Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam
Chương 18: Hôn
Y bà thở dài: “Tôi đưa con bé ra ngoài.”
Bà ngoại Doãn Tang là một bà đồng của Miêu trại, lại là người rất có uy tín trong tộc, vì vậy mọi người đều nghĩ sẽ chôn cất cho bà ấy, nhưng bà đã dặn Doãn Tang hỏa thiêu cho mình một cách đơn giản.
Người trong Miêu trại không được phép giao tiếp với bên ngoài, mà bản thân bà đồng lại sinh con với một người đàn ông dưới núi, sau đó con gái bà lại kết hôn với một người đàn ông vùng xuôi, đi làm dưới phố, sau đó sinh ra Doãn Tang. Luật của Miêu trại rất nghiêm khắc, nhưng không ai dám trừng phạt bà đồng, vì vậy cả tộc chọn cách cô lập người nhà Doãn Tang.
"Nói đến, tôi thấy có lỗi với A Tang, tôi đưa con bé về đây nhưng lại không thể nuôi dưỡng cho tử tế."
Người nhà y bà phản đối, thậm chí lấy cái chết ra đe doạ, đúng lúc ấy, Y Muội xuất hiện. Bà ấy cũng trốn ra từ Miêu trại, vì vậy muốn nhận nuôi Doãn Tang, hai người dựa vào nhau mà sống.
"Y Muội không có thu nhập cố định, một mình bà ấy thì không sao nhưng Tang Tang phải đi học nên hai bà cháu rất chật vật. Nhưng con bé hiểu chuyện từ rất sớm, lần nào tiễn nó ra bến xe về trường, khi Y Muội vừa đi khuất là con bé lại xuống xe đi bộ mấy chục cây số, tiết kiệm được vài đồng."
Thẩm Phong cúi đầu nhớ lại, từ thị trấn lên bản làng này cũng phải gần hai mươi cây số, đường núi lại rất gập ghềnh.
"Chúng tôi đều nhìn được, A Tang là một cô bé có nghị lực, cũng rất có năng lực, may mắn là Y Muội có thể gửi con bé lên thành phố lớn học hành, nói thì dễ nhưng tôi biết chặng đường này không hề dễ dàng, tôi nói ít nhưng cậu hiểu nhiều đúng không."
Tại một trường trung học tồi tàn trong thị trấn, giáo viên nói tiếng phổ thông pha lẫn tiếng Miêu. Anh ta một mình dạy tiếng Trung, Toán, tiếng Anh, nói chung là tất cả các môn, nhưng quả thật không có môn nào thực sự giỏi. Tuy vậy Doãn Tang vẫn học tập rất chăm chỉ, điểm thi đứng thứ hai toàn thị trấn, nhưng nếu không được đến thành phố lớn học lên cao thì cuối cùng cô chỉ có thể đi làm công nhân.
“Chuyện là vậy,” y bà nói, “thứ tôi cho cậu uống chỉ là thuốc tiêu ẩm. Nơi này rất ẩm ướt, trông cậu bây giờ có vẻ khoẻ mạnh nhưng chắc chắn khi về sẽ bệnh rất lâu."
Y bà vỗ nhẹ vào vai Thẩm Phong, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ vô định.
“Cám ơn.” Anh lấy lại bình tĩnh, nói.
Có người tìm y bà lấy thuốc, y bà đứng dậy gọi Doãn Tang: “Tang Tang, đến lúc phải về rồi, Y Muội sẽ lo lắng cho cháu.”
Doãn Tang đáp lời. Quỳ một lúc lâu, đầu gối của cô cũng đã tê nhức. Cô chống eo bước ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Phong ngồi bên bếp lò, hai tay chống đầu, lưng thẳng tắp, cô gọi: "Anh ơi!"
Không có tiếng trả lời, cô lại gần nhìn xem, chỉ thấy Thẩm Phong đang nhắm mắt, bất động.
"Thẩm Phong, anh sợ à?"
Cô không nghe thấy tiếng trả lời, chưa kịp phản ứng thì Thẩm Phong đã đứng bật dậy, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, vùi đầu vào cổ cô, càng lúc càng rúc vào sâu hơn.
