Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 100: Ta thực sự không ăn chùa uống chùa 1
Diệp Lạc dời mắt, tập trung bên cạnh hắn ta.
Ở bên cạnh hắn ta, có mấy chục phi kiếm bao phủ một người thật chặt.
Người nọ là người đàn ông trung niên trên mặt từ đầu tới cuối đều là vẻ sững
sờ.
Lão ta là “tông chủ Huyền Thanh” tông chủ của Thiên Thanh Tông.
Còn vì sao lão ta ở nơi này.
Chuyện này nói ra, ngay cả tông chủ Huyền Thanh đều sửng sốt.
Mấy ngày trước, người thanh niên này đánh tới Thiên Thanh Tông, một người
một hồ ép tất cả tông môn không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão ra tay, đợi giao chiến, tất cả đều bại
bởi người trẻ tuổi này.
Cả Thiên Thanh Tông đều đang hoài nghi là ai trêu chọc kẻ địch mạnh, càng
hoài nghi Thiên Thanh Tông có vì chuyện này mà bị giết hay không.
Người thanh niên này nói rõ lý do…
Tông chủ của Thiên Thanh Tông bọn họ còn có môn hạ, tới khách điếm phàm
tục ăn cơm không trả tiền, ăn chùa uống chùa, còn bắt nạt người ta.
Chưởng quầy của khách điếm đó là bạn tâm giao của sư tôn nhà hắn ta.
Cho nên hắn ta tới đây đòi lẽ phải.
Khi tông chủ Huyền Thanh biết rõ chuyện này, khóc còn oan hơn Đậu Nga.
Lão ta ăn chùa uống chùa khi nào.
Hơn nữa lão ta vẫn luôn không tới giới phàm tục, tới giới phàm tục cũng không
có khả năng đi ăn chùa uống chùa.
Lão ta đường đường là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, rảnh rỗi quá, chạy
tới phàm tục ăn chùa uống chùa sao?
Nhưng sao Diệp Lạc có thể quản nhiều như vậy.
Sư tôn nói, vậy thì chắc chắn là thật.
Diệp Lạc bắt lấy tông chủ Huyền Thanh tới, bày tỏ muốn dẫn tới trước mặt
chưởng quầy, trao đổi chuyện bồi thường.
Kết quả dưới ánh mắt kỳ lạ của vô số người Thiên Thanh Tông.
Diệp Lạc bắt lấy tông chủ Huyền Thanh đi tới thành Ngân Nguyệt.
Cũng có cảnh Diệp Lạc không tìm thấy vị trí của khách điếm Tiên Túy.
Diệp Lạc cau mày, hỏi tông chủ Huyền Thanh.
“Tông chủ Huyền Thanh, nói một chút xem, khách điếm Tiên Túy ở chỗ nào?
Chính là khách điếm ngươi ăn chùa uống chùa ấy.”
Diệp Lạc lạnh nhạt nói.
Những lời này vừa nói ra.
Tông chủ Huyền Thanh muốn khóc.
Ta ta ta.
Ta thực sự không ăn chùa uống chùa ở phàm tục mà.
Khóc thì khóc, tông chủ Huyền Thanh cũng hiểu rõ, vị trí tông chủ của lão ta
chắc chắn là không ổn định rồi.
Lão ta hiểu rõ, khi Diệp Lạc nói lão ta ăn chùa uống chùa, hơn nữa trước khi rời
đi ánh mắt của vô số đệ tử trong tông môn rất kỳ lạ.
Ngai vàng tông chủ của lão ta sẽ không ổn định.
“Vị tiểu hữu này! Ta thực sự, thực sự không ăn chùa uống chùa, ta cũng không
biết khách điếm Tiên Túy gì đó!”
“Mấy năm nay ta vẫn luôn bế quan tu luyện! Không tin ngươi có thể hỏi đạo lữ
của ta! Nàng và ta cùng tu luyện!”
Tông chủ Huyền Thanh khóc không ra nước mắt nói.
Lão ta như vậy tính là gì?
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
“Đạo lý thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị ngươi đều không
hiểu sao? Ngươi đã không muốn nói, vậy ta tự mình đi tìm.”
Diệp Lạc lạnh giọng nói.
Sau khi nói xong.
Tâm niệm của hắn vừa động, dẫn theo tông chủ Huyền Tông bay tới phía dưới.
Diệp Lạc phóng thích đạo vận bao phủ mình và tông chủ Huyền Thanh.
Khiến phàm nhân bình thường đều không chú ý tới bọn họ.
Đồng thời Diệp Lạc cũng phóng thích đạo vận của bản thân ra, lao dũng mãnh
vào trong thành, mong muốn tìm được khách điếm Tiên Túy.
Cuối cùng, mất một nén nhang cũng tìm được tới.
Diệp Lạc đã tìm được khách điếm Tiên Túy.
