Chỉ Cần Gió Biết
Chương 12
Thi cuối kì 1 năm lớp 11, Lâm Vãn vẫn không lên hạng 2.
Cô đã cố hết sức rồi.
Nhưng mà kết quả này cũng nằm trong dự kiến của Lâm Vãn, chuyển tới lớp 1 được một thời gian, cuối cùng cô cũng hiểu thứ hạng của Chu Đường vững vàng thế nào.
Cho nên lúc công bố thành tích, cô cũng không buồn lắm.
Lâm Vãn nhìn dáng vẻ lười nhác của Trần Tích dựa vào bàn sau, mỗi động tác lơ đãng của cậu cũng làm cô chú ý.
Cô còn nghĩ, không được ngồi cùng bàn với cậu, ngồi sau thế này cũng được.
*
Tới kì nghỉ đông.
Còn 1 kì nữa là lên lớp 12, không khí trong lớp càng căng thẳng.
Nghỉ đông cũng là dịp để mọi người nghỉ ngơi.
Cả trường ngập trong không khí vui sướng.
Nhưng mà với Lâm Vãn suốt ngày cắm đầu vào học mà nói, chẳng qua chỉ là đổi chỗ học mà thôi, cho nên vali của cô chủ yếu là sách vở.
Hôm được nghỉ, Lâm Vãn khoác balo to đùng và chiếc vali ngồi ở trạm xe bus.
Cô cầm quyển từ mới tiếng anh, nhân thời gian này ôn lại một chút, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem xe bus đã tới chưa.
Tới lần thứ 3 vẫn không thấy xe bus số 26 mà lại thấy Trần Tích và Chu Đường đi ra cổng trường, hai người nghiêng đầu nói chuyện với nhau, đôi mắt đong đầy ý cười.
Tim Lâm Vãn nhói lên, nhưng mà cô không thể rời mắt khỏi hai người họ được.
Trần Tích cầm một túi đồ lớn giúp Chu Đường, hai người đi tới chiếc ô tô màu đen.
Ngay cả bước đi cũng giống nhau.
Có người phụ nữ nhã nhặn xuống xe, để vali lên xe giúp hai người họ.
Cả hai lên xe, Lâm Vãn ở trong đám người, cúi đầu để Trần Tích và Chu Đường không nhìn thấy mình, cô tiếp tục học từ mới.
Mắt nhìn trang vở nhưng trong đầu lại nghĩ tới khung cảnh vừa nãy, tâm trí không đặt lên việc học.
Nhưng mà càng sợ cái gì thì y như rằng cái đó sẽ xảy ra, trong tiếng còi xe inh ỏi ồn ã, cô nghe thấy có giọng nói quen thuộc gọi mình.
Lâm Vãn ngẩng đầu, phát hiện chiếc xe kia dừng lại trước mặt mình.
Trần Tích thò đầu ra, hắng giọng gọi: “Lâm Vãn, cậu về nhà à? Đi cùng bọn tớ đi.”
Lâm Vãn xua tay từ chối: “Không tiện đường đâu, cảm ơn cậu nhé.”
“Hai đứa mình về thị trấn Chính Huy mà.” Cậu nhìn đám đông đang đợi xe bus xung quanh, “Lâm Vãn, đi cùng đi, ngồi xe bus lâu lắm.”
Cô nhìn con đường phía trước, vẫn chưa thấy chiếc xe bus số 26 đâu.
Cô nghiêng đầu nhìn đám người chen chúc xung quanh mình, nếu có xe tới cô cũng chen lên được, có khi tối muộn mới về nhà.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, cũng là lúc đông nhất.
Cô không từ chối nữa, ngồi ở ghế sau.
Chu Đường ngồi đằng trước, vui vẻ ngoảnh đầu lại: “Lâm Vãn, bọn mình đi về cùng nhau tốt quá đi.”
Lâm Vãn mỉm cười nhìn Lê Thu Nguyệt đang lái xe, lễ phép nói: “Cháu chào cô ạ, làm phiền cô rồi.”
