Chân Linh Cửu Biến
Chương 1360: Bao vây A Tu La (2)
Tạ Thiên Dương lúc này lại thấy Lục Bình vào thời điểm nghe nói Tử Dương cung Thuần Dương tu sĩ không rãnh bận tâm thì sắc mặt đã trở nên càng ngày càng kém, trong lòng không khỏi máy động, hỏi:
- Lục huynh, có gì không ổn sao?
Tô Cẩm khi đó cũng phát hiện sắc mặt của Lục Bình khó coi, không khỏi im miệng không nói, lại từ trong giọng trầm thấp của Lục Bình lấy được một tin tức như sét đánh ngang trời vậy:
- Không ổn, rất không ổn, trong một cổ ma la đại quân này ẩn giấu một con Thiên Ma!
- Cái gì?
- Điều này không thể nào có!
- Điều này không thể nào!
Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau lớn tiếng nói. Nhưng trong tầm mắt của hai người cũng không hẹn mà cùng dính vào một tầng vẻ buồn rầu sâu hoắm. Trước đó, hai người chẳng qua là phản ứng theo bản năng thôi, thật sự Lục Bình mang tới tin tức quá mức làm người ta tuyệt vọng. Nhưng hai nhân mã cũng biết Lục Bình tuyệt đối sẽ không lừa gạt bọn họ trên chuyện này.
Sau khi trước đó bốn người liên thu tru diệt bốn con Ngọc Ma La, ma la cao cấp bốn phía sớm đã độn trốn không còn, chỉ để lại chút ma la lớn nhỏ bị bốn người tiện tay chém chết trong quá trình phi độn. Trước đó, Tô Cẩm cùng Tạ Thiên Dương còn muốn dân hai vị cường viện cứu Viện Tử Dương cung bản phái tu sĩ khắp mọi nơi bị ma la vây khốn. Bây giờ hai người chỉ muốn đem tin tức này báo cho ba vị bản phái đại tu sĩ đang ra sức ngăn cản A Tu La.
Tử Dương cung môn hạ tu sĩ có thể lao ra trú địa tác chiến đại đa số đều là pháp tướng trung kỳ tu vi trở lên. Nhưng ma la đại quân đột nhiên xuất hiện viện quân cũng trùng tán sự liên lạc hai bên của bọn họ, lâm vào đến trong tình cảnh chiến đấu từng người. Một mảnh chiến trường liên lụy đến hư không diện tích gần trăm dặm. Bốn người mặc dù chung quanh tung hoành đánh ra, nhưng tìm được Tử Dương cùng tu sĩ không có mấy người, tung tích của mấy vị đại tu sĩ càng thêm hoàn toàn không có, bốn người không khỏi rất nóng nảy.
Nếu không phải có thể ba vị đại tu sĩ đồng thời đóng ở doanh địa kịp thời trở về doanh địa cố thủ, như vậy một khi Thiên Ma xuất hiện, Tử Dương cung trên dưới tất nhiên sẽ bị đánh tan. Hơn nữa cho dù là ba vị đại tu sĩ có thể kịp thời trở về, dưới Thiên Ma trợ trận, tòa doanh địa này cũng chỉ bất quá có thể trì hoãn một thời gian bị công phá mà thôi.
Thiên Ma từ đầu chạy tới? Con Thiên Ma đó nếu thật tồn tại, nhất định không phải là một trong hai con Thiên Ma tấn công Tử Dương cung sơn khấu trú địa, mà là trong viện thủ mới tới của ma la đại quân. Chẳng qua là con Thiên Ma này làm sao có thể làm được thần quỷ không biết lẻn vào đến trong ma la đại quân mà một mực không hề bị hai vị Thuần Dương của Tử Dương cung phát giác chứ?
Tạ Thiên Dương đột nhiên ngừng độn quang, nghiêm mặt nói:
- Không được, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng không còn kịp rồi. Lục huynh, các ngươi thật đúng là phát hiện tung tích của Thiên Ma chứ?
Sắc mặt của Ân Thiên Sở trầm xuống, một bên Lục Bình bận rộn kéo hắn lại, đáp:
- Không phải là phát hiện tung tích của Thiên Ma, mà là Thiên Ma xác xác thực thực ẩn giấu trong một cổ ma la đại quân đó.
Tạ Thiên Dương gật gật đầu nói:
- Lục huynh chớ trách, sự quan trọng đại, cũng không phải huynh đệ ta không cẩn thận.
Dứt lời, Tạ Thiên Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt gió. Tiếng khẽ run “ông ông” truyền tới từ trên thân Tế Thủy Trường Lưu kiếm quanh quẩn quanh người Lục Bình, cũng là hai món linh bảo phi kiếm đang nhẹ nhàng hòa cùng trong tiếng huýt gió của Tạ Thiên Dương. Thần niệm của Lục Bình thậm chí cảm giác được một cổ kiếm khí nồng đặc trong tiếng huýt gió của Tạ Thiên Dương. Loại trường khiếu này tất nhiên là một loại thần thông từ kiếm thuật dọc theo người mà đến.
