Cao Sơn Ngưỡng Chỉ
Chương 44: Chơi cùng hắn
Tổng quản nhà bếp Tử Thần điện họ Tạ, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, có một khuôn mặt tươi tắn, tính tình rất ôn hòa, tự xưng đến từ Dịch Đình, từng làm cộng sự với Hạ Phú Quý mấy năm.
Ta vào nhà ăn, vừa trúc trắc nhào bột mì vừa hỏi hắn, cơm nước hồi trước của Lý Tư Diễm là ai làm?
Tạ tổng quản vẫn tươi cười, tự mình cầm dao giúp ta băm nhân bánh, bình tĩnh nói: "Từ lúc ở tiềm để, cơm nước của bệ hạ là do chúng ta phụ trách. Thẩm nương tử muốn biết cái gì cứ tới hỏi chúng ta là được."
Ta nói: "Vậy trước nữa thì sao? Lúc ở Dịch Đình?"
Nghe thấy hai chữ Dịch Đình, động tác của Tạ tổng quản sững lại, khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ hòa ái trước sau như một kia cứng ngắc.
"Thôi, Tạ tổng quản không muốn nói thì ta không hỏi nữa." Ta vo bột thành một cục rồi nhào nặn cho nở ra, lau mồ hôi hỏi: "Ngươi xem bột này còn cần nhào thêm nữa không?"
Tạ tổng quản vội nói: "Không cần nữa, có thể cho vào nồi hấp lên rồi. Thẩm nương tử đi theo ta."
Lúc này, lò đã được đốt rất nóng. Ta bị hơi nước hun đến xây xẩm mặt mày, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, tìm cái ghế ngồi xuống.
Tạ tổng quản thấy sắc mặt ta không tốt, cả người như lâm trận địch, lập tức lệnh bọn hạ nhân mở cửa lớn và cửa sổ ra, quạt băng thổi vào.
Ta uống ngụm nước, ra hiệu hắn không cần căng thẳng như vậy, cảm khái nói: "Ngày ngày khói hun lửa cháy thế này, quả là vất vả cho các ngươi rồi."
"Không thể nói như vậy. Được phụ trách ngự thiện cho bệ hạ, đây là vinh hạnh lớn lao."
Ta vuốt cằm nói: "Bệ hạ rất tín nhiệm tổng quản."
Tạ tổng quản rất tự hào, ưỡn ngực nói: "Tạ ơn nương tử khích lệ, tiểu nhân không dám nhận. Từ trước đến nay bệ hạ luôn thận trọng với đồ ăn vào miệng, mong muốn ăn đồ ăn nương tử làm cũng là rất coi trọng nương tử."
Coi trọng ư?
Ta không biết phải nói gì, đành miễn cưỡng cười nói: "Đã là ở trong cung có thể có đồ gì không sạch sẽ chứ? Lúc trước Ngụy thục phi đưa canh tới, chẳng phải hắn cũng ăn sao?"
Tạ tổng quản đảo mắt, cúi người nói: "Nương tử không biết đấy thôi, bệ hạ chưa từng dùng đồ ăn Ngụy thục phi đưa tới, đều là nhận lấy rồi chuyển tới chỗ nhà ăn chúng ta."
Ta khẽ giật mình: "Tại sao?"
Tạ tổng quản nói: "Trước kia lúc thế lực của bệ hạ còn yếu, thường có người giấu những thứ không sạch sẽ vào trong đồ ăn. Dần dà, bệ hạ không ăn đồ người khác cho nữa."
"Ồ." Ta lạnh nhạt nói: "Thì ra là thế. Hắn bảo ngươi đến giám sát ta làm đồ ăn là sợ ta lén bỏ mấy thứ bẩn thỉu vào chăng."
Tạ tổng quản hoàn toàn không ngờ ta không biết nói chuyện phiếm như thế, đành phải dùng vẻ mặt niềm nở thân thiết của hắn lấp liếm cho qua: "Sao nương tử lại nói vậy. Nếu bệ hạ không tin nương tử thật, với tính tình của người thì sẽ không cho nương tử bước vào Tử Thần điện một bước, nói gì đến bảo tiểu nhân đến giúp nương tử đâu?"