Lê Thu Nguyệt nhìn cô, thờ ơ bảo: “Đừng khách sáo, dù sao cũng tiện đường.”
Lâm Vãn càng xấu hổ hơn.
Trần Tích nhích lại gần cô, cúi đầu khẽ nói: “Mẹ tớ đó.”
Lúc này Lâm Vãn mới để ý gương mặt của Lê Thu Nguyệt và Trần Tích na ná nhau, chắc cậu giống mẹ hơn.
“Nhưng mà nhà hai cậu ở gần nhau à?” Bỗng nhiên cô hỏi.
Chu Đường cười càng tươi hơn, đắc ý nói: “Quên không kể với cậu, bọn tớ là hàng xóm.”
Trần Tích ngồi sau, lúc Lâm Vãn lên xe, cậu ngồi dịch ra nhường chỗ cho cô, Lâm Vãn rất gầy, còn ngồi sát vào cửa xe, khoảng trống ở giữa đủ cho hai người khác ngồi nữa.
Lâm Vãn nhìn Trần Tích, thấy cậu cong môi người.
Đường về hết gần 1 tiếng, ba người nói vài câu rồi thôi, không khí trong xe rơi vào im lặng.
Để đỡ xấu hổ, cô ôm balo, nhắm mắt lại, không ngờ một lát sau thì ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Lâm Vãn vô thức dựa lưng vào ghế, đột nhiên xe dừng lại, theo quán tính, người cô lao về trước, lúc suýt đụng vào ghế trước thì có người giữ cô lại.
Lâm Vãn bừng tỉnh, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, giống như chú thỏ đang sợ hãi.
“Cậu không sao chứ?” Trần Tích sốt ruột nhìn cô: “Đằng trước có xe phanh gấp.”
Cô lắc đầu, thấy Trần Tích để tay lên vai mình.
Trần Tích thấy thế, vội vàng rụt tay lại.
“Cảm ơn cậu nhé.” Mặt Lâm Vãn đỏ tới tận mang tai, cô nhìn Chu Đường và Lê Thu Nguyệt ngồi trước xem họ nhìn thấy không.
Lê Thu Nguyệt nghiêm túc lái xe, chắc không nhìn thấy.
Chẳng qua tới lúc cô nhìn Chu Đường qua gương chiếu hậu, sắc mặt cô nàng cực kì khó coi.
May mà hơn 10 phút sau thì tới nhà Trần Tích, Lâm Vãn nhìn khu biệt thự xa hoa trước mặt, hoa văn trên hai cột đá ở cổng được điêu khắc tinh xảo, phía trên còn có chữ ‘Mộng Viên’
Tử nhỏ Lâm Vãn đã biết đây chính là khu biệt thự giàu có nhất thị trấn Chính Huy, người bình thường muốn mua cũng không được, căn nhà ở đây cũng có từ lâu rồi.
Đây là chỗ ở của người giàu.
Hơn nữa vị trí lại rất đẹp, đi tới trung tâm thị trấn chỉ mất vài phút, lại được xây dựng ở ven sông thế nên cảnh sắc lại càng đẹp hơn.
Cô biết nhà Trần Tích và Chu Đường rất giàu nhưng không nghĩ giàu tới mức này.
Từ đây về nhà cô mất khoảng hơn 10 phút, Trần Tích bảo mẹ đưa cô về tận nhà, Lâm Vãn từ chối, bảo Lê Thu Nguyệt cứ dừng ở đây, cô tự về được.
Cô sợ làm phiền người khác.
“Lâm Vãn, hay cậu vào chơi một lúc rồi hẵng về?” Chu Đường kéo tay cô, dịu dàng bảo: “Cũng tới đây rồi mà, ngồi một lát thôi.”
Lâm Vãn không chịu được cảnh Chu Đường năn nỉ ỉ ôi, Trần Tích và Lê Thu Nguyệt cũng bảo cô tới chơi.
