Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam
Chương 19: Hoa hậu Miêu tộc
Vào dịp Tết, cả làng sẽ cùng nhau ăn bữa tối đêm giao thừa, phong tục hiếu khách, vì vậy họ mời tất cả cán bộ huyện đến chung vui.
Cách làm này rất tốt, Doãn Tang chỉ cần bỏ ra ít tiền góp với mọi người, nếu không bà nội cô phải mệt mỏi chuẩn bị nấu nướng, sau đó còn phải mệt mỏi dọn dẹp.
Đêm giao thừa của người Miêu náo nhiệt hơn ngày mùng một đầu năm vì có rất nhiều khách đến, sau khi ăn uống họ còn ở lại trò chuyện vui vẻ cho đến qua ngày mới.
Trước bình minh đã có Đạt Phối đến gõ cửa nhà Doãn Tang. Mọi người đều ăn mặc gọn gàng, trên mặt không giấu nổi sự vui vẻ, đến từng gia đình xin bánh nếp. Đây là tục lệ của tộc, vào dịp Tết sẽ có các cô thiếu nữ hoặc trẻ em đi từng nhà xin bánh nếp, ngụ ý sang năm mới cả làng cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Vừa ra ngoài, cô liền nhìn thấy camera, còn có người cầm đèn dẫn sáng.
Thấy Doãn Tang sững sờ, Đạt Phối đứng bên cạnh nói: "Tang Tang, đừng nhìn vào camera. Đạo diễn nói chúng ta chỉ cần làm những gì chúng ta thường làm."
“Đạo diễn?” Doãn Tang ngạc nhiên.
"Phải, chúng ta sẽ được lên TV, họ sẽ quay phim quanh làng đấy."
Doãn Tang chặn ánh đèn, bước đến chỗ người quay phim: "Đạo diễn của các anh là ai?"
Thấy cô nói bằng tiếng phổ thông trôi chảy, ánh mắt của người quay phim rời khỏi camera, liếc mắt: "Kim Lâm."
Cô cảm thấy cái tên này quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra, vừa định hỏi tiếp thì lại bị kéo ra: "Đi thôi, đi thôi, trời cũng gần sáng rồi."
Trời vừa sáng đã gặp chuyện không vui.
Doãn Tang nói với cameraman: "Tắt đèn đi."
Có lẽ vì khí thế của cô quá áp đảo nên anh ta thực sự tắt mắt quay.
Đi một vòng khắp làng thì trời đã sáng, mọi người tập trung ở Lô Sênh Bình bàn luận về bánh nếp của mỗi nhà, cái nào màu đẹp, cái nào có vị ngon hơn.
Cameraman vẫn bám theo phía sau.
Ngay cổng làng cũng có rất nhiều ô tô vừa tới.
“Tới rồi, không chỉ có lãnh đạo thị trấn, nghe nói Bắc Kinh cũng cử người đến đây.”
"Này, Tang Tang, kia có phải chồng cô không?"
"Kia là cô gái hôm qua đúng không?"
Doãn Tang nhìn qua.
Lữ Lạc cẩn thận xuống xe, Lộ Đào đỡ tay cô ta. Hôm nay Lữ Lạc trang điểm rất tỉ mỉ, mặc chiếc váy thêu đàn chim én, đeo một chiếc vòng cổ bạc, tay cầm một chiếc đội đầu tua rua tinh xảo.
"Tang Tang, chồng của cô kìa."
Thẩm Phong xuống xe, nhìn quanh, trong hàng trăm bộ trang phục lễ hội sặc sỡ, anh nhanh chóng nhìn thấy Doãn Tang trong đám đông, liền đi về phía cô.
“Đàn anh!” Lữ Lạc từ phía sau chạy tới, đưa vương miện cho anh: “Đàn anh đội lên giúp em được không?"
Doãn Tang trợn mắt nhìn Thẩm Phong, xuyên qua những bóng người mờ ảo. Thì ra đây là Đạt Phối của anh, người mà bà cô nhắc đến hôm qua.