Hai hôm nay ta đến tháng, trong lòng chất chứa một đống thuốc nổ, cực kỳ muốn cãi nhau với người khác, nhưng nhìn dáng vẻ oan ức của Tạ tổng quản lại không thể nổi giận được, cuối cùng chỉ thở dài nói: "Hấp xong rồi, đợi lát nữa mang lên cho hắn đi."
Lý Tư Diễm bận triều chính cả ngày, bình thường lúc chạng vạng tối mới có thể về tẩm điện ngó ta một chút. Trước đó là thời gian buổi chiều dài dằng dặc ta ở một mình.
Có đôi khi ta thật sự cảm thấy mình giống như chim tước hắn nuôi dưỡng. Chủ nhân vui thì trêu hai cái, không vui thì mặc kệ ta... Không, cuộc sống của chim tước còn tốt hơn ta, ít nhất thỉnh thoảng còn có thể lên giá hóng gió một chút, không giống ta, không được ra khỏi Tử Thần điện dù chỉ một bước.
Hôm trước ta muốn ra ngoài đi dạo vài vòng, bị Huệ Nguyệt cản lại. Nàng nói ta có thể ra ngoài, nhưng phải để nàng đi xin chỉ thị của Lý Tư Diễm trước mới được. Ta nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý, thế là ta ở cửa chịu nhịn chờ một lúc, nhưng lại thấy Huệ Nguyệt dẫn đến một đám thị vệ đông nghìn nghịt, bảo ta đây đều là đến bảo vệ ta.
Ta nhìn Huệ Nguyệt rồi lại nhìn đám thị vệ đại ca quen mặt này, đôi môi mấp máy suýt nữa buột miệng chửi tục.
Không muốn cho ta ra ngoài thì nói thẳng là được, cần gì phái một đám người đến làm ta mất tự nhiên như thế?
Ta tức tối quay đầu đi, giận đùng đùng trở về nội điện, ngả đầu lên giường, đầu óc đau nhức từng cơn.
Về sao làm sao bây giờ? Thật sự phải ở trong chiếc lồng giam này mặc hắn đùa bỡn ép buộc, sống không được chết không xong, cuối cùng dần dần héo mòn sao?
Ta không biết nên làm thế nào mới thoát được khỏi tình cảnh này. Vì rằng cùng đường bí lối cho nên tuyệt vọng gấp đôi, nằm trên giường suy nghĩ hết đường này đến đường khác, cuối cùng đều vì thiếu tính khả thi mà đành thôi.
"Nương tử? Nương tử?" Bên tai có người khẽ gọi ta.
Ta ủ rũ nói: "Ra ngoài."
Nhưng đột nhiên phản ứng lại, giọng nói này...
Ta lập tức trở mình bò dậy, nhìn thấy hai tiểu cung nữ ngờ nghệch trước mắt, bật thốt lên: "Kim Liên Kim Liễu? Tại sao các muội lại ở đây?"
"Nương tử..."
Cặp đôi Kim nước mắt lưng tròng, hai cái miệng nhỏ mím lại, đầu tiên là nghẹn ngào, sau cùng thực sự không nhịn được, ôm ta khóc như mưa.
Nỗi thương cảm khi hai người đột nhiên xuất hiện ập đến với ta, ta cũng mím môi khóc òa, nước mắt vẩy ngàn dặm.
Tiếng khóc to rõ của một mình ta có thể át được hai người bọn họ. Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu không ngờ ta không diễn theo kịch bản, chẳng những không an ủi hai nàng, mà bản thân còn gào khóc không ngừng. Hai người ngượng ngập nín khóc, một người đưa khăn, một người vỗ sau lưng để ta bình tĩnh lại.
Ta thút tha thút thít nói: "Sao các muội lại tới đây? Huệ Nguyệt lén cho các muội đến thăm ta sao?"
Tiểu Kim Liên lắc đầu: "Không phải, Huệ Nguyệt tỷ tỷ nói sau này vẫn là hai bọn muội hầu hạ nương tử."
