Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1220
Chương 1220
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mặc váy đỏ lộ ra vẻ kinh ngạc, Lý Vô Cực này thật sự trong nháy mắt đã nhìn thấu thực lực của cô 1a Lý Vô Cực nhìn Trình Kiêu, biểu cảm vẫn đầy khinh bỉ: “Tên nhóc, cậu nói cô ấy có đồng đội rồi phải không? Cậu nói không tính, phải để cô Dương nói mới tính”
Lý Vô Cực mỉm cười nhìn Dương Phi Yến: “Cô Phi Yến, cô có bằng lòng trở thành đồng đội của tôi không? Đương nhiên, nếu cô không muốn, tôi chắc chắn sẽ không miễn cưỡng!”
“Tôi đếm tới mười, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ coi như cô từ chối.”
Nói xong, Lý Vô Cực bắt đầu đếm thật.
Một, hai.
“Tôi đồng ý.
Lý Vô Cực còn chưa đếm tới ba, Dương Phi Yến đã chạy đến, đứng bên cạnh anh ta. Trong ánh mắt của cô ta nhìn Lý Vô Cực ngập tràn yêu thích, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ sỉ mê.
Lý Vô Cực nhìn Trình Kiêu, ngạo nghề: “Ha ha, tên nhóc, tôi nói rồi mà, có phải là đồng đội của cậu không, cậu nói thôi thì không tính”
Dương Phi Yến nhìn sang Trình Kiêu, hơi áy náy cúi đầu: “Xin lỗi, anh không phải là giới cổ võ, nên tôi không thể tạo nhóm với anh được!”
Những người trẻ tuổi đã mời Dương Phi Yến thành lập một đội trước đây đều tỏ ra chế nhạo trên sự đau khổ của người khác.
“Ha ha, thằng nhãi này, mày bị bỏ rơi rồi à! Không tự lượng sức mình, chỉ là một người giới Ngụy Võ mà cũng muốn chấm m út mỹ nhân giới Cổ Võ chúng ta à? Nằm mơ đi!”
“Đúng vậy, bị ném đi gọn gàng sạch sẽ, Lý Vô Cực còn chưa đếm đến ba, thằng nhãi này đã bị ném đi rồi! Ha ha, thật là hả giận!”
“Hừ, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt không coi ai ra gì của cậu ta, tôi chỉ hận không thể tiến lên cho cậu ta hai cái bạt tai. Không phải chỉ là kết đội cùng với mỹ nữ thôi sao? Đến mức để cho cậu ta kiêu ngạo như vậy à? Bây giờ thì tốt rồi, bị người đẹp đá bay không thương tiếc luôn, xem cậu ta còn kiêu ngạo như thế nào!”
“Xấu hổ! Thật quá xấu hổ! Nhưng mà Dương Phi Yến làm việc cũng thật tuyệt tình, vừa rồi thẳng nhãi này còn ra tay giúp cô ta, không ngờ rất nhanh đã bị lấy oán trả ơn.”
Tô Lương Tử tức giận đến đỏ mặt, to giọng mắng: “Thứ đàn bà vong ân phụ nghĩa, cô sẽ phải hối hận!”
Cô gái mặc váy đỏ đứng sau lưng Trình Kiêu cũng giận dữ mắng mỏ: “Hèn hạ vô sỉ, loại đàn bà lấy oán trả ơn như cô sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Trình Kiêu hơi ngạc nhiên liếc nhìn Dương Phi Yến, anh còn tưởng cô ta là một cô gái tính tình mạnh mẽ, liều mạng để báo thù cho anh trai, là một cô gái tốt.
Không ngờ tới, Trình Kiêu đã hoàn toàn nhìn lầm người Nhưng Trình Kiêu không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với cô ta, anh chỉ muốn nhân tiện giúp người một lần, nếu cô ta đã không trân trọng, vậy thì quên đi.
Ngược lại, cô gái mặc váy đỏ bên cạnh, vốn tưởng răng cô là loại người miệng lưỡi sắc bén, không nói lý lẽ, không ngờ cô lại là người chính trực nhất.
Rất nhiều người không dám nói lời buộc tội với Dương Phi Yến, chỉ có cô mới dám nói như vậy.
Trình Kiêu quay lại nhìn cô gái mặc váy đỏ, quan sát cô một cách nghiêm túc, anh đột nhiên phát hiện, cô gái này thực sự xinh đẹp hơn nhiều so với Dương Phi Yến.
Đặc biệt là dáng người của cô ấy, rất khoa trương, nhưng tính tình lại có chút lạnh lùng. Nó giống như lửa và băng!
“Chúng ta lập đội đi?” Trình Kiêu thắn thắn hỏi.
“Cái gì!” Cô gái bị hỏi thì hơi sửng sốt một lát, sau đó nhìn vào mắt Trình Kiêu, cô cho rằng Trình Kiêu bởi vì bị Dương Phi Yến phản bội không thương tiếc nên mới muốn tìm người thay thế Dương Phi Yến.