"Khi nào em mới chịu dịu dàng với anh?"
Anh đột ngột nói.
Doãn Tang ngừng cử động, cô đoán có lẽ anh vừa nghe được chuyện gì đó.
Cô nói: “Thẩm Phong, trước khi đến nhà anh, em đã sống như vậy rồi, không liên quan đến anh.”
Cô vẫn luôn như vậy, đó không phải lỗi của ai cả, cô cũng không cần sự thương hại của bất cứ ai.
Một lúc lâu sau, cô cảm thấy cổ mình mát lạnh, đôi môi ấm áp của anh rơi xuống một bên cổ cô.
Cô nghe anh nói: "Anh sẽ không lên tiếng, một mình em nức nở là đủ rồi."
"..."
Hình như cô hiểu lầm rồi.
"Hôm nay anh bị gì vậy?"
Còn chưa nói được câu tiếp theo thì môi cô đã bị môi anh chặn lại.
Doãn Tang cảm thấy nụ hôn này rõ ràng đã khác trước, cũng cảm nhận được phản ứng của mình không giống ngày trước.
Không dám nói là cô đã tiếp xúc đủ mọi loại người, nhưng vì nhà họ Thẩm giao thiệp rất rộng, vì vậy từ nhỏ cô đã gặp gỡ rất nhiều tầng lớp trong xã hội, từ trí thức đến bình dân, từ quan chức cấp cao đến doanh nhân, có những người tai giỏi, cũng có những cậu ấm cô chiêu phá gia chi tử, phụ nữ hiền thục cũng có, mà đàn bà đanh đá ít học cũng không thiếu.
Tất nhiên là có những người rất tốt.
Cô từng viết trong sách: "Hầu hết những người chúng ta gặp trong đời đều là người tốt, nhưng có vẻ như hầu hết mọi người đều dành phần lớn thời gian để đối phó với một nhóm nhỏ người xấu. Tôi không phải là một trong số những người này."
Bởi vì đã gặp đủ loại người, cô hiểu mỗi cá thể có một nguồn năng lượng khác nhau, không ai có thể làm tất cả mọi người quanh mình hài lòng.
Tất cả sức lực của cô đều dành cho những người mà cô nghĩ mình cần chú ý đến.
Thẩm Phong là một trong số đó.
Khi làm quen với Thẩm Phong, cô đã quen nhìn mình dưới góc độ của anh. Trước hết, anh là đàn ông, dưới góc độ đàn ông, cô là một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp nên vũ khí thành công nhất của cô chính là khuôn mặt và thân thể.
Cô biết cách làm cho đàn ông bị khuất phục trước những bản năng nguyên thủy nhất, điều này sẽ khiến họ mất đi lý trí và nhường bước cho ham muốn dục vọng. Nếu làm tình một lần không giải quyết được vấn đề, vậy thì làm tình hai lần.
Trên thực tế, cô tin rằng trạng thái này được cả hai bên đồng thuận nên nụ hôn giữa họ luôn chỉ là màn dạo đầu, mở đường cho tình dục chứ không liên quan gì đến sự ân ái dịu dàng.
Nụ hôn của Thẩm Phong hôm nay mang đến cho Doãn Tang cảm giác rất dịu dàng. Điều này khiến cô bối rối, không biết phải đáp lại như thế nào, giống như một vở kịch được ngầm phối hợp, nhưng đối phương lại tự ý thay đổi lời thoại nên cô không biết phải tiếp tục diễn như thế nào.
Nhưng nụ hôn này, không thể phủ nhận, làm cho cả thân thể đến trái tim Doãn Tang vô cùng dễ chịu. Cô không thể kháng cự, cũng không biết phải đáp lại thế nào. Lần đầu tiên Doãn Tang cảm nhận được sự thân mật này.
Thẩm Phong ôm đầu cô, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, từng bước hướng dẫn cô, như thể cô là một cô gái thiếu kinh nghiệm. Tay Doãn Tang nắm lấy áo anh, còn anh thì nắm tay cô trong lòng bàn tay, dần dà tay cô thả lỏng.
