Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 62: Nói theo hướng phức tạp 1
Chỗ linh bảo đó đâu dễ mua như thế.
Mười lượng một cân…
“Chuyện này, chuyện này, tiền bối…”
Vô Thường đạo nhân muốn từ chối, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
“Sao thế? Giá mười lượng một cân, ngươi còn bất mãn sao?”
Giọng nói của Sở Duyên lập tức không khách sáo.
Vậy mà con hàng này lại chê giá thấp.
Thực sự là lòng tham không đáy!
Vô Thường đạo nhân nghe thấy như vậy, đâu dám nói gì nữa, hít sâu một hơi.
“Ta có một vấn đề, nếu tiền bối trả lời ta, mấy thứ này ta không thu tiền của tiền
bối, dâng bằng hai tay luôn!”
Giọng nói của Vô Thường đạo nhân nghiêm túc nói.
Lão ta nhìn ra được, vị trước mắt này quyết tâm có được mấy thứ kia.
Còn làm bộ như không biết những thứ này là linh bảo, muốn mua đi.
Dựa theo tưởng tượng của Vô Thường đạo nhân, lão ta tuyệt đối không có khả
năng thắng được vị này.
Vậy thì dứt khoát hỏi vấn đề trong tu hành của mình ra.
Sở Duyên đang đánh giá vũ khí sửng sốt một lát.
Không cần tiền của hắn, trái lại hỏi hắn một vấn đề?
Không phải là muốn hỏi hắn vấn đề tu hành gì đó đấy chứ?
Vậy hắn không thể trả lời được.
Tri thức tu tiên của hắn là con số không.
“Ngươi hỏi đi.”
Sở Duyên kiên trì đáp lại.
Hắn muốn thử một chút, có thể trả lời được hay không.
Nhỡ đâu hắn có thể trả lời được.
“Tiền bối, đạo là gì?”
Vô Thường đạo nhân hơi chắp tay, hỏi một câu.
Chỉ vậy à?
Chỉ là vấn đề này sao?
Trong lòng Sở Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Làm hắn tưởng hỏi vấn đề gì đó cơ.
Hóa ra là vấn đề này.
Vấn đề này hắn rất quen thuộc.
“Cái gọi là đạo, ừm, nói phức tạp, ngươi cũng không hiểu…”
Sở Duyên bày ra dáng vẻ thản nhiên, chuẩn bị bắt đầu lừa gạt con hàng này.
Ai ngờ hắn còn chưa nói xong.
Vô Thường đạo nhân đã mở miệng ngắt lời.
“Tiền bối! Nói theo hướng phức tạp! Ta có thể hiểu!”
Vô Thường đạo nhân vô cùng nghiêm túc nói.
Sở Duyên: “?”
Ngươi không đúng rồi.
Phức tạp ta có thể hiểu sao?
Ta mà hiểu, vậy ta còn ba tháng mới ngưng kết ra chút pháp lực, bây giờ vẫn
đang ở cảnh giới Kim Đan chắc?
Nhưng Sở Duyên nhìn gương mặt già nua của Vô Thường đạo nhân, không biết
nên nói thế nào.
Chỉ có thể im lặng xoay người, quay lưng về phía đối phương.
“Cái gọi là đạo, ta có thể dùng một câu thế này nói với ngươi, nhân pháp thiên,
thiên pháp địa, địa pháp đạo, đạo pháp tự nhiên! Đạo bản vi vô, tòng vô sinh
nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!”
“Đạo Khả Đạo, Phi Thường Đạo, Danh Khả Danh, Phi Thường Danh…”
Sở Duyên đọc một lát, đọc đến Đạo Đức Kinh, phát hiện mình đã quên sạch, thì
vô cùng xấu hổ.
“Rất tốt, như vậy đi, nếu ngươi không hiểu thì cũng không có biện pháp, vẫn
theo quy cách cũ, mười lượng bạc trắng một cân!”
Sở Duyên xua tay, không lừa gạt nổi.
Nên dứt khoát dùng tiền mua.
Uổng công hắn dùng nhiều tinh lực đi lừa gạt như vậy.
Quả thực là không thích đáng.
Bên kia nghe những lời này, Vô Thường đạo nhân nhíu mày, bộ dạng giống như
hiểu lại không hiểu.
Lão ta không nghe hiểu đoạn thứ nhất.
Nhưng đoạn thứ hai, khiến lão ta có cảm giác bình cảnh buông lỏng, nhưng có
chút không rõ chân tướng, không thể thực sự đột phá.
“Tiền bối, những vũ khí này ngươi cứ việc lấy đi, không lấy tiền.”
