Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 74: Thần Binh Các
Vô Đạo Tông có nhiều đại điện.
Bắt đầu từ quảng trường đại điện là hàng loạt điện phủ, lan tới tận dốc núi phía
sau mới tính kết thúc.
Chẳng qua phần lớn đều là điện phủ đóng cửa.
Chỉ mở điện Truyền Pháp.
Đừng hỏi vì sao.
Hỏi chính là Sở Duyên chưa từng đi thu thập bất cứ tài nguyên gì, những điện
phủ này đều trống, đương nhiên đều ở trạng thái đóng cửa.
Lúc này nơi mà Sở Duyên tới, đúng là điện đường gần dốc núi phía sau.
Thay vì nói là cung điện, chẳng bằng nói là một tòa lầu các.
Một tòa lầu các tràn ngập phong cách cổ xưa, mặt ngoài lầu các đều do một loại
cây cối tạo thành, không lúc nào không lộ ra hơi thở cổ xưa, giống như cả tòa
lầu các truyền thừa trên vạn năm.
“Chính là nơi này đúng không?”
Sở Duyên rơi xuống trước lầu các, pháp vân dưới lòng bàn chân tự động biến
mất.
Hắn để thùng sắt xuống, lúc này mới đánh giá lầu các.
Dựa theo giới thiệu tông môn mà hệ thống cho hắn, nơi này là nơi gửi thần binh
pháp bảo của Vô Đạo Tông.
Tên là Thần Binh Các.
Không thể không nói, tông môn mà hệ thống cho còn rất đáng tin.
Nhìn một cái, nhìn một cái.
Lầu các này, nhìn đúng là có phong cách.
Nhét đống sắt vụn này vào bên trong, nói bên trong đều là thần binh, tuyệt đối
có người tin tưởng!
Sở Duyên hài lòng gật đầu, điều động pháp lực, câu thông trận đồ đại trận của
Vô Đạo Tông, mở các nơi phong ấn thần binh ra.
Đạp bước đi vào trong Thần Binh Các.
Chỉ trong nháy mắt, có thể ngửi thấy mùi hương kỳ lạ.
Mùi hương này Sở Duyên không thể nói rõ được.
Chính là có chút kỳ lạ.
Giống như mùi cây gỗ mục, nhưng có chút không giống.
Sở Duyên lắc đầu, nhìn phía trước.
Sau khi đi vào lầu các có một con đường xuất hiện, hai bên đường thành lập
một đài đá hình “lõm”.
Mỗi đài đá đều cách xa nhau chín mét, không thừa một milimet, cũng không
thiếu một milimet, giống như có ngụ ý gì đó.
Đi thẳng về phía trước, Sở Duyên cẩn thận nhìn những đài đá này.
Có khoảng chừng trên trăm đài đá.
Gửi những “sắt vụn” này ở đây là đủ.
Sở Duyên một đường đi tới tận cùng.
Chỉ thấy tận cùng cũng có một đài đá.
Chỉ thấy đài đá này to hơn những đài đá khác không chỉ một lần, còn ở trung
tâm tận cùng, không giống những đài đá khác, đều ở hai bên đường.
Sở Duyên nhìn một lát xong, thì không nghiên cứu nữa, mà mở thùng sắt ra.
Pháp lực như thủy triều trào ra, đặt những vũ khí đen xì này lên trên đài đá.
Trên mỗi một đài đã đều đặt một kiện vũ khí.
Rất nhanh, Sở Duyên đã đặt tất cả vũ khí xong.
Còn mấy tòa đài đá trống không.
Nhưng mà Sở Duyên không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, chỉ liếc mắt nhìn
một cái rồi hài lòng rời đi.
Đã ổn thỏa.
Sau này Thần Binh Các có thể lấy ra lừa gạt người khác.
Hắn lại bước trên con đường trở nên mạnh mẽ!
“Đi nói một tiếng với đồ đệ thành thật Trương Hàn, bảo hắn rảnh rỗi thì tới
Thần Binh Các dạo, tránh để mỗi ngày đều đọc sách, đọc tới mức ngốc luôn.”
Sở Duyên nói xong, bóng người cử động, nhẹ lướt đi, tiêu sái như gió.
Sở Duyên không biết rằng, sau khi hắn rời đi, tất cả Thần Binh Các đều đã loạn
cả lên.
Những binh khí vốn đen xì không có ánh sáng giống như sống lại, tỏa ra ánh
sáng chói mắt, từng dòng uy thế khủng bố bay lên.
Uy thế này va chạm vào nhau, giống như đang so bì gì đó.
Một lát sau, tất cả vũ khí đều bắt đầu chuyển động, trao đổi vị trí cho nhau.
Cảnh tượng ở nơi này, giống như…
Binh khí cường đại đang ép binh khí nhỏ yếu thoái vị…
Cảnh tượng vô cùng huyền diệu.