Ta nghi hoặc nói: "Tại sao tự nhiên nàng không giám sát ta nữa? Hay là..."
Nói được một nửa, giọng nói của ta im bặt. Tối hôm qua vì một câu vô tâm "người chẳng bằng cũ" của ta mà khốn khổ cả đêm, nguyên nhân chuyện này chẳng phải là ta bảo Kim Liên Kim Liễu đến bầu bạn với ta sao? Xem ra ngoài miệng Lý Tư Diễm mỉa mai châm chọc nhưng vẫn ghi nhớ thỉnh cầu của ta.
Tiểu Kim Liên nói: "Ngày xưa từ biệt, hai tỷ muội còn tưởng sẽ không được gặp lại nương tử nữa. Không ngờ mới chỉ hai tháng đã lại trùng phùng cùng nương tử, cũng coi như là duyên phận."
Ta còn chưa kịp nuốt nước mắt đã bị nàng làm tức đến bổ ngửa. Tật xấu hết chuyện để nói của đứa trẻ này chẳng thay đổi chút nào, cho nàng duyên phận này nàng có muốn hay không!
Có Kim Liên và Kim Liễu, bầu không khí trầm lặng của Tử Thần điện cuối cùng cũng có một chút sức sống. Chỉ có điều hai người bọn họ như nhận mệnh lệnh của ai đó, rõ ràng không phải tính tình hoạt bát nhưng lại cố gắng lôi kéo ta chơi đầu hồ, đánh bài để bầu không khí ngạt thở trong đại điện sôi nổi hơn.
Hết sức kỳ quái.
Về sau ta dần dần ngộ ra. Hành vi khác thường của hai nàng chắc chắn là được Khánh Phúc hoặc là Huệ Nguyệt chỉ điểm. Có lẽ cẩu Hoàng đế hy vọng ta có thể giữ nguyên trạng thái tinh thần phấn chấn của trước kia, cho nên bảo nhóm cung nhân cố gắng dỗ ta vui.
Nhìn dáng vẻ hoạt bát lấy lòng của Tiểu Kim Liên và Tiểu Kim Liễu, ta có điều suy tư, cảm giác mình lờ mờ nhìn thấu nhu cầu tình cảm thực sự của Lý Tư Diễm.
Có lẽ đồ chó này vốn dĩ không muốn ta hoàn toàn thần phục.
Hắn cần ta duy trì hình tượng ngạo mạn mà không ảnh hưởng toàn cục, tươi vui hoạt bát tô điểm cho kiếp sống Hoàng đế vô vị của hắn.
Chung quy là quá cô quạnh cho nên mới muốn nuôi một con chim ồn ào vui vẻ, lúc đêm khuya vắng người chui vào tổ của nó, ôm nó ngủ một giấc.
Ta vân vê quân cờ tào cáo¹, chăm chú nhìn bàn cờ trầm tư thật lâu, đột nhiên vỗ đùi đét một cái, nói: "Ta hiểu rồi."
(1) Còn gọi là Backgammon, là một trong những trò chơi cờ lâu đời nhất được biết đến.
Cái hiểu này như là một tay vén lên mê võng che phủ mấy ngày qua, rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tinh thần sảng khoái.
Quy luật này giống như đánh cờ!
Mối quan hệ tình thù trên thế gian giống như một bàn cờ tào cáo, nam si nữ oán đều chấp nhất với ô vuông này, trên bàn có qua có lại, dưới bàn sóng ngầm mãnh liệt, ung dung thản nhiên hoặc là điên cuồng tranh chấp, đùn đẩy giao phong, đơn giản là để giành giật quyền khống chế của một mối quan hệ trong lòng bàn tay mà thôi.
Nếu Lý Tư Diễm đã kéo ta vào bàn cờ này, ta đi đâu cũng không thoát được, vậy thì dứt khoát ngồi xuống đánh với hắn, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu.
Không sai, ta vỗ mạnh một cái vang lên âm thanh lanh lảnh, nghĩ thầm: Hối hận tự trách trong lồng vàng không phải tác phong của Thẩm Anh ta. Ta phải thắng, ta phải khống chế hắn, ta phải nhốt ngược lại cẩu Hoàng đế vào trong lồng vàng. Ai thích làm chim chóc không thể tự chủ thì người đó đi mà làm, dù sao bà đây không muốn bị giam cầm tự do.
