Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 43: Người nay đâu bằng xưa



Vì một câu vô tâm "người nay đâu bằng xưa" của ta, Lý Tư Diễm giận cả một đêm. Ta vừa nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn là da đầu tê dại, tìm đủ mọi cách dỗ cho hắn bình thường. Nhưng lời hay ý đẹp ngọt ngào chất đầy một cái sọt, hắn cũng không tin một chữ, còn cười lạnh hỏi ta có phải cũng từng nói lời như vậy với Mạnh Tự hay không.
Ta sắp điên rồi, nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao một câu trích dẫn văn cổ rất bình thường của ta lại có thể làm Lý Tư Diễm tức đến thế.
Trước kia đương nhiên ta sẽ không để ý tâm trạng hắn như thế nào, nhưng từ sau khi hắn bẻ ngón tay Tiểu Xuyên, để lại bóng ma tâm lý to lớn cho ta, ta vừa thấy hắn tức giận là sợ, vô thức cảm thấy hắn sẽ lại giận chó đánh mèo lên người nhà của ta. Cho nên mặc dù hết sức không tình nguyện, ta vẫn ráng cố gắng dỗ dành hắn.
"Ta chưa từng nói với y những lời này..." Ta giải thích lần thứ mười bảy: "Không tin thì ngươi đi xem thư ta viết cho y đi. Có thể tìm ra một câu không đúng khuôn phép, ta mang đầu cho ngươi làm bóng đá."
"Vả lại chẳng phải ta và y không liên quan rồi sao? Ta đã ngủ cùng một cái giường với ngươi rồi, kể ra phải là y ghen với ngươi mới đúng." Ta càng nói càng không biết lựa lời.
Tiếng nói vừa dứt, Lý Tư Diễm mặt lạnh cả đêm đột nhiên bùng nổ. Ta chỉ thấy một chiếc chén sứ bay vút đi thật xa, vỡ tan tành, dọa ta khẽ run một cái.
"Hắn có tư cách ghen với trẫm?" Lý Tư Diễm nghiêm mặt dữ tợn, hung hăng nói: "Cho hắn mặt mũi rồi! Thứ không biết tốt xấu như thế, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đức hạnh giống y như nàng!"
Không biết tốt xấu? Rượu mời không uống thích uống rượu phạt?
Trong một đống lời lộn xộn này, cuối cùng ta cũng nghe hiểu ngụ ý của Lý Tư Diễm một lần.
Ta bực bội cào tóc, hít sâu một hơi: "Cho nên ngươi tức giận là bởi vì Mạnh Tự? Không phải ta?"
Thấy hắn không nói là ta biết mình nói trúng rồi, tiếp tục suy đoán: "Y cãi lại ngươi?"
Lý Tư Diễm vẫn không nói, ánh mắt u ám, cứ như ta nợ hắn tám trăm lượng vàng vậy.
Ta đến gần, lải nhải giải thích với hắn: "Tính tình Mạnh Tự là như thế, ngươi đừng quan tâm đến y là được. Dù sao ta đã ở trong tay ngươi rồi, y nói xé trời cũng không mảy may lay chuyển được ngươi. Bệ hạ đại nhân đại lượng, tha cho y một lần đi, y đã đủ thảm rồi..."
"Người này vô cùng ngang, cố chấp. Ngươi không thể dùng sức mạnh với y, ngon ngọt dỗ dành hai câu cho y đi Giang Nam là được rồi. Nếu ngươi không muốn nói lời hay, vậy khích tướng cũng có thể dùng, tốt nhất là loại mỉa mai châm biếm ấy..."
Lý Tư Diễm "hừ" lạnh, nói: "Đáng tiếc không dùng được cẩm nang diệu kế của nàng rồi. Trẫm đánh gãy chân hắn, sai người áp tải hắn vào xe ngựa nhậm chức, giờ Ngọ ra khỏi thành, lúc này hẳn là đã đến Đông Đô."
Ta miễn cưỡng nuốt xuống một tràng dài lời phát biểu, nghẹn đến suýt nội thương, nửa buổi mới thốt ra được một câu: "Ngươi... ngươi lại đánh y... Còn cưỡng chế đuổi y đi..."
"Đương nhiên." Lý Tư Diễm vươn tay cho ta xem máu bầm nhàn nhạt trên khớp xương.
Ta hít sâu một hơi lạnh.
