Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 55: Luận công phu liếm thâm hậu của đại trưởng lão
“Là ngươi à, lão liếm, khụ khụ, lão tiền bối.”
Diệp Lạc nhìn thấy đại trưởng lão, muốn gọi một tiếng “lão chó liếm” theo bản
năng.
Nhưng nghĩ một lát, vẫn không gọi thẳng xưng hô này ra.
Tốt xấu gì cũng là Thánh Địa Đông Châu, vẫn nên nể mặt một chút thì hơn.
Dù sao hắn ta không phải là cường giả tuyệt thế như sư tôn, có thể động một tí
gọi Thánh Địa của Đông Châu là “tông môn bỏ đi”.
Đại trưởng lão thấy Diệp Lạc nhận ra lão ta, nụ cười trên gương mặt già nua
không khỏi càng vui hơn.
Rõ ràng là bộ dạng cương thi cười.
“Là ta là ta, nhìn Diệp tiểu hữu ngươi một cái, phong trần mệt mỏi, một đường
chạy tới, có lẽ mệt mỏi rồi đúng không? Đi thôi đi thôi, lão phu đã chuẩn bị đầy
đủ cho ngươi, lão phu đã dọn dẹp hẳn một tòa sơn phong, sắp xếp 36 thị nữ
cảnh giới Trúc Cơ, 72 hộ vệ cảnh giới Kim Đan, Diệp tiểu hữu có thể an tâm ở.”
“Ồ… Đúng rồi, vì thuận tiện cho Diệp tiểu hữu xuất hành, lão phu còn chuẩn bị
một con tiên hạc cảnh giới Kim Đan, tốc độ bay rất nhanh, hơn nữa đẳng cấp
tương đối tốt, rất thích hợp với người anh tuấn tiêu sái như Diệp tiểu hữu.”
Đại trưởng lão cười tít mắt nói.
Diệp Lạc ôm trường kiếm, bàn tay trong ống tay áo rộng rãi không khỏi run lên.
Hương vị quen thuộc.
Lão đầu này không khác gì thuốc cao bôi trên da chó.
Đây thực sự là đại trưởng lão của Thánh Địa Đông Châu sao?
Đường đường là đại trưởng lão của Thánh Địa Đông Châu, vậy mà là chó liếm.
Chuyện này nói ra, chỉ sợ không có ai tin tưởng.
“Chuyện đó, tiền bối, thực ra không cần khua chiêng gióng trống như vậy, vẫn
nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Diệp Lạc ho khan hai tiếng, uyển chuyển khuyên can.
Đại trưởng lão ở bên cạnh nghe thấy những lời này, cười nói: “Chuyện này có gì
mà khua chiêng gióng trống, đạo hữu ở khắp nơi tới Càn Đế Đạo Tông ta, đều
có đãi ngộ như vậy cả!”
Những lời này nói ra, Diệp Lạc không tiện nói gì thêm.
Theo đại trưởng lão chuẩn bị đi vào.
Trước khi tiến vào sơn môn, cuộc đối thoại ở bên kia sơn môn khổng lồ, hấp
dẫn sự chú ý của Diệp Lạc.
Chỉ thấy một đội người chuẩn bị tiến vào sơn môn, nhưng bị mấy đệ tử ngăn lại.
Đám người này lấy ra thiệp mời.
Mấy đệ tử vẫn không cho vào.
“Ngại quá, được mời đến không thể tiến vào chỗ cư trú trong Càn Đế Đạo Tông
ta, các ngươi tự xuống dưới núi, tìm chỗ cư trú đi? Cái gì? Người hầu? Không
có người hầu, những người này các ngươi phải tự mình chuẩn bị, hộ vệ sao?
Các ngươi nghĩ gì thế, chỉ dựa vào các ngươi cũng xứng khiến Càn Đế Đạo
Tông ta phái hộ vệ bảo vệ các ngươi à?”