Giọng Lữ Lạc tuy không lớn nhưng cũng đủ rõ ràng. Các chị em xung quanh đều quay đầu nhìn Doãn Tang.
Những người chơi thân với cô mạnh dạn hỏi: "A Tang, cô ấy là ai? Cách cô ta nhìn chồng cô..."
Những người không quen thân thì bóng gió: “Cô và chồng cãi nhau à?”
Doãn Tang ngoảnh mặt đi, giơ tay nghịch tua rua của vương miện, ngước mắt nhìn Thẩm Phong, từ góc độ của anh thì cái nhìn này giống như sự đe doạ.
Thẩm Phong quay lưng, nói: “Tiểu Lâm, giúp cô Lữ một tay.”
Anh đi về phía Doãn Tang, Lữ Lạc cũng không gọi anh nữa.
Tiểu Lâm đi tới hỏi: "Cô Lữ có muốn tôi giúp không?"
Cô ta cười nhẹ nhàng: "Không dám phiền anh, nhìn có vẻ phức tạp, để tôi tìm một cụ bà đeo giúp vậy."
“À"
Tiểu Lâm buồn bực, nếu cậu ta không biết đội thì sao sếp Thẩm biết được? Ánh mắt Lữ Lạc đang nhìn thẳng về phía trước, Tiểu Lâm cũng nhìn theo cô ta.
Giám đốc Thẩm của cậu ta quả thật lợi hại.
Thẩm Phong đang cài dây đeo cho một cô gái Miêu. Cô gái kia duỗi một chân, nhìn xuống anh. Thẩm Phong nửa ngồi xổm, một đầu đai quấn quanh cổ tay, đầu kia luồn vào giữa hai chân cô gái. Anh dường như không biết cách buộc, ngẩng đầu lên hỏi cô gái, mấy Đạt Phối gần đó thì che miệng cười.
Thẩm Phong lúc này hơi cau mày, nhưng khóe miệng lại cong lên, rất giống một chú rể bị chặn lại ở cửa phòng cô dâu.
Lữ Lạc liếc nhìn cậu ta, hỏi: "Tiểu Lâm, đó là ai vậy?"
Cô gái cúi đầu, vương miện che khuất mặt nhưng Tiểu Lâm biết đó là vợ sếp.
Cậu ta nói bâng quơ: “Hoa hậu của làng.”
Doãn Tang cảm thấy tâm tình rất vui vẻ khi nhìn thấy Thẩm Phong gặp khó, nhưng đó là lỗi của anh. Cô đang trò chuyện với các chị em trong làng thì anh bước tới, mọi người im bặt, chỉ đưa mắt nhìn anh.
Anh đứng trước mặt cô, cũng đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tua rua của vương miện. Cô nhìn sang, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề cùng nút thắt Windsor trang trọng.
Anh nhìn cô: “Không tệ.”
Đạt Phối ở gần đó nói: “Đây là bộ đồ các cô gái mặc khi kết hôn.”
Doãn Tang thực sự không muốn tiếp tục chủ đề này nên quay người định rời đi thì xà cạp ở chân của mình bị bung ra, nói đúng hơn là do Thẩm Phong vô tình giẫm phải.
Những hoa văn phức tạp, tinh xảo bị giày da bóng loáng giẫm lên, Thẩm Phong nhanh chóng nhấc chân, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Doãn Tang.
Cô định buộc lại, nhưng anh đã vội quỳ xuống và nói: "Để anh làm."
Sự thiếu kiên nhẫn của cô đột nhiên biến mất, cô duỗi chân ra: "Được, buộc lại đi, buộc đúng thì anh có thưởng."
