Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 92: Trương Hàn tri kỷ 2
Chỉ trong nháy mắt, bao phủ cả một vùng đất trống.
Vô số hàn khí chỉ trong nháy mắt bao trùm cả vùng trời đất.
Tô Càn Nguyên đứng ở bên cạnh lập tức cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Không thích hợp…
Trận pháp này bố trí cũng quá nhanh đi mất!
Cũng không thấy nhị sư huynh lấy ra nguyên liệu bày trận…
Còn nữa vừa rồi có chùm tia sáng chiếu từ trên bầu trời xuống…
Nếu lão ta không nhìn nhầm, đó là lực lượng của Thái Âm Tinh.
Trận pháp của nhị sư huynh không cần bày nguyên liệu, có thể nhất niệm mượn
Thiên Địa Chi Lực thành trận sao?
Chuyện này cũng quá thần thoại rồi!
Nhất niệm thành trận, sao có thể có chuyện này được!
Tô Càn Nguyên không thể tin được, nhưng nhị sư huynh này bày trận, lão ta
nhìn thấy rõ ràng.
Đúng là không cần nguyên liệu gì…
Tô Càn Nguyên không khỏi nghĩ, lúc trước Diệp Lạc ở trên Đại Bỉ tông môn
của Càn Đế Đạo Tông, đối mặt với mười đệ tử.
Trong đó khi một đệ tử bày trận.
Diệp Lạc hỏi ngược một câu, bày trận còn dùng tay sao?
Bây giờ nghĩ lại, không phải Diệp Lạc mơ hồ…
Mà là đệ tử của Vô Đạo Tông, thực sự bày trận không cần tay…
Nhất niệm dẫn Thiên Địa Chi Lực thành trận…
Thủ đoạn này.
Quá mạnh mẽ!
Tô Càn Nguyên kích động, muốn chạy lên hỏi Trương Hàn làm như thế nào.
Lão ta bước ra một bước, trận pháp động…
…
Khu đất trống ở sườn núi Thiên Vụ.
Nhìn hàn khí cuồn cuộn ở xung quanh.
Trương Hàn gật đầu hài lòng.
Trận pháp này, xem như thành.
Cửu Hàn Thiên Hỏa Trận!
Một trong những trận pháp thời Thượng Cổ!
Trận pháp công phạt cỡ lớn.
Chủ yếu nhằm vào quần thể.
Trận pháp ra, bất cứ người nào dùng hàn khí, đều sẽ bị hàn khí xâm nhập vào
trong cơ thể.
Còn lại…
Sau khi hàn khí ngưng tụ tới cực hạn, sẽ hóa thành Thiên Địa Chi Hỏa, đốt cháy
mọi thứ trong trận pháp.
Bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, như vậy hàn khí trong cơ thể sẽ hóa thành hỏa
diễm, đốt từ trong mà ra.
Hơn nữa trận pháp này ngưng tụ chin lần hàn khí, lần sau nồng đậm hơn lần
trước, hỏa diễm cũng lần sau sẽ cường đại hơn lần trước.
Cho nên có tên là Cửu Hàn Thiên Hỏa Trận.
“Vẫn là trận pháp thời Thượng Cổ có uy lực khá mạnh, trận pháp thời kỳ hiện
giờ kém hơn không ít, cho dù là uy lực, hay là các phương diện, đều yếu hơn
thời Thượng Cổ nhiều lắm.
Trương Hàn lẩm bẩm nói.
Hắn ta vừa duy trì trận pháp, vừa quan sát các loại năng lực của trận pháp.
Hắn ta dẫn Thiên Địa Chi Lực thành trận, bản thân hắn ta là Trận Nhãn.
Nói một cách chính xác, Trận Tâm bẩm sinh của hắn ta chính là Trận Nhãn.
Chỉ cần hắn ta có thể chống đỡ, trận pháp của hắn ta có thể vẫn sừng sững.
Đây cũng là một đặc điểm khác của trận pháp hắn ta bày ra.
Ngay khi Trương Hàn suy nghĩ.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói hoảng sợ.
“Nhị sư huynh! Nhị sư huynh cứu mạng!”
Trương Hàn quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Tô Càn Nguyên đang bị từng hàn khí quấn quanh.
Những hàn khí này sắp nồng đậm tới cực hạn, sắp hóa Thiên Hỏa đối cháy…
“Sư đệ này đang đùa gì thế, vừa rồi ta đã bảo hắn ở yên khu đất trống để hắn
không bị ảnh hưởng tới, sư đệ này chạy ra ngoài làm gì.”
Trương Hàn nhíu mày, ngón tay búng ra, khống chế hàn khí quanh Tô Càn
Nguyên tản đi.
Nhưng hắn ta vẫn tán chậm một chút.