Một đệ tử lại nói như vậy.
Diệp Lạc ở bên cạnh đang chuẩn bị tiến vào: “?”
Đại trưởng lão ngươi còn có thể liếm rõ ràng hơn chút nữa không?
Đại trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng coi như không nhìn thấy, mặt
không đỏ tim không đập nhanh kéo Diệp Lạc đi vào Càn Đế Đạo Tông.
Diệp Lạc chỉ có thể để mặc đại trưởng lão kéo hắn ta đi vào.
Hắn ta điên cuồng châm chọc trong lòng.
Chẳng lẽ Thánh Địa Đông Châu ngươi không có khí khái à?
Diệp Lạc chỉ có thể ngầm nói với mình, đây chắc chắn không phải dáng vẻ của
Thánh Địa Đông Châu, chó liếm chắc chắn chỉ có mình đại trưởng lão.
Đám người khác ở Thánh Địa Đông Châu chắc chắn ngông nghênh.
Mãi đến chạng vạng.
Chút ấn tượng cuối cùng của Diệp Lạc đối với Thánh Địa Đông Châu đã hoàn
toàn bị phá hủy.
…
Chạng vạng Càn Đế Đạo Tông vô cùng huyền diệu.
Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý.
Ở bất cứ tòa sơn phong nào của Càn Đế Đạo Tông, đều có thể thấy rõ mặt quá
trình trời lặn về hướng tây, mặt trăng dần nhô cao.
Diệp Lạc đứng trước một tòa cung điện nguy nga, nhìn cảnh tượng này.
Khi hắn ta nhìn thấy chút hào quang cuối cùng ở nhân gian biến mất, đêm tối
giống như dã thú tham lam điên cuồng chiếm cứ bầu trời, trong lòng sinh ra
chút cảm khái.
Mơ hồ có chút lĩnh ngộ.
Nhưng không biết dâng lên từ đâu.
Diệp Lạc vốn định ở đây quan sát bầu trời ngộ đạo một lát, xem có thu hoạch
được gì không.
Không đợi hắn ta bắt đầu lĩnh ngộ.
Một thị nữ dung mạo xinh đẹp đi tới, nói: “Đại nhân tôn kính, bên ngoài Vân
Hà Phong có không ít người muốn bái phỏng ngài, ngài xem có gặp hay
không?”
Diệp Lạc tò mò người nào tới thăm hỏi hắn ta, đương nhiên lựa chọn gặp một
lần.
“Gặp.”
Diệp Lạc nhẹ giọng nói một câu.
Hắn ta không nhớ rõ hắn ta quen biết ai ở Càn Đế Đạo Tông.
Hay là nói, cả giới Tu Tiên này, hắn ta ngoại trừ sư tôn và sư đệ Trương Hàn,
những người khác hắn ta đều không biết.
“Được rồi, đại nhân, nô tỳ sẽ bảo những người này vào thăm hỏi đại nhân.”
Thị nữ đáp một tiếng, rồi cáo lui.
Diệp Lạc không nhúc nhích, tiếp tục nhìn bầu trời.
Một lúc lâu sau.
Thị nữ lại trở về, nói người muốn tới thăm hỏi đều đã đến.
Diệp Lạc cũng nghiêm túc, lập tức đi vào trong điện.
Vừa mới nhìn qua một cái, hắn ta lập tức sửng sốt.
Phóng tầm mắt nhìn, cả đại điện đều có đầy người, tất cả đều là lão giả, khí tức
đều tràn ngập.
Nếu là những người này, Diệp Lạc còn không cảm thấy có gì.
Nhưng trên mặt cả đám người này, đều lộ ra nụ cười tươi là xảy ra chuyện gì…
Nụ cười tươi này, giống như Diệp Lạc hắn ta là đồ ăn.
Giống y như đúc lão chó liếm đại trưởng lão.
Hắn ta…
Thực sự tới Thánh Địa Đông Châu sao?
