Chỉ Cần Gió Biết
Chương 11
Không biết bắt đầu từ ai, ở Trung Quốc bắt đầu đón đêm bình an và Giáng sinh, đặc biệt là con trai con gái tầm tuổi này.
Cửa hàng bên ngoài trường học được trang trí theo concept Giáng sinh, cả con phố ngập trong sắc màu đỏ xanh.
Không khí giống như đón Tết vậy.
Học sinh lớp 11-1 dù có ham học tới mức nào nhưng cũng tránh khỏi bầu không khí náo nhiệt này, sau khi ăn cơm xong, cả đám thảo luận xem đêm 24 sẽ đi chơi ở đâu, mua quà gì.
Tựa như không ai đón Giáng sinh thì sẽ rất cổ hủ lỗi thời.
Sau khi khỏi ốm, Lâm Vãn không quan tâm ngày này lắm, ngày nào cô cũng cắm đầu vào học.
Với Lâm Vãn mà nói, đêm 24 chỉ là một ngày bình thường mà thôi.
Cô dậy sớm đi tới lớp, bắt đầu một ngày học hành mệt mỏi.
Hết tiết tự học, cô đi ăn sáng, tới lúc về thấy bàn học không giống lúc trước, cô cũng không nghĩ nhiều, để balo sang chỗ khác, lại thấy ngăn bàn mình có khe hở.
Cô nghĩ lúc cất sách vào ngăn bàn không đóng kĩ, định cúi đầu sắp xếp lại thì thấy ngăn bàn có một đống hộp quà đựng táo, mùi hương thơm ngát quanh quẩn bên mũi.
Bàn học ở trường có ngăn bàn, đựng được nhiều đồ, nhưng mà có quá nhiều quà, không để hết được.
Dưới chân bàn có một chiếc thùng carton nhỏ để cô đựng sách và mấy món đồ linh tinh, cô cúi đầu nhìn qua, phát hiện cả thùng đầy ắp hộp quà.
Bạn học xung quanh thấy thế, túm tụm lại trêu cô.
“Ôi trời, không hổ danh là main visual của lớp mình, cậu được tặng nhiều táo quá, hâm mộ ghê.”
“Tớ nghe nói vào đêm Bình An, người ta sẽ tặng táo cho người mình thích, Lâm Vãn, cậu được nhiều bạn thích quá.”
“Người đẹp ơi, nếu cậu không ăn hết thì để bọn tớ ăn hộ cho.”
Lâm Vãn xấu hổ không thôi.
Cô gượng cười: “Các cậu đừng trêu tớ nữa mà, tặng táo chỉ để chúc bình an may mắn thôi, không phải như thế đâu.”
Nói xong, cô cầm đống táo trong ngăn bàn ra, để vào trong túi giấy, đặt ở bên cạnh thùng carton.
Thật ra cô cũng không thích ăn táo, nhưng mà không thể cho các bạn được, dù sao đây cũng là tâm ý của người tặng, nhưng mà với cô, đây lại là một gánh nặng.
Cô thầm mong, một trong những người tặng táo cho cô sẽ có Tần Tích.
Mà thật ra ngoài cô ra, các bạn khác đều có cả, chỉ là số lượng khác nhau mà thôi.
Táo mà Trần Tích được tặng nhiều hơn cô nhiều.
Cậu không chỉ nổi tiếng ở khối 11 mà còn nổi tiếng trong toàn trường nữa, Trần Tích giống y như nam chính trong truyện tranh, vừa đẹp trai lại học hỏi, hòa đồng với các bạn khác, không kiêu ngạo tí nào.
Cho nên có rất nhiều bạn nữ thích cậu, Lâm Vãn cũng không ngạc nhiên gì cả.
Trong giờ học, Lâm Vãn ngồi sau lén nhìn Trần Tích, cô phát hiện ra hôm nay cậu rất khác, vốn dĩ Trần Tích lúc nào cũng tươi cười dịu dàng, hôm nay lại ủ rũ không vui, chắc là cậu cũng không thích được tặng quà nhiều như thế này.
Chu Đường cũng giống cô, nhưng mà lúc nào cô nàng cũng mỉm cười.