Lòng bàn tay anh nóng hổi, nhưng đầu ngón tay cô lại lạnh lẽo.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô biết anh đang nhìn cô, sau khi sững sờ hai giây, Doãn Tang chộp lấy túi thuốc trên mặt đất, quay người mở cửa nói: "Em... về nhà trước."
“Còn anh thì sao?” Thẩm Phong hỏi.
Doãn Tang dựa vào cửa, nghiêm túc suy nghĩ: "Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Phong đáp: “Đến tìm em.”
Doãn Tang nhướng mày hỏi ngược lại: “Sao anh và Lữ Lạc lại đến đây?”
“Hả?” Chắc hẳn hai người này chưa từng đụng mặt trước đây mới đúng, “Cô ta đến thị sát trường quay, còn anh đến để tìm em.”
"Tìm em làm gì?"
"Coi như anh lo lắng cho em đi."
...
Doãn Tang cảm thấy lời giải thích này không thoả đáng nên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong làng này không có sinh vật nào khó đối phó hơn em nên anh không cần phải lo lắng."
Anh nhìn vào tay cô: "Vậy hả?"
“Cái này còn không phải vì sếp Thẩm đẹp trai quá, làm Đạt Phối phân tâm nên mới gây ra à."
Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng nói của bà nội: "Tang Tang."
Doãn Tang quay người lại, thấy bà nội loạng choạng bước tới, nắm lấy tay cô, nhìn vào mu bàn tay cô: "Sao lại bị như này, bà vừa nghe tin tay con bị dập, không sao chứ?"
“Y bà đã kiểm tra rồi, mọi chuyện đều ổn ạ.” Doãn Tang nói.
“Nếu còn đau thì phải nói,” bà nội chợt nhìn thấy Thẩm Phong trong phòng, mỉm cười hỏi Doãn Tang: “Sao cậu thanh niên này lại ở đây? Cậu ấy thấy không khỏe, Đạt Phối của cậu ấy còn đang lo lắng đi tìm ngoài kia."
Doãn Tang cau mày nói: "Đạt Phối của anh ấy ạ?"
“Vừa rồi họ ở nhà chúng ta, bây giờ đi rồi.” Bà liếc nhìn Thẩm Phong, ánh mắt cảnh giác, “Bí thư nói, để bà dạy họ thêu thùa, sau đó phát trên truyền hình.”
"Bà đồng ý rồi?"
“Bí thư cứ khuyên mãi, nhưng bà không chắc, con chưa học được nên bà cũng không muốn dạy người khác, nhưng mấy năm nay mọi người trong thôn chăm sóc bà rất nhiều, không nhận lời thì rất ngại với họ." Bà nội có vẻ xấu hổ.
Hai người đang nói tiếng Miêu, Thẩm Phong nhìn biểu tình có lẽ không phải chuyện tốt nên hỏi: "Sao vậy?"
Doãn Tang đẩy bà nội ra sau lưng, lùi lại một bước, nói: "Em không quan tâm anh muốn làm chuyện lớn gì, nhưng đừng chọc tức bà nội, nếu không em sẽ không bỏ qua đâu."
Thẩm Phong cau mày, xem ra cuộc đàm phán không suôn sẻ, tuy rằng anh đã hỏi Tiểu Lâm, nhưng đám người bên nhà sản xuất có lẽ đã phản ứng thái quá. Lúc này thấy vẻ mặt của bà nội và Doãn Tang, anh dường như đoán ra được ít nhiều.
Vẻ trầm mặc suy nghĩ của anh, trong mắt Doãn Tang, lại là ngầm thừa nhận. Cô trừng mắt nhìn anh, đỡ bà nội rời đi.
Thẩm Phong vội vàng đi theo Doãn Tang, cô quay người nói: “Đừng cố làm chuyện vô nghĩa.”
Mặc kệ anh hiểu hay không, bước chân cô càng trở nên vội vã.
Đến tìm cô, lo lắng cho cô?
