Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 61: Cuối cùng vẫn cúi đầu trước cuộc sống



Bên kia Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, cười mỉa trong lòng.
Ố ồ.
Không nhìn ra, người này còn là gà mờ.
Đây là lần đầu tiên đi cướp bạc của người khác đúng không.
Ngay cả nói đều khẩn trương như thế.
Lần đầu tiên đi cướp ngân hàng, thì gặp được hắn sao?
Chậc chậc.
Chỉ có thể nói ngươi xui xẻo rồi.
Khi Sở Duyên chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, Vô Thường đạo nhân mở miệng một
lần nữa.
Chỉ nghe lão ta nói: “Xin hỏi tiền bối tới đây, là có chuyện gì sao? Nếu như có
gì cần bần đạo giúp đỡ, tiền bối có thể nói ra.”
Vô Thường đạo nhân cũng không quan tâm gì hết, nếu lão ta không biết liếm
như thế nào, vậy thì bình tĩnh nói chuyện với nhau đi.
Nhưng lão ta thở dài trong lòng, đầu năm nay, không biết cách liếm cũng là sai
lầm.
Xem ra Vô Thường đạo nhân lão ta cũng nên cúi đầu trước cuộc sống, đi luyện
liếm người ta như thế nào.
Những lời này vừa nói ra, tay Sở Duyên đã ngưng tụ xong pháp lực hơi run lên,
ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Thường đạo nhân rất lâu.
Xem ra người này không tới cướp đồ, cho nên tha cho sao?
Cừ thật!
Thiếu chút nữa dùng pháp lực cảnh giới Kim Đan của ta đánh chết ngươi!
Sở Duyên không biết chút nào, người đứng trước mặt hắn chính là đại năng
cảnh giới Độ Kiếp.
“Tới cửa hàng thợ rèn còn có thể làm gì? Đương nhiên là mua vũ khí, ở chỗ
ngươi có những vũ khí gì? Đều lấy ra cho ta xem.”
Giọng nói của Sở Duyên không được tốt lắm.
Dù sao người trước mắt từng có ý nghĩ muốn cướp bạc của hắn.
Giọng nói của hắn tốt mới lạ.
“Mua vũ khí sao? Tiền bối mời vào mời vào!”
Vô Thường đạo nhân nghe thấy thế, vội vàng nhường đường.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Duyên cất bước đi vào trong cửa hàng thợ rèn.
Vô Thường đạo nhân đi theo sau Sở Duyên, cũng tiến vào theo.
Ở chỗ cũ chỉ còn người trẻ tuổi đang run lẩy bẩy, run một lúc, trước mặt không
còn ai vẫn đang run rẩy.

Trong cửa hàng thợ rèn không tính là rộng, chỉ có thể nói rất bình thường.
Bên trong chỉ có một cái bàn gỗ và một cái đài đúc, cùng với mấy cái thùng gỗ
đen xì ở dưới đài.
Trừ những thứ đó ra, không còn những thứ khác.
Nhìn có vẻ trống trải.
“Trong chỗ ngươi không có vũ khí à?”
Sở Duyên nhíu mày, hỏi một câu.
“Có, có, tiền bối đợi một lát.”
Vô Thường đạo nhân trả lời xong, vội vàng chạy vào trong phòng lục lọi.
Sở Duyên nhìn ông già này rời đi, cảm thấy thật khó hiểu.
Gọi hắn là tiền bối sao?
Một ông già gọi hắn là tiền bối?
Không phải là đầu óc có vấn đề đấy chứ.
Chẳng lẽ người trong giới Tu Tiên, gặp khách hàng tới mua đồ, đều trực tiếp mở
đầu là “tiền bối” để bày tỏ tôn kính?
Chuyện này Sở Duyên không rõ lắm.
Nói thật, cho dù cho tới bây giờ, hắn vẫn không hiểu rõ hết quy củ của giới Tu
Tiên.
Một lúc lâu sau, Vô Thường đạo nhân kéo một cái rương to đi ra.
Lão ta mở rương ra, lộ ra một cái rương tràn ngập vũ khí.
“Mời tiền bối nhìn xem, vũ khí bên trong thế nào?”
Vô Thường đạo nhân cười tươi như hoa nói.
“Ta nhìn xem.”
Sở Duyên lấy lại tinh thần, nhìn kỹ vũ khí trong rương.
Rất nhiều.
Ít nhất phải bốn năm mươi cái, chi chít một đống.
Vũ khí gì cũng có…
Nhưng mà những vũ khí này có chút không tốt lắm.
Mỗi thứ đều đen xì không có ánh sáng, mà hình như tất cả đều cùn.
Chính là những thứ này.
Biểu cảm của Sở Duyên hơi kỳ lạ.
Vô Thường đạo nhân ở bên cạnh nhìn, lộ ra tươi cười.
Lão ta cảm thấy mấy thứ này, chắc chắn có thể khiến vị này hài lòng.
Những thứ này không phải do lão ta tạo ra, lão ta cũng không tạo ra được thần
binh như vậy.
Những thần binh này đều là truyền thừa lão ta nắm giữ lưu truyền tới nay.
Về phần tại sao lại đen xì, còn không sắc…
Chỉ có một nguyên nhân.
Thần vật tự tối đi!
“Tiền bối à, những binh khí này của ta thế nào? Nếu ngươi thích, có thể lấy một
thứ…”
Vô Thường đạo nhân còn chưa kịp nói xong.
Sở Duyên đã mở miệng ngắt lời.
“Rất tốt, rất miễn cưỡng, đóng gói toàn bộ mang đi, những binh khí này của
ngươi không được tốt lắm, tính ngươi mười lượng bạc trắng một cân đi, ngươi
tính xem bao nhiêu tiền.”
Vô Thường đạo nhân: “?”

Hồ Kính Diện, trong cửa hàng thợ rèn.
Cả người Vô Thường đạo nhân giống như hóa đá.
Mười lượng bạc trắng một cân…
Tất cả đều đóng gói mang đi…
Chuyện này chuyện này.
Những thứ này đều là thần binh đấy!
Phải biết rằng, pháp bảo của tu tiên giả có phân chia cấp bậc.
Cấp thấp nhất là phàm bảo, lên trên là pháp bảo.
Pháp bảo thì có phân chia hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Lại lên trên nữa là linh bảo.
Linh bảo vô cùng trân quý.
Một đại tông môn có lẽ chưa chắc đã có một hai kiện linh bảo, hơn nữa cho dù
có, cũng đều là cấp bậc bảo vật trấn tông.
Rương vũ khí này của Vô Thường đạo nhân, tất cả đều là linh bảo.
Còn đều là linh bảo phẩm cấp rất cao, mỗi một kiện xuất hiện, đủ hấp dẫn vô số
cường giả tranh sứt đầu.
Nhưng con mẹ nó bây giờ…
Đóng gói toàn bộ mang đi?
Còn một cân mười lượng bạc trắng?
Dùng giá một cân mười lượng bạc trắng, để mua linh bảo sao?
Vô Thường đạo nhân cảm thấy thế giới quan đều đang sụp đổ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...