Xe đi vào cổng tiểu khu, bên đường là hai hàng cây cao lớn, còn có chậu cây bồn hoa được cắt tỉa cẩn thận, nhà Trần Tích và Chu Đường ở góc khuất, là hai căn biệt thự đơn lớn nhất tiểu khu này.
Nhà Chu Đường ở ngay cạnh nhà Trần Tích, giống như mỗi lần Lâm Vãn nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau, thân mật quen thuộc.
Cô biết gia đình hai bên quen nhau, cũng biết Trần Tích và Chu Đường là hàng xóm, nhưng không ngờ sẽ gần nhau thế này.
Chu Đường kéo Lâm Vãn vào nhà cô nàng, một chốc lại mang hoa quả ra, lát sau lại cầm đồ ăn vặt, thấy Lâm Vãn không ăn, Chu Đường nhét đồ ăn vào tay cô.
Đây đều là những thứ cô chưa từng ăn qua, cũng chưa từng thấy.
Cô chỉ từng thấy những ngôi nhà xa hoa như nhà Chu Đường trên phim truyền hình.
Mà nữ chính là Chu Đường chứ không phải cô.
Từ nhỏ, cô không cảm thấy gia đình mình nghèo khó, nhưng nhìn những thứ liên quan tới Trần Tích, cô lại vô thức nhìn lại mình, cô lại tự ti.
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này chính là khoảng cách giữa cô và cậu.
Lúc này, bỗng nhiên Lâm Vãn hiểu ra, vì sao hôm nay Chu Đường nhiệt tình với cô, vì sao nằng nặc đòi mời cô vào nhà.
Có lẽ Chu Đường muốn Lâm Vãn biết chênh lệch giữa cô và Trần Tích, muốn cô nhìn rõ sự thật, sau đó biết khó mà lui.
5 phút sau, Lâm Vãn lại bị Chu Đường kéo tới nhà Trần Tích.
Không gian hai nhà gần gần giống nhau, nhưng mà nhà Trần Tích được trang trí đơn giản hơn nhiều, mà nhà Chu Đường lại nguy nga tráng lệ hơn.
Hình như Trần Tích không vui lắm, tuy không có gì khác thường nhưng Lâm Vãn nhận ra cậu có tâm sự.
Cậu lẳng lặng đi theo Lâm Vãn và Chu Đường, thỉnh thoảng nói 1-2 câu.
Lâm Vãn nhìn mẹ Trần, bà ngồi trên sô pha, nghiêm túc không nói lời nào, tựa như đoán được điều gì
Cô chỉ ở lại một lát rồi về, cô không quen hoàn cảnh và bầu không khí này.
Trần Tích và Chu Đường định tiễn cô về, nhưng Lê Thu Nguyệt gọi Chu Đường lại, cuối cùng chỉ có m ình Trần Tích.
Hai người sóng vai đi trên đường, mùa đông, thỉnh thoảng lại có lá cây rơi xuống đất, khung cảnh đẹp đẽ lãng mạn.
Ngoài tối hôm Giáng sinh cô và Trần Tích đi dạo quanh sân thể dục, đây là lần thứ hai hai người đi với nhau.
Những lúc khác, cô đều im lặng nhìn cậu với Chu Đường đi cùng nhau, hai người nói cười vui vẻ, mỗi lần như thế, trái tim cô lại nhói lên.
Cô và Trần Tích giẫm lên những chiếc lá rơi xuống đất, ngoài tiếng bước chân chỉ còn tiếng lá xào xạc.
Âm thanh đơn giản bình thường nhưng với Lâm Vãn lại giống như bản nhạc hay nhất thế gian này.
“Chắc ba mẹ tớ cãi nhau, mẹ tớ không vui nên mới thế, cậu đừng để ý nhé.” Trần Tích nghiêng đầu xin lỗi cô, “Bình thường mẹ tớ không thế đâu.”
Lâm Vãn lắc đầu: “Không sao đâu.”
Thấy cậu cau mày, cô vừa dỗ dành vừa an ủi: “Con người sống trên đời này ai cũng vất cả mệt mỏi cả, không thể cứ bắt họ ngày nào cũng phải tỏ ra vui vẻ được, đây là chuyện bình thường mà.”
