Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 73: Thực sự rất hối hận 2
Tông chủ Càn Nguyên còn định nói gì đó, nhưng nghĩ một lát, nhân lúc bóng
đêm rời đi, có lẽ cũng là biện pháp tốt nhất.
Vì thế lão ta cũng xoay người quay về cung điện của mình.
Hai người sắp xếp xong, để hại hai phong thư, nhân lúc đêm đen rời đi.
Đệ tử thủ vệ nhìn thấy Diệp Lạc, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể để hắn ta
tùy ý rời đi.
…
Ngày hôm sau, sáng sớm đại trưởng lão đã tràn ngập hứng thú tới cung điện tìm
Diệp Lạc, muốn tìm Diệp Lạc “nói chuyện phiếm”.
Nhưng vừa tới cung điện, thì không thấy Diệp Lạc.
Cuối cùng tìm kiếm một lát, mới tìm được lá thư Diệp Lạc để lại.
Đại trưởng lão mở ra xem, mới biết Diệp Lạc đã rời đi, đến Đông Châu du lịch.
“Diệp tiểu hữu! Sao ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta mà đi như vậy!”
Sáng sớm tinh mơ, đại trưởng lão kêu như quỷ khóc sói gào.
Lão ta còn chưa kịp liếm hẳn hoi.
Chuyện này không có gì.
Sau này lão ta muốn gặp Diệp Lạc, không biết phải đợi tới khi nào.
Đáng tiếc!
Ngay lúc đại trưởng lão liên tục thở dài.
Một đệ tử ngự kiếm mà đến, mang tới một tin tức.
Tông chủ Càn Nguyên cũng đã rời đi.
Còn để lại một phong thư.
Nói rõ tu vi của mình không tốt, cho nên đi theo Diệp Lạc rời đi, đi du lịch
Đông Châu, sau đó theo Diệp Lạc tới Vô Đạo Tông tu hành.
Đồng thời biểu lộ, từ bỏ vị trí tông chủ, giao cho những người khác chấp
chưởng Càn Đế Đạo Tông.
Diệp Lạc dẫn theo tông chủ Càn Nguyên chạy trốn!
Đại trưởng lão lại quỷ khóc sói gào.
“Tông chủ chết tiệt! Vậy mà nhanh chân đến trước!”
“Mặt ngoài làm bộ như thanh tâm quả dục, không thích bộ dạng chó liếm, kết
quả lại ngầm dụ dỗ Diệp tiểu hữu, quả thực là không đáng làm người!”
“Vốn tưởng rằng ở trong Càn Đế Đạo Tông này, lão phu mới là chó liếm mạnh
nhất, không ngờ tới, không ngờ tới! Tông chủ mới là chó liếm ẩn giấu sau lưng
chân chính…”
“Thực sự rất hối hận…”
Đại trưởng lão kêu thảm thiết…
…
Trên núi Thiên Vụ.
Mây mù lượn lờ tầng tầng lớp lớp, giống như vô cùng vô tận, cho dù là mặt trời
sáng chói cũng không thể xuyên qua mây mù.
Trên không sơn môn Vô Đạo Tông.
Sở Duyên một tay nâng thùng sắt to, một tay nắm lấy trường kiếm đỏ như máu,
lòng bàn chân giẫm xuống pháp vân, áo bào bay phấp phới.
“Cuối cùng cũng trở về.”
Sở Duyên nhìn địa phận tông môn thuộc về mình, thì chua xót.
Pháp lực của cảnh giới Kim Đan đúng là quá ít.
Hắn điều khiển pháp vân, từ hồ Kính Diện bay trở về.
Dừng lại nghỉ năm lần, mới bay trở về.
Sở Duyên không biết là tình huống gì.
Luôn cảm thấy cái thùng này giống như có linh tính? Khi thì nặng khi thì nhẹ,
giống như đang cố ý lăn qua lăn lại hắn…
Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía cái thùng trên tay hắn, im lặng một lát, lại nhìn
về phía trường kiếm huyết sắc kia.
Chắc chắn là do thanh kiếm này.
Thanh kiếm này chắc chắn là thần binh gì đó!
Linh tính của thần binh dẫn đường khiến chiếc thùng này nặng hơn.
Chắc chắn là như vậy.
Không có khả năng đống sắt vụn này là thần binh đúng không?
Ha ha.
Đùa chắc?
Mấy thứ mặt ngoài đen xì như vậy cũng là thần binh, vậy hắn sẽ nuốt cái thùng
này, không nhai một miếng nào!
Rõ ràng thần binh chỉ có một kiện.
Chính là thanh trường kiếm trên tay hắn!
Sở Duyên ôn nhu nhìn thanh trường kiếm huyết sắc trên tay hắn.