Vết thương đó trước kia ta cũng từng thấy, bị thương ở chỗ khớp xương rõ ràng là đánh người quá ác, phản ứng ngược lên tay.
Nói cách khác, Lý Tư Diễm tự mình ra tay đánh gãy chân Mạnh Tự.
Cả người ta ngây dại, không dám tưởng tượng Mạnh Tự buông lời động trời gì lại khiến vua một nước giận đến đích thân xắn tay áo đánh y.
Nói theo một khía cạnh nào đó, hai người này còn rất xứng đôi, một người chanh chua, một người tàn nhẫn. Nếu như không có ta, chưa biết chừng đến lượt hai người bọn họ thành đôi rồi.
Vẻ mặt ta tuyệt vọng: "Ngươi đánh nhau với y làm gì... Ngươi là Hoàng đế, y chỉ là một tiểu thần tử, không đáng để ý, hà tất ra tay nặng như thế với y..."
"Thế nào? Đau lòng?" Hắn nắm mặt của ta, bóp miệng ta thành hình một cái loa buồn cười: "Biết hắn nói gì không? Hắn nói hắn và nàng thanh mai trúc mã thề non hẹn biển, cố kiếm tình thâm bền vững như vàng. Ác bá trẫm có được thân thể nàng, nhưng vĩnh viễn không chiếm được trái tim nàng."
Lúc hắn thuật lại lời này, quanh thân tản mát ra oán khí và hận ý nồng đậm. Bởi vì phẫn nộ, bởi vì không cam tâm, cho nên vô cùng có tính xâm lược, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
Ánh nến mờ ảo chiếu sáng một góc nội điện. Ta bị hắn giữ lấy kéo thẳng đến trước bàn, còn chưa kịp giả bộ đáng thương kêu lên đau đớn, Lý Tư Diễm đã buông tay ra, mặc ta lảo đảo hai bước, ngã ngồi trên bồ đoàn êm ái.
Ta mờ mịt ngồi quỳ gối bên chân hắn, cũng không biết Lý Tư Diễm muốn làm gì, đành phải ngửa đầu kéo vạt áo hắn, vừa kéo vừa gượng gạo nũng nịu: "Bệ hạ, Mạnh Tự nói bậy cả thôi, không cần chấp nhặt với y."
"Dựa vào đâu không thể tính sổ với hắn?" Lý Tư Diễm ngồi xuống, mặt không cảm xúc nói: "Nếu hắn đã nói đến mức này, vậy đương nhiên trẫm phải làm ác bá chân chính một lần. Hừ, giữ lại mệnh tiện của hắn đã là nể mặt nàng, nàng còn không hài lòng?"
Ta bị loại ánh mắt đáng sợ này nhìn chằm chằm, nào dám nói nửa chữ không.
Cơn giận của hắn chưa tiêu, tóm lấy cổ tay ta, bắt ép ta cầm một chồng giấy trên bàn. Mặc dù ta bị bóp hơi đau nhưng không dám lên tiếng, mặc cho hắn túm tay ta, cầm tất cả thư Mạnh Tự từng viết cho ta đốt sạch sẽ trên ngọn nến.
Sau khi đốt hết một phong cuối cùng, sắc mặt hắn mới từ xanh xám chuyển thành bình thường. Có lẽ hắn cảm thấy, chỉ khi ta tự tay thiêu hủy mọi quá khứ mới có thể một lòng ở bên cạnh hắn.
Hắn biết rõ, ta vĩnh viễn không thể nào chủ động nắm bàn tay dính đầy máu tươi của hắn, cũng không thể nào cho hắn tình yêu và sự quan tâm hắn muốn. Cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp uy hiếp trói buộc ta bên người. Nhưng dù cho đã dồn ta đến tình cảnh như vậy, hắn vẫn không có cảm giác an toàn, trong lòng luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo được lo mất.
Cho nên lời nói vô tâm của ta sẽ đâm hắn nhói đau, Mạnh Tự tùy tiện trào phúng vài câu không đau không ngứa là có thể kích động hắn đến không màng thể diện quân vương, tự hạ thấp thân phận, đi gây chuyện với một người tay không tấc sắt.
Ngọn lửa nhảy nhót, liếm láp thư từ ngày cũ. Ta nhìn chúng cong cuộn, khô vàng, cuối cùng hóa thành tro, phiêu tán trên bàn gỗ mun quý giá.