Sự dịu dàng chưa từng có lại xuất hiện đúng lúc này. Cô thực sự không muốn coi thường Thẩm Phong, nhưng trên đời sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy? Công ty của anh đang cần bà nội giúp đỡ, cùng lúc thái độ của anh với cô thay đổi một trăm tám mươi độ.
Rất có ẩn ý
Thẩm Phong đi theo, còn cách vài mét thì có điện thoại tới, là Thiệu Quân, vì vậy anh dừng lại nghe điện thoại.
“Tôi đang ở tiệm, nghe nói cậu đi Quảng Tây." Thiệu Quân hỏi.
"Đúng vậy."
"Nghe giọng điệu này, mọi chuyện xem ra không ổn."
"Ừm."
"Tôi đã bảo đừng vội mà. Cô Doãn có khỏe không? Ở đó cô ấy cư xử hoàn toàn khác phải không?"
“Khó mà giải thích trong vài lời,” Thẩm Phong nhìn đường núi quanh co, Doãn Tang đỡ bà nội, cúi đầu nói chuyện với nụ cười trên môi, “cũng không rõ ràng lắm.”
"Anh không nhận ra?"
"Nhận ra, nhưng chưa đủ để kết luận. Tình hình ở đây hơi phức tạp, tôi sẽ gọi lại sau."
"Được rồi, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, đừng quá sốt ruột, cô ấy sẽ cảm thấy bối rối, cũng đừng quá thụ động, tốt nhất là giữ thái độ bình thản."
Thẩm Phong thở dài, nhớ tới sự tức giận đột ngột của cô, liền đồng ý: “Được.”
Anh vẫn đang ở trên sườn núi, còn cô đã đến chân núi. Thẩm Phong suy nghĩ rồi bấm số điện thoại của Doãn Tang.
Khi nhìn thấy là anh, cô muốn cúp máy, nhưng cô chưa kịp làm vậy thì anh đã cúp máy, sau đó có tin nhắn đến.
"Để anh xử lý."
Doãn Tang ngẩng đầu lên, ở phía xa không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy anh đang vẫy điện thoại với cô.
Lô Sênh Bình gần với cổng làng, xung quanh có một vòng người vây quanh, mơ hồ nghe thấy bí thư thôn nói bằng tiếng phổ thông đứt quãng: "Hoan nghênh mọi người lại đến thăm vào dịp Tết nguyên đán."
Còn có giọng Tiểu Lâm, hình như là đang nói điện thoại: "Sếp, chúng ta phải đi rồi. Anh đang ở đâu, có muốn em ở đây chờ không?"
Doãn Tang đỡ bà nội, vòng qua Lô Sênh Bình, đi sang con đường khác.
Về đến nhà, trong nhà bày bừa bát đĩa, mùi hoa trà xộc vào mũi, cô nói: “Mễ Lạc, bà mời họ dầu hoa trà à?”
"Ừ, cũng không có gì để mời khách, mọi người đều dễ nói chuyện, chỉ khác với những gì bà nghĩ, hóa ra họ không phải thích đồ bà thêu."
Doãn Tang cau mày. Bà nội không biết những người này đang có ý đồ gì, nhưng cô biết rất rõ, cái gọi là phim tài liệu hoàn toàn không phải là phim tài liệu phát sóng trên truyền hình vệ tinh, mà là thứ họ đưa lên internet, chạy bài marketing kiểu "nhìn xem, để quay bộ phim này, chúng tôi đã đến tận nơi, tiếp cận với các nghệ nhân, và học hỏi về cách bảo tồn văn hoá phi vật thể."
Bằng cách này thu hút sự chú ý và lời khen ngợi.
Về phía quê hương cô, việc này có thể giúp thu hút khách du lịch, hoặc là cơ hội mang lại lợi ích kinh tế nào đó, không thì trực tiếp trả cho người dân ở đây một số tiền. Trưởng thôn rất vui vẻ, nhưng ông không biết mình chỉ là mắt xích cuối cùng của chuỗi lợi ích này.
Thẩm Phong nói để anh xử lý.