Diệp Lạc trở nên nghiêm túc hơn, lúc này dẫn theo tông chủ Huyền Thanh đi
vào trong khách điếm Tiên Túy.
Sau khi tiến vào khách điếm Tiên Túy, Diệp Lạc tán đạo vận đi, phàm nhân đều
có thể nhìn thấy bọn họ.
Rất nhiều phàm nhân ở trong khách điếm đang vui chơi giải trí, sau khi thấy
được Diệp Lạc cùng với tông chủ Huyền Thanh bị phi kiếm che lại ở phía sau
Diệp Lạc, đều không nhịn được nuốt nước bọt, cúi đầu, làm bộ như không thấy
được.
Diệp Lạc không thèm để ý, đi tới vài bước, ngăn cản một tiểu nhị đang cúi đầu.
“Tiểu nhị, chưởng quầy nhà ngươi đâu?”
Diệp Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Tiên tiên tiên, tiên nhân… Chưởng quầy nhà ta ở tầng hai…”
Tiểu nhị run rẩy nói.
“Ừm, đa tạ.”
Diệp Lạc gật đầu, dẫn theo tông chủ Huyền Tông đi tới tầng hai.
Tiểu nhị nhìn hai người rời đi, cơ thể run lẩy bẩy.
Nhìn bộ dạng người này lấy phi kiếm ra, thì cảm thấy người này không phải
người tốt.
E rằng chưởng quầy gặp chuyện rồi.
Lúc này đi báo quan có tác dụng không?
Tiểu nhị đang tự hỏi.
Mọi người vốn ăn uống ở dưới lầu thấy Diệp Lạc đi lên lầu.
Lập tức đều chạy ra khỏi khách điếm.
Sợ chạy chậm thì không chạy được nữa.
“Ôi, sao các ngươi đều chạy hết như vậy! Chưởng quầy nên làm sao bây giờ?
Thôi, ta cũng chạy đi vậy!”
Tiểu nhị do dự ba giây, cũng vội vàng chạy đi.
…
Tầng hai của khách điếm.
Vẻ mặt Diệp Lạc không chút thay đổi đi tới.
Nhìn một vòng xung quanh.
Cuối cùng nhìn người duy nhất ở trên tầng hai.
“Ngươi là chưởng quầy của khách điếm Tiên Túy sao?”
Diệp Lạc mở miệng hỏi.
Chưởng quầy đang tính sổ sách nhìn thấy người này, cùng với phi kiếm sau
lưng, chỉ trong nháy mắt mồ hôi ướt đẫm lưng
Ở bên cạnh hắn ta, có mấy chục phi kiếm bao phủ một người thật chặt.
Người nọ là người đàn ông trung niên trên mặt từ đầu tới cuối đều là vẻ sững
sờ.
Lão ta là “tông chủ Huyền Thanh” tông chủ của Thiên Thanh Tông.
Còn vì sao lão ta ở nơi này.
Chuyện này nói ra, ngay cả tông chủ Huyền Thanh đều sửng sốt.
Mấy ngày trước, người thanh niên này đánh tới Thiên Thanh Tông, một người
một hồ ép tất cả tông môn không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão ra tay, đợi giao chiến, tất cả đều bại
bởi người trẻ tuổi này.
Cả Thiên Thanh Tông đều đang hoài nghi là ai trêu chọc kẻ địch mạnh, càng
hoài nghi Thiên Thanh Tông có vì chuyện này mà bị giết hay không.
Người thanh niên này nói rõ lý do…
Tông chủ của Thiên Thanh Tông bọn họ còn có môn hạ, tới khách điếm phàm
tục ăn cơm không trả tiền, ăn chùa uống chùa, còn bắt nạt người ta.
Chưởng quầy của khách điếm đó là bạn tâm giao của sư tôn nhà hắn ta.
Cho nên hắn ta tới đây đòi lẽ phải.
Khi tông chủ Huyền Thanh biết rõ chuyện này, khóc còn oan hơn Đậu Nga.
Lão ta ăn chùa uống chùa khi nào.
Hơn nữa lão ta vẫn luôn không tới giới phàm tục, tới giới phàm tục cũng không
có khả năng đi ăn chùa uống chùa.
Lão ta đường đường là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, rảnh rỗi quá, chạy
tới phàm tục ăn chùa uống chùa sao?
Nhưng sao Diệp Lạc có thể quản nhiều như vậy.
Sư tôn nói, vậy thì chắc chắn là thật.
Diệp Lạc bắt lấy tông chủ Huyền Thanh tới, bày tỏ muốn dẫn tới trước mặt
chưởng quầy, trao đổi chuyện bồi thường.
Kết quả dưới ánh mắt kỳ lạ của vô số người Thiên Thanh Tông.
Diệp Lạc bắt lấy tông chủ Huyền Thanh đi tới thành Ngân Nguyệt.