Tô Càn Nguyên vẫn bị không ít tính nóng trong hàn khí thiêu hủy tóc.
Rõ ràng vừa rồi còn là một người đàn ông trung niên uy nghiêm.
Bây giờ biến thành một tên đầu trọc…
Khóe miệng Trương Hàn giật giật, ngón tay ngoắc một cái.
Vô số hàn khí kéo Tô Càn Nguyên đi tới bên cạnh hắn ta.
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?”
Trương Hàn nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên, lắc đầu hỏi một câu.
“Không sao không sao, sư huynh trận pháp huynh bày ra thật đáng sợ, sư huynh
là nhất niệm thành trận sao?”
Tô Càn Nguyên tràn ngập hứng thú dò hỏi.
Còn tóc không có sao?
Chuyện này đương nhiên là lão ta biết rõ.
Không có thì không có.
Điều tệ nhất trong tu hành, chính là thiếu thời gian.
Không có tóc không dài ra được.
Bên kia Trương Hàn liếc mắt nhìn Tô Càn Nguyên, lắc đầu, xoay người mặt
hướng đại trận ở bốn phương tám hướng.
Hắn ta đang quan sát đại trận.
Ngón tay cử động, khống chế biến hóa của đại trận.
“Không sai, đây là nhất niệm thành trận, mượn Thiên Địa Chi Lực thành trận,
không cần bất cứ nguyên liệu gì, càng không có nhược điểm của trận pháp sư,
đây là đạo do sư tôn truyền thụ cho ta hình thành.”
“Sư đệ ngươi cũng đừng chảy nước miếng, sư tôn chắc chắn cũng truyền thụ
cho đệ thứ gì đó, thứ mà sư tôn truyền thụ không phân mạnh yếu, đều là con
đường vô thượng, chỉ có ngộ tính giữa các đệ tử cao hay thấp mà thôi.”
Trương Hàn tùy ý nói.
May mà Thái Âm Tinh không có linh trí.
Nếu không thì sẽ đồng quy vu tận với Trương Hàn mất.
Nói đại tinh tinh ngươi mượn Thiên Địa Chi Lực.
Ngoại trừ mượn lực lượng Thái Âm Tinh của ta, không thấy ngươi mượn lực
lượng của người nào.
Ban ngày mượn, buổi tối mượn, mỗi ngày đều mượn, đến miệng ngươi thì biến
thành mượn Thiên Địa Chi Lực!
Vô số hàn khí chỉ trong nháy mắt bao trùm cả vùng trời đất.
Tô Càn Nguyên đứng ở bên cạnh lập tức cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Không thích hợp…
Trận pháp này bố trí cũng quá nhanh đi mất!
Cũng không thấy nhị sư huynh lấy ra nguyên liệu bày trận…
Còn nữa vừa rồi có chùm tia sáng chiếu từ trên bầu trời xuống…
Nếu lão ta không nhìn nhầm, đó là lực lượng của Thái Âm Tinh.
Trận pháp của nhị sư huynh không cần bày nguyên liệu, có thể nhất niệm mượn
Thiên Địa Chi Lực thành trận sao?
Chuyện này cũng quá thần thoại rồi!
Nhất niệm thành trận, sao có thể có chuyện này được!
Tô Càn Nguyên không thể tin được, nhưng nhị sư huynh này bày trận, lão ta
nhìn thấy rõ ràng.
Đúng là không cần nguyên liệu gì…
Tô Càn Nguyên không khỏi nghĩ, lúc trước Diệp Lạc ở trên Đại Bỉ tông môn
của Càn Đế Đạo Tông, đối mặt với mười đệ tử.
Trong đó khi một đệ tử bày trận.
Diệp Lạc hỏi ngược một câu, bày trận còn dùng tay sao?
Bây giờ nghĩ lại, không phải Diệp Lạc mơ hồ…
Mà là đệ tử của Vô Đạo Tông, thực sự bày trận không cần tay…
Nhất niệm dẫn Thiên Địa Chi Lực thành trận…
Thủ đoạn này.
Quá mạnh mẽ!
Tô Càn Nguyên kích động, muốn chạy lên hỏi Trương Hàn làm như thế nào.
Lão ta bước ra một bước, trận pháp động…
…
Khu đất trống ở sườn núi Thiên Vụ.
Nhìn hàn khí cuồn cuộn ở xung quanh.
Trương Hàn gật đầu hài lòng.
Trận pháp này, xem như thành.
Cửu Hàn Thiên Hỏa Trận!
Một trong những trận pháp thời Thượng Cổ!
Trận pháp công phạt cỡ lớn.
Chủ yếu nhằm vào quần thể.
Trận pháp ra, bất cứ người nào dùng hàn khí, đều sẽ bị hàn khí xâm nhập vào
trong cơ thể.