Thẩm Phong nhướng mày, tháo xà cạp ở chân, nhìn sang chân bên kia, quan sát một lúc rồi cột thử, nhưng đi một vòng vẫn chưa cột đúng cách. Theo tiềm thức, anh ngẩng đầu lên cầu cứu Doãn Tang, mấy cô gái xung quang cũng không nhịn được mà cười khúc khích, ngày càng có nhiều người vây xem, cameraman cũng cầm máy quay đến chỗ này.
Thẩm Phong mặc Âu phục, đi giày da, ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu mím môi nhìn cô gái, vẻ mặt anh bất lực, có chút giống như làm nũng.
Đám đông vang lên tiếng nói: "Cột xong có được hôn một cái không?"
“Nếu buộc không đúng cách thì sao?”
"Vậy thì ôm một cái đi."
Một tràng cười vang lên, trước khi tiếng cười lắng xuống, Thẩm Phong đã quấn dây quanh cổ tay, “phù” một tiếng đứng dậy, bế bổng Doãn Tang lên.
"Anh nhận thua," Thẩm Phong nói.
Không khí vui vẻ đến nỗi các Đạt Phối vừa nãy còn hồi hộp đều trở nên hưng phấn. Có người hét lên: "Muốn ôm cô gái Miêu tộc thì phải chịu phạt rượu."
"Đúng vậy"
"Hu... Hu... Hu... Hu" Có người dẫn đầu, tiếng "hu" kia ngày càng to hơn.
Lúc này, ngay cả lãnh đạo thị trấn và những người từ công ty điện ảnh cũng nhìn sang.
“Không ngờ giám đốc Thẩm lại hoà nhập nhanh như vậy."
“Tôi tưởng giám đốc Thẩm là người lãnh đạm, vậy mà nhìn thấy một cô gái Mông xinh đẹp liền không thể kiềm chế được rồi.”
“Vừa rồi Tiểu Lâm nói, cô ấy là hoa hậu Miêu tộc đấy.”
“Chúng ta cũng đi qua xem một chút đi.”
Lòng bàn tay Lữ Lạc đổ mồ hôi. Cô ta nhìn chiếc váy thủ công mình mua với giá cao ở thị trấn rồi ôm vương miện trở lại xe. Cửa xe đóng lại, âm thanh khá lớn, Tiểu Lâm nhìn qua, khịt mũi, khoanh tay nhìn về phía đám đông đằng kia.
Người miền Nam nhìn chung không cao, Thẩm Phong trở nên nổi bật với chiều cao 1,86 mét, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Người Miêu tộc vô cùng hiếu khách, tiếng ồn ngày càng lớn.
Rượu nếp rất trong, có mùi thơm đậm đà, vị ngọt, nhưng Doãn Tang biết ba chén rượu này có tác dụng tương đương một chai Ngũ Lương Dịch.
Doãn Tang vòng tay qua cổ Thẩm Phong, nhẹ giọng nói: “Anh xong đời rồi.”
Cô thực sự không hề đau lòng cho anh, nhưng nếu anh gục bên bàn rượu thì cô sẽ là người chịu trận.
Vì vương miện che khuất nên anh không nghe rõ cô nói gì, Thẩm Phong chỉ ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, rúc đầu vào dưới vương miện của cô: “Sao vậy?"
Người của hãng phim hét lên: “Giám đốc Thẩm, anh không thể kề tai nói nhỏ ở chốn công cộng như này.”
"Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn nghe."
"Đúng, phải phạt rượu!"
Dù ngồi trong xe, Lữ Lạc vẫn nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, không nhịn được lại muốn nhìn xem hoa hậu Miêu tộc kia có bộ dáng thế nào.
Những cô gái dân tộc thiểu số có ngũ quan không tệ, nhưng ngoài những bộ trang phục và phụ kiện sặc sỡ ra thì họ không có khí chất gì đặc biệt, kém xa người lớn lên ở thành phố.
Cô ta bước ra khỏi xe và chen vào đám đông.
Thẩm Phong đặt Doãn Tang xuống, cô nhìn anh, nói: “Chịu phạt rượu đi." Cô im lặng ra dấu, cởi dây đeo trên tay anh, đẩy đám đông ra, tìm một chỗ cột lại xà cạp.