Cũng có cảnh Diệp Lạc không tìm thấy vị trí của khách điếm Tiên Túy.
Diệp Lạc cau mày, hỏi tông chủ Huyền Thanh.
“Tông chủ Huyền Thanh, nói một chút xem, khách điếm Tiên Túy ở chỗ nào?
Chính là khách điếm ngươi ăn chùa uống chùa ấy.”
Diệp Lạc lạnh nhạt nói.
Những lời này vừa nói ra.
Tông chủ Huyền Thanh muốn khóc.
Ta ta ta.
Ta thực sự không ăn chùa uống chùa ở phàm tục mà.
Khóc thì khóc, tông chủ Huyền Thanh cũng hiểu rõ, vị trí tông chủ của lão ta
chắc chắn là không ổn định rồi.
Lão ta hiểu rõ, khi Diệp Lạc nói lão ta ăn chùa uống chùa, hơn nữa trước khi rời
đi ánh mắt của vô số đệ tử trong tông môn rất kỳ lạ.
Ngai vàng tông chủ của lão ta sẽ không ổn định.
“Vị tiểu hữu này! Ta thực sự, thực sự không ăn chùa uống chùa, ta cũng không
biết khách điếm Tiên Túy gì đó!”
“Mấy năm nay ta vẫn luôn bế quan tu luyện! Không tin ngươi có thể hỏi đạo lữ
của ta! Nàng và ta cùng tu luyện!”
Tông chủ Huyền Thanh khóc không ra nước mắt nói.
Lão ta như vậy tính là gì?
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
“Đạo lý thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị ngươi đều không
hiểu sao? Ngươi đã không muốn nói, vậy ta tự mình đi tìm.”
Diệp Lạc lạnh giọng nói.
Sau khi nói xong.
Tâm niệm của hắn vừa động, dẫn theo tông chủ Huyền Tông bay tới phía dưới.
Diệp Lạc phóng thích đạo vận bao phủ mình và tông chủ Huyền Thanh.
Khiến phàm nhân bình thường đều không chú ý tới bọn họ.
Đồng thời Diệp Lạc cũng phóng thích đạo vận của bản thân ra, lao dũng mãnh
vào trong thành, mong muốn tìm được khách điếm Tiên Túy.
Cuối cùng, mất một nén nhang cũng tìm được tới.
Diệp Lạc đã tìm được khách điếm Tiên Túy.
Diệp Lạc trở nên nghiêm túc hơn, lúc này dẫn theo tông chủ Huyền Thanh đi
vào trong khách điếm Tiên Túy.
Sau khi tiến vào khách điếm Tiên Túy, Diệp Lạc tán đạo vận đi, phàm nhân đều
có thể nhìn thấy bọn họ.
Rất nhiều phàm nhân ở trong khách điếm đang vui chơi giải trí, sau khi thấy
được Diệp Lạc cùng với tông chủ Huyền Thanh bị phi kiếm che lại ở phía sau
Diệp Lạc, đều không nhịn được nuốt nước bọt, cúi đầu, làm bộ như không thấy
được.
Diệp Lạc không thèm để ý, đi tới vài bước, ngăn cản một tiểu nhị đang cúi đầu.
“Tiểu nhị, chưởng quầy nhà ngươi đâu?”
Diệp Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Tiên tiên tiên, tiên nhân… Chưởng quầy nhà ta ở tầng hai…”
Tiểu nhị run rẩy nói.
“Ừm, đa tạ.”
Diệp Lạc gật đầu, dẫn theo tông chủ Huyền Tông đi tới tầng hai.
Tiểu nhị nhìn hai người rời đi, cơ thể run lẩy bẩy.
Nhìn bộ dạng người này lấy phi kiếm ra, thì cảm thấy người này không phải
người tốt.
E rằng chưởng quầy gặp chuyện rồi.
Lúc này đi báo quan có tác dụng không?
Tiểu nhị đang tự hỏi.
Mọi người vốn ăn uống ở dưới lầu thấy Diệp Lạc đi lên lầu.
Lập tức đều chạy ra khỏi khách điếm.
Sợ chạy chậm thì không chạy được nữa.
“Ôi, sao các ngươi đều chạy hết như vậy! Chưởng quầy nên làm sao bây giờ?
Thôi, ta cũng chạy đi vậy!”
Tiểu nhị do dự ba giây, cũng vội vàng chạy đi.
…
Tầng hai của khách điếm.
Vẻ mặt Diệp Lạc không chút thay đổi đi tới.
Nhìn một vòng xung quanh.
Cuối cùng nhìn người duy nhất ở trên tầng hai.
“Ngươi là chưởng quầy của khách điếm Tiên Túy sao?”
Diệp Lạc mở miệng hỏi.
Chưởng quầy đang tính sổ sách nhìn thấy người này, cùng với phi kiếm sau
lưng, chỉ trong nháy mắt mồ hôi ướt đẫm lưng