Nếu hắn đã thích ta, vậy thì ta phải lợi dụng sự yêu thích của hắn, cố gắng để cho mình sống thoải mái, không chỉ là vì ta, còn là vì Tiểu Xuyên và Mạnh Tự.
Sau khi nghĩ thông suốt, ta tự tin nói với Tiểu Kim Liên: "Loại cẩu nam nhân này, hồ đồ thuận theo cũng vô dụng, hắn sẽ chỉ đa nghi kiểm soát, được đằng chân lân đằng đầu, nên dùng cách thức huấn luyện chó đối phó với hắn, tuyệt đối không thể nuông chiều."
Vẻ mặt Tiểu Kim Liên mờ mịt: "Nương tử nói gì vậy?"
Ta vuốt cằm: "Hắn không muốn nhìn sắc mặt tốt của ta, vậy thì ta không giả vờ nữa. Ta chính là nữ tử như vậy, ta ngả bài."
"Hả?"
Ta là nữ tử thế nào? Ta là nữ tử tính tình không tốt, vừa thối vừa cứng, ghét cái ác như quân thù, còn vô cùng ranh mãnh.
Nhìn nhận rõ bản chất của mình, ta nhận ra ta vĩnh viễn không thể nào thật lòng cúi đầu lấy lòng Lý Tư Diễm.
Nếu đã không làm được, vậy thì cứ đừng cố gắng thuận theo hắn nữa, đổi con đường khác, không chừng hắn còn càng thoải mái hơn.
Thế là ngày hôm sau ta bước vào Ngự Thiện Phòng đúng giờ, lại làm một mẻ bánh Hồ.
Nhưng lần này khác trước, ta gạt hết nhân bánh ngon lành của Tạ tổng quản cho sang một bên, tự tung tự tác nhồi vào một đống đậu bắp luộc khó ăn, bảo Tạ tổng quản dâng lên cho Lý Tư Diễm, còn nhất định phải nhấn mạnh, đây chính là bữa trưa tình yêu bà đây làm cho hắn.
Tạ tổng quản lo lắng đến mặt mũi sắp co rút, khuyên ta gần nửa canh giờ, chẳng có gì ngoài bánh này tuyệt đối không thể vào miệng vàng của bệ hạ, vân vân. Nhưng ta không hề bị lay động, cuối cùng còn nổi giận: "Ngươi là Trung Cung nương nương hay là Thái hoàng Thái hậu mà dám nói nhảm với ta? Mau chóng dâng lên cho ta, không thì bà đây đến ngự tiền cáo tội ngươi."
Hắn không còn cách nào khác, bấm bụng đưa đến Ngự Thư Phòng. Lúc đi hai chân run run, trông có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
Ta vỗ một cái vào sau lưng hắn: "Thẳng lưng lên cho ta, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang qua đó!"
Tạ tổng quản suýt khóc: "Thẩm nương tử đừng làm loạn nữa. Bánh này... bánh này..."
Ta vung tay lên: "Ngươi đừng sợ, chắc chắn không có việc gì. Nam nhân ấy mà, tuyệt đối không thể nuông chiều, thỉnh thoảng phải dạy dỗ một chút, bọn họ mới thấy thoải mái."
Huệ Nguyệt im lặng nhớ kỹ lời hùng hồn của ta, lặng lẽ đi theo Tạ tổng quản, nói lại một năm một mười cho Lý Tư Diễm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Lý Tư Diễm không hề mảy may tức giận, hình như còn khá vui vẻ. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng tối về nội điện ăn thêm mấy miếng cơm, còn gióng trống khuya chiêng gọi Huệ Nguyệt tới, bảo nàng đến phòng kho lấy ra một loạt bàn trang điểm lâu không sử dụng, ghế chân cao, bàn cờ tào cáo, bàn cờ bạch ngọc.
