Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 70: Lúc này lấy ngươi là nhân tài kiệt xuất 2
Nhất thời, đại diện của mỗi tông môn luống cuống.
“Nhanh lên nhanh lên! Mau rời đi, đừng để cuộc chiến ảnh hưởng tới!”
“Rút, dư âm của tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp không phải chúng ta có thể chịu được,
mau cách xa hai vạn mét mới an toàn hơn một chút…”
“Cho mời lão tổ pháp hàng lâm, bảo vệ ta an toàn!”
“Nhanh, lấy Thuẫn Thiên Huyền Quy pháp bảo bảo mệnh ra, cái gì, lần này
dùng pháp bảo có khả năng sẽ hư hao sao? Còn sợ hư hao cái gì? Lại không lấy
ra, mạng sẽ không còn!”
Từng đại diện của mỗi tông môn bay lên trời, lùi về sau, chạy trốn ra xa khoảng
hai vạn mét, còn lấy con bài chưa lật ra để bảo vệ tính mạng, bọn họ mới nhẹ
nhàng thở ra.
Ánh mắt nhìn bên trong đấu trường.
Phải quan sát cẩn thận trận chiến tuyệt thế này mới được.
Chẳng qua có một số người nhát gan, vẫn làm chuẩn bị lùi về bất cứ lúc nào.
Một khi phát hiện có gì đó không thích hợp, sẽ lập tức chạy trốn.
…
Trong đấu trường, tất cả vòng tròn đang trôi nổi đều trống rỗng.
Chỉ có ở trong sân bãi.
Diệp Lạc và tông chủ Càn Nguyên đứng đối diện nhau.
Đạo vận quanh người Diệp Lạc càng lúc càng nồng đậm hơn, thân thể mơ hồ
dung hợp với trời đất.
Đối mặt với hắn ta, giống như đối mặt với một vùng trời đất.
Cảm giác mình nhỏ bé phóng đại vô hạn lên.
Đang lúc năm ngón tay Diệp Lạc cầm kiếm, chuẩn bị rút kiếm ra, ngưng tụ đạo
vận thành chiêu sát phạt.
Phụt…
Tông chủ Càn Nguyên đứng phía đối diện đột nhiên há hốc miệng, phun ra một
ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, bụng của lão ta giống như bị một đòn nghiêm trọng.
Cả cơ thể giống như diều đứt dây, bay ngược ra đập lên vách tường, còn khiến
bức tường bị nứt ra.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi thật mạnh, ngươi đây là kiếm chiêu gì? Vậy mà kiếm
chiêu có thể sắc bén tới như vậy, kiếm này, thuộc về hàng ngũ cảnh giới Độ
Kiếp!”
Tông chủ Càn Nguyên nửa quỳ trên đất khóe miệng chảy ra máu tươi, hấp hối
nói.
Bộ dạng giống như bị trọng thương rất nặng.
Diệp Lạc đang chuẩn bị rút kiếm ra mê mang cúi đầu nhìn tay mình.
Ừm, tay vẫn là tay của mình.
Kiếm còn chưa rút ra.
Năm đầu ngón tay mới cầm lấy chuôi kiếm.
Cho nên…
Đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi thắng, không cần nhìn nữa, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè
sóng trước, một đời trẻ tuổi ở Đông Châu, lúc này lấy ngươi là nhân tài kiệt
xuất…”
Tông chủ Càn Nguyên nói xong, cơ thể ngã xuống, vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả mí mắt thường run run hai lần.
Diệp Lạc: “…”
Mọi người cách hai vạn mét: “…”
…
Trong ngoài đấu trường vô cùng yên tĩnh.
Diệp Lạc mê mang nhìn bàn tay mình.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đấu trường ngơ ngác nhìn tông chủ Càn Nguyên
đang ngã trên đất.
Chỉ vậy thôi à?
Đại chiến đâu?
Con bài chưa lật giữ mạng của bọn họ đều dùng uổng phí sao?
Mọi người im lặng.
Lúc này, tiếng chim hót có vẻ chói tai dị thường.
Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Mọi người im lặng một lúc xong, nhao nhao dời mắt nhìn rất nhiều trưởng lão
của Càn Đế Đạo Tông ở bên cạnh.
Ý đã rất rõ ràng.
Muốn những trưởng lão này cho một cách nói.
Đám trưởng lão này đừng nói là mở miệng nói, ngay cả bọn họ đều đã sửng sốt.
Tông chủ của bọn họ bị đánh bại như vậy sao?
Đường đường là chủ Thánh Địa Đông Châu, lại bị đánh bại như vậy?
Bị đánh bại hoàn toàn, bọn họ ngay cả bại thế nào đều không nhìn rõ.
Không biết, còn tưởng tông chủ bọn họ là diễn viên.
May mà đại trưởng lão có phản ứng rất nhanh.