Nghe thế, sắc mặt cậu tốt hơn nhiều.
Mộng Viên rất lớn, lái xe đi một lúc là tới, đi bộ ra cổng mất tầm 10 phút.
Lâm Vãn nhìn cánh cổng cách đó không xa, cô lặng lẽ đi chậm lại, muốn được ở cạnh cậu thêm một chút nữa.
Giống như lúc được ăn chiếc bánh quy mà mình thích, ăn tới cái cuối cùng phải nhấm nháp từ miếng nhỏ.
Nhưng thời gian sẽ không vì người khác mà chạy chậm lại, một lát sau thì tới nơi.
Lâm Vãn chào tạm biệt Trần Tích, đè nén nội tâm lưu luyến không nỡ của mình, cô xoay người đi về nhà.
“Lâm Vãn.” Trần Tích đột nhiên gọi.
Lâm Vãn quay đầu lại, cơn gió thổi qua làm tóc cô bay lên, trông cô vừa thanh thuần vừa xinh đẹp.
Trần Tích đút tay vào túi quần đi tới trước mặt cô, cậu nói: “Lúc nghỉ đông cậu có đi chơi không?” Cậu sờ đầu, nói tiếp: “Tớ với Chu Đường sợ lúc nghỉ Tết sẽ chán.”
“Được.” Lâm Vãn gật đầu, cô mỉm cười, sau đó lấy giấy bút trong balo ra, viết số điện thoại nhà mình cho cậu, áy náy bảo: “Xin lỗi cậu nhé, tớ không có điện thoại, đây là số máy bàn nhà tớ.”
Trần Tích cầm tờ giấy, cong môi đáp: “Không sao đâu, chỉ cần tìm được cậu là được rồi.”
Chỉ cần tìm được cậu…
Không hiểu sao nghe mấy chữ này, Lâm Vãn lại thấy rất yên tâm.
Trên đường về, cô quyết định phải mua điện thoại.
Bởi vì có người muốn liên lạc với cô.
Cô đã cố hết sức rồi.
Nhưng mà kết quả này cũng nằm trong dự kiến của Lâm Vãn, chuyển tới lớp 1 được một thời gian, cuối cùng cô cũng hiểu thứ hạng của Chu Đường vững vàng thế nào.
Cho nên lúc công bố thành tích, cô cũng không buồn lắm.
Lâm Vãn nhìn dáng vẻ lười nhác của Trần Tích dựa vào bàn sau, mỗi động tác lơ đãng của cậu cũng làm cô chú ý.
Cô còn nghĩ, không được ngồi cùng bàn với cậu, ngồi sau thế này cũng được.
*
Tới kì nghỉ đông.
Còn 1 kì nữa là lên lớp 12, không khí trong lớp càng căng thẳng.
Nghỉ đông cũng là dịp để mọi người nghỉ ngơi.
Cả trường ngập trong không khí vui sướng.
Nhưng mà với Lâm Vãn suốt ngày cắm đầu vào học mà nói, chẳng qua chỉ là đổi chỗ học mà thôi, cho nên vali của cô chủ yếu là sách vở.
Hôm được nghỉ, Lâm Vãn khoác balo to đùng và chiếc vali ngồi ở trạm xe bus.
Cô cầm quyển từ mới tiếng anh, nhân thời gian này ôn lại một chút, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem xe bus đã tới chưa.
Tới lần thứ 3 vẫn không thấy xe bus số 26 mà lại thấy Trần Tích và Chu Đường đi ra cổng trường, hai người nghiêng đầu nói chuyện với nhau, đôi mắt đong đầy ý cười.
Tim Lâm Vãn nhói lên, nhưng mà cô không thể rời mắt khỏi hai người họ được.
Trần Tích cầm một túi đồ lớn giúp Chu Đường, hai người đi tới chiếc ô tô màu đen.
Ngay cả bước đi cũng giống nhau.