Một hạt tàn lửa bắn lên đầu ngón tay ta. Ta còn chưa cảm giác được đau đã bị Lý Tư Diễm nhanh tay nhanh mắt lau đi.
Ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi tìm được những bức thư này từ đâu?"
Ta nhớ trước khi xuất giá, ta đã giấu hết những bức thư này trong khuê phòng. Chẳng lẽ tâm trạng hắn không tốt, đánh Mạnh Tự xong lại đi tịch biên nhà ta?
Lý Tư Diễm nói: "Thuộc hạ trình lên."
Trực giác nói cho ta hắn đang nói dối.
Ta còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Lý Tư Diễm đã đứng dậy ra ngoài. Bước chân của hắn gấp gáp, nhìn có vẻ tâm trạng không yên.
Nhưng ở trước mặt ta, hắn luôn cố gắng duy trì một hình tượng lớn mạnh và có sức khống chế.
Huệ Nguyệt đã lui xuống từ lâu, nội điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng ta. Một trận ầm ĩ qua đi, cung điện lâm vào tĩnh lặng như chết. Ta ngồi dưới đất không dám động đậy, Lý Tư Diễm thì đến nhĩ phòng bên cạnh, cầm một vật từ bên trong ra.
"Thuốc mỡ trị bỏng." Hắn lạnh nhạt nói: "Tay nàng bị rộp nước rồi, không nhận ra sao?"
Đúng thực ta không nhận ra, nghe hắn nhắc nhở mới nhớ ra xem xét ngón tay vừa mới bị tàn lửa dính vào. Quả nhiên, trên đốt ngón tay trắng trẻo nổi lên một chấm đỏ, chạm vào có cảm giác đau rát.
Lý Tư Diễm cầm thuốc mỡ, đi đến trước mặt ta ngồi xổm xuống. Vừa mới ngồi xổm được nửa chừng, đột nhiên ngừng động tác, lại khép hai chân vào, đổi thành ngồi quỳ gối tao nhã, thanh lịch.
Ta bình tĩnh nhìn hắn một chút, trong lòng hơi khác lạ.
Đột nhiên đổi tư thế ngồi là sợ ta cảm thấy hắn thô tục sao?
Hắn kéo tay ta qua, quệt chút thuốc mỡ bôi lên đầu ngón tay ta. Nhưng thoa xong hắn vẫn không buông tay, vuốt ve bàn tay đầy đặn được dưỡng đến mịn màng từ sau khi ta vào cung, vẻ mặt ảm đạm tối tăm.
Hắn vuốt ve cũng coi là dịu dàng, nhưng vẫn khiến cho ta kinh hồn bạt vía. Dù sao lúc hắn bẻ gãy ngón tay Tiểu Xuyên, vẻ mặt trông cũng ôn hòa.
"Đây chính là tay người đọc sách." Lý Tư Diễm cười nói: "Chưa từng làm việc nặng, cũng chưa từng cầm kim chỉ, cho nên da thịt lòng bàn tay và đầu ngón tay đều mềm mại, chỉ có vết chai ở chỗ đốt ngón tay."
Giọng nói của hắn như rắn độc bò qua da ta: "Tay phế Thái tử chính là như vậy. Lúc trước hắn diễn kịch huynh đệ hòa thuận trước mặt Tiên đế, cầm tay trẫm, nói không ít lời thân thiết với trẫm."
"Nhưng loại sói mắt trắng như trẫm không hề nghe lọt một chữ, chỉ cảm thấy ngay cả tay người ca ca này cũng không giống trẫm, sao có thể xem như người một nhà chứ?"
Do thuở thiếu thời hay làm việc chân tay nặng nhọc, sau khi lớn hơn một chút lại phải tập võ cầm cương, lòng bàn tay Lý Tư Diễm phủ một lớp chai mỏng đều, thô ráp hơn chúng ta một chút.
Rõ ràng chỉ là một điểm khác biệt không đáng kể, lại bị sự tự ti nhạy cảm trong tính cách hắn phóng đại ra mấy lần. Loại người này vĩnh viễn không thể nào thực sự tín nhiệm người khác, hắn là con sói cô độc, con sói cô độc không có đồng loại.
Ta nói tiếp: "Có phải bệ hạ cảm thấy bởi vì bàn tay không giống nhau, cho nên ta và bệ hạ cũng không phải cùng một loại người?"
