Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 56: Trái tim ta nứt toác ra 1
Ở Vô Đạo Tông.
Đứng trên quảng trường đại điện.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn lên.
Đang nhìn bầu trời đen nhánh.
Sở Duyên rất muốn ngộ đạo ra công pháp của Diệp Lạc, nhưng hắn nhìn từ giữa
trưa tới tận buổi tối, đều không nhìn ra được gì.
Ồ… Hắn đã nhìn ra.
Hôm nay gió nhẹ, quang đãng nhiều mây, gió thổi về phía tây bắc, nhiệt độ
không khí rất cao…
Trừ chuyện đó ra, hắn không nhìn ra được gì.
Lại lãng phí vô ích một ngày.
Sở Duyên than thở.
Sớm biết thế hắn đã đi tu luyện.
Ít nhất tu luyện ba tháng, hắn còn có thể ngưng kết ra một chút pháp lực.
Đây xem như một ngày vô ích, không được thứ gì.
Sở Duyên dùng thần thức quét về phía điện Truyền Pháp, nhìn thấy Trương Hàn
vẫn đang đọc sách, không khỏi yên tâm.
Tuy ngày nay xem như vô ích, nhưng hắn tuyệt đối không buồn bực.
Vì Trương Hàn thực sự quá ngoan!
Ngoan đến mức khiến hắn an tâm.
Mỗi ngày ngồi yên ở chỗ đó đọc sách.
Cũng không di chuyển.
Thực sự không biết sách giả có gì đẹp.
Thôi thôi, như vậy cũng được.
Kéo dài thêm một thời gian.
Đến thời gian hẹn, hệ thống kết toán, hắn sẽ tăng một cảnh giới.
Sở Duyên không hề hay biết, đệ tử này đã sớm đâm sau lưng hắn…
Lúc này.
Sở Duyên đang lẩm bẩm tự nói.
“Nói đi nói lại, vì sao chưa từng thấy Trương Hàn ăn cơm? Rõ ràng là phàm
nhân, nhưng không thấy hắn từng ăn cơm… Không đúng, ta không chuẩn bị đồ
ăn, hẳn là hắn tự chuẩn bị lương khô, hơn nữa ta không luôn theo dõi hắn, hẳn
là ăn cơm khi ta không chú ý tới, thôi.”
“Dù sao đệ tử này thành thật, không cần quản nữa.”
Sở Duyên sờ cằm, thu hồi thần thức, không để ý tới Trương Hàn nữa.
Đệ tử này đúng là thành thật.
Thành thật tới mức khiến hắn an tâm.
Đâu giống như Diệp Lạc.
Sở Duyên vạn phần yên tâm về Trương Hàn.
Ha ha.
Đệ tử thành thật như vậy còn có thể đâm sau lưng hắn sao.
Vậy hắn không chơi nữa, suy sụp ngay tại chỗ, ăn hết sạch những kiến trúc trên
dưới tông môn.
Không nhai.
Nuốt sống luôn!
Nhưng mà Vô Đạo Tông hắn giống như hơi lạnh lẽo.
Sở Duyên nhìn thoáng qua xung quanh.
Thực ra Vô Đạo Tông hắn rất rộng.
Càng có nhiều điện phủ.
Điện Truyền Pháp chỉ là một trong số đó mà thôi.
Điện phủ khác vì không có đồ, Sở Duyên đều đóng cửa.
Bây giờ xem ra, mở những điện phủ này sẽ tốt hơn.
Sau này hắn còn nhận đệ tử.
Nếu có thể dùng những điện phủ này bám chắc đệ tử, chỉ cần kéo dài một năm,
trải qua phán định của hệ thống, hắn sẽ thành công lấy được cảnh giới.
Hơn nữa điện phủ càng nhiều.
Hắn có thể đặt ra một số quy củ, muốn có được truyền thừa của hắn, thì phải
thông qua những điện phủ này.
Ví dụ như ở điện Truyền Pháp, phải đợi ở đó ba tháng.
Ở điện này điện kia cũng cần phải ở ít nhất bao nhiêu lâu.
Phương pháp này, khả thi!
Phải mở nhiều những điện phủ này.
Nhưng mà trước khi mở ra, phải chuẩn bị một số hàng giả mới được.
Trong lòng Sở Duyên đã có kế hoạch.
Hắn dự định tìm kiếm lượng lớn binh khí giả.
Ừm, hắn phải kiếm một ít binh khí mặt ngoài nhìn có vẻ trâu bò, nhưng thực tế
là đồ bỏ đi.
Sau đó mở ra điện đường, lừa gạt đệ tử tiến vào tìm hiểu, nhất định phải được
thần binh này tán thành mới có thể ra ngoài.
Nhưng binh khí này đều là giả, sao có thể được tán thành hay không.
Như vậy sẽ kéo dài thời gian, chuyện lớn có thể thành!
Sở Duyên nghĩ như vậy, ngầm gật đầu.