Lão ta nhìn tông chủ Càn Nguyên ngã xuống đất trong đấu trường phía xa, lại
nhìn phản ứng của mọi người.
“Nhị trưởng lão! Tam trưởng lão! Còn thất thần làm gì, còn không mau đưa
tông chủ về dưỡng thương?”
“Các vị, ngại quá, Đại Bỉ tông môn lần này kết thúc tại đây, bản lĩnh của khách
quý tông ta thực sự quá cao siêu, một chiêu đánh bại tông chủ của tông ta!”
“Chuyện sau đó, ít ngày nữa tông ta sẽ cho câu trả lời, mong các vị xuống núi
trước.”
Đại trưởng lão bình tĩnh trở lại, gặp nguy không loạn chỉ huy.
Sau khi bảo rất nhiều trưởng lão mời đại diện của các tông môn xuống núi.
Đại trưởng lão mới dời mắt nhìn Diệp Lạc vẫn đang mê mang như cũ.
Vẻ mặt lão ta cũng rất kỳ lạ.
Dựa theo quy củ.
Diệp Lạc đánh bại tông chủ Càn Nguyên, như vậy vị trí tông chủ của Càn Đế
Đạo Tông nên do Diệp Lạc ngồi.
Nhưng sao vị trí tông chủ có thể đổi một cách hồ nháo như vậy.
Nếu đổi lại là người thường.
Lấy đại thế của Càn Đế Đạo Tông áp bách là được.
Nhưng Diệp Lạc là đệ tử của tông môn ẩn thế.
Chỗ dựa là tông môn ẩn thế.
Phía sau hắn ta là một sư tôn sâu không lường được.
Đại trưởng lão đối với vị trên bức họa cuộn tròn lại càng kiêng kị hơn.
Có thể dạy bảo ra đệ tử cường đại như Diệp Lạc, cảnh giới của vị này, chỉ sợ
không đơn giản như thế.
“Diệp tiểu hữu này, rốt cuộc có cảnh giới gì, vậy mà vừa rồi ta không nhìn ra
được dấu vết kiếm chiêu của hắn ta.”
Đại trưởng lão nghĩ tới vừa rồi tông chủ Càn Nguyên bị “miểu sát”, trên gương
mặt già nua không khống chế nổi xuất hiện mê mang.
Nói thật.
Lão ta cũng không nhìn hiểu rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong nháy mắt, tông chủ Càn Nguyên đã bị đánh bại.
Là Diệp Lạc quá mạnh sao?
“Nhanh lên nhanh lên! Mau rời đi, đừng để cuộc chiến ảnh hưởng tới!”
“Rút, dư âm của tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp không phải chúng ta có thể chịu được,
mau cách xa hai vạn mét mới an toàn hơn một chút…”
“Cho mời lão tổ pháp hàng lâm, bảo vệ ta an toàn!”
“Nhanh, lấy Thuẫn Thiên Huyền Quy pháp bảo bảo mệnh ra, cái gì, lần này
dùng pháp bảo có khả năng sẽ hư hao sao? Còn sợ hư hao cái gì? Lại không lấy
ra, mạng sẽ không còn!”
Từng đại diện của mỗi tông môn bay lên trời, lùi về sau, chạy trốn ra xa khoảng
hai vạn mét, còn lấy con bài chưa lật ra để bảo vệ tính mạng, bọn họ mới nhẹ
nhàng thở ra.
Ánh mắt nhìn bên trong đấu trường.
Phải quan sát cẩn thận trận chiến tuyệt thế này mới được.
Chẳng qua có một số người nhát gan, vẫn làm chuẩn bị lùi về bất cứ lúc nào.
Một khi phát hiện có gì đó không thích hợp, sẽ lập tức chạy trốn.
…
Trong đấu trường, tất cả vòng tròn đang trôi nổi đều trống rỗng.
Chỉ có ở trong sân bãi.
Diệp Lạc và tông chủ Càn Nguyên đứng đối diện nhau.
Đạo vận quanh người Diệp Lạc càng lúc càng nồng đậm hơn, thân thể mơ hồ
dung hợp với trời đất.
Đối mặt với hắn ta, giống như đối mặt với một vùng trời đất.
Cảm giác mình nhỏ bé phóng đại vô hạn lên.
Đang lúc năm ngón tay Diệp Lạc cầm kiếm, chuẩn bị rút kiếm ra, ngưng tụ đạo
vận thành chiêu sát phạt.
Phụt…
Tông chủ Càn Nguyên đứng phía đối diện đột nhiên há hốc miệng, phun ra một
ngụm máu tươi.
Ngay sau đó, bụng của lão ta giống như bị một đòn nghiêm trọng.