Có người phụ nữ nhã nhặn xuống xe, để vali lên xe giúp hai người họ.
Cả hai lên xe, Lâm Vãn ở trong đám người, cúi đầu để Trần Tích và Chu Đường không nhìn thấy mình, cô tiếp tục học từ mới.
Mắt nhìn trang vở nhưng trong đầu lại nghĩ tới khung cảnh vừa nãy, tâm trí không đặt lên việc học.
Nhưng mà càng sợ cái gì thì y như rằng cái đó sẽ xảy ra, trong tiếng còi xe inh ỏi ồn ã, cô nghe thấy có giọng nói quen thuộc gọi mình.
Lâm Vãn ngẩng đầu, phát hiện chiếc xe kia dừng lại trước mặt mình.
Trần Tích thò đầu ra, hắng giọng gọi: “Lâm Vãn, cậu về nhà à? Đi cùng bọn tớ đi.”
Lâm Vãn xua tay từ chối: “Không tiện đường đâu, cảm ơn cậu nhé.”
“Hai đứa mình về thị trấn Chính Huy mà.” Cậu nhìn đám đông đang đợi xe bus xung quanh, “Lâm Vãn, đi cùng đi, ngồi xe bus lâu lắm.”
Cô nhìn con đường phía trước, vẫn chưa thấy chiếc xe bus số 26 đâu.
Cô nghiêng đầu nhìn đám người chen chúc xung quanh mình, nếu có xe tới cô cũng chen lên được, có khi tối muộn mới về nhà.
Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, cũng là lúc đông nhất.
Cô không từ chối nữa, ngồi ở ghế sau.
Chu Đường ngồi đằng trước, vui vẻ ngoảnh đầu lại: “Lâm Vãn, bọn mình đi về cùng nhau tốt quá đi.”
Lâm Vãn mỉm cười nhìn Lê Thu Nguyệt đang lái xe, lễ phép nói: “Cháu chào cô ạ, làm phiền cô rồi.”
Lê Thu Nguyệt nhìn cô, thờ ơ bảo: “Đừng khách sáo, dù sao cũng tiện đường.”
Lâm Vãn càng xấu hổ hơn.
Trần Tích nhích lại gần cô, cúi đầu khẽ nói: “Mẹ tớ đó.”
Lúc này Lâm Vãn mới để ý gương mặt của Lê Thu Nguyệt và Trần Tích na ná nhau, chắc cậu giống mẹ hơn.
“Nhưng mà nhà hai cậu ở gần nhau à?” Bỗng nhiên cô hỏi.
Chu Đường cười càng tươi hơn, đắc ý nói: “Quên không kể với cậu, bọn tớ là hàng xóm.”
Trần Tích ngồi sau, lúc Lâm Vãn lên xe, cậu ngồi dịch ra nhường chỗ cho cô, Lâm Vãn rất gầy, còn ngồi sát vào cửa xe, khoảng trống ở giữa đủ cho hai người khác ngồi nữa.
Lâm Vãn nhìn Trần Tích, thấy cậu cong môi người.
Đường về hết gần 1 tiếng, ba người nói vài câu rồi thôi, không khí trong xe rơi vào im lặng.
Để đỡ xấu hổ, cô ôm balo, nhắm mắt lại, không ngờ một lát sau thì ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Lâm Vãn vô thức dựa lưng vào ghế, đột nhiên xe dừng lại, theo quán tính, người cô lao về trước, lúc suýt đụng vào ghế trước thì có người giữ cô lại.
Lâm Vãn bừng tỉnh, đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, giống như chú thỏ đang sợ hãi.
“Cậu không sao chứ?” Trần Tích sốt ruột nhìn cô: “Đằng trước có xe phanh gấp.”
Cô lắc đầu, thấy Trần Tích để tay lên vai mình.
Trần Tích thấy thế, vội vàng rụt tay lại.
“Cảm ơn cậu nhé.” Mặt Lâm Vãn đỏ tới tận mang tai, cô nhìn Chu Đường và Lê Thu Nguyệt ngồi trước xem họ nhìn thấy không.