Cuối cùng rơi xuống vị trí tối thượng, giống như vua của các binh khí, là một
cái kính cổ đồng cũ nát, trên mặt kính tỏa ra từng tia sáng vàng.
Sau khi thứ tự sắp xếp xong, tất cả binh khí lại thu liễm đủ loại hào quang, biến
thành dáng vẻ đen xì không có ánh sáng lần nữa.
Thần vật tự mờ tối…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trong điện Truyền Pháp vô cùng yên tĩnh.
Thường có âm thanh lẩm nhẩm trang sách vang lên.
Chỉ thấy Trương Hàn ngồi trong góc, tay nâng một quyển sách an tĩnh đọc.
So với Trương Hàn của ba tháng trước, trên người Trương Hàn hiện giờ xuất
hiện thêm một chút vận vị.
Không thể nói rõ những vận vị này đến từ cái gì.
Nhưng những vận vị này khiến khí tức ôn hòa trên người Trương Hàn trở nên
càng rõ ràng, khiến hắn ta giống như hóa thân thành một nho tiên, không ăn
khói lửa nhân gian.
“Bách khoa toàn thư trận pháp cao cấp này đều sắp bị ta xem hết, tích góp năng
lượng, hẳn là đủ cho ta một lần đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh!”
Trương Hàn chậm rãi đặt quyển sách trong tay xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm vài
câu.
Hắn ta mang trận tâm trời sinh.
Không cần tu luyện.
Chỉ cần nghiên cứu trận pháp, bố trí trận pháp, có thể từ trong trời đất đoạt lấy
năng lượng mà đột phá tu vi của bản thân.
Nghiên cứu bố trí càng nhiều trận pháp, đột phá sẽ càng nhanh.
Chẳng qua Trương Hàn không làm như vậy.
Hắn ta tích tụ tất cả năng lượng do nghiên cứu trận pháp đoạt được ở trong trận
tâm.
Nuôi mà không phát!
Chờ đợi thời cơ, nhất cổ tác khí đột phá tới cảnh giới cao nhất.
Đừng hỏi vì sao phải làm như vậy.
Hỏi chính là muốn cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng!
Trương Hàn khắc ghi ân tình của sư tôn đối với hắn ta.
Không giây phút nào không nghĩ tới việc báo đáp sư tôn.
Mà muốn báo đáp sư tôn, vậy phương pháp tốt nhất là khiến tu vi của mình
mạnh hơn, làm cho sư tôn cảm thấy vui mừng!
Bắt đầu từ quảng trường đại điện là hàng loạt điện phủ, lan tới tận dốc núi phía
sau mới tính kết thúc.
Chẳng qua phần lớn đều là điện phủ đóng cửa.
Chỉ mở điện Truyền Pháp.
Đừng hỏi vì sao.
Hỏi chính là Sở Duyên chưa từng đi thu thập bất cứ tài nguyên gì, những điện
phủ này đều trống, đương nhiên đều ở trạng thái đóng cửa.
Lúc này nơi mà Sở Duyên tới, đúng là điện đường gần dốc núi phía sau.
Thay vì nói là cung điện, chẳng bằng nói là một tòa lầu các.
Một tòa lầu các tràn ngập phong cách cổ xưa, mặt ngoài lầu các đều do một loại
cây cối tạo thành, không lúc nào không lộ ra hơi thở cổ xưa, giống như cả tòa
lầu các truyền thừa trên vạn năm.
“Chính là nơi này đúng không?”
Sở Duyên rơi xuống trước lầu các, pháp vân dưới lòng bàn chân tự động biến
mất.
Hắn để thùng sắt xuống, lúc này mới đánh giá lầu các.
Dựa theo giới thiệu tông môn mà hệ thống cho hắn, nơi này là nơi gửi thần binh
pháp bảo của Vô Đạo Tông.
Tên là Thần Binh Các.
Không thể không nói, tông môn mà hệ thống cho còn rất đáng tin.
Nhìn một cái, nhìn một cái.
Lầu các này, nhìn đúng là có phong cách.
Nhét đống sắt vụn này vào bên trong, nói bên trong đều là thần binh, tuyệt đối
có người tin tưởng!
Sở Duyên hài lòng gật đầu, điều động pháp lực, câu thông trận đồ đại trận của
Vô Đạo Tông, mở các nơi phong ấn thần binh ra.
Đạp bước đi vào trong Thần Binh Các.
Chỉ trong nháy mắt, có thể ngửi thấy mùi hương kỳ lạ.
Mùi hương này Sở Duyên không thể nói rõ được.
Chính là có chút kỳ lạ.
Giống như mùi cây gỗ mục, nhưng có chút không giống.
Sở Duyên lắc đầu, nhìn phía trước.
Sau khi đi vào lầu các có một con đường xuất hiện, hai bên đường thành lập
một đài đá hình “lõm”.