Cô có thể tin tưởng vào anh hay không?
Bà ngoại Doãn Tang là một bà đồng của Miêu trại, lại là người rất có uy tín trong tộc, vì vậy mọi người đều nghĩ sẽ chôn cất cho bà ấy, nhưng bà đã dặn Doãn Tang hỏa thiêu cho mình một cách đơn giản.
Người trong Miêu trại không được phép giao tiếp với bên ngoài, mà bản thân bà đồng lại sinh con với một người đàn ông dưới núi, sau đó con gái bà lại kết hôn với một người đàn ông vùng xuôi, đi làm dưới phố, sau đó sinh ra Doãn Tang. Luật của Miêu trại rất nghiêm khắc, nhưng không ai dám trừng phạt bà đồng, vì vậy cả tộc chọn cách cô lập người nhà Doãn Tang.
"Nói đến, tôi thấy có lỗi với A Tang, tôi đưa con bé về đây nhưng lại không thể nuôi dưỡng cho tử tế."
Người nhà y bà phản đối, thậm chí lấy cái chết ra đe doạ, đúng lúc ấy, Y Muội xuất hiện. Bà ấy cũng trốn ra từ Miêu trại, vì vậy muốn nhận nuôi Doãn Tang, hai người dựa vào nhau mà sống.
"Y Muội không có thu nhập cố định, một mình bà ấy thì không sao nhưng Tang Tang phải đi học nên hai bà cháu rất chật vật. Nhưng con bé hiểu chuyện từ rất sớm, lần nào tiễn nó ra bến xe về trường, khi Y Muội vừa đi khuất là con bé lại xuống xe đi bộ mấy chục cây số, tiết kiệm được vài đồng."
Thẩm Phong cúi đầu nhớ lại, từ thị trấn lên bản làng này cũng phải gần hai mươi cây số, đường núi lại rất gập ghềnh.
"Chúng tôi đều nhìn được, A Tang là một cô bé có nghị lực, cũng rất có năng lực, may mắn là Y Muội có thể gửi con bé lên thành phố lớn học hành, nói thì dễ nhưng tôi biết chặng đường này không hề dễ dàng, tôi nói ít nhưng cậu hiểu nhiều đúng không."
Tại một trường trung học tồi tàn trong thị trấn, giáo viên nói tiếng phổ thông pha lẫn tiếng Miêu. Anh ta một mình dạy tiếng Trung, Toán, tiếng Anh, nói chung là tất cả các môn, nhưng quả thật không có môn nào thực sự giỏi. Tuy vậy Doãn Tang vẫn học tập rất chăm chỉ, điểm thi đứng thứ hai toàn thị trấn, nhưng nếu không được đến thành phố lớn học lên cao thì cuối cùng cô chỉ có thể đi làm công nhân.
“Chuyện là vậy,” y bà nói, “thứ tôi cho cậu uống chỉ là thuốc tiêu ẩm. Nơi này rất ẩm ướt, trông cậu bây giờ có vẻ khoẻ mạnh nhưng chắc chắn khi về sẽ bệnh rất lâu."
Y bà vỗ nhẹ vào vai Thẩm Phong, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ vô định.
“Cám ơn.” Anh lấy lại bình tĩnh, nói.
Có người tìm y bà lấy thuốc, y bà đứng dậy gọi Doãn Tang: “Tang Tang, đến lúc phải về rồi, Y Muội sẽ lo lắng cho cháu.”
Doãn Tang đáp lời. Quỳ một lúc lâu, đầu gối của cô cũng đã tê nhức. Cô chống eo bước ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Phong ngồi bên bếp lò, hai tay chống đầu, lưng thẳng tắp, cô gọi: "Anh ơi!"
Không có tiếng trả lời, cô lại gần nhìn xem, chỉ thấy Thẩm Phong đang nhắm mắt, bất động.
"Thẩm Phong, anh sợ à?"
Cô không nghe thấy tiếng trả lời, chưa kịp phản ứng thì Thẩm Phong đã đứng bật dậy, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, vùi đầu vào cổ cô, càng lúc càng rúc vào sâu hơn.