Trong lúc Tạ Thiên Dương phát ra tiếng huýt gió, một bên Tô Cẩm cũng theo sát ngửa mặt lên trời huýt gió như vậy. Tiếng huýt gió của hai người ứng hòa lẫn nhau, tiếng huýt gió đột nhiên cũng cao lên một nấc thang. Thần niệm của Lục Bình tựa hồ bắt được một loại chấn động kỳ dị của không gian, tựa hồ loại tiếng huýt gió đó có thể đưa tới thứ gì cộng minh, dùng để truyền lại tin tức gì, xem ra những thứ này đều là bí thuật của Tử Dương cung. Hơn nữa nhìn bộ dáng trình trọng của Tạ Thiên Dương lúc trước như vậy, hiển nhiên tiếng huýt gió này thầm ngâm ám ngữ dưới trạng huống khẩn cấp nào đó của Tử Dương cung!
Theo Tô Cẩm cũng gia nhập vào trong tiếng huýt gió, hư không hơn mười trường bên ngoài người Lục Bình theo tiếng huýt gió của hai người xuất hiện một trận rung chuyển. Thủy U Vô Hình kiếm dưới sự chấn động của loại thần thông bí thuật này cũng không cách nào hoàn toàn giữ vững trang thai che giấu thoáng qua một đạo bóng kiếm màu u lam, tuy nhiên lập tức lần nữa vào trong hư không, lần này cũng không xuất hiện nữa.
Tử Dương Phá Không Khiếu!
Một loại bí thuật thần thông theo bản nguyên kiếm khí lấy tu sĩ kích thích sinh mệnh lực tự thân mà thi triển ra. Loại thần thông này một khi phát ra, Tử Dương cung tu sĩ trong diện tích ngàn dặm đều có cảm ứng, không phải là có đại họa phủ xuống tông môn thì không thể dùng. Chỉ khi nào kiếm rít phát ra, tất cả Tử Dương cung môn hạ cảm ứng được nhất định phải lập tức hội họp về cho phương hướng người phát ra kiếm rít.
Tu sĩ có thể thi triển loại thần thông này trong Tử Dương cung nếu không phải là Thuần Dương lão tổ, pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, cũng là người vô cùng trọng yếu của tông môn. Mà tu sĩ thi triển loại thần thông này tất nhiên sẽ gánh nguy hiểm trọng đại.
Hơn nữa loại trường khiếu này bởi vì liên lụy khoảng cách cực xa, đối với tu sĩ thi triển loại bí thuật này mà nói cũng là ở một loại tiêu hao cực lớn. Để thi triển loại bí thuật này chính là lấy tiêu hao sinh cơ của tu sĩ làm giá cao, dựa vào bản nguyên kiếm khí của tu sĩ ngự sử mới có thể thành công.
Nói cách khác, sau khi Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người thi triển Tử Dương Phá Không Khiếu, thọ nguyên của hai người tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng nhất định, hơn nữa thực lực cũng xuất hiện sự giảm xuống ngắn ngủi.
Ân Thiên Sở rên lên một tiếng, hiển nhiên loại trường khiếu này chẳng những có thể đưa tới phi kiếm pháp bảo linh bảo cộng minh, đối với thần niệm của những tu sĩ khác cũng có tác dụng công kích trong vô ý. Nhưng loại bí thuật thần thông này dù sao không phải là sự công kích đặc biệt nhằm vào thần niệm, đối với Lục Bình càng thêm không có tác dụng.
Tiếng huýt gió của hai người kéo dài thời gian đại khái một chung trà. Ma lạ bốn phía bị loại kiềm rít thần thông tuyệt đối chấn động thần niệm dọa sợ đến không dám tiến lên. Đợi đến lúc hai người đồng thời ngừng lại, trên mặt đều thoáng qua một đạo vẻ tái nhợt không bình thường.
Lục Bình giao cho hai người hai viên đan dược khôi phục thần niệm được luyện chế bởi phệ hồn tinh của Ngọc Ma La. Hai người không chút nghĩ ngợi lập tức nuốt vào trong bụng.
Tinh thần của Tạ Thiên Dương rất nhanh chấn động lên, nói:
- Tốt rồi, tiếng huýt gió này chỉ cần tu sĩ phụ cận trú địa nghe là được, nếu không tiêu hao đâu chỉ điểm này!
Tô Cẩm cũng gật đầu một cái. Hai người hiển nhiên đều là lần đầu tiên thi triển loại bí thuật của môn phái, trên mặt theo sát thoáng qua một đạo vẻ lòng vẫn sợ hãi, nói:
- Không ngờ tiêu hao sẽ lớn như vậy, nhưng xem ra chư vị sư thúc, sư bá cùng với sự thúc tổ đều đã nhận được tin tức.