Cô vừa rời đi, ba Đạt Phối mỗi người bưng một bát rượu đến, kéo Thẩm Phong, rót rượu vào miệng anh.
Lữ Lạc cuối cùng cũng chen vào, nhìn thấy Thẩm Phong đang ngẩng đầu uống rượu.
Anh uống rượu rất nhanh, nhưng miệng chén quá to, rượu tràn ra dọc theo cổ áo, ngang qua yết hầu, thấm đẫm ngực áo.
Nam nữ bên cạnh đều thở ra một hơi nhưng Thẩm Phong vẻ mặt bình tĩnh như thường. Mọi người dừng lại ở đó, cũng không tiếp tục ép buộc.
Người của hãng phim lên tiếng: “Giám đốc Thẩm cướp mất hoa hậu làng mà chỉ bị phạt như vậy thôi à?”
Một Đạt Phối nói: "Không thiếu rượu, chỉ sợ không uống nổi." Nói xong, bên cạnh vang lên tiếng hát.
“Sau khi uống rượu phạt, thật sự có thể mang hoa hậu Miêu tộc đi à?” Tiểu Lâm hứng thú hỏi.
Những người khác không dám nói, nhưng nhóm bạn thân của Doãn Tang lại hét lớn: "Được chứ."
Doãn Tang ở sau đám đông nghe vậy, không khỏi nhếch khóe miệng.
Thẩm Phong mỉm cười, vui vẻ uống thêm một chén rượu nữa.
Vừa định bưng chén thứ ba lên thì bị Lữ Lạc giành lấy, cô ta tức giận nói: "Uống vậy đủ rồi, giám đốc Thẩm mà say thì phải làm sao?"
Hiện trường rơi vào im lặng, không có tiếng động.
Lữ Lạc đặt chén lên mâm, vang một tiếng lớn. Đạt Phối đang cầm mâm rượu sững sờ một lúc. Nhóm Đạt Phối kia nhìn qua, đây chẳng phải là cô gái bám theo chồng A Tang sao?
Cách làm này rất tốt, Doãn Tang chỉ cần bỏ ra ít tiền góp với mọi người, nếu không bà nội cô phải mệt mỏi chuẩn bị nấu nướng, sau đó còn phải mệt mỏi dọn dẹp.
Đêm giao thừa của người Miêu náo nhiệt hơn ngày mùng một đầu năm vì có rất nhiều khách đến, sau khi ăn uống họ còn ở lại trò chuyện vui vẻ cho đến qua ngày mới.
Trước bình minh đã có Đạt Phối đến gõ cửa nhà Doãn Tang. Mọi người đều ăn mặc gọn gàng, trên mặt không giấu nổi sự vui vẻ, đến từng gia đình xin bánh nếp. Đây là tục lệ của tộc, vào dịp Tết sẽ có các cô thiếu nữ hoặc trẻ em đi từng nhà xin bánh nếp, ngụ ý sang năm mới cả làng cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Vừa ra ngoài, cô liền nhìn thấy camera, còn có người cầm đèn dẫn sáng.
Thấy Doãn Tang sững sờ, Đạt Phối đứng bên cạnh nói: "Tang Tang, đừng nhìn vào camera. Đạo diễn nói chúng ta chỉ cần làm những gì chúng ta thường làm."
“Đạo diễn?” Doãn Tang ngạc nhiên.
"Phải, chúng ta sẽ được lên TV, họ sẽ quay phim quanh làng đấy."
Doãn Tang chặn ánh đèn, bước đến chỗ người quay phim: "Đạo diễn của các anh là ai?"
Thấy cô nói bằng tiếng phổ thông trôi chảy, ánh mắt của người quay phim rời khỏi camera, liếc mắt: "Kim Lâm."
Cô cảm thấy cái tên này quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra, vừa định hỏi tiếp thì lại bị kéo ra: "Đi thôi, đi thôi, trời cũng gần sáng rồi."