Pháp lực điều động, rót vào bên trong.
Ong…
Trường kiếm huyết sắc keng keng phát ra hồng quang, chiếu sáng cả sơn môn.
“Kiếm tốt! Kiếm tốt! Quả nhiên là thanh kiếm tốt!”
Sở Duyên liên tục nói.
Tâm trạng vô cùng sung sướng.
Có kiện thần binh này, không phải là hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi
sao?
Đến lúc đó khôi phục đến cảnh giới Nguyên Anh, cộng thêm kiện thần binh
này, như vậy sẽ là thần ngăn giết thần, Phật chắn giết Phật!
Từ cầm thần binh trong tay bắt đầu vô địch!
Nhưng mà Sở Duyên rất tò mò.
Vì sao trên trường kiếm huyết sắc này của hắn không thể để lại dấu vết.
Hắn từ pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí trông thấy
được.
Bất cứ pháp bảo gì đều cần khắc lạc ấn của bản thân vào, mới có thể tâm ý
tương thông với pháp bảo, phát huy uy lực của pháp bảo đến mức lớn nhất.
Sở Duyên không có cách nào lưu lại lạc ấn lên trên trường kiếm huyết sắc.
Sở Duyên không hiểu nổi vì sao.
Chẳng lẽ trường kiếm huyết sắc này không phải là pháp bảo?
Ồ, đùa gì thế.
Không phải pháp bảo sao rót pháp lực vào sẽ sáng chói mắt như thế.
“Chắc chắn là pháp bảo có cấp độ cao, vẫn không tán thành ta, sau này dùng
nhiều pháp lực ôn dưỡng, chắc chắn có thể tán thành ta.”
“Không nghĩ những chuyện này nữa, tìm chỗ đặt đống sắt vụn này rồi nói sau.”
“Không biết Trương Hàn thế nào.”
Sở Duyên ngầm nghĩ.
Ngay sau đó, Sở Duyên không nghĩ nhiều, tay ôm thùng sắt to, giẫm lên pháp
vân lần nữa bay về trong tông.
Khi tiến vào quảng trường đại điện của tông môn.
Sở Duyên cố ý dùng thần thức quét một vòng.
Phát hiện Trương Hàn vẫn đang ở điện Truyền Pháp đọc sách.
Điều này khiến Sở Duyên cảm thấy rất kỳ lạ, không nói gì, mà bay về phía dốc
núi phía sau.
đêm rời đi, có lẽ cũng là biện pháp tốt nhất.
Vì thế lão ta cũng xoay người quay về cung điện của mình.
Hai người sắp xếp xong, để hại hai phong thư, nhân lúc đêm đen rời đi.
Đệ tử thủ vệ nhìn thấy Diệp Lạc, cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể để hắn ta
tùy ý rời đi.
…
Ngày hôm sau, sáng sớm đại trưởng lão đã tràn ngập hứng thú tới cung điện tìm
Diệp Lạc, muốn tìm Diệp Lạc “nói chuyện phiếm”.
Nhưng vừa tới cung điện, thì không thấy Diệp Lạc.
Cuối cùng tìm kiếm một lát, mới tìm được lá thư Diệp Lạc để lại.
Đại trưởng lão mở ra xem, mới biết Diệp Lạc đã rời đi, đến Đông Châu du lịch.
“Diệp tiểu hữu! Sao ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta mà đi như vậy!”
Sáng sớm tinh mơ, đại trưởng lão kêu như quỷ khóc sói gào.
Lão ta còn chưa kịp liếm hẳn hoi.
Chuyện này không có gì.
Sau này lão ta muốn gặp Diệp Lạc, không biết phải đợi tới khi nào.
Đáng tiếc!
Ngay lúc đại trưởng lão liên tục thở dài.
Một đệ tử ngự kiếm mà đến, mang tới một tin tức.
Tông chủ Càn Nguyên cũng đã rời đi.
Còn để lại một phong thư.
Nói rõ tu vi của mình không tốt, cho nên đi theo Diệp Lạc rời đi, đi du lịch
Đông Châu, sau đó theo Diệp Lạc tới Vô Đạo Tông tu hành.
Đồng thời biểu lộ, từ bỏ vị trí tông chủ, giao cho những người khác chấp
chưởng Càn Đế Đạo Tông.
Diệp Lạc dẫn theo tông chủ Càn Nguyên chạy trốn!
Đại trưởng lão lại quỷ khóc sói gào.
“Tông chủ chết tiệt! Vậy mà nhanh chân đến trước!”
“Mặt ngoài làm bộ như thanh tâm quả dục, không thích bộ dạng chó liếm, kết
quả lại ngầm dụ dỗ Diệp tiểu hữu, quả thực là không đáng làm người!”