- Lục huynh, có gì không ổn sao?
Tô Cẩm khi đó cũng phát hiện sắc mặt của Lục Bình khó coi, không khỏi im miệng không nói, lại từ trong giọng trầm thấp của Lục Bình lấy được một tin tức như sét đánh ngang trời vậy:
- Không ổn, rất không ổn, trong một cổ ma la đại quân này ẩn giấu một con Thiên Ma!
- Cái gì?
- Điều này không thể nào có!
- Điều này không thể nào!
Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau lớn tiếng nói. Nhưng trong tầm mắt của hai người cũng không hẹn mà cùng dính vào một tầng vẻ buồn rầu sâu hoắm. Trước đó, hai người chẳng qua là phản ứng theo bản năng thôi, thật sự Lục Bình mang tới tin tức quá mức làm người ta tuyệt vọng. Nhưng hai nhân mã cũng biết Lục Bình tuyệt đối sẽ không lừa gạt bọn họ trên chuyện này.
Sau khi trước đó bốn người liên thu tru diệt bốn con Ngọc Ma La, ma la cao cấp bốn phía sớm đã độn trốn không còn, chỉ để lại chút ma la lớn nhỏ bị bốn người tiện tay chém chết trong quá trình phi độn. Trước đó, Tô Cẩm cùng Tạ Thiên Dương còn muốn dân hai vị cường viện cứu Viện Tử Dương cung bản phái tu sĩ khắp mọi nơi bị ma la vây khốn. Bây giờ hai người chỉ muốn đem tin tức này báo cho ba vị bản phái đại tu sĩ đang ra sức ngăn cản A Tu La.
Tử Dương cung môn hạ tu sĩ có thể lao ra trú địa tác chiến đại đa số đều là pháp tướng trung kỳ tu vi trở lên. Nhưng ma la đại quân đột nhiên xuất hiện viện quân cũng trùng tán sự liên lạc hai bên của bọn họ, lâm vào đến trong tình cảnh chiến đấu từng người. Một mảnh chiến trường liên lụy đến hư không diện tích gần trăm dặm. Bốn người mặc dù chung quanh tung hoành đánh ra, nhưng tìm được Tử Dương cùng tu sĩ không có mấy người, tung tích của mấy vị đại tu sĩ càng thêm hoàn toàn không có, bốn người không khỏi rất nóng nảy.
Nếu không phải có thể ba vị đại tu sĩ đồng thời đóng ở doanh địa kịp thời trở về doanh địa cố thủ, như vậy một khi Thiên Ma xuất hiện, Tử Dương cung trên dưới tất nhiên sẽ bị đánh tan. Hơn nữa cho dù là ba vị đại tu sĩ có thể kịp thời trở về, dưới Thiên Ma trợ trận, tòa doanh địa này cũng chỉ bất quá có thể trì hoãn một thời gian bị công phá mà thôi.
Thiên Ma từ đầu chạy tới? Con Thiên Ma đó nếu thật tồn tại, nhất định không phải là một trong hai con Thiên Ma tấn công Tử Dương cung sơn khấu trú địa, mà là trong viện thủ mới tới của ma la đại quân. Chẳng qua là con Thiên Ma này làm sao có thể làm được thần quỷ không biết lẻn vào đến trong ma la đại quân mà một mực không hề bị hai vị Thuần Dương của Tử Dương cung phát giác chứ?
Tạ Thiên Dương đột nhiên ngừng độn quang, nghiêm mặt nói:
- Không được, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng không còn kịp rồi. Lục huynh, các ngươi thật đúng là phát hiện tung tích của Thiên Ma chứ?
Sắc mặt của Ân Thiên Sở trầm xuống, một bên Lục Bình bận rộn kéo hắn lại, đáp:
- Không phải là phát hiện tung tích của Thiên Ma, mà là Thiên Ma xác xác thực thực ẩn giấu trong một cổ ma la đại quân đó.
Tạ Thiên Dương gật gật đầu nói:
- Lục huynh chớ trách, sự quan trọng đại, cũng không phải huynh đệ ta không cẩn thận.
Dứt lời, Tạ Thiên Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt gió. Tiếng khẽ run “ông ông” truyền tới từ trên thân Tế Thủy Trường Lưu kiếm quanh quẩn quanh người Lục Bình, cũng là hai món linh bảo phi kiếm đang nhẹ nhàng hòa cùng trong tiếng huýt gió của Tạ Thiên Dương. Thần niệm của Lục Bình thậm chí cảm giác được một cổ kiếm khí nồng đặc trong tiếng huýt gió của Tạ Thiên Dương. Loại trường khiếu này tất nhiên là một loại thần thông từ kiếm thuật dọc theo người mà đến.