Trời vừa sáng đã gặp chuyện không vui.
Doãn Tang nói với cameraman: "Tắt đèn đi."
Có lẽ vì khí thế của cô quá áp đảo nên anh ta thực sự tắt mắt quay.
Đi một vòng khắp làng thì trời đã sáng, mọi người tập trung ở Lô Sênh Bình bàn luận về bánh nếp của mỗi nhà, cái nào màu đẹp, cái nào có vị ngon hơn.
Cameraman vẫn bám theo phía sau.
Ngay cổng làng cũng có rất nhiều ô tô vừa tới.
“Tới rồi, không chỉ có lãnh đạo thị trấn, nghe nói Bắc Kinh cũng cử người đến đây.”
"Này, Tang Tang, kia có phải chồng cô không?"
"Kia là cô gái hôm qua đúng không?"
Doãn Tang nhìn qua.
Lữ Lạc cẩn thận xuống xe, Lộ Đào đỡ tay cô ta. Hôm nay Lữ Lạc trang điểm rất tỉ mỉ, mặc chiếc váy thêu đàn chim én, đeo một chiếc vòng cổ bạc, tay cầm một chiếc đội đầu tua rua tinh xảo.
"Tang Tang, chồng của cô kìa."
Thẩm Phong xuống xe, nhìn quanh, trong hàng trăm bộ trang phục lễ hội sặc sỡ, anh nhanh chóng nhìn thấy Doãn Tang trong đám đông, liền đi về phía cô.
“Đàn anh!” Lữ Lạc từ phía sau chạy tới, đưa vương miện cho anh: “Đàn anh đội lên giúp em được không?"
Doãn Tang trợn mắt nhìn Thẩm Phong, xuyên qua những bóng người mờ ảo. Thì ra đây là Đạt Phối của anh, người mà bà cô nhắc đến hôm qua.
Giọng Lữ Lạc tuy không lớn nhưng cũng đủ rõ ràng. Các chị em xung quanh đều quay đầu nhìn Doãn Tang.
Những người chơi thân với cô mạnh dạn hỏi: "A Tang, cô ấy là ai? Cách cô ta nhìn chồng cô..."
Những người không quen thân thì bóng gió: “Cô và chồng cãi nhau à?”
Doãn Tang ngoảnh mặt đi, giơ tay nghịch tua rua của vương miện, ngước mắt nhìn Thẩm Phong, từ góc độ của anh thì cái nhìn này giống như sự đe doạ.
Thẩm Phong quay lưng, nói: “Tiểu Lâm, giúp cô Lữ một tay.”
Anh đi về phía Doãn Tang, Lữ Lạc cũng không gọi anh nữa.
Tiểu Lâm đi tới hỏi: "Cô Lữ có muốn tôi giúp không?"
Cô ta cười nhẹ nhàng: "Không dám phiền anh, nhìn có vẻ phức tạp, để tôi tìm một cụ bà đeo giúp vậy."
“À"
Tiểu Lâm buồn bực, nếu cậu ta không biết đội thì sao sếp Thẩm biết được? Ánh mắt Lữ Lạc đang nhìn thẳng về phía trước, Tiểu Lâm cũng nhìn theo cô ta.
Giám đốc Thẩm của cậu ta quả thật lợi hại.
Thẩm Phong đang cài dây đeo cho một cô gái Miêu. Cô gái kia duỗi một chân, nhìn xuống anh. Thẩm Phong nửa ngồi xổm, một đầu đai quấn quanh cổ tay, đầu kia luồn vào giữa hai chân cô gái. Anh dường như không biết cách buộc, ngẩng đầu lên hỏi cô gái, mấy Đạt Phối gần đó thì che miệng cười.
Thẩm Phong lúc này hơi cau mày, nhưng khóe miệng lại cong lên, rất giống một chú rể bị chặn lại ở cửa phòng cô dâu.