Còn lại…
Sau khi hàn khí ngưng tụ tới cực hạn, sẽ hóa thành Thiên Địa Chi Hỏa, đốt cháy
mọi thứ trong trận pháp.
Bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, như vậy hàn khí trong cơ thể sẽ hóa thành hỏa
diễm, đốt từ trong mà ra.
Hơn nữa trận pháp này ngưng tụ chin lần hàn khí, lần sau nồng đậm hơn lần
trước, hỏa diễm cũng lần sau sẽ cường đại hơn lần trước.
Cho nên có tên là Cửu Hàn Thiên Hỏa Trận.
“Vẫn là trận pháp thời Thượng Cổ có uy lực khá mạnh, trận pháp thời kỳ hiện
giờ kém hơn không ít, cho dù là uy lực, hay là các phương diện, đều yếu hơn
thời Thượng Cổ nhiều lắm.
Trương Hàn lẩm bẩm nói.
Hắn ta vừa duy trì trận pháp, vừa quan sát các loại năng lực của trận pháp.
Hắn ta dẫn Thiên Địa Chi Lực thành trận, bản thân hắn ta là Trận Nhãn.
Nói một cách chính xác, Trận Tâm bẩm sinh của hắn ta chính là Trận Nhãn.
Chỉ cần hắn ta có thể chống đỡ, trận pháp của hắn ta có thể vẫn sừng sững.
Đây cũng là một đặc điểm khác của trận pháp hắn ta bày ra.
Ngay khi Trương Hàn suy nghĩ.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên giọng nói hoảng sợ.
“Nhị sư huynh! Nhị sư huynh cứu mạng!”
Trương Hàn quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Tô Càn Nguyên đang bị từng hàn khí quấn quanh.
Những hàn khí này sắp nồng đậm tới cực hạn, sắp hóa Thiên Hỏa đối cháy…
“Sư đệ này đang đùa gì thế, vừa rồi ta đã bảo hắn ở yên khu đất trống để hắn
không bị ảnh hưởng tới, sư đệ này chạy ra ngoài làm gì.”
Trương Hàn nhíu mày, ngón tay búng ra, khống chế hàn khí quanh Tô Càn
Nguyên tản đi.
Nhưng hắn ta vẫn tán chậm một chút.
Tô Càn Nguyên vẫn bị không ít tính nóng trong hàn khí thiêu hủy tóc.
Rõ ràng vừa rồi còn là một người đàn ông trung niên uy nghiêm.
Bây giờ biến thành một tên đầu trọc…
Khóe miệng Trương Hàn giật giật, ngón tay ngoắc một cái.
Vô số hàn khí kéo Tô Càn Nguyên đi tới bên cạnh hắn ta.
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?”
Trương Hàn nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên, lắc đầu hỏi một câu.
“Không sao không sao, sư huynh trận pháp huynh bày ra thật đáng sợ, sư huynh
là nhất niệm thành trận sao?”
Tô Càn Nguyên tràn ngập hứng thú dò hỏi.
Còn tóc không có sao?
Chuyện này đương nhiên là lão ta biết rõ.
Không có thì không có.
Điều tệ nhất trong tu hành, chính là thiếu thời gian.
Không có tóc không dài ra được.
Bên kia Trương Hàn liếc mắt nhìn Tô Càn Nguyên, lắc đầu, xoay người mặt
hướng đại trận ở bốn phương tám hướng.
Hắn ta đang quan sát đại trận.
Ngón tay cử động, khống chế biến hóa của đại trận.
“Không sai, đây là nhất niệm thành trận, mượn Thiên Địa Chi Lực thành trận,
không cần bất cứ nguyên liệu gì, càng không có nhược điểm của trận pháp sư,
đây là đạo do sư tôn truyền thụ cho ta hình thành.”
“Sư đệ ngươi cũng đừng chảy nước miếng, sư tôn chắc chắn cũng truyền thụ
cho đệ thứ gì đó, thứ mà sư tôn truyền thụ không phân mạnh yếu, đều là con
đường vô thượng, chỉ có ngộ tính giữa các đệ tử cao hay thấp mà thôi.”
Trương Hàn tùy ý nói.
May mà Thái Âm Tinh không có linh trí.
Nếu không thì sẽ đồng quy vu tận với Trương Hàn mất.
Nói đại tinh tinh ngươi mượn Thiên Địa Chi Lực.
Ngoại trừ mượn lực lượng Thái Âm Tinh của ta, không thấy ngươi mượn lực
lượng của người nào.
Ban ngày mượn, buổi tối mượn, mỗi ngày đều mượn, đến miệng ngươi thì biến
thành mượn Thiên Địa Chi Lực!