Lục Dương ngồi cạnh cô, cậu ta độc mồm độc miệng, không được tặng nhiều táo, không biết có phải chịu đả kích hay không, hôm nay lại yên tĩnh hơn ngày thường.
Tới sau tiết tự học buổi tối, Lâm Vãn đếm qua, gần 30 quả táo.
Cô ôm thùng táo về kí túc xá, xem mỗi tấm card trong từng hộp quà, mỗi lần đều hy vọng sẽ có người ấy, nhưng cuối cùng lại thất vọng.
Không có cái tên mà cô mong đợi.
Trong mỗi hộp quà, các bạn đều ghi tên mình và lời chúc cho Lâm Vãn, cũng chẳng có gì đặc biệt cả, trong số đó còn có táo mà các bạn học cũ tặng cô.
Hộp quà cuối cùng không ghi tên người tặng, giấy gói quà cũng nhăn nhúm, Lâm Vãn không biết người đó là ai, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chắc là người đó quên không ghi.
Lâm Vãn rối bời, cô thầm cảm ơn các bạn lớp 1, cô là người bình thường, không thích nói chuyện, cũng không hay chủ động nhưng lại được nhiều bạn yêu quý, cô lại trách bản thân không mua quà để tặng bọn họ.
Ngày mai là lễ Giáng Sinh, mượn cơ hội này vậy.
Nhìn thùng táo to đùng, cô than thở một hơi.
Đây là một vấn đề nan giải.
Hôm nay, Lâm Vãn dành thời gian đi mua quà.
Thật ra có thể không tặng lại, nhưng cô không muốn thiếu nợ người khác.
Sắp thi cuối kì, Lâm Vãn không muốn dành quá nhiều thời gian cho chuyện này, cô định mua vài chiếc móc khóa.
Về tới lớp, cô đặt quà vào ngăn bàn của mọi người, cô không nhớ móc khóa của Nhậm Hi Văn, Lục Dương và Chu Đường là gì, chỉ nhớ mình tặng móc khóa hình con khỉ cho Trần Tích.
Bởi vì cô biết cậu sinh vào đầu năm, tính theo lịch âm thì vẫn là năm trước, cầm tinh con khỉ.
Giờ ra chơi sau tiết 1, cô chạy tới lớp 4 tặng quà cho các bạn.
Lúc đi về thì Dương Dục Tân gọi cô lại.
“Lâm Vãn, chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.” Nói xong, cậu ta đưa cho cô một hộp quà tinh xảo, cô chưa từng thấy hộp quà nào đẹp như thế.
Nhìn qua cũng biết bên trong không phải là mấy thứ đồ bình thường không nhiều tiền.
Lâm Vãn vô thức rụt tay lại nhưng cậu ta đi mất rồi, đành phải nhận vậy.
Cô bối rối đi về lớp, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trần Tích đứng ở lan can trước cửa lớp 11-1, hình như đang nhìn cô.
Kể ra cũng lạ, trước kia mọi người vẫn vui vẻ chơi với nhau như thường, hôm trước Lâm Vãn được tặng bao nhiêu táo, hôm nay lại được tặng một đống quà từ các bạn nam.
Nào là khăn quàng cổ, găng tay, trang sức, gấu bông,… cái gì cũng có cả.
Sau hôm Giáng sinh, Lâm Vãn cảm thấy mình mệt gần chết.
Không phải là sức khỏe mà là tinh thần.
Cô là người hay mềm lòng, không muốn nhận nhưng lại không muốn bọn họ mất mặt, cô còn đang do dự thì bị người ta nhét quà vào tay mình, không cho cô cơ hội từ chối.
Nghĩ lại mới thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Rõ ràng chỉ mới qua 2 ngày mà lại dài như 1 tuần vậy.
Tối hôm đó, Lâm Vãn hơi mệt, thưởng cho mình một ngày nghỉ, cô về sớm hơn ngày thường, nhưng sớm của cô là 10 rưỡi tối.
Cô mang theo một túi lớn về phòng, vừa mới rửa mặt xong thì có cô bạn gọi cô.
Cô bạn đó trông rất lại, đứng ở kí túc xá: “Cậu là Lâm Vãn hả?”
