Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 101: Ta thực sự không ăn chùa uống chùa 2
Lão ta điên cuồng suy nghĩ, mình đắc tội với người này khi nào.
Nhưng nghĩ thế nào, lão ta đều không nghĩ ra nguyên nhân.
“Vị đại nhân này! Ta là chưởng quầy của khách điếm Tiên Túy, không biết
khách điếm của ta có chỗ nào đắc tội đại nhân, mà khiến đại nhân tự mình tới
đây?”
“Mong đại nhân nói rõ! Ta nhất định sẽ nhận lỗi với đại nhân, mãi đến khi đại
nhân hài lòng mới thôi!”
Chưởng quầy ăn nói khép nép nói.
Bên kia Diệp Lạc nhìn thấy cảnh này, nhíu mày.
Chưởng quầy này không phải là bạn tâm giao của sư tôn sao?
Sao lại có thần thái như vậy?
Hơn nữa xem ra, thực sự chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi.
Bạn tâm giao của sư tôn là phàm nhân sao?
Diệp Lạc nghi ngờ, sau đó hiểu ra.
Chắc chắn là khi sư tôn du ngoạn nhân gian kết bạn với người phàm tục.
“Chưởng quầy tiên sinh, tại hạ phụng mệnh gia sư, tiến tới xử lý chuyện tông
chủ của Thiên Thanh Tông cùng với đệ tử tới khách điếm ngươi ăn chùa uống
chùa.”
“Đây là tông chủ của Thiên Thanh Tông, giao cho chưởng quầy tiên sinh ngươi,
ngươi có thể trao đổi công việc bồi thường, không cần lo lắng thân phận của
hắn, nếu hắn không chịu bàn hẳn hoi, sẽ do ta tới bàn.”
Diệp Lạc cử động ngón tay.
Tông chủ Huyền Thanh phía sau có mấy chục phi kiếm rơi xuống trước mặt
chưởng quầy.
Sau đó hắn ta vỗ hồ lô.
Mấy chục phi kiếm đều biến thành lưu quang, bay vào trong hồ lô.
Làm xong những chuyện này.
Hai tay Diệp Lạc ôm ngực, đứng ở chỗ đó, cúi thấp đầu, mấy sợi tóc ở giữa trán
che khuất mắt.
Tông chủ Huyền Thanh có thể cảm nhận được rõ, khí cơ của Diệp Lạc tập trung
vào lão ta.
Một khi lão ta có động tác gì.
Đương nhiên là sẽ bị Diệp Lạc cường thế trấn áp.
Tông chủ Huyền Thanh không dám nhìn Diệp Lạc, ngẩng đầu nhìn chưởng
quầy.
Lão ta cẩn thận xác nhận lại lần nữa.
Lão ta không biết chưởng quầy này.
Lúc này vành mắt lão ta đỏ lên.
Không quan tâm hình tượng, ngồi dưới đất ôm đùi chưởng quầy.
“Chưởng quầy! Ta thực sự không ăn chùa uống chùa mà! Ta đều không quen
ngươi, sao ta có thể ăn chùa uống chùa được! Ngươi nhất định phải trả lại trong
sạch cho ta!”
Tông chủ Huyền Thanh khóc không ra nước mắt.
Ta thực sự không ăn chùa uống chùa mà!
…
Tầng hai của khách điếm Tiên Túy.
Lúc này, vẻ mặt chưởng quầy tràn ngập mờ mịt.
Đặc biệt là khi thấy tông chủ Huyền Thanh ôm đùi lão ta, mờ mịt càng dày đặc
hơn.
Người ôm đùi lão ta, chính là tông chủ của Thiên Thanh Tông trong truyền
thuyết sao?
Trong truyền thuyết, nhân vật cấp lão đại cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong
này, bây giờ đang ôm đùi lão ta sao?
Không đúng!
Đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là người thanh niên này.
Phụng mệnh gia sư, tới xử lý chuyện tông chủ Thiên Thanh Tông ăn chùa uống
chùa ở khách điếm lão ta?
Có chuyện này sao?
Không đúng!
Bỗng nhiên chưởng quầy nghĩ tới gì đó, cơ thể chấn động mạnh một cái.
Trong đầu không khỏi nhớ tới rõ ràng vị kia là cảnh giới Nguyên Anh, lại tới
khách điếm của lão ta ăn chùa uống chùa.
Lần trước lão ta vì nói dối, đã thuận miệng nói là người của Thiên Thanh Tông
tới khách điếm của lão ta ăn chùa uống chùa.
Người nọ còn nói sẽ ra mặt thay lão ta, bảo đệ tử của đối phương tới xử lý
chuyện này.
Lúc ấy chưởng quầy không tin, chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.
Bây giờ thấy cảnh này…
Chưởng quầy lén nhìn Diệp Lạc đứng bên cạnh như sát thần.
Lại nhìn tông chủ Huyền Thanh ôm đùi lão ta, run lẩy bẩy.