Lữ Lạc liếc nhìn cậu ta, hỏi: "Tiểu Lâm, đó là ai vậy?"
Cô gái cúi đầu, vương miện che khuất mặt nhưng Tiểu Lâm biết đó là vợ sếp.
Cậu ta nói bâng quơ: “Hoa hậu của làng.”
Doãn Tang cảm thấy tâm tình rất vui vẻ khi nhìn thấy Thẩm Phong gặp khó, nhưng đó là lỗi của anh. Cô đang trò chuyện với các chị em trong làng thì anh bước tới, mọi người im bặt, chỉ đưa mắt nhìn anh.
Anh đứng trước mặt cô, cũng đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tua rua của vương miện. Cô nhìn sang, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề cùng nút thắt Windsor trang trọng.
Anh nhìn cô: “Không tệ.”
Đạt Phối ở gần đó nói: “Đây là bộ đồ các cô gái mặc khi kết hôn.”
Doãn Tang thực sự không muốn tiếp tục chủ đề này nên quay người định rời đi thì xà cạp ở chân của mình bị bung ra, nói đúng hơn là do Thẩm Phong vô tình giẫm phải.
Những hoa văn phức tạp, tinh xảo bị giày da bóng loáng giẫm lên, Thẩm Phong nhanh chóng nhấc chân, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Doãn Tang.
Cô định buộc lại, nhưng anh đã vội quỳ xuống và nói: "Để anh làm."
Sự thiếu kiên nhẫn của cô đột nhiên biến mất, cô duỗi chân ra: "Được, buộc lại đi, buộc đúng thì anh có thưởng."
Thẩm Phong nhướng mày, tháo xà cạp ở chân, nhìn sang chân bên kia, quan sát một lúc rồi cột thử, nhưng đi một vòng vẫn chưa cột đúng cách. Theo tiềm thức, anh ngẩng đầu lên cầu cứu Doãn Tang, mấy cô gái xung quang cũng không nhịn được mà cười khúc khích, ngày càng có nhiều người vây xem, cameraman cũng cầm máy quay đến chỗ này.
Thẩm Phong mặc Âu phục, đi giày da, ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu mím môi nhìn cô gái, vẻ mặt anh bất lực, có chút giống như làm nũng.
Đám đông vang lên tiếng nói: "Cột xong có được hôn một cái không?"
“Nếu buộc không đúng cách thì sao?”
"Vậy thì ôm một cái đi."
Một tràng cười vang lên, trước khi tiếng cười lắng xuống, Thẩm Phong đã quấn dây quanh cổ tay, “phù” một tiếng đứng dậy, bế bổng Doãn Tang lên.
"Anh nhận thua," Thẩm Phong nói.
Không khí vui vẻ đến nỗi các Đạt Phối vừa nãy còn hồi hộp đều trở nên hưng phấn. Có người hét lên: "Muốn ôm cô gái Miêu tộc thì phải chịu phạt rượu."
"Đúng vậy"
"Hu... Hu... Hu... Hu" Có người dẫn đầu, tiếng "hu" kia ngày càng to hơn.
Lúc này, ngay cả lãnh đạo thị trấn và những người từ công ty điện ảnh cũng nhìn sang.
“Không ngờ giám đốc Thẩm lại hoà nhập nhanh như vậy."
“Tôi tưởng giám đốc Thẩm là người lãnh đạm, vậy mà nhìn thấy một cô gái Mông xinh đẹp liền không thể kiềm chế được rồi.”
“Vừa rồi Tiểu Lâm nói, cô ấy là hoa hậu Miêu tộc đấy.”
“Chúng ta cũng đi qua xem một chút đi.”
Lòng bàn tay Lữ Lạc đổ mồ hôi. Cô ta nhìn chiếc váy thủ công mình mua với giá cao ở thị trấn rồi ôm vương miện trở lại xe. Cửa xe đóng lại, âm thanh khá lớn, Tiểu Lâm nhìn qua, khịt mũi, khoanh tay nhìn về phía đám đông đằng kia.