"Phải." Khóe miệng hắn nhếch lên, nhưng trong đôi mắt hồ ly như sao lạnh không hề có một chút ý cười, trái lại vô cùng u ám.
Đạo chữ nghĩa đòi hỏi công sức từ nhỏ, bỏ lỡ tuổi vỡ lòng tốt nhất thì chính là bỏ lỡ rồi, có nỗ lực bắt kịp thế nào cũng vô ích. Cho nên khi hắn đối diện với con cháu sĩ tộc nhận giáo dục tốt từ thuở nhỏ như ta và Mạnh Tự, luôn sẽ mang một sự tự ti ngầm, khiến hắn không thể nào tin tưởng chúng ta.
Hắn buông tay ta xuống, nói với ta: "Mỗi một câu nàng nói tối nay, nào là vĩnh viễn không rời khỏi trẫm, nào là khen trẫm văn thao võ lược khí chất bất phàm, lọt vào trong tai trẫm đều giống như năm đó phế Thái tử đang lừa gạt trẫm vậy, giả dối muốn chết."
Mẹ nó người này thật khó lừa.
Hắn cảm thấy ta giống ca ca giả tạo của hắn, ta cảm thấy hắn giống ác long trong thoại bản Tây Vực viết: Nhạy cảm đa nghi, khắp người mọc đầy vảy ngược, còn rất thích cướp công chúa vô tội.
Trong đời ta tạm thời chưa có kinh nghiệm đối phó loại người này, giảng đạo lý không thông, lừa tình hắn không tin, dưới sự cùng đường bí lối, cuối cùng đành phải buông ra một câu tẻ ngắt: "Vậy ngày mai ta bắt đầu luyện cung ngựa, cố gắng để tay ta giống bệ hạ."
Trấn an ác long phải bắt đầu thỏa mãn từ yêu cầu nhỏ của hắn.
Hắn nhìn ta không nói gì, dường như đang cân nhắc sự thật lòng của ta lúc này.
Ta bồi thêm một câu: "Bệ hạ không tin ta, vậy chi bằng tự mình dạy ta nên làm như thế nào. Chỉ có chuyện đó là không được, ta đang đến tháng, thời gian này không hầu hạ được bệ hạ."
Hắn im lặng hồi lâu, đứng dậy bỏ thuốc mỡ trị bỏng lại chỗ cũ, mặt không đổi sắc nói: "Trẫm đúng là mời một tổ tông về. Ngoài miệng bảo trẫm dạy làm thế nào, lúc đưa Nữ quan dạy dỗ đến thật, lại cảm thấy trẫm sỉ nhục nàng."
"Ta sai rồi." Ta tức tốc thừa nhận sai lầm: "Lần sau sẽ không như vậy nữa."
Khuôn mặt Lý Tư Diễm lộ vẻ trào phúng: "Trẫm thấy nàng cũng không cần phí tâm tư lấy lòng trẫm. Điệu bộ hư tình giả ý thật khiến người ta buồn nôn. Bây giờ Mạnh Tự đã nhậm chức, người trong nhà cũng thu xếp xong, nàng còn có chỗ nào cần cầu cạnh trẫm?"
Đúng nhỉ, cả người ta bỗng dưng sững sờ, hình như quả thực như thế... Mạnh Tự đã đi rồi, trong nhà ta cũng đâu vào đấy, Lý Tư Diễm có tin ta hay không còn có gì quan trọng?
Nghe ý trong lời hắn dạo gần đây, còn có Tử Thần điện bị canh giữ đến nỗi ngay cả con ruồi cũng không bay ra được cửa sổ, hắn cũng chưa từng trông mong ta thật lòng thuận theo hắn nha. Vậy tại sao ta còn phải làm hắn vui lòng chứ?
Ta đột nhiên nghĩ thông suốt.
Ta không muốn nói thêm những lời hay ý đẹp dối lòng kia nữa, lẳng lặng ngồi đó hồi lâu, cúi người nói: "Nếu bệ hạ không thích nghe, vậy thì ta không làm phiền bệ hạ nữa."
Nói xong ta lại quan sát một lát, thấy hắn không có ý kiến, ta bèn cẩn thận nhặt quyển Bác vật chí dưới đất lên, chọn một cái bồ đoàn thoải mái, ngồi xuống tiếp tục đọc.
