đang ngồi hoặc dựa vào hàng rào sắt hút thuốc. Nhìn thấy Tần Dương đi ra, mấy tên này vứt tàn thuốc trong tay đi ra chặn trước mặt Tần Dương.
Lúc mới đầu Tần Dương nhìn thấy bọn họ, ánh mắt lướt qua đám người thì thấy một gương mặt hơi quen, mắt hơi nheo lại.
Đây không phải là tên tên đi nhặt phụ nữ hôm qua sao?
Tìm người đến trả thù à?
Thất ca vung tay lên, mấy người đàn ông bên cạnh ngay lập tức bao vây Tần Dương lại, một người trong đó cầm một con dao găm sắt bén nhắm vào Tần Dương.
- Người anh em, có chút việc muốn tìm cậu trò chuyện một lát, đi với chúng ta đi.
Tần Dương nhíu mày một cái, ánh mắt lạnh lùng đi nhiều:
- Đi đâu?
Tên cầm dao găm cười nói:
- Ở đây nhiều người như vậy, không tiện nói chuyện phiếm, chúng ta đến hẻm bên cạnh nói chuyện vài câu.
Hắn ta hơi dừng lại một lát, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn:
- Nếu mày kêu gào hoặc không phối hợp vậy tao cũng không ngại xin mày ít tiết đâu.
Khóe miệng Tần Dương nhếch lên hai phân, quay người sang đi theo đám người đến ngõ hẻm bên cạnh quán bar.
Hắn hiển nhiên biết đám người này định làm gì, nhưng đây là ven đường, bọn họ hẳn không dám quá vênh váo, đi đến hẻm tối, không ai quản lý bọn họ muốn làm gì thì làm.
Một đám người cứ như vậy lôi Tần Dương vào con hẻm bên cạnh, sâu bên trong chỉ có hai ngọn đèn đường vàng vọt, lạnh lẽo không có lấy một bóng người.
Thất ca dừng bước, nhìn sang hai bên một chút, phà ra một làn khói, thản nhiên nói:
- Nơi này đi.
Tất cả mọi người đều dừng chân, mấy tên đàn ông tản ra hai bước, nhưng vẫn vây quanh Tần Dương phòng cho hắn chạy trốn.
Tần Dương quay đầu nhìn tên đi nhặt phụ nữ đằng sau đám người:
- Những tên này là anh tìm đền để báo thù tôi sao?
Tên đi nhặt phụ nữ đi lên hai bước, đắc ý nói:
- Ngày hôm qua tao cũng đã nói rồi, chuyện này không phải cứ như thế mà hết được!
Tần Dương cười cười:
- Vậy anh muốn thế nào, đánh tôi một trận sao?
Hắn ta nhìn thấy Tần Dương lúc này còn cười được, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng bên mình nhiều người như vậy, còn mang theo dao găm, đối phương chẳng qua là một tên tay không, tên đi nhặt phụ nữ căn bản không lo đối phương sẽ chạy thoát nổi, cười lạnh nói:
- Đánh mày ấy à, thế thì đơn giản quá.
Tần Dương hơi nhướng mày lên:
- Vậy ông muốn thế nào?
Người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô cười, bộ dạng như nắm trong tay mọi chuyện, ngón tay kẹp thuốc lá chỉ vào Tần Dương nói:
- Hắn muốn đôi bàn tay chơi piano của mày!