Huệ Nguyệt im lặng làm theo, chưa tới một canh giờ, các loại đồ vật quý hiếm chất đầy cửa cái Tử Thần điện. Ta như một nữ vương kiêu ngạo lần lượt xem xét một phen, chọn lấy mấy cái vừa mắt giữ lại.
Lý Tư Diễm cứ nhìn ta chọn lựa như vậy, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng thực ra khóe miệng cong lên không kiềm chế được.
Lúc trước không có bất kỳ vật gì có thể đả động ta, cho nên mặc dù Lý Tư Diễm nắm cả thiên hạ trong tay, nhưng ở trước mặt ta vẫn giống như một đứa trẻ hai bàn tay trắng.
Ta đối với hắn mà nói vĩnh viễn là một cơn gió không nắm giữ được.
Cho nên khi ta bắt đầu chịu nhận đồ hắn tặng, trong lòng hắn ngọt như mật, được sủng mà lo, hận không thể mang tất cả vật báu thiên hạ đến trước mặt ta. Ấy vậy mà ngoài mặt còn phải giả bộ không hề gợn sóng, không thể bị ta phát hiện ra nguyện vọng hèn mọn.
Lúc hắn làm Hoàng đế, ta luôn luôn không nhìn thấu hắn, nhưng bây giờ khi bắt đầu coi hắn là cẩu nam nhân sa vào tình yêu để đối đãi, tất cả hành vi và vận động tâm lý của hắn đều bại lộ trước mặt ta, ngay cả cái quần lót cũng không chừa.
Thẩm Anh ta, trị quốc không biết, thế nhưng có kinh nghiệm yêu đương phong phú, có thể treo Lý Tư Diễm lên đánh.
Từ từ thôi, sớm muộn sẽ có một ngày ta có thể thuần phục đồ chó này.
Ngày hôm sau, ta lấy lý do không gom đủ một bàn đánh bài xin Huệ Nguyệt điều Ý Đắc đến chơi với ta. Đứa nhỏ này bây giờ đang làm vẩy nước quét nhà ở điện phụ, ta muốn nó tới chính điện.
Huệ Nguyệt trầm ngâm thật lâu, cau mày nói: "Nếu Thẩm nương tử muốn đánh bài, Túc Tịch và Thiền Nhi đều có thể chơi cùng, nhưng Ý Đắc này không rõ nông sâu, lại là một nam nhân, chỉ sợ không dễ ăn nói với chỗ bệ hạ."
Ta cậy mạnh chống nạnh nói: "Ta không thèm chơi với Túc Tịch Thiền Nhi đâu. Hai người bọn họ giỏi như vậy, một người là có thể hạ cả bàn, có hai nàng ở đây thì còn có chỗ cho ta sao?"
Huệ Nguyệt không nói, nàng là người thông minh, giỏi đoán ý, nghe một chút là hiểu đây không phải là ta thiếu người đánh bài, là muốn đòi Ý Đắc đến hầu hạ.
Trong đầu nàng có bài bản, dỗ dành ta nói: "Nương tử chớ vội, để nô tỳ đi bẩm báo với bệ hạ. Nếu bệ hạ đồng ý thì sẽ điều Ý Đắc kia đến."
Ta hất cằm lên, làm bộ phách lối: "Mau đi nói cho hắn biết."
Cho nên tối hôm đó, Lý Tư Diễm trở về điện, sau khi cởi áo ngoài xong, câu nói đầu tiên là: "Nội thị hôm nay nàng cần có lai lịch gì?"
Ta thành thật nói: "Lúc ta ở Dịch Đình, nó và ta từng cùng đổ bô, cũng coi là hợp cạ."
Lý Tư Diễm cười cười: "Nàng giỏi đó, ở nơi quỷ quái kia cũng có thể kết giao bằng hữu."
Ta lặng lẽ lườm một cái trong lòng. Đúng vậy, ta chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Ngươi hâm mộ cũng không được.
"Ngươi không thể nói chuyện tử tế được sao?" Ta trách móc hắn: "Cho một viên mứt táo vốn là chuyện tốt, ngươi lại nhất định phải thêm một gậy. Như vậy sẽ không có ai thật lòng nghe theo ngươi đâu."