Nói là làm.
Hắn lập tức đi lên pháp vân, bay về phía thành Ngân Nguyệt.
Muốn dò xét nơi nào có loại binh khí này, đương nhiên phải đi hỏi chưởng quầy
kia.
Có thể nói chưởng quầy kia chính là “Bách Hiểu Sanh”.
…
Nửa ngày sau.
Thành Ngân Nguyệt.
Trước khách điếm Tiên Túy.
Từng chiếc xe ngựa đỗ trước khách điếm.
Lúc này chưởng quầy đang chỉ huy vô số hạ nhân di chuyển đồ, vừa di chuyển
đồ vừa lau mồ hôi trên trán.
Lão ta phải rời đi!
Thực ra ba tháng trước lão ta đã định đi.
Thực sự là vì đại năng Nguyên Anh quá khủng bố, quá không biết xấu hổ.
Lão ta không thể trêu vào, cho nên dự định chuồn đi!
Nhưng mỗi ngày lão ta đều lo lắng đại năng Nguyên Anh không biết xấu hổ kia
tới, nhìn thấy cảnh tượng lão ta chuồn mất, dưới phẫn nộ sẽ tát chết lão ta.
Cho nên lão ta kéo dài một ngày lại một ngày.
Kéo dài tới ngày hôm nay, khoảng chừng ba tháng, cũng không thấy đại năng
Nguyên Anh tới.
Lúc này chưởng quầy mới lớn mật, chuẩn bị chuồn đi.
“Ngươi đó, khi di chuyển đồ động tác nhẹ một chút, cái ghế mà ngươi đang
chuyển rất đắt đấy, do gỗ nổi tiếng tạo ra, bán ngươi cũng không đền nổi đâu!”
“Haizz, nói ngươi nhẹ tay một chút, không bảo ngươi làm chậm một chút, động
tác nhẹ một chút, bước chân nhanh một chút.”
Chưởng quầy đứng ở đằng kia, chỉ huy hạ nhân khuân đồ lên.
Trên trán lão ta chảy đầy mồ hôi, quần áo cũng đã ướt đẫm.
Có thể thấy lão ta sốt ruột cỡ nào.
Ngay khi chưởng quầy đang tiếp tục chỉ huy, bên tai truyền tới một giọng nói.
“Chưởng quầy, ngươi như vậy không phải là làm khó dễ bọn họ sao? Vừa bảo
bọn họ cẩn thận một chút, vừa muốn bọn họ đi nhanh một chút, chuyện này làm
thế nào đây?”
Đứng trên quảng trường đại điện.
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn lên.
Đang nhìn bầu trời đen nhánh.
Sở Duyên rất muốn ngộ đạo ra công pháp của Diệp Lạc, nhưng hắn nhìn từ giữa
trưa tới tận buổi tối, đều không nhìn ra được gì.
Ồ… Hắn đã nhìn ra.
Hôm nay gió nhẹ, quang đãng nhiều mây, gió thổi về phía tây bắc, nhiệt độ
không khí rất cao…
Trừ chuyện đó ra, hắn không nhìn ra được gì.
Lại lãng phí vô ích một ngày.
Sở Duyên than thở.
Sớm biết thế hắn đã đi tu luyện.
Ít nhất tu luyện ba tháng, hắn còn có thể ngưng kết ra một chút pháp lực.
Đây xem như một ngày vô ích, không được thứ gì.
Sở Duyên dùng thần thức quét về phía điện Truyền Pháp, nhìn thấy Trương Hàn
vẫn đang đọc sách, không khỏi yên tâm.
Tuy ngày nay xem như vô ích, nhưng hắn tuyệt đối không buồn bực.
Vì Trương Hàn thực sự quá ngoan!
Ngoan đến mức khiến hắn an tâm.
Mỗi ngày ngồi yên ở chỗ đó đọc sách.
Cũng không di chuyển.
Thực sự không biết sách giả có gì đẹp.
Thôi thôi, như vậy cũng được.
Kéo dài thêm một thời gian.
Đến thời gian hẹn, hệ thống kết toán, hắn sẽ tăng một cảnh giới.
Sở Duyên không hề hay biết, đệ tử này đã sớm đâm sau lưng hắn…
Lúc này.
Sở Duyên đang lẩm bẩm tự nói.
“Nói đi nói lại, vì sao chưa từng thấy Trương Hàn ăn cơm? Rõ ràng là phàm
nhân, nhưng không thấy hắn từng ăn cơm… Không đúng, ta không chuẩn bị đồ
ăn, hẳn là hắn tự chuẩn bị lương khô, hơn nữa ta không luôn theo dõi hắn, hẳn
là ăn cơm khi ta không chú ý tới, thôi.”
“Dù sao đệ tử này thành thật, không cần quản nữa.”
Sở Duyên sờ cằm, thu hồi thần thức, không để ý tới Trương Hàn nữa.
Đệ tử này đúng là thành thật.
