Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 91: Trương Hàn tri kỷ 1



Nhưng mà bây giờ trở về, có thể bị sư tôn cảm thấy lão ta là người tâm chí
không kiên định, sau này không truyền bí thuật chân chính của Vô Đạo Tông
cho lão ta hay không.
Ngay khi tâm tư của Tô Càn Nguyên vô cùng phức tạp.
Một bóng người chậm rãi đi tới quảng trường đại điện.
Đúng là Trương Hàn.
Chỉ thấy hắn ta mặc nho bào, gương mặt thanh tú, mái tóc đen tuyền búi lại,
dùng một cây trâm gỗ cố định, tràn ngập hương vị huyền diệu.
Tô Càn Nguyên nhìn thấy người tới sửng sốt một lát, nhưng nhanh chóng kịp
phản ứng.
Diệp Lạc từng nói với lão ta người trong tông.
Trưởng bối của tông môn Vô Đạo Tông đều đã phi thăng hết.
Trong tông chỉ còn lại mấy người, ngoài sư tôn, Diệp Lạc, còn có lão ta ra, cũng
chỉ còn lại một người.
Nhị sư huynh Trương Hàn!
Nhị sư huynh am hiểu trận pháp!
“Tô Càn Nguyên bái kiến nhị sư huynh!”
Tô Càn Nguyên không dám vô lễ, lúc này đứng dậy cúi người hành lễ với người
tới.
Trương Hàn đi tới quay đầu nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên.
Khi nhìn thấy gương mặt xa lạ, hắn ta có thể đoán được đây là tam sư đệ mới
vào cửa.
Chẳng qua trong lòng hắn ta có chút kinh ngạc.
Vì sao…
Tam sư đệ này sẽ “thành thục” như vậy.
Khụ khụ, rõ ràng là hắn ta và đại sư huynh đều là người trẻ tuổi.
Tam sư đệ này nhìn giống như hơn năm mươi tuổi.
Sao sư tôn nhận người già như vậy… Khụ khụ, người “thành thục” như vậy vào
cửa.
Nghĩ thì nghĩ như vậy.
Nhưng Trương Hàn sẽ không ngốc tới mức mở miệng nói ra.
“Sư đệ có lễ rồi.”
“Sao tối muộn mà sư đệ vẫn còn ở trong quảng trường? Chẳng lẽ đệ đang ở đây
ngộ đạo sao?”
Trương Hàn cười ôn hòa, mở miệng nói.
Nghe thấy những lời này.
Biểu cảm của Tô Càn Nguyên cứng đờ.
Ngộ đạo, lão ta ngộ cái búa ấy.
Nhưng lão ta không thể mở miệng nói ra được.
Nếu không thì có vẻ ngộ tính của lão ta thấp.
“Đúng, đúng vậy, nhị sư huynh, đại sư huynh bảo ta ở đây ngộ đạo.”
Tô Càn Nguyên chỉ có thể nghiến răng nói.
“Vậy đệ cứ tiếp tục ngộ đi, nhị sư huynh ta bận ra ngoài tông thử xem một trận
pháp.”
Trương Hàn cười hai tiếng.
Đi lên trước vỗ bả vai tam sư đệ thành thục này.
Xoay người định rời đi.
“Đợi một lát! Đợi đã! Nhị sư huynh, ta có thể cùng đi xem được không? Ta đã
thấy được kiếm pháp của đại sư huynh, còn nghe nói trận pháp của nhị sư
huynh rất cao siêu, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, không biết nhị sư
huynh có thể cho ta đi cùng, ở phía xa xem nhị sư huynh bày trận là được.”
Tô Càn Nguyên la liếm, tiến lên nói một câu.
Lần này tới lượt Trương Hàn ngẩn người.
Muốn đi cùng hắn ta, xem hắn ta bày trận sao?
Ở trước mặt đệ tử mới vào cửa, để lão ta nhìn xem trận pháp của mình, có lẽ
cũng là chuyện tốt?
Thôi, vậy thì để sư đệ này nhìn xem.
“Nếu không chậm trễ sư đệ ngộ đạo, vậy thì đi cùng sư huynh đi.”
“Chúng ta ra ngoài tông thử nghiệm, tránh quấy nhiễu tới sư tôn.”
Trương Hàn nhẹ giọng nói một câu, đi về phía sơn môn.
Tô Càn Nguyên thấy thế, vội vàng đuổi theo Trương Hàn.

Hai người một trước một sau.
Từ sơn môn mà ra.
Một đường đi tới một vùng đất trống chỗ sườn núi Thiên Vụ.
“Sư đệ, đệ đứng ở bên này là được, lần này ta bày trận pháp có lực sát thương
không lớn, không cần lo lắng sẽ tạo thành thương tổn đối với ngươi.”
Trương Hàn nhẹ giọng nói một câu.
Tô Càn Nguyên đáp, ngoan ngoãn lùi sang một bên, tò mò nhìn.
Lão ta muốn nhìn xem, vị nhị sư huynh này có bản lĩnh gì.
Dù sao bản lĩnh của Diệp Lạc, lão ta nhìn thấy rất rõ.
Chỉ có thể nói một câu Thiên Kiêu tuyệt thế.
Không biết nhị sư huynh này có bản lĩnh gì.
Bày trận…
Ừm, có lẽ bày trận phải tốn thời gian dài, còn cần đống nguyên liệu gì đó.
Lão ta ngủ một giấc là sẽ xong.
Tô Càn Nguyên nghĩ như vậy.
Bên kia Trương Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, lại nhìn thoáng qua
phía trên núi.
Không dấu vết câu thông trời đất, bố trí một trận pháp đoạn tuyệt.
Ừm, tránh để khi hắn ta bày trận quấy nhiễu tới chỗ sư tôn.
Thân làm đệ tử, sao có thể vì bày trận mà quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi.
Nghĩ một lát.
Trương Hàn lại bố trí hai ba trận pháp đoạn tuyệt nữa.
Đoạn tuyệt âm thanh.
Đoạn tuyệt linh lực dao động.
Ồ… Vì tránh cho sư tôn nhận ra linh khí lưu động không thích hợp mà bị kinh
động.
Hắn ta còn bố trí một Tụ Linh Trận loại nhỏ, bổ sung linh khí bị xói mòn.
Tuyệt đối không thể có một sơ hở!
Trương Hàn lộ ra nụ cười tươi tắn, hắn ta đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của sư tôn.
“Tam sư đệ, nhìn kỹ đây, nhị sư huynh cho đệ xem trận pháp, nên bố trí như thế
nào.”
Trương Hàn nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên cách đó không xa, hai tay nâng
lên, nhắm hai mắt lại.
Ở trong lòng minh tưởng ra Thái Âm Tinh.
Khi hắn ta minh tưởng ra Thái Âm Tinh.
Trong bầu trời, Thái Âm Tinh vốn bị mây đen bao trùm đột nhiên tách ra quang
hoa chói mắt, từng tia hào quang chiếu xạ lên trên người Trương Hàn.
Chỗ tim Trương Hàn có một đám phù văn cổ xưa lóe lên.
“Dương Chi Cực làm âm, Âm Chi Cực làm dương, Cửu Hàn Thiên Hỏa Trận,
khởi!”
Trương Hàn nhất niệm mà lên.
Một đám phù văn bay từ chỗ trái tim hắn ta ra
Chương trước Chương tiếp
Loading...