“Vị đại nhân này, xin hỏi… Xin hỏi tôn sư, là vị thường mặc đồ trắng, diện mạo
anh tuấn, khí chất giống như tiên nhân sao?”
Chưởng quầy thật cẩn thận hỏi.
“Không sai.”
Diệp Lạc gật đầu đáp.
Nhưng mà giọng điệu có chút kỳ lạ.
Chưởng quầy này không thích hợp.
Không phải nói là bạn tâm giao của sư tôn sao?
Vì sao ngay cả sư tôn là ai đều không nhớ rõ.
Nghe thấy những lời này.
Chưởng quầy lập tức trợn tròn mắt.
Thực sự là vị đó à.
Ta…
Chuyện này…
Hắn…
Ngươi…
Chưởng quầy thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Lúc ấy lão ta thực sự chỉ muốn lừa dối cho qua cửa mà thôi.
Lão ta còn tưởng tên ăn chùa uống chùa kia chỉ nói như vậy.
Không ngờ tới thực sự phái đệ tử xuống núi, còn bắt tông chủ của Thiên Thanh
Tông tới đây.
Nhìn vẻ mặt của tông chủ Thiên Thanh Tông, bản lĩnh của tên đệ tử này e rằng
thông thiên rồi.
Chuyện này…
Chưởng quầy cảm thấy đau đầu.
Tông chủ Huyền Thanh ôm đùi chưởng quầy vẫn đang lải nhải.
“Ta thực sự không ăn chùa uống chùa mà! Chưởng quầy ngươi nhìn ta thật kỹ
xem, có phải ngươi chưa từng gặp ta hay không?”
“Chưởng quầy ngươi nhất định phải trả lại trong sạch cho ta!”
Giọng nói của tông chủ Huyền Thanh đều đã nghẹn ngào.
“Khụ khụ, ngươi đứng dậy trước, ngươi đứng dậy trước đã.”
Da đầu chưởng quầy run lên.
Muốn đỡ tông chủ Huyền Thanh dậy trước.
“Không! Ta thực sự không ăn chùa uống chùa! Chưởng quầy ngươi phải trả lại
trong sạch cho ta…”
Tông chủ Huyền Thanh đâu đồng ý, ôm chặt lấy chưởng quầy.
Chưởng quầy nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ.
Diệp Lạc đứng ở một bên ngẩng đầu, trong đôi mắt xuất hiện kiếm khí sắc bén,
nhìn tông chủ Huyền Thanh.
“Đứng dậy, ngoan ngoãn trao đổi chuyện bồi thường, đừng để ta tự mình bàn
với ngươi.”
Diệp Lạc lạnh lùng nói.
Nhưng nghĩ thế nào, lão ta đều không nghĩ ra nguyên nhân.
“Vị đại nhân này! Ta là chưởng quầy của khách điếm Tiên Túy, không biết
khách điếm của ta có chỗ nào đắc tội đại nhân, mà khiến đại nhân tự mình tới
đây?”
“Mong đại nhân nói rõ! Ta nhất định sẽ nhận lỗi với đại nhân, mãi đến khi đại
nhân hài lòng mới thôi!”
Chưởng quầy ăn nói khép nép nói.
Bên kia Diệp Lạc nhìn thấy cảnh này, nhíu mày.
Chưởng quầy này không phải là bạn tâm giao của sư tôn sao?
Sao lại có thần thái như vậy?
Hơn nữa xem ra, thực sự chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi.
Bạn tâm giao của sư tôn là phàm nhân sao?
Diệp Lạc nghi ngờ, sau đó hiểu ra.
Chắc chắn là khi sư tôn du ngoạn nhân gian kết bạn với người phàm tục.
“Chưởng quầy tiên sinh, tại hạ phụng mệnh gia sư, tiến tới xử lý chuyện tông
chủ của Thiên Thanh Tông cùng với đệ tử tới khách điếm ngươi ăn chùa uống
chùa.”
“Đây là tông chủ của Thiên Thanh Tông, giao cho chưởng quầy tiên sinh ngươi,
ngươi có thể trao đổi công việc bồi thường, không cần lo lắng thân phận của
hắn, nếu hắn không chịu bàn hẳn hoi, sẽ do ta tới bàn.”
Diệp Lạc cử động ngón tay.
Tông chủ Huyền Thanh phía sau có mấy chục phi kiếm rơi xuống trước mặt
chưởng quầy.
Sau đó hắn ta vỗ hồ lô.
Mấy chục phi kiếm đều biến thành lưu quang, bay vào trong hồ lô.
Làm xong những chuyện này.
Hai tay Diệp Lạc ôm ngực, đứng ở chỗ đó, cúi thấp đầu, mấy sợi tóc ở giữa trán
che khuất mắt.
Tông chủ Huyền Thanh có thể cảm nhận được rõ, khí cơ của Diệp Lạc tập trung
vào lão ta.
Một khi lão ta có động tác gì.
Đương nhiên là sẽ bị Diệp Lạc cường thế trấn áp.