Trong giọng nói mang theo oán trách thân mật.
Từ lúc ta bị Lý Tư Diễm đe dọa một trận thật sự xong, vẫn luôn dè dặt như chim non sợ cành cong, lời nói cũng rất là cẩn thận. Đây là lần đầu tiên không giữ mồm giữ miệng giống như ngày xưa.
Tay Lý Tư Diễm dừng lại giữa không trung, kinh ngạc quay đầu nhìn ta.
Ta đưa ra yêu cầu đúng lý hợp tình: "Gần đây thời tiết tốt, ta muốn ra ngoài đi dạo."
Lý Tư Diễm cởi mũ miện xuống, buông mắt nói: "Bên ngoài nóng bức, thân thể yếu đuối của nàng không chịu nổi."
Hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Nếu như nàng nhất định muốn ra ngoài, phải mang theo người che dù cho. Kim Liên Kim Liễu tay chân vụng về, không được việc, vẫn cứ để Túc Tịch..."
"Ta không muốn người khác. Ta chỉ mang theo hai nàng là đủ rồi."
Ta cầm lên một cốc nước bạc hà mát lạnh, chạy lạch bạch đến trước mặt hắn, ngẩng mặt lên chu môi nói: "Ngươi đồng ý với ta trước, không thì không cho ngươi uống."
Nhờ có kinh nghiệm phong phú làm nũng với Mạnh Tự nhiều năm như vậy, ta cứ thế mặt không đỏ, tim không đập diễn xong toàn bộ quy trình. Lúc ngậm miệng lại, tự mình cũng cảm thấy kỹ thuật diễn của mình siêu quần, lại vô cùng không cần mặt mũi.
Có lẽ Lý Tư Diễm cho rằng ta bị trúng tà, đứng tại chỗ nhìn ta chằm chằm nửa ngày, ánh mắt ba phần lạnh nhạt, ba phần giễu cợt, bốn phần hờ hững.
Trong lòng ta giật thót một cái. Xong rồi, diễn hơi lố rồi.
Một khắc sau, Lý Tư Diễm cười thuận theo, uống cốc nước bạc hà trong tay ta, hầu kết chuyển động lên xuống vì nuốt. Hắn thấy ta vẫn cắn răng nâng cốc, lại hôn một cái lên mu bàn tay ta một cách tự nhiên. Tay ta run lên, hoàn toàn không nâng nổi nữa, xám xịt đi sang bên cạnh ngồi.
Mặc dù ta hoảng loạn chạy trốn nhưng vẫn kính nghiệp thêm một câu: "Nước này khó làm muốn chết. Ta vừa thái vừa đun, hít không biết bao nhiêu khói, ngươi lại uống như trâu nhai mẫu đơn vậy, không xấu hổ sao?"
Vẻ mặt Lý Tư Diễm ung dung, như cười mà không phải cười, cảm giác áp bức của đế vương lộ ra, ta nhìn mà hoảng hốt.
Nhưng lời hắn nói ra vẫn xem là hòa nhã: "Nàng cũng học được không nói lý lẽ từ khi vào vậy?"
Ta cứng miệng: "Ngươi nói bậy. Ta công bằng, hiểu lý lẽ nhất."
Hắn cười tủm tỉm nói: "Được, nàng hiểu lý lẽ nhất."
Hắn sai cung nữ thu dọn y phục Hoàng đế ánh vàng sáng chói rồi đuổi hết người ra khỏi nội điện, vén tà áo ngồi xuống bên cạnh ta, cầm một bức sơn thủy ta vẽ lúc ban ngày buồn chán lên nhìn, tùy ý nói: "Ân cần như thế chỉ là để được ra ngoài một chút sao?"
Ta nói: "Ta còn có yêu cầu khác, bệ hạ muốn nghe không?"
Lý Tư Diễm không tỏ ý kiến, chuyên tâm đánh giá bức vẽ của ta.
Ta lại gần nói: "Ta muốn mấy bình hoa đẹp một chút. Hoa lựu và hoa tử vi nở rồi, ta muốn bẻ mấy cành để cắm."