Lý Tư Diễm vẫn luôn liếc xéo ta, mãi đến khi ta làm thành một cái tổ yên tĩnh trong góc, im lặng đọc sách, hắn mới chậm rãi thu lại ánh mắt.
Hắn lại đứng trong điện hồi lâu, kéo cửa điện ra, bảo đám Huệ Nguyệt mang biểu chương tấu chương và bút mực giấy nghiên trong Ngự Thư Phòng chuyển hết sang tẩm điện, bày ở vị trí cách ta không gần không xa.
Ta không hề ngẩng đầu. Không bao lâu, bên tai vang lên tiếng đồng hồ nước và tiếng "soàn soạt" lật qua lật lại trang giấy của hắn.
Ta đã từng đọc rất nhiều lần Bác vật chí trong tay, câu chuyện bên trong gần như đều có thể đọc thuộc lòng. Quyển này ta đọc kể một vài dị văn sơn tinh thủy quái, câu chuyện lãng mạn mà bay bổng, là niềm an ủi hiếm hoi trong thâm cung ngột ngạt.
Ta càng đọc càng say mê, chợt nghe thấy Lý Tư Diễm gọi tên ta: "Thẩm Anh."
Ta lưu luyến đặt quyển sách xuống, đáp: "Bệ hạ có chuyện gì?"


Hắn hỏi ta: "Bữa tối ăn gì?"
"Cá lát... Cháo thịt băm... Bánh hấp... kèm đậu bắp..." Ta hồ hởi báo tên món ăn.
"Bây giờ đói không?"
Ta lắc đầu: "Không đói."
Từ sau khi ta khỏi bệnh, tiêu chuẩn bữa tối ngày càng xa hoa, bây giờ có thể sánh ngang với ngự thiện của Lý Tư Diễm được rồi. Ta nghi ngờ có thể là Lý Tư Diễm cảnh cáo ngự trù, đưa ra mệnh lệnh ngang ngược gì đó kiểu như "Nàng không ngoan ngoãn ăn cơm thì ngươi bê đầu tới gặp."
Lý Tư Diễm nói: "Nhưng trẫm đói. Nàng đi làm vài thứ tới cho trẫm."
"Hả?" Ta há hốc miệng: "Nhưng ta không biết nấu cơm."
Ta không lừa hắn, ta thật sự chưa từng đi vào nhà bếp. Có lý nào tiểu nương tử gia đình vọng tộc ngày ngày mày mò trong nhà bếp khói hun lửa cháy? Cùng lắm chỉ là làm chút điểm tâm thôi.
Lý Tư Diễm bình tĩnh gác bút, buông mắt nói: "Ồ? Vậy tại sao trẫm đọc thư nàng gửi cho Mạnh Tự, bên trong bảo hắn đến nhà nàng ăn điểm tâm?"
Hắn nói quá qua loa, ta nghe mà mặt đầy mờ mịt. Ngay cả mì ta cũng không biết nhào, lại từng làm điểm tâm cho Mạnh Tự khi nào?
"Quên rồi sao?" Lý Tư Diễm chậm rì rì rút từ trong ngực ra một tờ giấy hoa.
Ta nghi hoặc cúi đầu nhìn. Giấy hoa hơi ố vàng, nét bút bên trên đã cũ, viết rằng bảo Mạnh Tự đến Thẩm phủ ăn bánh Hồ ta làm.
Lúc này ta mới nhớ ra có chuyện này, nhưng sự thật là...
"Đây là hiểu lầm." Ta ủ rũ nói rõ: "Ta không biết nấu nướng, bánh Hồ là Thục Thục làm. Ta chỉ phụ trách rắc vừng lên thôi."
Lý Tư Diễm giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười thật sự đầu tiên trong hôm nay, chế nhạo nói: "Ồ, đây là của người phúc ta?"
Mượn thành quả lao động của người khác để tranh công, chuyện này quả thực khá xấu hổ, không có phẩm đức. Ta hết đường chối cãi, cúi đầu thừa nhận, hai mắt nhìn chằm chằm rãnh đất bên chân, cầu nguyện nó hãy mau nứt ra để ta chui vào, rời khỏi thế giới bực mình này.
Ta đứng một lúc rồi len lén ngước mắt nhìn về phía Lý Tư Diễm, phát hiện thằng nhãi này lại vẫn còn đang cười, đôi mắt hồ ly híp thành hai đường cong vui vẻ.