Người miền Nam nhìn chung không cao, Thẩm Phong trở nên nổi bật với chiều cao 1,86 mét, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Người Miêu tộc vô cùng hiếu khách, tiếng ồn ngày càng lớn.
Rượu nếp rất trong, có mùi thơm đậm đà, vị ngọt, nhưng Doãn Tang biết ba chén rượu này có tác dụng tương đương một chai Ngũ Lương Dịch.
Doãn Tang vòng tay qua cổ Thẩm Phong, nhẹ giọng nói: “Anh xong đời rồi.”
Cô thực sự không hề đau lòng cho anh, nhưng nếu anh gục bên bàn rượu thì cô sẽ là người chịu trận.
Vì vương miện che khuất nên anh không nghe rõ cô nói gì, Thẩm Phong chỉ ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, rúc đầu vào dưới vương miện của cô: “Sao vậy?"
Người của hãng phim hét lên: “Giám đốc Thẩm, anh không thể kề tai nói nhỏ ở chốn công cộng như này.”
"Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn nghe."
"Đúng, phải phạt rượu!"
Dù ngồi trong xe, Lữ Lạc vẫn nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, không nhịn được lại muốn nhìn xem hoa hậu Miêu tộc kia có bộ dáng thế nào.
Những cô gái dân tộc thiểu số có ngũ quan không tệ, nhưng ngoài những bộ trang phục và phụ kiện sặc sỡ ra thì họ không có khí chất gì đặc biệt, kém xa người lớn lên ở thành phố.
Cô ta bước ra khỏi xe và chen vào đám đông.
Thẩm Phong đặt Doãn Tang xuống, cô nhìn anh, nói: “Chịu phạt rượu đi." Cô im lặng ra dấu, cởi dây đeo trên tay anh, đẩy đám đông ra, tìm một chỗ cột lại xà cạp.
Cô vừa rời đi, ba Đạt Phối mỗi người bưng một bát rượu đến, kéo Thẩm Phong, rót rượu vào miệng anh.
Lữ Lạc cuối cùng cũng chen vào, nhìn thấy Thẩm Phong đang ngẩng đầu uống rượu.
Anh uống rượu rất nhanh, nhưng miệng chén quá to, rượu tràn ra dọc theo cổ áo, ngang qua yết hầu, thấm đẫm ngực áo.
Nam nữ bên cạnh đều thở ra một hơi nhưng Thẩm Phong vẻ mặt bình tĩnh như thường. Mọi người dừng lại ở đó, cũng không tiếp tục ép buộc.
Người của hãng phim lên tiếng: “Giám đốc Thẩm cướp mất hoa hậu làng mà chỉ bị phạt như vậy thôi à?”
Một Đạt Phối nói: "Không thiếu rượu, chỉ sợ không uống nổi." Nói xong, bên cạnh vang lên tiếng hát.
“Sau khi uống rượu phạt, thật sự có thể mang hoa hậu Miêu tộc đi à?” Tiểu Lâm hứng thú hỏi.
Những người khác không dám nói, nhưng nhóm bạn thân của Doãn Tang lại hét lớn: "Được chứ."
Doãn Tang ở sau đám đông nghe vậy, không khỏi nhếch khóe miệng.
Thẩm Phong mỉm cười, vui vẻ uống thêm một chén rượu nữa.
Vừa định bưng chén thứ ba lên thì bị Lữ Lạc giành lấy, cô ta tức giận nói: "Uống vậy đủ rồi, giám đốc Thẩm mà say thì phải làm sao?"
Hiện trường rơi vào im lặng, không có tiếng động.
Lữ Lạc đặt chén lên mâm, vang một tiếng lớn. Đạt Phối đang cầm mâm rượu sững sờ một lúc. Nhóm Đạt Phối kia nhìn qua, đây chẳng phải là cô gái bám theo chồng A Tang sao?