Không đi nhầm nơi đấy chứ?
Diệp Lạc nhìn thấy đại trưởng lão, muốn gọi một tiếng “lão chó liếm” theo bản
năng.
Nhưng nghĩ một lát, vẫn không gọi thẳng xưng hô này ra.
Tốt xấu gì cũng là Thánh Địa Đông Châu, vẫn nên nể mặt một chút thì hơn.
Dù sao hắn ta không phải là cường giả tuyệt thế như sư tôn, có thể động một tí
gọi Thánh Địa của Đông Châu là “tông môn bỏ đi”.
Đại trưởng lão thấy Diệp Lạc nhận ra lão ta, nụ cười trên gương mặt già nua
không khỏi càng vui hơn.
Rõ ràng là bộ dạng cương thi cười.
“Là ta là ta, nhìn Diệp tiểu hữu ngươi một cái, phong trần mệt mỏi, một đường
chạy tới, có lẽ mệt mỏi rồi đúng không? Đi thôi đi thôi, lão phu đã chuẩn bị đầy
đủ cho ngươi, lão phu đã dọn dẹp hẳn một tòa sơn phong, sắp xếp 36 thị nữ
cảnh giới Trúc Cơ, 72 hộ vệ cảnh giới Kim Đan, Diệp tiểu hữu có thể an tâm ở.”
“Ồ… Đúng rồi, vì thuận tiện cho Diệp tiểu hữu xuất hành, lão phu còn chuẩn bị
một con tiên hạc cảnh giới Kim Đan, tốc độ bay rất nhanh, hơn nữa đẳng cấp
tương đối tốt, rất thích hợp với người anh tuấn tiêu sái như Diệp tiểu hữu.”
Đại trưởng lão cười tít mắt nói.
Diệp Lạc ôm trường kiếm, bàn tay trong ống tay áo rộng rãi không khỏi run lên.
Hương vị quen thuộc.
Lão đầu này không khác gì thuốc cao bôi trên da chó.
Đây thực sự là đại trưởng lão của Thánh Địa Đông Châu sao?
Đường đường là đại trưởng lão của Thánh Địa Đông Châu, vậy mà là chó liếm.
Chuyện này nói ra, chỉ sợ không có ai tin tưởng.
“Chuyện đó, tiền bối, thực ra không cần khua chiêng gióng trống như vậy, vẫn
nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Diệp Lạc ho khan hai tiếng, uyển chuyển khuyên can.
Đại trưởng lão ở bên cạnh nghe thấy những lời này, cười nói: “Chuyện này có gì
mà khua chiêng gióng trống, đạo hữu ở khắp nơi tới Càn Đế Đạo Tông ta, đều
có đãi ngộ như vậy cả!”
Những lời này nói ra, Diệp Lạc không tiện nói gì thêm.
Theo đại trưởng lão chuẩn bị đi vào.
Trước khi tiến vào sơn môn, cuộc đối thoại ở bên kia sơn môn khổng lồ, hấp
dẫn sự chú ý của Diệp Lạc.
Chỉ thấy một đội người chuẩn bị tiến vào sơn môn, nhưng bị mấy đệ tử ngăn lại.
Đám người này lấy ra thiệp mời.
Mấy đệ tử vẫn không cho vào.
“Ngại quá, được mời đến không thể tiến vào chỗ cư trú trong Càn Đế Đạo Tông
ta, các ngươi tự xuống dưới núi, tìm chỗ cư trú đi? Cái gì? Người hầu? Không
có người hầu, những người này các ngươi phải tự mình chuẩn bị, hộ vệ sao?
Các ngươi nghĩ gì thế, chỉ dựa vào các ngươi cũng xứng khiến Càn Đế Đạo
Tông ta phái hộ vệ bảo vệ các ngươi à?”
Một đệ tử lại nói như vậy.