Trong lúc Tạ Thiên Dương phát ra tiếng huýt gió, một bên Tô Cẩm cũng theo sát ngửa mặt lên trời huýt gió như vậy. Tiếng huýt gió của hai người ứng hòa lẫn nhau, tiếng huýt gió đột nhiên cũng cao lên một nấc thang. Thần niệm của Lục Bình tựa hồ bắt được một loại chấn động kỳ dị của không gian, tựa hồ loại tiếng huýt gió đó có thể đưa tới thứ gì cộng minh, dùng để truyền lại tin tức gì, xem ra những thứ này đều là bí thuật của Tử Dương cung. Hơn nữa nhìn bộ dáng trình trọng của Tạ Thiên Dương lúc trước như vậy, hiển nhiên tiếng huýt gió này thầm ngâm ám ngữ dưới trạng huống khẩn cấp nào đó của Tử Dương cung!
Theo Tô Cẩm cũng gia nhập vào trong tiếng huýt gió, hư không hơn mười trường bên ngoài người Lục Bình theo tiếng huýt gió của hai người xuất hiện một trận rung chuyển. Thủy U Vô Hình kiếm dưới sự chấn động của loại thần thông bí thuật này cũng không cách nào hoàn toàn giữ vững trang thai che giấu thoáng qua một đạo bóng kiếm màu u lam, tuy nhiên lập tức lần nữa vào trong hư không, lần này cũng không xuất hiện nữa.
Tử Dương Phá Không Khiếu!
Một loại bí thuật thần thông theo bản nguyên kiếm khí lấy tu sĩ kích thích sinh mệnh lực tự thân mà thi triển ra. Loại thần thông này một khi phát ra, Tử Dương cung tu sĩ trong diện tích ngàn dặm đều có cảm ứng, không phải là có đại họa phủ xuống tông môn thì không thể dùng. Chỉ khi nào kiếm rít phát ra, tất cả Tử Dương cung môn hạ cảm ứng được nhất định phải lập tức hội họp về cho phương hướng người phát ra kiếm rít.
Tu sĩ có thể thi triển loại thần thông này trong Tử Dương cung nếu không phải là Thuần Dương lão tổ, pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, cũng là người vô cùng trọng yếu của tông môn. Mà tu sĩ thi triển loại thần thông này tất nhiên sẽ gánh nguy hiểm trọng đại.
Hơn nữa loại trường khiếu này bởi vì liên lụy khoảng cách cực xa, đối với tu sĩ thi triển loại bí thuật này mà nói cũng là ở một loại tiêu hao cực lớn. Để thi triển loại bí thuật này chính là lấy tiêu hao sinh cơ của tu sĩ làm giá cao, dựa vào bản nguyên kiếm khí của tu sĩ ngự sử mới có thể thành công.
Nói cách khác, sau khi Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người thi triển Tử Dương Phá Không Khiếu, thọ nguyên của hai người tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng nhất định, hơn nữa thực lực cũng xuất hiện sự giảm xuống ngắn ngủi.
Ân Thiên Sở rên lên một tiếng, hiển nhiên loại trường khiếu này chẳng những có thể đưa tới phi kiếm pháp bảo linh bảo cộng minh, đối với thần niệm của những tu sĩ khác cũng có tác dụng công kích trong vô ý. Nhưng loại bí thuật thần thông này dù sao không phải là sự công kích đặc biệt nhằm vào thần niệm, đối với Lục Bình càng thêm không có tác dụng.
Tiếng huýt gió của hai người kéo dài thời gian đại khái một chung trà. Ma lạ bốn phía bị loại kiềm rít thần thông tuyệt đối chấn động thần niệm dọa sợ đến không dám tiến lên. Đợi đến lúc hai người đồng thời ngừng lại, trên mặt đều thoáng qua một đạo vẻ tái nhợt không bình thường.
Lục Bình giao cho hai người hai viên đan dược khôi phục thần niệm được luyện chế bởi phệ hồn tinh của Ngọc Ma La. Hai người không chút nghĩ ngợi lập tức nuốt vào trong bụng.
Tinh thần của Tạ Thiên Dương rất nhanh chấn động lên, nói:
- Tốt rồi, tiếng huýt gió này chỉ cần tu sĩ phụ cận trú địa nghe là được, nếu không tiêu hao đâu chỉ điểm này!
Tô Cẩm cũng gật đầu một cái. Hai người hiển nhiên đều là lần đầu tiên thi triển loại bí thuật của môn phái, trên mặt theo sát thoáng qua một đạo vẻ lòng vẫn sợ hãi, nói:
- Không ngờ tiêu hao sẽ lớn như vậy, nhưng xem ra chư vị sư thúc, sư bá cùng với sự thúc tổ đều đã nhận được tin tức.