"Khi nào em mới chịu dịu dàng với anh?"
Anh đột ngột nói.
Doãn Tang ngừng cử động, cô đoán có lẽ anh vừa nghe được chuyện gì đó.
Cô nói: “Thẩm Phong, trước khi đến nhà anh, em đã sống như vậy rồi, không liên quan đến anh.”
Cô vẫn luôn như vậy, đó không phải lỗi của ai cả, cô cũng không cần sự thương hại của bất cứ ai.
Một lúc lâu sau, cô cảm thấy cổ mình mát lạnh, đôi môi ấm áp của anh rơi xuống một bên cổ cô.
Cô nghe anh nói: "Anh sẽ không lên tiếng, một mình em nức nở là đủ rồi."
"..."
Hình như cô hiểu lầm rồi.
"Hôm nay anh bị gì vậy?"
Còn chưa nói được câu tiếp theo thì môi cô đã bị môi anh chặn lại.
Doãn Tang cảm thấy nụ hôn này rõ ràng đã khác trước, cũng cảm nhận được phản ứng của mình không giống ngày trước.
Không dám nói là cô đã tiếp xúc đủ mọi loại người, nhưng vì nhà họ Thẩm giao thiệp rất rộng, vì vậy từ nhỏ cô đã gặp gỡ rất nhiều tầng lớp trong xã hội, từ trí thức đến bình dân, từ quan chức cấp cao đến doanh nhân, có những người tai giỏi, cũng có những cậu ấm cô chiêu phá gia chi tử, phụ nữ hiền thục cũng có, mà đàn bà đanh đá ít học cũng không thiếu.
Tất nhiên là có những người rất tốt.
Cô từng viết trong sách: "Hầu hết những người chúng ta gặp trong đời đều là người tốt, nhưng có vẻ như hầu hết mọi người đều dành phần lớn thời gian để đối phó với một nhóm nhỏ người xấu. Tôi không phải là một trong số những người này."
Bởi vì đã gặp đủ loại người, cô hiểu mỗi cá thể có một nguồn năng lượng khác nhau, không ai có thể làm tất cả mọi người quanh mình hài lòng.
Tất cả sức lực của cô đều dành cho những người mà cô nghĩ mình cần chú ý đến.
Thẩm Phong là một trong số đó.
Khi làm quen với Thẩm Phong, cô đã quen nhìn mình dưới góc độ của anh. Trước hết, anh là đàn ông, dưới góc độ đàn ông, cô là một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp nên vũ khí thành công nhất của cô chính là khuôn mặt và thân thể.
Cô biết cách làm cho đàn ông bị khuất phục trước những bản năng nguyên thủy nhất, điều này sẽ khiến họ mất đi lý trí và nhường bước cho ham muốn dục vọng. Nếu làm tình một lần không giải quyết được vấn đề, vậy thì làm tình hai lần.
Trên thực tế, cô tin rằng trạng thái này được cả hai bên đồng thuận nên nụ hôn giữa họ luôn chỉ là màn dạo đầu, mở đường cho tình dục chứ không liên quan gì đến sự ân ái dịu dàng.
Nụ hôn của Thẩm Phong hôm nay mang đến cho Doãn Tang cảm giác rất dịu dàng. Điều này khiến cô bối rối, không biết phải đáp lại như thế nào, giống như một vở kịch được ngầm phối hợp, nhưng đối phương lại tự ý thay đổi lời thoại nên cô không biết phải tiếp tục diễn như thế nào.
Nhưng nụ hôn này, không thể phủ nhận, làm cho cả thân thể đến trái tim Doãn Tang vô cùng dễ chịu. Cô không thể kháng cự, cũng không biết phải đáp lại thế nào. Lần đầu tiên Doãn Tang cảm nhận được sự thân mật này.
Thẩm Phong ôm đầu cô, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, từng bước hướng dẫn cô, như thể cô là một cô gái thiếu kinh nghiệm. Tay Doãn Tang nắm lấy áo anh, còn anh thì nắm tay cô trong lòng bàn tay, dần dà tay cô thả lỏng.