Lâm Vãn gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn bạn ấy: “Cậu là?”
“Mình là ai không quan trọng, quan trọng là ở sân thể dục có người tìm cậu.” Cô nàng mỉm cười, thấy Lâm Vãn sững sờ không nhúc nhích, giục cô: “Cậu thất thần gì thế, mau đi đi.”
Lâm Vãn cất chậu rửa mặt đi, lúc ra thì không thấy cô bạn đó đâu nữa.
Cô bất lực, muộn thế này mà không cho người ta đi ngủ nữa, Lâm Vãn là người hiền lành, bây giờ lại hơi tức giận.
Cô không thay dép, đi đôi dép lê, khoác thêm chiếc áo lông vũ dày đi ra ngoài.
Sân thể dục cách đây không xa, đối diện ký túc xá, ánh đèn mờ mờ, Lâm Vãn khom lưng nhìn qua nhưng chẳng thấy ai cả.
Lửa giận trong người cô bùng lên, quay đầu lại định về phòng.
“Lâm Vãn.” Giọng nói quen thuộc làm cô ngần người.
Cô nhìn xung quanh, ở góc khuất gần ký túc xá có người gọi cô.
Nhìn thấy người ấy, ngọn lửa trong lòng dập tắt.
“Trần Tích? Sao cậu lại ở đây?” Lâm Vãn còn tưởng mình đang nằm mơ.
Trần Tích lại gần cô: “Cậu đi dạo với tớ một lát được không?”
Lâm Vãn ngây ngốc gật đầu đi theo cậu.
Nhìn đôi dép lê dưới chân, lại thấy mình còn mặc áo ngủ, Lâm Vãn hối hận, chỉ mong trời tối cậu không để ý.
Trần Tích đưa hộp quà cho cô, dịu dàng nói: “Tặng cậu này.”
Lâm Vãn nhìn cậu, cô đứng hình mất mấy giây, lát sau mới phản ứng lại, hẳn là cậu tặng quà vì lúc sáng cô tặng móc khóa cho cậu.
“Không cần đâu, cũng không phải là cái gì đáng giá cả.” Lâm Vãn xấu hổ ôm chặt hộp quà, “Không phải muộn thế này cậu mới cố ý đi mua đó chứ?”
“Không phải, lúc sáng tớ quên mất.” Trần Tích thản nhiên trả lời, không giống như đang nói dối.
Lâm Vãn đè nén cảm xúc vui sướng trong lòng mình, bình tĩnh bảo: “Cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Ánh đèn mờ nhạt càng làm không khí ái muội hơn.
Mùa đông không hợp đi dạo lắm, gió lạnh thổi qua chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì.
Nhưng mặt Lâm Vãn lại nóng hầm hập, gió đêm cũng trở nên dịu dàng hơn, rõ ràng là mùa đông nhưng cơn gió lại mang theo hương vị cỏ cây, rất dễ chịu.
Cảm giác là vậy nhưng thân thể lại rất thành thật.
Lâm Vãn hắt xì một cái, vô thức khoanh tay ôm chặt áo lại.
Trần Tích nhìn dáng vẻ này của cô, cậu bật cười, không đi nữa.
Hai người đi dạo một vòng quanh sân rồi về.
Bởi vì chuyện này diễn ra quá nhanh, trên đường về ký túc xá, Lâm Vãn vẫn không thấy chân thực lắm.
Cô cúi đầu nhìn món quà trong tay mình, đây không phải là mơ.
Cô vội vàng mở ra xem, bên trong là túi sưởi tay chạy bằng điện màu tím, trước đây đều là kiểu phải rót nước nóng vào.
Lâm Vãn bật cười, món quà này hơi trẻ con, giống như không phải cố ý mua, chắc cậu cũng giống cô, chỉ là đáp lễ mà thôi.
Cô chợt nhớ mùa đông của rất nhiều năm trước, cô lạnh tới nỗi chân tay tím tái hẳn đi, Trần Tích cũng đưa túi sưởi của cậu cho cô, hơi ấm truyền vào tim Lâm Vãn, cô vẫn nhớ rõ.
Từ hôm Giáng sinh ấy, mùa đông ở Lật Thành không còn lạnh nữa, thậm chí còn rất đáng yêu.