Lê Thu Nguyệt nghiêm túc lái xe, chắc không nhìn thấy.
Chẳng qua tới lúc cô nhìn Chu Đường qua gương chiếu hậu, sắc mặt cô nàng cực kì khó coi.
May mà hơn 10 phút sau thì tới nhà Trần Tích, Lâm Vãn nhìn khu biệt thự xa hoa trước mặt, hoa văn trên hai cột đá ở cổng được điêu khắc tinh xảo, phía trên còn có chữ ‘Mộng Viên’
Tử nhỏ Lâm Vãn đã biết đây chính là khu biệt thự giàu có nhất thị trấn Chính Huy, người bình thường muốn mua cũng không được, căn nhà ở đây cũng có từ lâu rồi.
Đây là chỗ ở của người giàu.
Hơn nữa vị trí lại rất đẹp, đi tới trung tâm thị trấn chỉ mất vài phút, lại được xây dựng ở ven sông thế nên cảnh sắc lại càng đẹp hơn.
Cô biết nhà Trần Tích và Chu Đường rất giàu nhưng không nghĩ giàu tới mức này.
Từ đây về nhà cô mất khoảng hơn 10 phút, Trần Tích bảo mẹ đưa cô về tận nhà, Lâm Vãn từ chối, bảo Lê Thu Nguyệt cứ dừng ở đây, cô tự về được.
Cô sợ làm phiền người khác.
“Lâm Vãn, hay cậu vào chơi một lúc rồi hẵng về?” Chu Đường kéo tay cô, dịu dàng bảo: “Cũng tới đây rồi mà, ngồi một lát thôi.”
Lâm Vãn không chịu được cảnh Chu Đường năn nỉ ỉ ôi, Trần Tích và Lê Thu Nguyệt cũng bảo cô tới chơi.
Xe đi vào cổng tiểu khu, bên đường là hai hàng cây cao lớn, còn có chậu cây bồn hoa được cắt tỉa cẩn thận, nhà Trần Tích và Chu Đường ở góc khuất, là hai căn biệt thự đơn lớn nhất tiểu khu này.
Nhà Chu Đường ở ngay cạnh nhà Trần Tích, giống như mỗi lần Lâm Vãn nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau, thân mật quen thuộc.
Cô biết gia đình hai bên quen nhau, cũng biết Trần Tích và Chu Đường là hàng xóm, nhưng không ngờ sẽ gần nhau thế này.
Chu Đường kéo Lâm Vãn vào nhà cô nàng, một chốc lại mang hoa quả ra, lát sau lại cầm đồ ăn vặt, thấy Lâm Vãn không ăn, Chu Đường nhét đồ ăn vào tay cô.
Đây đều là những thứ cô chưa từng ăn qua, cũng chưa từng thấy.
Cô chỉ từng thấy những ngôi nhà xa hoa như nhà Chu Đường trên phim truyền hình.
Mà nữ chính là Chu Đường chứ không phải cô.
Từ nhỏ, cô không cảm thấy gia đình mình nghèo khó, nhưng nhìn những thứ liên quan tới Trần Tích, cô lại vô thức nhìn lại mình, cô lại tự ti.
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này chính là khoảng cách giữa cô và cậu.
Lúc này, bỗng nhiên Lâm Vãn hiểu ra, vì sao hôm nay Chu Đường nhiệt tình với cô, vì sao nằng nặc đòi mời cô vào nhà.
Có lẽ Chu Đường muốn Lâm Vãn biết chênh lệch giữa cô và Trần Tích, muốn cô nhìn rõ sự thật, sau đó biết khó mà lui.
5 phút sau, Lâm Vãn lại bị Chu Đường kéo tới nhà Trần Tích.
Không gian hai nhà gần gần giống nhau, nhưng mà nhà Trần Tích được trang trí đơn giản hơn nhiều, mà nhà Chu Đường lại nguy nga tráng lệ hơn.
Hình như Trần Tích không vui lắm, tuy không có gì khác thường nhưng Lâm Vãn nhận ra cậu có tâm sự.