Lòng bàn tay anh nóng hổi, nhưng đầu ngón tay cô lại lạnh lẽo.
Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô biết anh đang nhìn cô, sau khi sững sờ hai giây, Doãn Tang chộp lấy túi thuốc trên mặt đất, quay người mở cửa nói: "Em... về nhà trước."
“Còn anh thì sao?” Thẩm Phong hỏi.
Doãn Tang dựa vào cửa, nghiêm túc suy nghĩ: "Sao anh lại đến đây?"
Thẩm Phong đáp: “Đến tìm em.”
Doãn Tang nhướng mày hỏi ngược lại: “Sao anh và Lữ Lạc lại đến đây?”
“Hả?” Chắc hẳn hai người này chưa từng đụng mặt trước đây mới đúng, “Cô ta đến thị sát trường quay, còn anh đến để tìm em.”
"Tìm em làm gì?"
"Coi như anh lo lắng cho em đi."
...
Doãn Tang cảm thấy lời giải thích này không thoả đáng nên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong làng này không có sinh vật nào khó đối phó hơn em nên anh không cần phải lo lắng."
Anh nhìn vào tay cô: "Vậy hả?"
“Cái này còn không phải vì sếp Thẩm đẹp trai quá, làm Đạt Phối phân tâm nên mới gây ra à."
Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng nói của bà nội: "Tang Tang."
Doãn Tang quay người lại, thấy bà nội loạng choạng bước tới, nắm lấy tay cô, nhìn vào mu bàn tay cô: "Sao lại bị như này, bà vừa nghe tin tay con bị dập, không sao chứ?"
“Y bà đã kiểm tra rồi, mọi chuyện đều ổn ạ.” Doãn Tang nói.
“Nếu còn đau thì phải nói,” bà nội chợt nhìn thấy Thẩm Phong trong phòng, mỉm cười hỏi Doãn Tang: “Sao cậu thanh niên này lại ở đây? Cậu ấy thấy không khỏe, Đạt Phối của cậu ấy còn đang lo lắng đi tìm ngoài kia."
Doãn Tang cau mày nói: "Đạt Phối của anh ấy ạ?"
“Vừa rồi họ ở nhà chúng ta, bây giờ đi rồi.” Bà liếc nhìn Thẩm Phong, ánh mắt cảnh giác, “Bí thư nói, để bà dạy họ thêu thùa, sau đó phát trên truyền hình.”
"Bà đồng ý rồi?"
“Bí thư cứ khuyên mãi, nhưng bà không chắc, con chưa học được nên bà cũng không muốn dạy người khác, nhưng mấy năm nay mọi người trong thôn chăm sóc bà rất nhiều, không nhận lời thì rất ngại với họ." Bà nội có vẻ xấu hổ.
Hai người đang nói tiếng Miêu, Thẩm Phong nhìn biểu tình có lẽ không phải chuyện tốt nên hỏi: "Sao vậy?"
Doãn Tang đẩy bà nội ra sau lưng, lùi lại một bước, nói: "Em không quan tâm anh muốn làm chuyện lớn gì, nhưng đừng chọc tức bà nội, nếu không em sẽ không bỏ qua đâu."
Thẩm Phong cau mày, xem ra cuộc đàm phán không suôn sẻ, tuy rằng anh đã hỏi Tiểu Lâm, nhưng đám người bên nhà sản xuất có lẽ đã phản ứng thái quá. Lúc này thấy vẻ mặt của bà nội và Doãn Tang, anh dường như đoán ra được ít nhiều.
Vẻ trầm mặc suy nghĩ của anh, trong mắt Doãn Tang, lại là ngầm thừa nhận. Cô trừng mắt nhìn anh, đỡ bà nội rời đi.
Thẩm Phong vội vàng đi theo Doãn Tang, cô quay người nói: “Đừng cố làm chuyện vô nghĩa.”
Mặc kệ anh hiểu hay không, bước chân cô càng trở nên vội vã.
Đến tìm cô, lo lắng cho cô?