Năm nay, tay cô không bị nẻ nữa.
Cửa hàng bên ngoài trường học được trang trí theo concept Giáng sinh, cả con phố ngập trong sắc màu đỏ xanh.
Không khí giống như đón Tết vậy.
Học sinh lớp 11-1 dù có ham học tới mức nào nhưng cũng tránh khỏi bầu không khí náo nhiệt này, sau khi ăn cơm xong, cả đám thảo luận xem đêm 24 sẽ đi chơi ở đâu, mua quà gì.
Tựa như không ai đón Giáng sinh thì sẽ rất cổ hủ lỗi thời.
Sau khi khỏi ốm, Lâm Vãn không quan tâm ngày này lắm, ngày nào cô cũng cắm đầu vào học.
Với Lâm Vãn mà nói, đêm 24 chỉ là một ngày bình thường mà thôi.
Cô dậy sớm đi tới lớp, bắt đầu một ngày học hành mệt mỏi.
Hết tiết tự học, cô đi ăn sáng, tới lúc về thấy bàn học không giống lúc trước, cô cũng không nghĩ nhiều, để balo sang chỗ khác, lại thấy ngăn bàn mình có khe hở.
Cô nghĩ lúc cất sách vào ngăn bàn không đóng kĩ, định cúi đầu sắp xếp lại thì thấy ngăn bàn có một đống hộp quà đựng táo, mùi hương thơm ngát quanh quẩn bên mũi.
Bàn học ở trường có ngăn bàn, đựng được nhiều đồ, nhưng mà có quá nhiều quà, không để hết được.
Dưới chân bàn có một chiếc thùng carton nhỏ để cô đựng sách và mấy món đồ linh tinh, cô cúi đầu nhìn qua, phát hiện cả thùng đầy ắp hộp quà.
Bạn học xung quanh thấy thế, túm tụm lại trêu cô.
“Ôi trời, không hổ danh là main visual của lớp mình, cậu được tặng nhiều táo quá, hâm mộ ghê.”
“Tớ nghe nói vào đêm Bình An, người ta sẽ tặng táo cho người mình thích, Lâm Vãn, cậu được nhiều bạn thích quá.”
“Người đẹp ơi, nếu cậu không ăn hết thì để bọn tớ ăn hộ cho.”
Lâm Vãn xấu hổ không thôi.
Cô gượng cười: “Các cậu đừng trêu tớ nữa mà, tặng táo chỉ để chúc bình an may mắn thôi, không phải như thế đâu.”
Nói xong, cô cầm đống táo trong ngăn bàn ra, để vào trong túi giấy, đặt ở bên cạnh thùng carton.
Thật ra cô cũng không thích ăn táo, nhưng mà không thể cho các bạn được, dù sao đây cũng là tâm ý của người tặng, nhưng mà với cô, đây lại là một gánh nặng.
Cô thầm mong, một trong những người tặng táo cho cô sẽ có Tần Tích.
Mà thật ra ngoài cô ra, các bạn khác đều có cả, chỉ là số lượng khác nhau mà thôi.
Táo mà Trần Tích được tặng nhiều hơn cô nhiều.
Cậu không chỉ nổi tiếng ở khối 11 mà còn nổi tiếng trong toàn trường nữa, Trần Tích giống y như nam chính trong truyện tranh, vừa đẹp trai lại học hỏi, hòa đồng với các bạn khác, không kiêu ngạo tí nào.
Cho nên có rất nhiều bạn nữ thích cậu, Lâm Vãn cũng không ngạc nhiên gì cả.
Trong giờ học, Lâm Vãn ngồi sau lén nhìn Trần Tích, cô phát hiện ra hôm nay cậu rất khác, vốn dĩ Trần Tích lúc nào cũng tươi cười dịu dàng, hôm nay lại ủ rũ không vui, chắc là cậu cũng không thích được tặng quà nhiều như thế này.
Chu Đường cũng giống cô, nhưng mà lúc nào cô nàng cũng mỉm cười.
Lục Dương ngồi cạnh cô, cậu ta độc mồm độc miệng, không được tặng nhiều táo, không biết có phải chịu đả kích hay không, hôm nay lại yên tĩnh hơn ngày thường.
