Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 71: Tông chủ Càn Nguyên là phế vật



Đại trưởng lão lắc đầu, bay xuống phía dưới đấu trường, nhanh chóng rơi xuống
bên cạnh Diệp Lạc.
Trên gương mặt tràn ngập không vui, nhưng vẫn cố nở nụ cười.
“Diệp tiểu hữu! Có mệt hay không? Ngươi dùng kiếm chiêu cường đại như vậy,
nhất định tiêu hao rất lớn đúng không? Đi thôi, lão phu dẫn ngươi về cung điện
nghỉ ngơi, cho ngươi lượng lớn đan dược bồi bổ.”
“Thanh kiếm này của ngươi không thành vấn đề chứ? Có cần lão phu bảo mấy
đại sư luyện khí giúp Diệp tiểu hữu tu dưỡng thanh kiếm này một chút không?”
Đại trưởng lão cười hì hì nói.
Bộ dạng rất dễ nói chuyện.
So với hình tượng lúc trước giống như hai người.
Đứng ở chỗ đó, Diệp Lạc vẻ mặt mê mang nhìn thoáng qua đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão, ta nói vừa rồi ta còn chưa ra tay, ngươi tin không?”
Diệp Lạc vô cùng nghiêm túc nói.
“Ồ… Lão phu tin! Lão phu tin!”
Đại trưởng lão sửng sốt một lát, vội vàng gật đầu.
Ngươi nói cái gì thì là cái đó.
Mọi người bị ngươi đánh cho hộc máu, ngươi muốn nói thế nào thì nói như thế
ấy.
Diệp Lạc nhìn vẻ mặt đại trưởng lão, thở dài bất đắc dĩ.
Ta thực sự không ra tay mà.
Sao không có ai tin tưởng ta.
Tông chủ của Càn Đế Đạo Tông tuyệt đối là diễn viên!
Lão ta đang diễn đấy!
Diệp Lạc liên tục thở dài, cuối cùng chỉ có thể ảm đạm rời đi, quay trở về cung
điện đợi.

Đại Bỉ tông môn lần này dựa vào màn kịch rung động lòng người này hạ màn.
Đại diện của mỗi đại tông môn đã suốt đêm trở về nói cho tông môn mình biết.
Rất nhanh, màn đêm đã đến.
Diệp Lạc hiện đang trong một cung điện ở sơn phong, nghênh đón rất nhiều
khách không mời mà đến.
Lúc này, Diệp Lạc đang ngồi khoanh chân ở cửa đại điện, trước người hoành
phóng trường kiếm.
Đạo vận ngoại phóng, bao phủ cả tòa cung điện.
Khi khách không mời vừa tới, Diệp Lạc đã chú ý đến.
“Hửm? Tông chủ Càn Nguyên?”
Diệp Lạc mở mắt, nhìn người nọ đang lặng lẽ tiến tới cung điện của hắn ta.
Người này đúng là tông chủ Càn Nguyên ban ngày diễn, giả vờ hộc máu.
Ban ngày làm bộ làm tịch, buổi tối còn dám tới tìm hắn ta?
Diệp Lạc nhíu mày, đạo vận thôi động, trường kiếm trước người phát ra âm
thanh keng keng, tự động ra khỏi vỏ, đâm về phía tông chủ Càn Nguyên đang
lén lút tới gần.
Tông chủ Càn Nguyên đang tới gần cung điện cảm nhận được nguy hiểm, lông
tơ dựng thẳng lên, lập tức hiểu rõ Diệp Lạc đã phát hiện ra lão ta.
“Diệp tiểu hữu khoan đã! Ta là Càn Nguyên!”
Tông chủ Càn Nguyên lớn tiếng kêu to.
Sợ không cẩn thận, thực sự bị Diệp Lạc đâm một phát thì toi.
Lão ta là nhân lúc đêm tối chuồn ra ngoài.
Muốn tới thỉnh giáo Diệp Lạc một chút.
Nhìn xem tông môn ẩn thế có phương pháp khôi phục tu vi của lão ta không.
Không nói khôi phục tu vi, nói có thể nói bug trong cơ thể lão ta có giải trừ
được hay không.
Ong!
Trường kiếm im hơi lặng tiếng bay tới dừng trước mi tâm của tông chủ Càn
Nguyên.
Trường kiếm tỏa ra sắc bén khiến tông chủ Càn Nguyên nuốt nước bọt, chỉ cảm
thấy tử vong đang gõ cửa.
Trong bóng tối, Diệp Lạc chậm rãi đi ra, vẫy tay, thu hồi trường kiếm vào vỏ.
“Tông chủ, ngươi tới đây làm gì?”
Diệp Lạc chậm rãi mở miệng hỏi.
Giọng nói không ôn hòa lắm.
Ban ngày hắn ta vốn muốn tỷ thí với tông chủ Càn Nguyên này, thứ nhất là vì
nghe theo dặn dò của sư tôn, giẫm lên Càn Đế Đạo Tông, thứ hai là vì xem sức
chiến đấu cực hạn của hắn ta tới đâu.
Nhưng tông chủ Càn Nguyên này thì hay rồi, vậy mà diễn với hắn ta!
“Rất xin lỗi, Diệp tiểu hữu, chuyện ban ngày là ta không đúng, nhưng mà ta
cũng có nỗi khổ trong lòng, mong Diệp tiểu hữu không lấy làm phiền lòng!”
Tông chủ Càn Nguyên nhẹ nhàng thở ra, áy náy nói.
“Nỗi khổ trong lòng? Tông chủ, vậy ngươi nói nghe xem, trong lòng ngươi có
nỗi khổ gì.”
Diệp Lạc ôm trường kiếm, giọng nói ôn hòa nói.
Nghe thấy những lời này, tông chủ Càn Nguyên im lặng một lát, trên mặt lộ ra
đấu tranh.
Do dự một lúc lâu.
Tông chủ Càn Nguyên vẫn nói thẳng ra.
“Không lừa gạt Diệp tiểu hữu, tu vi của ta đã mất sạch, hiện giờ ta chỉ là một
phàm nhân, chuyện ban ngày, ta sợ bị một kiếm của ngươi ngộ sát, cho nên mới
ra hạ sách này.”
Tông chủ Càn Nguyên nói chuyện lão ta bị mất tu vi như thế nào cho Diệp Lạc
nghe.
Sau khi Diệp Lạc nghe xong, nhất thời sửng sốt.
Đường đường là chủ của Thánh Địa Đông Châu, tông chủ của Càn Đế Đạo
Tông, vậy mà bây giờ biến thành phàm nhân?
Hơn nữa Nguyên Thần vỡ nát, không thể chữa trị, bị mắc kẹt, hoàn toàn không
có cách nào tu luyện, biến thành đồ bỏ đi?
Chuyện này…
Hắn ta nên nói gì đây…

Mỏm núi, cửa cung điện.
Nhìn tông chủ Càn Nguyên trước mặt, Diệp Lạc cảm thấy khó có thể tin.
Đường đường là chủ của Thánh Địa Đông Châu.
Tông chủ của Càn Đế Đạo Tông.
Đại năng cảnh giới Hóa Thần một phương.
Vậy mà bây giờ tu vi bị phế, trở thành một phàm nhân.
Nhưng dựa vào phàm nhân chi thân, giả thành cường giả lừa gạt ba tháng.
Vậy mà không có người nào ở Càn Đế Đạo Tông phát hiện.
Chuyện này…
Chuyện này nói ra không có người nào tin.
Chương trước Chương tiếp
Loading...