Vô Thường đạo nhân nghiến răng.
Chuyện cho tới bây giờ, lão ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể đưa những
linh bảo này cho vị này.
Những linh bảo này tặng đi, vị này cũng sẽ ghi nhớ trong lòng đúng không?
Nhưng mà lão ta cũng không tiếc, đạt được những lời nói như vậy.
Trở về lĩnh ngộ, nói không chừng có thể khiến tu vi của lão ta tăng lên một
bước.
“Không cần tiền sao? Vậy ta cầm đi đấy, đúng rồi, chỗ ngươi còn binh khí tốt
một chút hay không?”
Sở Duyên đóng rương lại, ánh mắt nhìn một vòng.
Tìm thêm một đống “sắt vụn” bỏ vào cung điện.
Kế tiếp, hắn cần tìm binh khí cho mình.
“Tiền bối ngươi còn cần binh khí gì?”
Khóe miệng Vô Thường đạo nhân căng lên.
Binh khí tốt nhất không phải đều bị lấy đi mất rồi sao.
Ở chỗ lão ta còn binh khí tốt gì nữa.
“Không cần ngươi tìm, ta tự mình tìm được.”
Sở Duyên đi tới phòng trước mặt, nhìn chằm chằm một lát.
Đôi mắt hắn lập tức sáng lên.
Ở bên cạnh cửa phòng, có đặt một thanh trường kiếm.
Kiếm dài ba thước, thân kiếm màu đỏ, phía trên khắc hàng dài họa tiết đỏ như
máu, lóe lên hồng quang diêm dúa lòe loẹt, nhìn uy phong lẫm liệt như vậy,
giống như muốn chém hết toàn bộ.
Thanh kiếm này rất tốt!
Sở Duyên lập tức cầm thanh trường kiếm huyết sắc kia lên, tinh tế vuốt ve một
lát, cảm khái một câu kiếm tốt.
“Thanh kiếm này bao nhiêu tiền? Thôi, bạc và tơ lụa ở bên ngoài đều cho
ngươi, cứ như vậy đi, ta đi đây, có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi Sở Duyên nói xong, cầm lấy trường kiếm huyết sắc kia, trở tay nâng
thùng “sắt vụn”, điều khiển pháp vân rời đi.
Mọi chuyện làm nhanh như tia chớp.
Khiến Vô Thường đạo nhân nhìn mà sửng sốt một lát.
Mười lượng một cân…
“Chuyện này, chuyện này, tiền bối…”
Vô Thường đạo nhân muốn từ chối, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
“Sao thế? Giá mười lượng một cân, ngươi còn bất mãn sao?”
Giọng nói của Sở Duyên lập tức không khách sáo.
Vậy mà con hàng này lại chê giá thấp.
Thực sự là lòng tham không đáy!
Vô Thường đạo nhân nghe thấy như vậy, đâu dám nói gì nữa, hít sâu một hơi.
“Ta có một vấn đề, nếu tiền bối trả lời ta, mấy thứ này ta không thu tiền của tiền
bối, dâng bằng hai tay luôn!”
Giọng nói của Vô Thường đạo nhân nghiêm túc nói.
Lão ta nhìn ra được, vị trước mắt này quyết tâm có được mấy thứ kia.
Còn làm bộ như không biết những thứ này là linh bảo, muốn mua đi.
Dựa theo tưởng tượng của Vô Thường đạo nhân, lão ta tuyệt đối không có khả
năng thắng được vị này.
Vậy thì dứt khoát hỏi vấn đề trong tu hành của mình ra.
Sở Duyên đang đánh giá vũ khí sửng sốt một lát.
Không cần tiền của hắn, trái lại hỏi hắn một vấn đề?
Không phải là muốn hỏi hắn vấn đề tu hành gì đó đấy chứ?
Vậy hắn không thể trả lời được.
Tri thức tu tiên của hắn là con số không.
“Ngươi hỏi đi.”
Sở Duyên kiên trì đáp lại.
Hắn muốn thử một chút, có thể trả lời được hay không.
Nhỡ đâu hắn có thể trả lời được.
“Tiền bối, đạo là gì?”
Vô Thường đạo nhân hơi chắp tay, hỏi một câu.
Chỉ vậy à?
Chỉ là vấn đề này sao?
Trong lòng Sở Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Làm hắn tưởng hỏi vấn đề gì đó cơ.
Hóa ra là vấn đề này.
Vấn đề này hắn rất quen thuộc.
“Cái gọi là đạo, ừm, nói phức tạp, ngươi cũng không hiểu…”
Sở Duyên bày ra dáng vẻ thản nhiên, chuẩn bị bắt đầu lừa gạt con hàng này.