"Được." Lý Tư Diễm thoải mái đồng ý: "Ngày mai đến phòng kho chọn."
Ta lại nói: "Ta không thích mùi hương bây giờ đang đốt, có thể bỏ đi không?"
Lý Tư Diễm cau mày nói: "Nàng đã không thích tại sao mấy hôm trước không nói? Trẫm còn tưởng nàng thích đốt hương."
"Ngươi dữ như vậy, ta nào dám nhắc."
"Được, sau này bài trí trong điện đều tùy ý nàng." Lý Tư Diễm nói: "Chìa khóa phòng kho ở trong tay Huệ Nguyệt, nàng tìm nàng ta lấy là được. Đồ bên trong tùy ý chọn, nếu như không có thì nói với trẫm, trẫm tìm về giúp nàng."
Thật hào phóng, ta nghĩ thầm. Khó trách xưa nay mỹ nhân yêu anh hùng, cô gái nào có thể chống đỡ nổi loại ngang tàng có tài có khí chất này?
Chỉ là giá trị quan của ta tương đối khúc khuỷu mới không bị lay động thôi.
"Tạ ơn bệ hạ, điều cuối cùng, ta muốn gặp mặt đệ đệ ta."
Ta vừa nói vừa làm bộ vén tóc, giả vờ điềm nhiên như không, thực ra là len lén quan sát Lý Tư Diễm.
Quả nhiên ta vừa nói xong, Lý Tư Diễm đã chầm chậm buông bức vẽ sơn thủy của ta xuống, sắc mặt gần như lập tức trở nên thâm trầm.
Trong lòng ta vô thức sinh ra sợ hãi, nhưng cố gắng tỏ ra thần thái vô tội, chớp chớp mắt nói: "Cũng chỉ là gặp nó một lần mà thôi. Nó là đệ đệ ruột của ta, kể ra nó còn là thê đệ của ngươi, nên gọi ngươi là tỷ phu, để ta gặp một lần thì có sao? Lý Tư Diễm, ngoài miệng ngươi nói ta là người của ngươi, thực chất vốn dĩ không coi ta là người một nhà chứ gì."
Nói nhăng nói cuội một đống lý do, cũng không biết là câu nào lấy lòng Lý Tư Diễm, vẻ nham hiểm trong mắt hắn dần dần tan đi, khóe miệng hơi co lại, "hừ" một tiếng từ trong mũi.
Không phải tức giận, trái lại như có vẻ đắc ý.
Ta vừa thấy việc này có hy vọng, lập tức rèn sắt khi còn nóng: "Hôm nay ta bận rộn cả ngày, buổi sáng nấu ăn cho ngươi, buổi chiều vẽ tranh cho ngươi, không có công lao cũng có khổ lao chứ."
Lý Tư Diễm liếc nhìn ta một cái. Nắng chiều hắt lên khuôn mặt hắn, khiến khuôn mặt vốn tuấn tú tà tứ phủ một lớp ánh sáng vàng ấm, làm khí chất trở nên nhu hòa.
"Tranh này mà là vẽ cho trẫm?" Lý Tư Diễm đột nhiên nói: "Trẫm không nhìn ra."
Ta nhiệt tình chỉ hai con vịt trời mình tiện tay vẽ, trợn mắt nói bừa: "Ngươi phải quan sát cẩn thận mới được! Nhìn xem đây là cái gì? Uyên ương. Bệ hạ vẫn không hiểu ý ta sao?"
"À, là uyên ương. Nàng muốn làm chim liền cánh với ai? Mạnh Tự sao?"
"Ngươi đừng có được lợi còn ra vẻ!" Ta thẹn quá hóa giận: "Không cho ta gặp đệ đệ thì thôi, suốt ngày nhắc đến Mạnh Tự làm gì, cố ý cho ta thêm bực mình sao?"
Thấy ta nổi giận, Lý Tư Diễm mỉm cười tươi rói, đưa tay xoa xù đầu ta, lại kéo mặt ta qua, nhẹ hôn lên môi ta một cái.
Nụ hôn mềm mại mà ấm áp rơi lên môi, bỗng dưng ta có cảm giác kỳ lạ.