Cậu lẳng lặng đi theo Lâm Vãn và Chu Đường, thỉnh thoảng nói 1-2 câu.
Lâm Vãn nhìn mẹ Trần, bà ngồi trên sô pha, nghiêm túc không nói lời nào, tựa như đoán được điều gì
Cô chỉ ở lại một lát rồi về, cô không quen hoàn cảnh và bầu không khí này.
Trần Tích và Chu Đường định tiễn cô về, nhưng Lê Thu Nguyệt gọi Chu Đường lại, cuối cùng chỉ có m ình Trần Tích.
Hai người sóng vai đi trên đường, mùa đông, thỉnh thoảng lại có lá cây rơi xuống đất, khung cảnh đẹp đẽ lãng mạn.
Ngoài tối hôm Giáng sinh cô và Trần Tích đi dạo quanh sân thể dục, đây là lần thứ hai hai người đi với nhau.
Những lúc khác, cô đều im lặng nhìn cậu với Chu Đường đi cùng nhau, hai người nói cười vui vẻ, mỗi lần như thế, trái tim cô lại nhói lên.
Cô và Trần Tích giẫm lên những chiếc lá rơi xuống đất, ngoài tiếng bước chân chỉ còn tiếng lá xào xạc.
Âm thanh đơn giản bình thường nhưng với Lâm Vãn lại giống như bản nhạc hay nhất thế gian này.
“Chắc ba mẹ tớ cãi nhau, mẹ tớ không vui nên mới thế, cậu đừng để ý nhé.” Trần Tích nghiêng đầu xin lỗi cô, “Bình thường mẹ tớ không thế đâu.”
Lâm Vãn lắc đầu: “Không sao đâu.”
Thấy cậu cau mày, cô vừa dỗ dành vừa an ủi: “Con người sống trên đời này ai cũng vất cả mệt mỏi cả, không thể cứ bắt họ ngày nào cũng phải tỏ ra vui vẻ được, đây là chuyện bình thường mà.”
Nghe thế, sắc mặt cậu tốt hơn nhiều.
Mộng Viên rất lớn, lái xe đi một lúc là tới, đi bộ ra cổng mất tầm 10 phút.
Lâm Vãn nhìn cánh cổng cách đó không xa, cô lặng lẽ đi chậm lại, muốn được ở cạnh cậu thêm một chút nữa.
Giống như lúc được ăn chiếc bánh quy mà mình thích, ăn tới cái cuối cùng phải nhấm nháp từ miếng nhỏ.
Nhưng thời gian sẽ không vì người khác mà chạy chậm lại, một lát sau thì tới nơi.
Lâm Vãn chào tạm biệt Trần Tích, đè nén nội tâm lưu luyến không nỡ của mình, cô xoay người đi về nhà.
“Lâm Vãn.” Trần Tích đột nhiên gọi.
Lâm Vãn quay đầu lại, cơn gió thổi qua làm tóc cô bay lên, trông cô vừa thanh thuần vừa xinh đẹp.
Trần Tích đút tay vào túi quần đi tới trước mặt cô, cậu nói: “Lúc nghỉ đông cậu có đi chơi không?” Cậu sờ đầu, nói tiếp: “Tớ với Chu Đường sợ lúc nghỉ Tết sẽ chán.”
“Được.” Lâm Vãn gật đầu, cô mỉm cười, sau đó lấy giấy bút trong balo ra, viết số điện thoại nhà mình cho cậu, áy náy bảo: “Xin lỗi cậu nhé, tớ không có điện thoại, đây là số máy bàn nhà tớ.”
Trần Tích cầm tờ giấy, cong môi đáp: “Không sao đâu, chỉ cần tìm được cậu là được rồi.”
Chỉ cần tìm được cậu…
Không hiểu sao nghe mấy chữ này, Lâm Vãn lại thấy rất yên tâm.
Trên đường về, cô quyết định phải mua điện thoại.
Bởi vì có người muốn liên lạc với cô.