Tông chủ Huyền Thanh không dám nhìn Diệp Lạc, ngẩng đầu nhìn chưởng
quầy.
Lão ta cẩn thận xác nhận lại lần nữa.
Lão ta không biết chưởng quầy này.
Lúc này vành mắt lão ta đỏ lên.
Không quan tâm hình tượng, ngồi dưới đất ôm đùi chưởng quầy.
“Chưởng quầy! Ta thực sự không ăn chùa uống chùa mà! Ta đều không quen
ngươi, sao ta có thể ăn chùa uống chùa được! Ngươi nhất định phải trả lại trong
sạch cho ta!”
Tông chủ Huyền Thanh khóc không ra nước mắt.
Ta thực sự không ăn chùa uống chùa mà!
…
Tầng hai của khách điếm Tiên Túy.
Lúc này, vẻ mặt chưởng quầy tràn ngập mờ mịt.
Đặc biệt là khi thấy tông chủ Huyền Thanh ôm đùi lão ta, mờ mịt càng dày đặc
hơn.
Người ôm đùi lão ta, chính là tông chủ của Thiên Thanh Tông trong truyền
thuyết sao?
Trong truyền thuyết, nhân vật cấp lão đại cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong
này, bây giờ đang ôm đùi lão ta sao?
Không đúng!
Đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là người thanh niên này.
Phụng mệnh gia sư, tới xử lý chuyện tông chủ Thiên Thanh Tông ăn chùa uống
chùa ở khách điếm lão ta?
Có chuyện này sao?
Không đúng!
Bỗng nhiên chưởng quầy nghĩ tới gì đó, cơ thể chấn động mạnh một cái.
Trong đầu không khỏi nhớ tới rõ ràng vị kia là cảnh giới Nguyên Anh, lại tới
khách điếm của lão ta ăn chùa uống chùa.
Lần trước lão ta vì nói dối, đã thuận miệng nói là người của Thiên Thanh Tông
tới khách điếm của lão ta ăn chùa uống chùa.
Người nọ còn nói sẽ ra mặt thay lão ta, bảo đệ tử của đối phương tới xử lý
chuyện này.
Lúc ấy chưởng quầy không tin, chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.
Bây giờ thấy cảnh này…
Chưởng quầy lén nhìn Diệp Lạc đứng bên cạnh như sát thần.
Lại nhìn tông chủ Huyền Thanh ôm đùi lão ta, run lẩy bẩy.
“Vị đại nhân này, xin hỏi… Xin hỏi tôn sư, là vị thường mặc đồ trắng, diện mạo
anh tuấn, khí chất giống như tiên nhân sao?”
Chưởng quầy thật cẩn thận hỏi.
“Không sai.”
Diệp Lạc gật đầu đáp.
Nhưng mà giọng điệu có chút kỳ lạ.
Chưởng quầy này không thích hợp.
Không phải nói là bạn tâm giao của sư tôn sao?
Vì sao ngay cả sư tôn là ai đều không nhớ rõ.
Nghe thấy những lời này.
Chưởng quầy lập tức trợn tròn mắt.
Thực sự là vị đó à.
Ta…
Chuyện này…
Hắn…
Ngươi…
Chưởng quầy thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Lúc ấy lão ta thực sự chỉ muốn lừa dối cho qua cửa mà thôi.
Lão ta còn tưởng tên ăn chùa uống chùa kia chỉ nói như vậy.
Không ngờ tới thực sự phái đệ tử xuống núi, còn bắt tông chủ của Thiên Thanh
Tông tới đây.
Nhìn vẻ mặt của tông chủ Thiên Thanh Tông, bản lĩnh của tên đệ tử này e rằng
thông thiên rồi.
Chuyện này…
Chưởng quầy cảm thấy đau đầu.
Tông chủ Huyền Thanh ôm đùi chưởng quầy vẫn đang lải nhải.
“Ta thực sự không ăn chùa uống chùa mà! Chưởng quầy ngươi nhìn ta thật kỹ
xem, có phải ngươi chưa từng gặp ta hay không?”
“Chưởng quầy ngươi nhất định phải trả lại trong sạch cho ta!”
Giọng nói của tông chủ Huyền Thanh đều đã nghẹn ngào.
“Khụ khụ, ngươi đứng dậy trước, ngươi đứng dậy trước đã.”
Da đầu chưởng quầy run lên.
Muốn đỡ tông chủ Huyền Thanh dậy trước.
“Không! Ta thực sự không ăn chùa uống chùa! Chưởng quầy ngươi phải trả lại
trong sạch cho ta…”
Tông chủ Huyền Thanh đâu đồng ý, ôm chặt lấy chưởng quầy.
Chưởng quầy nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ.
Diệp Lạc đứng ở một bên ngẩng đầu, trong đôi mắt xuất hiện kiếm khí sắc bén,
nhìn tông chủ Huyền Thanh.
“Đứng dậy, ngoan ngoãn trao đổi chuyện bồi thường, đừng để ta tự mình bàn
với ngươi.”
Diệp Lạc lạnh lùng nói.