Trước kia Lý Tư Diễm hôn ta đều là xu thế dời non lấp biển, hận không thể nhai nát ta nuốt vào trong xương máu, ngang ngược lại gấp gáp. Nhưng lần này thì khác, rất nhẹ nhàng cẩn thận, lại hơi có vẻ an ủi vuốt ve.
"Được rồi, trẫm đồng ý với nàng. Nó đã gọi trẫm một tiếng tỷ phu, vậy dĩ nhiên không thể bạc đãi." Lý Tư Diễm khàn giọng, ánh mắt đen tối nói: "Nếu vậy có phải nàng cũng nên biểu hiện một chút không?"
Ta tức tốc đứng lên nói: "Không được, kinh nguyệt của ta còn chưa đi."
Mới đứng lên được một nửa lại bị hắn kéo mạnh về. Ta lảo đảo một cái, ngã vào trong lòng hắn, mặt dán lên ngực hắn, nghe thấy tim hắn đập lên trong khoang ngực, mỗi một tiếng đều vang dội như nổi trống.
Hắn lại ôm lấy cổ ta, hơi thở dốc, cũng mặc kệ trên môi ta vừa mới dính phải nước mực, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên.
Vào những lúc thế này, ta chỉ lo giả làm con cá chết, mặc hắn mút mát gặm cắn, trong lòng lặng lẽ niệm Phật.
Lúc thân mật gần gũi, dường như Lý Tư Diễm tìm được cách thức lấp đầy chỗ trống trong nội tâm. Hắn vươn bàn tay như ngọc thạch, khớp xương rõ ràng giữ chặt cằm ta. Ta muốn lẩn trốn nhưng bị hắn cố định tại chỗ không thể động đậy.
Trong miệng hắn có vị đắng của bạc hà, dần dần lan sang răng môi ta thông qua nụ hôn. Lý Tư Diễm gấp gáp muốn gia tăng sự giao hòa này, càng hôn càng sâu, tựa như sắp nuốt chửng ta vậy.
Ta gần như nghẹt thở, cắn hắn một cái không nhẹ không nặng, cảnh cáo hắn một vừa hai phải.
Cuối cùng hắn cũng buông ta ra, lưu luyến rời đi như cún con, trên mặt vẫn giữ vẻ không hề gợn sóng, nhưng thực ra hơi thở đã rối loạn từ lâu.
Ta mím bờ môi bị cắn đến sưng đỏ, bất mãn nói: "Lần sau ngươi nhẹ chút."
Ngón tay hắn vuốt ve gò má ta, lướt qua khóe môi ta, nhỏ giọng nói: "Hôm nay ngoan ngoãn như vậy, trẫm không nhịn được."
Ta càng chắc chắn phỏng đoán trước đó, đúng thực là Lý Tư Diễm thích Thẩm Anh như vậy, phản nghịch vừa phải, hoạt bát và tinh nghịch, ngoài ra còn thêm một chút tài hoa tô điểm. Đây chính là ta mà hắn phí hết tâm tư muốn cướp về tay.
"Ngươi nhớ mang ta đi gặp Tiểu Xuyên."
Ta đẩy hắn ra, một mình đứng lên, đến trước bàn rót cho mình một chén nước trắng, quay lưng về phía Lý Tư Diễm cẩn thận súc miệng, âm thanh lạnh nhạt.
Sau lưng không có tiếng động, ta đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời chiều tươi sáng bên ngoài. Hôm nay thời tiết rất tốt, ráng chiều ấm áp le lói qua tầng mây vạn dặm, rơi trên tường cung màu son, hòa thành một màu vàng chanh nhàn nhạt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ta mở mắt nhìn bánh xe mặt trời lặn về Tây, đến khi quả cầu lửa kia nấp sau dãy núi, giọng nói của Lý Tư Diễm từ phía sau vang lên.
"Nếu nàng luôn như thế này, đâu chỉ có thể gặp đệ đệ nàng?" Hắn nói khẽ: "Nàng muốn giang sơn của trẫm, trẫm cũng sẽ cho nàng."