Sự dịu dàng chưa từng có lại xuất hiện đúng lúc này. Cô thực sự không muốn coi thường Thẩm Phong, nhưng trên đời sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp như vậy? Công ty của anh đang cần bà nội giúp đỡ, cùng lúc thái độ của anh với cô thay đổi một trăm tám mươi độ.
Rất có ẩn ý
Thẩm Phong đi theo, còn cách vài mét thì có điện thoại tới, là Thiệu Quân, vì vậy anh dừng lại nghe điện thoại.
“Tôi đang ở tiệm, nghe nói cậu đi Quảng Tây." Thiệu Quân hỏi.
"Đúng vậy."
"Nghe giọng điệu này, mọi chuyện xem ra không ổn."
"Ừm."
"Tôi đã bảo đừng vội mà. Cô Doãn có khỏe không? Ở đó cô ấy cư xử hoàn toàn khác phải không?"
“Khó mà giải thích trong vài lời,” Thẩm Phong nhìn đường núi quanh co, Doãn Tang đỡ bà nội, cúi đầu nói chuyện với nụ cười trên môi, “cũng không rõ ràng lắm.”
"Anh không nhận ra?"
"Nhận ra, nhưng chưa đủ để kết luận. Tình hình ở đây hơi phức tạp, tôi sẽ gọi lại sau."
"Được rồi, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, đừng quá sốt ruột, cô ấy sẽ cảm thấy bối rối, cũng đừng quá thụ động, tốt nhất là giữ thái độ bình thản."
Thẩm Phong thở dài, nhớ tới sự tức giận đột ngột của cô, liền đồng ý: “Được.”
Anh vẫn đang ở trên sườn núi, còn cô đã đến chân núi. Thẩm Phong suy nghĩ rồi bấm số điện thoại của Doãn Tang.
Khi nhìn thấy là anh, cô muốn cúp máy, nhưng cô chưa kịp làm vậy thì anh đã cúp máy, sau đó có tin nhắn đến.
"Để anh xử lý."
Doãn Tang ngẩng đầu lên, ở phía xa không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy anh đang vẫy điện thoại với cô.
Lô Sênh Bình gần với cổng làng, xung quanh có một vòng người vây quanh, mơ hồ nghe thấy bí thư thôn nói bằng tiếng phổ thông đứt quãng: "Hoan nghênh mọi người lại đến thăm vào dịp Tết nguyên đán."
Còn có giọng Tiểu Lâm, hình như là đang nói điện thoại: "Sếp, chúng ta phải đi rồi. Anh đang ở đâu, có muốn em ở đây chờ không?"
Doãn Tang đỡ bà nội, vòng qua Lô Sênh Bình, đi sang con đường khác.
Về đến nhà, trong nhà bày bừa bát đĩa, mùi hoa trà xộc vào mũi, cô nói: “Mễ Lạc, bà mời họ dầu hoa trà à?”
"Ừ, cũng không có gì để mời khách, mọi người đều dễ nói chuyện, chỉ khác với những gì bà nghĩ, hóa ra họ không phải thích đồ bà thêu."
Doãn Tang cau mày. Bà nội không biết những người này đang có ý đồ gì, nhưng cô biết rất rõ, cái gọi là phim tài liệu hoàn toàn không phải là phim tài liệu phát sóng trên truyền hình vệ tinh, mà là thứ họ đưa lên internet, chạy bài marketing kiểu "nhìn xem, để quay bộ phim này, chúng tôi đã đến tận nơi, tiếp cận với các nghệ nhân, và học hỏi về cách bảo tồn văn hoá phi vật thể."
Bằng cách này thu hút sự chú ý và lời khen ngợi.
Về phía quê hương cô, việc này có thể giúp thu hút khách du lịch, hoặc là cơ hội mang lại lợi ích kinh tế nào đó, không thì trực tiếp trả cho người dân ở đây một số tiền. Trưởng thôn rất vui vẻ, nhưng ông không biết mình chỉ là mắt xích cuối cùng của chuỗi lợi ích này.
Thẩm Phong nói để anh xử lý.
Cô có thể tin tưởng vào anh hay không?