“Vốn tưởng rằng ở trong Càn Đế Đạo Tông này, lão phu mới là chó liếm mạnh
nhất, không ngờ tới, không ngờ tới! Tông chủ mới là chó liếm ẩn giấu sau lưng
chân chính…”
“Thực sự rất hối hận…”
Đại trưởng lão kêu thảm thiết…
…
Trên núi Thiên Vụ.
Mây mù lượn lờ tầng tầng lớp lớp, giống như vô cùng vô tận, cho dù là mặt trời
sáng chói cũng không thể xuyên qua mây mù.
Trên không sơn môn Vô Đạo Tông.
Sở Duyên một tay nâng thùng sắt to, một tay nắm lấy trường kiếm đỏ như máu,
lòng bàn chân giẫm xuống pháp vân, áo bào bay phấp phới.
“Cuối cùng cũng trở về.”
Sở Duyên nhìn địa phận tông môn thuộc về mình, thì chua xót.
Pháp lực của cảnh giới Kim Đan đúng là quá ít.
Hắn điều khiển pháp vân, từ hồ Kính Diện bay trở về.
Dừng lại nghỉ năm lần, mới bay trở về.
Sở Duyên không biết là tình huống gì.
Luôn cảm thấy cái thùng này giống như có linh tính? Khi thì nặng khi thì nhẹ,
giống như đang cố ý lăn qua lăn lại hắn…
Ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía cái thùng trên tay hắn, im lặng một lát, lại nhìn
về phía trường kiếm huyết sắc kia.
Chắc chắn là do thanh kiếm này.
Thanh kiếm này chắc chắn là thần binh gì đó!
Linh tính của thần binh dẫn đường khiến chiếc thùng này nặng hơn.
Chắc chắn là như vậy.
Không có khả năng đống sắt vụn này là thần binh đúng không?
Ha ha.
Đùa chắc?
Mấy thứ mặt ngoài đen xì như vậy cũng là thần binh, vậy hắn sẽ nuốt cái thùng
này, không nhai một miếng nào!
Rõ ràng thần binh chỉ có một kiện.
Chính là thanh trường kiếm trên tay hắn!
Sở Duyên ôn nhu nhìn thanh trường kiếm huyết sắc trên tay hắn.
Pháp lực điều động, rót vào bên trong.
Ong…
Trường kiếm huyết sắc keng keng phát ra hồng quang, chiếu sáng cả sơn môn.
“Kiếm tốt! Kiếm tốt! Quả nhiên là thanh kiếm tốt!”
Sở Duyên liên tục nói.
Tâm trạng vô cùng sung sướng.
Có kiện thần binh này, không phải là hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi
sao?
Đến lúc đó khôi phục đến cảnh giới Nguyên Anh, cộng thêm kiện thần binh
này, như vậy sẽ là thần ngăn giết thần, Phật chắn giết Phật!
Từ cầm thần binh trong tay bắt đầu vô địch!
Nhưng mà Sở Duyên rất tò mò.
Vì sao trên trường kiếm huyết sắc này của hắn không thể để lại dấu vết.
Hắn từ pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí trông thấy
được.
Bất cứ pháp bảo gì đều cần khắc lạc ấn của bản thân vào, mới có thể tâm ý
tương thông với pháp bảo, phát huy uy lực của pháp bảo đến mức lớn nhất.
Sở Duyên không có cách nào lưu lại lạc ấn lên trên trường kiếm huyết sắc.
Sở Duyên không hiểu nổi vì sao.
Chẳng lẽ trường kiếm huyết sắc này không phải là pháp bảo?
Ồ, đùa gì thế.
Không phải pháp bảo sao rót pháp lực vào sẽ sáng chói mắt như thế.
“Chắc chắn là pháp bảo có cấp độ cao, vẫn không tán thành ta, sau này dùng
nhiều pháp lực ôn dưỡng, chắc chắn có thể tán thành ta.”
“Không nghĩ những chuyện này nữa, tìm chỗ đặt đống sắt vụn này rồi nói sau.”
“Không biết Trương Hàn thế nào.”
Sở Duyên ngầm nghĩ.
Ngay sau đó, Sở Duyên không nghĩ nhiều, tay ôm thùng sắt to, giẫm lên pháp
vân lần nữa bay về trong tông.
Khi tiến vào quảng trường đại điện của tông môn.
Sở Duyên cố ý dùng thần thức quét một vòng.
Phát hiện Trương Hàn vẫn đang ở điện Truyền Pháp đọc sách.
Điều này khiến Sở Duyên cảm thấy rất kỳ lạ, không nói gì, mà bay về phía dốc
núi phía sau.