Diệp Lạc ở bên cạnh đang chuẩn bị tiến vào: “?”
Đại trưởng lão ngươi còn có thể liếm rõ ràng hơn chút nữa không?
Đại trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng coi như không nhìn thấy, mặt
không đỏ tim không đập nhanh kéo Diệp Lạc đi vào Càn Đế Đạo Tông.
Diệp Lạc chỉ có thể để mặc đại trưởng lão kéo hắn ta đi vào.
Hắn ta điên cuồng châm chọc trong lòng.
Chẳng lẽ Thánh Địa Đông Châu ngươi không có khí khái à?
Diệp Lạc chỉ có thể ngầm nói với mình, đây chắc chắn không phải dáng vẻ của
Thánh Địa Đông Châu, chó liếm chắc chắn chỉ có mình đại trưởng lão.
Đám người khác ở Thánh Địa Đông Châu chắc chắn ngông nghênh.
Mãi đến chạng vạng.
Chút ấn tượng cuối cùng của Diệp Lạc đối với Thánh Địa Đông Châu đã hoàn
toàn bị phá hủy.
…
Chạng vạng Càn Đế Đạo Tông vô cùng huyền diệu.
Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý.
Ở bất cứ tòa sơn phong nào của Càn Đế Đạo Tông, đều có thể thấy rõ mặt quá
trình trời lặn về hướng tây, mặt trăng dần nhô cao.
Diệp Lạc đứng trước một tòa cung điện nguy nga, nhìn cảnh tượng này.
Khi hắn ta nhìn thấy chút hào quang cuối cùng ở nhân gian biến mất, đêm tối
giống như dã thú tham lam điên cuồng chiếm cứ bầu trời, trong lòng sinh ra
chút cảm khái.
Mơ hồ có chút lĩnh ngộ.
Nhưng không biết dâng lên từ đâu.
Diệp Lạc vốn định ở đây quan sát bầu trời ngộ đạo một lát, xem có thu hoạch
được gì không.
Không đợi hắn ta bắt đầu lĩnh ngộ.
Một thị nữ dung mạo xinh đẹp đi tới, nói: “Đại nhân tôn kính, bên ngoài Vân
Hà Phong có không ít người muốn bái phỏng ngài, ngài xem có gặp hay
không?”
Diệp Lạc tò mò người nào tới thăm hỏi hắn ta, đương nhiên lựa chọn gặp một
lần.
“Gặp.”
Diệp Lạc nhẹ giọng nói một câu.
Hắn ta không nhớ rõ hắn ta quen biết ai ở Càn Đế Đạo Tông.
Hay là nói, cả giới Tu Tiên này, hắn ta ngoại trừ sư tôn và sư đệ Trương Hàn,
những người khác hắn ta đều không biết.
“Được rồi, đại nhân, nô tỳ sẽ bảo những người này vào thăm hỏi đại nhân.”
Thị nữ đáp một tiếng, rồi cáo lui.
Diệp Lạc không nhúc nhích, tiếp tục nhìn bầu trời.
Một lúc lâu sau.
Thị nữ lại trở về, nói người muốn tới thăm hỏi đều đã đến.
Diệp Lạc cũng nghiêm túc, lập tức đi vào trong điện.
Vừa mới nhìn qua một cái, hắn ta lập tức sửng sốt.
Phóng tầm mắt nhìn, cả đại điện đều có đầy người, tất cả đều là lão giả, khí tức
đều tràn ngập.
Nếu là những người này, Diệp Lạc còn không cảm thấy có gì.
Nhưng trên mặt cả đám người này, đều lộ ra nụ cười tươi là xảy ra chuyện gì…
Nụ cười tươi này, giống như Diệp Lạc hắn ta là đồ ăn.
Giống y như đúc lão chó liếm đại trưởng lão.
Hắn ta…
Thực sự tới Thánh Địa Đông Châu sao?
Không đi nhầm nơi đấy chứ?