Cả cơ thể giống như diều đứt dây, bay ngược ra đập lên vách tường, còn khiến
bức tường bị nứt ra.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi thật mạnh, ngươi đây là kiếm chiêu gì? Vậy mà kiếm
chiêu có thể sắc bén tới như vậy, kiếm này, thuộc về hàng ngũ cảnh giới Độ
Kiếp!”
Tông chủ Càn Nguyên nửa quỳ trên đất khóe miệng chảy ra máu tươi, hấp hối
nói.
Bộ dạng giống như bị trọng thương rất nặng.
Diệp Lạc đang chuẩn bị rút kiếm ra mê mang cúi đầu nhìn tay mình.
Ừm, tay vẫn là tay của mình.
Kiếm còn chưa rút ra.
Năm đầu ngón tay mới cầm lấy chuôi kiếm.
Cho nên…
Đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi thắng, không cần nhìn nữa, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè
sóng trước, một đời trẻ tuổi ở Đông Châu, lúc này lấy ngươi là nhân tài kiệt
xuất…”
Tông chủ Càn Nguyên nói xong, cơ thể ngã xuống, vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả mí mắt thường run run hai lần.
Diệp Lạc: “…”
Mọi người cách hai vạn mét: “…”
…
Trong ngoài đấu trường vô cùng yên tĩnh.
Diệp Lạc mê mang nhìn bàn tay mình.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đấu trường ngơ ngác nhìn tông chủ Càn Nguyên
đang ngã trên đất.
Chỉ vậy thôi à?
Đại chiến đâu?
Con bài chưa lật giữ mạng của bọn họ đều dùng uổng phí sao?
Mọi người im lặng.
Lúc này, tiếng chim hót có vẻ chói tai dị thường.
Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Mọi người im lặng một lúc xong, nhao nhao dời mắt nhìn rất nhiều trưởng lão
của Càn Đế Đạo Tông ở bên cạnh.
Ý đã rất rõ ràng.
Muốn những trưởng lão này cho một cách nói.
Đám trưởng lão này đừng nói là mở miệng nói, ngay cả bọn họ đều đã sửng sốt.
Tông chủ của bọn họ bị đánh bại như vậy sao?
Đường đường là chủ Thánh Địa Đông Châu, lại bị đánh bại như vậy?
Bị đánh bại hoàn toàn, bọn họ ngay cả bại thế nào đều không nhìn rõ.
Không biết, còn tưởng tông chủ bọn họ là diễn viên.
May mà đại trưởng lão có phản ứng rất nhanh.
Lão ta nhìn tông chủ Càn Nguyên ngã xuống đất trong đấu trường phía xa, lại
nhìn phản ứng của mọi người.
“Nhị trưởng lão! Tam trưởng lão! Còn thất thần làm gì, còn không mau đưa
tông chủ về dưỡng thương?”
“Các vị, ngại quá, Đại Bỉ tông môn lần này kết thúc tại đây, bản lĩnh của khách
quý tông ta thực sự quá cao siêu, một chiêu đánh bại tông chủ của tông ta!”
“Chuyện sau đó, ít ngày nữa tông ta sẽ cho câu trả lời, mong các vị xuống núi
trước.”
Đại trưởng lão bình tĩnh trở lại, gặp nguy không loạn chỉ huy.
Sau khi bảo rất nhiều trưởng lão mời đại diện của các tông môn xuống núi.
Đại trưởng lão mới dời mắt nhìn Diệp Lạc vẫn đang mê mang như cũ.
Vẻ mặt lão ta cũng rất kỳ lạ.
Dựa theo quy củ.
Diệp Lạc đánh bại tông chủ Càn Nguyên, như vậy vị trí tông chủ của Càn Đế
Đạo Tông nên do Diệp Lạc ngồi.
Nhưng sao vị trí tông chủ có thể đổi một cách hồ nháo như vậy.
Nếu đổi lại là người thường.
Lấy đại thế của Càn Đế Đạo Tông áp bách là được.
Nhưng Diệp Lạc là đệ tử của tông môn ẩn thế.
Chỗ dựa là tông môn ẩn thế.
Phía sau hắn ta là một sư tôn sâu không lường được.
Đại trưởng lão đối với vị trên bức họa cuộn tròn lại càng kiêng kị hơn.
Có thể dạy bảo ra đệ tử cường đại như Diệp Lạc, cảnh giới của vị này, chỉ sợ
không đơn giản như thế.
“Diệp tiểu hữu này, rốt cuộc có cảnh giới gì, vậy mà vừa rồi ta không nhìn ra
được dấu vết kiếm chiêu của hắn ta.”
Đại trưởng lão nghĩ tới vừa rồi tông chủ Càn Nguyên bị “miểu sát”, trên gương
mặt già nua không khống chế nổi xuất hiện mê mang.
Nói thật.
Lão ta cũng không nhìn hiểu rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ trong nháy mắt, tông chủ Càn Nguyên đã bị đánh bại.
Là Diệp Lạc quá mạnh sao?