Mỗi đài đá đều cách xa nhau chín mét, không thừa một milimet, cũng không
thiếu một milimet, giống như có ngụ ý gì đó.
Đi thẳng về phía trước, Sở Duyên cẩn thận nhìn những đài đá này.
Có khoảng chừng trên trăm đài đá.
Gửi những “sắt vụn” này ở đây là đủ.
Sở Duyên một đường đi tới tận cùng.
Chỉ thấy tận cùng cũng có một đài đá.
Chỉ thấy đài đá này to hơn những đài đá khác không chỉ một lần, còn ở trung
tâm tận cùng, không giống những đài đá khác, đều ở hai bên đường.
Sở Duyên nhìn một lát xong, thì không nghiên cứu nữa, mà mở thùng sắt ra.
Pháp lực như thủy triều trào ra, đặt những vũ khí đen xì này lên trên đài đá.
Trên mỗi một đài đã đều đặt một kiện vũ khí.
Rất nhanh, Sở Duyên đã đặt tất cả vũ khí xong.
Còn mấy tòa đài đá trống không.
Nhưng mà Sở Duyên không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, chỉ liếc mắt nhìn
một cái rồi hài lòng rời đi.
Đã ổn thỏa.
Sau này Thần Binh Các có thể lấy ra lừa gạt người khác.
Hắn lại bước trên con đường trở nên mạnh mẽ!
“Đi nói một tiếng với đồ đệ thành thật Trương Hàn, bảo hắn rảnh rỗi thì tới
Thần Binh Các dạo, tránh để mỗi ngày đều đọc sách, đọc tới mức ngốc luôn.”
Sở Duyên nói xong, bóng người cử động, nhẹ lướt đi, tiêu sái như gió.
Sở Duyên không biết rằng, sau khi hắn rời đi, tất cả Thần Binh Các đều đã loạn
cả lên.
Những binh khí vốn đen xì không có ánh sáng giống như sống lại, tỏa ra ánh
sáng chói mắt, từng dòng uy thế khủng bố bay lên.
Uy thế này va chạm vào nhau, giống như đang so bì gì đó.
Một lát sau, tất cả vũ khí đều bắt đầu chuyển động, trao đổi vị trí cho nhau.
Cảnh tượng ở nơi này, giống như…
Binh khí cường đại đang ép binh khí nhỏ yếu thoái vị…
Cảnh tượng vô cùng huyền diệu.
Cuối cùng rơi xuống vị trí tối thượng, giống như vua của các binh khí, là một
cái kính cổ đồng cũ nát, trên mặt kính tỏa ra từng tia sáng vàng.
Sau khi thứ tự sắp xếp xong, tất cả binh khí lại thu liễm đủ loại hào quang, biến
thành dáng vẻ đen xì không có ánh sáng lần nữa.
Thần vật tự mờ tối…
…
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trong điện Truyền Pháp vô cùng yên tĩnh.
Thường có âm thanh lẩm nhẩm trang sách vang lên.
Chỉ thấy Trương Hàn ngồi trong góc, tay nâng một quyển sách an tĩnh đọc.
So với Trương Hàn của ba tháng trước, trên người Trương Hàn hiện giờ xuất
hiện thêm một chút vận vị.
Không thể nói rõ những vận vị này đến từ cái gì.
Nhưng những vận vị này khiến khí tức ôn hòa trên người Trương Hàn trở nên
càng rõ ràng, khiến hắn ta giống như hóa thân thành một nho tiên, không ăn
khói lửa nhân gian.
“Bách khoa toàn thư trận pháp cao cấp này đều sắp bị ta xem hết, tích góp năng
lượng, hẳn là đủ cho ta một lần đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh!”
Trương Hàn chậm rãi đặt quyển sách trong tay xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm vài
câu.
Hắn ta mang trận tâm trời sinh.
Không cần tu luyện.
Chỉ cần nghiên cứu trận pháp, bố trí trận pháp, có thể từ trong trời đất đoạt lấy
năng lượng mà đột phá tu vi của bản thân.
Nghiên cứu bố trí càng nhiều trận pháp, đột phá sẽ càng nhanh.
Chẳng qua Trương Hàn không làm như vậy.
Hắn ta tích tụ tất cả năng lượng do nghiên cứu trận pháp đoạt được ở trong trận
tâm.
Nuôi mà không phát!
Chờ đợi thời cơ, nhất cổ tác khí đột phá tới cảnh giới cao nhất.
Đừng hỏi vì sao phải làm như vậy.
Hỏi chính là muốn cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng!
Trương Hàn khắc ghi ân tình của sư tôn đối với hắn ta.
Không giây phút nào không nghĩ tới việc báo đáp sư tôn.
Mà muốn báo đáp sư tôn, vậy phương pháp tốt nhất là khiến tu vi của mình
mạnh hơn, làm cho sư tôn cảm thấy vui mừng!