Thành thật tới mức khiến hắn an tâm.
Đâu giống như Diệp Lạc.
Sở Duyên vạn phần yên tâm về Trương Hàn.
Ha ha.
Đệ tử thành thật như vậy còn có thể đâm sau lưng hắn sao.
Vậy hắn không chơi nữa, suy sụp ngay tại chỗ, ăn hết sạch những kiến trúc trên
dưới tông môn.
Không nhai.
Nuốt sống luôn!
Nhưng mà Vô Đạo Tông hắn giống như hơi lạnh lẽo.
Sở Duyên nhìn thoáng qua xung quanh.
Thực ra Vô Đạo Tông hắn rất rộng.
Càng có nhiều điện phủ.
Điện Truyền Pháp chỉ là một trong số đó mà thôi.
Điện phủ khác vì không có đồ, Sở Duyên đều đóng cửa.
Bây giờ xem ra, mở những điện phủ này sẽ tốt hơn.
Sau này hắn còn nhận đệ tử.
Nếu có thể dùng những điện phủ này bám chắc đệ tử, chỉ cần kéo dài một năm,
trải qua phán định của hệ thống, hắn sẽ thành công lấy được cảnh giới.
Hơn nữa điện phủ càng nhiều.
Hắn có thể đặt ra một số quy củ, muốn có được truyền thừa của hắn, thì phải
thông qua những điện phủ này.
Ví dụ như ở điện Truyền Pháp, phải đợi ở đó ba tháng.
Ở điện này điện kia cũng cần phải ở ít nhất bao nhiêu lâu.
Phương pháp này, khả thi!
Phải mở nhiều những điện phủ này.
Nhưng mà trước khi mở ra, phải chuẩn bị một số hàng giả mới được.
Trong lòng Sở Duyên đã có kế hoạch.
Hắn dự định tìm kiếm lượng lớn binh khí giả.
Ừm, hắn phải kiếm một ít binh khí mặt ngoài nhìn có vẻ trâu bò, nhưng thực tế
là đồ bỏ đi.
Sau đó mở ra điện đường, lừa gạt đệ tử tiến vào tìm hiểu, nhất định phải được
thần binh này tán thành mới có thể ra ngoài.
Nhưng binh khí này đều là giả, sao có thể được tán thành hay không.
Như vậy sẽ kéo dài thời gian, chuyện lớn có thể thành!
Sở Duyên nghĩ như vậy, ngầm gật đầu.
Nói là làm.
Hắn lập tức đi lên pháp vân, bay về phía thành Ngân Nguyệt.
Muốn dò xét nơi nào có loại binh khí này, đương nhiên phải đi hỏi chưởng quầy
kia.
Có thể nói chưởng quầy kia chính là “Bách Hiểu Sanh”.
…
Nửa ngày sau.
Thành Ngân Nguyệt.
Trước khách điếm Tiên Túy.
Từng chiếc xe ngựa đỗ trước khách điếm.
Lúc này chưởng quầy đang chỉ huy vô số hạ nhân di chuyển đồ, vừa di chuyển
đồ vừa lau mồ hôi trên trán.
Lão ta phải rời đi!
Thực ra ba tháng trước lão ta đã định đi.
Thực sự là vì đại năng Nguyên Anh quá khủng bố, quá không biết xấu hổ.
Lão ta không thể trêu vào, cho nên dự định chuồn đi!
Nhưng mỗi ngày lão ta đều lo lắng đại năng Nguyên Anh không biết xấu hổ kia
tới, nhìn thấy cảnh tượng lão ta chuồn mất, dưới phẫn nộ sẽ tát chết lão ta.
Cho nên lão ta kéo dài một ngày lại một ngày.
Kéo dài tới ngày hôm nay, khoảng chừng ba tháng, cũng không thấy đại năng
Nguyên Anh tới.
Lúc này chưởng quầy mới lớn mật, chuẩn bị chuồn đi.
“Ngươi đó, khi di chuyển đồ động tác nhẹ một chút, cái ghế mà ngươi đang
chuyển rất đắt đấy, do gỗ nổi tiếng tạo ra, bán ngươi cũng không đền nổi đâu!”
“Haizz, nói ngươi nhẹ tay một chút, không bảo ngươi làm chậm một chút, động
tác nhẹ một chút, bước chân nhanh một chút.”
Chưởng quầy đứng ở đằng kia, chỉ huy hạ nhân khuân đồ lên.
Trên trán lão ta chảy đầy mồ hôi, quần áo cũng đã ướt đẫm.
Có thể thấy lão ta sốt ruột cỡ nào.
Ngay khi chưởng quầy đang tiếp tục chỉ huy, bên tai truyền tới một giọng nói.
“Chưởng quầy, ngươi như vậy không phải là làm khó dễ bọn họ sao? Vừa bảo
bọn họ cẩn thận một chút, vừa muốn bọn họ đi nhanh một chút, chuyện này làm
thế nào đây?”