Tới sau tiết tự học buổi tối, Lâm Vãn đếm qua, gần 30 quả táo.
Cô ôm thùng táo về kí túc xá, xem mỗi tấm card trong từng hộp quà, mỗi lần đều hy vọng sẽ có người ấy, nhưng cuối cùng lại thất vọng.
Không có cái tên mà cô mong đợi.
Trong mỗi hộp quà, các bạn đều ghi tên mình và lời chúc cho Lâm Vãn, cũng chẳng có gì đặc biệt cả, trong số đó còn có táo mà các bạn học cũ tặng cô.
Hộp quà cuối cùng không ghi tên người tặng, giấy gói quà cũng nhăn nhúm, Lâm Vãn không biết người đó là ai, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chắc là người đó quên không ghi.
Lâm Vãn rối bời, cô thầm cảm ơn các bạn lớp 1, cô là người bình thường, không thích nói chuyện, cũng không hay chủ động nhưng lại được nhiều bạn yêu quý, cô lại trách bản thân không mua quà để tặng bọn họ.
Ngày mai là lễ Giáng Sinh, mượn cơ hội này vậy.
Nhìn thùng táo to đùng, cô than thở một hơi.
Đây là một vấn đề nan giải.
Hôm nay, Lâm Vãn dành thời gian đi mua quà.
Thật ra có thể không tặng lại, nhưng cô không muốn thiếu nợ người khác.
Sắp thi cuối kì, Lâm Vãn không muốn dành quá nhiều thời gian cho chuyện này, cô định mua vài chiếc móc khóa.
Về tới lớp, cô đặt quà vào ngăn bàn của mọi người, cô không nhớ móc khóa của Nhậm Hi Văn, Lục Dương và Chu Đường là gì, chỉ nhớ mình tặng móc khóa hình con khỉ cho Trần Tích.
Bởi vì cô biết cậu sinh vào đầu năm, tính theo lịch âm thì vẫn là năm trước, cầm tinh con khỉ.
Giờ ra chơi sau tiết 1, cô chạy tới lớp 4 tặng quà cho các bạn.
Lúc đi về thì Dương Dục Tân gọi cô lại.
“Lâm Vãn, chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.” Nói xong, cậu ta đưa cho cô một hộp quà tinh xảo, cô chưa từng thấy hộp quà nào đẹp như thế.
Nhìn qua cũng biết bên trong không phải là mấy thứ đồ bình thường không nhiều tiền.
Lâm Vãn vô thức rụt tay lại nhưng cậu ta đi mất rồi, đành phải nhận vậy.
Cô bối rối đi về lớp, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trần Tích đứng ở lan can trước cửa lớp 11-1, hình như đang nhìn cô.
Kể ra cũng lạ, trước kia mọi người vẫn vui vẻ chơi với nhau như thường, hôm trước Lâm Vãn được tặng bao nhiêu táo, hôm nay lại được tặng một đống quà từ các bạn nam.
Nào là khăn quàng cổ, găng tay, trang sức, gấu bông,… cái gì cũng có cả.
Sau hôm Giáng sinh, Lâm Vãn cảm thấy mình mệt gần chết.
Không phải là sức khỏe mà là tinh thần.
Cô là người hay mềm lòng, không muốn nhận nhưng lại không muốn bọn họ mất mặt, cô còn đang do dự thì bị người ta nhét quà vào tay mình, không cho cô cơ hội từ chối.
Nghĩ lại mới thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Rõ ràng chỉ mới qua 2 ngày mà lại dài như 1 tuần vậy.
Tối hôm đó, Lâm Vãn hơi mệt, thưởng cho mình một ngày nghỉ, cô về sớm hơn ngày thường, nhưng sớm của cô là 10 rưỡi tối.
Cô mang theo một túi lớn về phòng, vừa mới rửa mặt xong thì có cô bạn gọi cô.
Cô bạn đó trông rất lại, đứng ở kí túc xá: “Cậu là Lâm Vãn hả?”
Lâm Vãn gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn bạn ấy: “Cậu là?”