Ai ngờ hắn còn chưa nói xong.
Vô Thường đạo nhân đã mở miệng ngắt lời.
“Tiền bối! Nói theo hướng phức tạp! Ta có thể hiểu!”
Vô Thường đạo nhân vô cùng nghiêm túc nói.
Sở Duyên: “?”
Ngươi không đúng rồi.
Phức tạp ta có thể hiểu sao?
Ta mà hiểu, vậy ta còn ba tháng mới ngưng kết ra chút pháp lực, bây giờ vẫn
đang ở cảnh giới Kim Đan chắc?
Nhưng Sở Duyên nhìn gương mặt già nua của Vô Thường đạo nhân, không biết
nên nói thế nào.
Chỉ có thể im lặng xoay người, quay lưng về phía đối phương.
“Cái gọi là đạo, ta có thể dùng một câu thế này nói với ngươi, nhân pháp thiên,
thiên pháp địa, địa pháp đạo, đạo pháp tự nhiên! Đạo bản vi vô, tòng vô sinh
nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!”
“Đạo Khả Đạo, Phi Thường Đạo, Danh Khả Danh, Phi Thường Danh…”
Sở Duyên đọc một lát, đọc đến Đạo Đức Kinh, phát hiện mình đã quên sạch, thì
vô cùng xấu hổ.
“Rất tốt, như vậy đi, nếu ngươi không hiểu thì cũng không có biện pháp, vẫn
theo quy cách cũ, mười lượng bạc trắng một cân!”
Sở Duyên xua tay, không lừa gạt nổi.
Nên dứt khoát dùng tiền mua.
Uổng công hắn dùng nhiều tinh lực đi lừa gạt như vậy.
Quả thực là không thích đáng.
Bên kia nghe những lời này, Vô Thường đạo nhân nhíu mày, bộ dạng giống như
hiểu lại không hiểu.
Lão ta không nghe hiểu đoạn thứ nhất.
Nhưng đoạn thứ hai, khiến lão ta có cảm giác bình cảnh buông lỏng, nhưng có
chút không rõ chân tướng, không thể thực sự đột phá.
“Tiền bối, những vũ khí này ngươi cứ việc lấy đi, không lấy tiền.”
Vô Thường đạo nhân nghiến răng.
Chuyện cho tới bây giờ, lão ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể đưa những
linh bảo này cho vị này.
Những linh bảo này tặng đi, vị này cũng sẽ ghi nhớ trong lòng đúng không?
Nhưng mà lão ta cũng không tiếc, đạt được những lời nói như vậy.
Trở về lĩnh ngộ, nói không chừng có thể khiến tu vi của lão ta tăng lên một
bước.
“Không cần tiền sao? Vậy ta cầm đi đấy, đúng rồi, chỗ ngươi còn binh khí tốt
một chút hay không?”
Sở Duyên đóng rương lại, ánh mắt nhìn một vòng.
Tìm thêm một đống “sắt vụn” bỏ vào cung điện.
Kế tiếp, hắn cần tìm binh khí cho mình.
“Tiền bối ngươi còn cần binh khí gì?”
Khóe miệng Vô Thường đạo nhân căng lên.
Binh khí tốt nhất không phải đều bị lấy đi mất rồi sao.
Ở chỗ lão ta còn binh khí tốt gì nữa.
“Không cần ngươi tìm, ta tự mình tìm được.”
Sở Duyên đi tới phòng trước mặt, nhìn chằm chằm một lát.
Đôi mắt hắn lập tức sáng lên.
Ở bên cạnh cửa phòng, có đặt một thanh trường kiếm.
Kiếm dài ba thước, thân kiếm màu đỏ, phía trên khắc hàng dài họa tiết đỏ như
máu, lóe lên hồng quang diêm dúa lòe loẹt, nhìn uy phong lẫm liệt như vậy,
giống như muốn chém hết toàn bộ.
Thanh kiếm này rất tốt!
Sở Duyên lập tức cầm thanh trường kiếm huyết sắc kia lên, tinh tế vuốt ve một
lát, cảm khái một câu kiếm tốt.
“Thanh kiếm này bao nhiêu tiền? Thôi, bạc và tơ lụa ở bên ngoài đều cho
ngươi, cứ như vậy đi, ta đi đây, có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi Sở Duyên nói xong, cầm lấy trường kiếm huyết sắc kia, trở tay nâng
thùng “sắt vụn”, điều khiển pháp vân rời đi.
Mọi chuyện làm nhanh như tia chớp.
Khiến Vô Thường đạo nhân nhìn mà sửng sốt một lát.