“Mình là ai không quan trọng, quan trọng là ở sân thể dục có người tìm cậu.” Cô nàng mỉm cười, thấy Lâm Vãn sững sờ không nhúc nhích, giục cô: “Cậu thất thần gì thế, mau đi đi.”
Lâm Vãn cất chậu rửa mặt đi, lúc ra thì không thấy cô bạn đó đâu nữa.
Cô bất lực, muộn thế này mà không cho người ta đi ngủ nữa, Lâm Vãn là người hiền lành, bây giờ lại hơi tức giận.
Cô không thay dép, đi đôi dép lê, khoác thêm chiếc áo lông vũ dày đi ra ngoài.
Sân thể dục cách đây không xa, đối diện ký túc xá, ánh đèn mờ mờ, Lâm Vãn khom lưng nhìn qua nhưng chẳng thấy ai cả.
Lửa giận trong người cô bùng lên, quay đầu lại định về phòng.
“Lâm Vãn.” Giọng nói quen thuộc làm cô ngần người.
Cô nhìn xung quanh, ở góc khuất gần ký túc xá có người gọi cô.
Nhìn thấy người ấy, ngọn lửa trong lòng dập tắt.
“Trần Tích? Sao cậu lại ở đây?” Lâm Vãn còn tưởng mình đang nằm mơ.
Trần Tích lại gần cô: “Cậu đi dạo với tớ một lát được không?”
Lâm Vãn ngây ngốc gật đầu đi theo cậu.
Nhìn đôi dép lê dưới chân, lại thấy mình còn mặc áo ngủ, Lâm Vãn hối hận, chỉ mong trời tối cậu không để ý.
Trần Tích đưa hộp quà cho cô, dịu dàng nói: “Tặng cậu này.”
Lâm Vãn nhìn cậu, cô đứng hình mất mấy giây, lát sau mới phản ứng lại, hẳn là cậu tặng quà vì lúc sáng cô tặng móc khóa cho cậu.
“Không cần đâu, cũng không phải là cái gì đáng giá cả.” Lâm Vãn xấu hổ ôm chặt hộp quà, “Không phải muộn thế này cậu mới cố ý đi mua đó chứ?”
“Không phải, lúc sáng tớ quên mất.” Trần Tích thản nhiên trả lời, không giống như đang nói dối.
Lâm Vãn đè nén cảm xúc vui sướng trong lòng mình, bình tĩnh bảo: “Cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Ánh đèn mờ nhạt càng làm không khí ái muội hơn.
Mùa đông không hợp đi dạo lắm, gió lạnh thổi qua chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì.
Nhưng mặt Lâm Vãn lại nóng hầm hập, gió đêm cũng trở nên dịu dàng hơn, rõ ràng là mùa đông nhưng cơn gió lại mang theo hương vị cỏ cây, rất dễ chịu.
Cảm giác là vậy nhưng thân thể lại rất thành thật.
Lâm Vãn hắt xì một cái, vô thức khoanh tay ôm chặt áo lại.
Trần Tích nhìn dáng vẻ này của cô, cậu bật cười, không đi nữa.
Hai người đi dạo một vòng quanh sân rồi về.
Bởi vì chuyện này diễn ra quá nhanh, trên đường về ký túc xá, Lâm Vãn vẫn không thấy chân thực lắm.
Cô cúi đầu nhìn món quà trong tay mình, đây không phải là mơ.
Cô vội vàng mở ra xem, bên trong là túi sưởi tay chạy bằng điện màu tím, trước đây đều là kiểu phải rót nước nóng vào.
Lâm Vãn bật cười, món quà này hơi trẻ con, giống như không phải cố ý mua, chắc cậu cũng giống cô, chỉ là đáp lễ mà thôi.
Cô chợt nhớ mùa đông của rất nhiều năm trước, cô lạnh tới nỗi chân tay tím tái hẳn đi, Trần Tích cũng đưa túi sưởi của cậu cho cô, hơi ấm truyền vào tim Lâm Vãn, cô vẫn nhớ rõ.
Từ hôm Giáng sinh ấy, mùa đông ở Lật Thành không còn lạnh nữa, thậm chí còn rất đáng yêu.
Năm nay, tay cô không bị nẻ nữa.