Cười đi, cứ cười đi. Ta thẹn quá hóa giận, nghĩ thầm. Dù sao cũng khá hơn dáng vẻ âm u trước đó.
Lý Tư Diễm cười đủ rồi, lười biếng ngả ra phía sau, dùng một tư thế thoải mái thả lỏng dựa nghiêng trên một đống gối mềm, ném cho ta một quyển sách.
Quyển sách kia vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ bay về phía ta, ta luống cuống chân tay đón lấy, giở trang bìa ra xem, bên trên viết ba chữ to: Thực trân lục.
"Bệ hạ muốn bảo ta học nấu ăn?" Ta kinh hãi, hắn không sợ ta nhất thời căm phẫn hạ độc chết hắn sao?
Lý Tư Diễm hờ hững gật đầu, lại ném tới cho ta một quyển Thực kinh. Ta bê hai quyển sách này, ánh mắt tuyệt vọng như khi còn bé bị tiên sinh giao một rổ bài tập vậy.
"Mạnh Tự chưa từng thử tay nghề nấu nướng của nàng, trẫm lại muốn nếm thử." Lý Tư diễm nói: "Nàng cả ngày không có chuyện để làm, luôn thích suy nghĩ lung tung. Trẫm phái người tới, nàng lại cảm thấy trẫm không có lòng tốt. Bây giờ bảo nàng làm chút cơm canh giết thời gian, cũng không tính là sỉ nhục nàng chứ?"
"Không tính." Ta hoàn toàn hết cách, lại quay về bàn sách nhỏ của ta, giở hai quyển thực đơn hắn cho ra xem, hỏi hắn: "Bệ hạ muốn ta làm món gì?"
"Cứ làm bánh Hồ đi." Hắn nói.
***
Hình như Lý Tư Diễm cực kỳ để ý chuyện quá khứ của ta và Mạnh Tự. Hắn gần như tự ngược, thức đêm đọc hết tất cả thư từ qua lại giữa ta và Mạnh Tự. Một phần trong đó bị hắn cầm tay ta đốt rụi, một phần khác sau khi hắn xem xong bị ném vào trong đồ đựng đá, nét mực bị nước hòa tan không còn lại gì.
Ta cầm hai quyển sách kia, ngồi trong góc thở mạnh cũng không dám, sợ hắn lại bị kích thích, nghĩ ra vài cách thức mới hành hạ ta.
Hắn vừa xem là xem đến hơn nửa đêm, ta buồn ngủ đến không biết trời đất là gì, liên tục gật gù như gà mổ thóc, sắp không mở nổi mắt nữa. Lý Tư Diễm lại cực kỳ có tinh thần, còn nhàn nhã cười nhạo rùa đen ta vẽ xấu xí.
Có thể thấy người lên làm được Hoàng đế, tính nết có thể nát một chút, nhưng thân thể nhất định phải sung sức.
Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, tiếng chim hót vang lên, cuối cùng Lý Tư Diễm cũng đọc hết những bức thư này, cũng hủy tất cả chúng đi.
Cho đến khi tờ giấy hoa cuối cùng rơi vào trong nước, trái tim ta trống rỗng lạc lõng dường như mất đi toàn bộ cuộc sống từ trước tới nay.
Không ai có thể ghi nhớ chính xác mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, đây mới là nguyên nhân nhân loại cần lịch sử. Không có sách ghi chép, những ký ức xa xôi kia chợt như mất đi sắc thái. Ta hiểu dụng ý của Lý Tư Diễm, hắn muốn ta vẫy tay từ biệt với chuyện đã qua, chỉ có như vậy, hắn mới có thể hợp lẽ có được tương lai của ta.
Hoàng đế trẻ tuổi chậm rãi đi về phía ta. Hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí khiến cho trước mắt người ta như phủ một lớp sa mảnh, hóa mềm tất cả những thứ u ám mông lung thành một vầng hào quang.
Ta cố gắng mở mắt nhìn hắn, nước mắt sinh lý ứa ra do thức đêm chảy xuống dọc theo bên má.
Hắn cúi người ôm lấy ta, đưa tay quệt nhẹ nước mắt chua xót của ta, nói giọng khàn khàn: "Quên chuyện trước kia đi. Từ nay về sau, trẫm sẽ coi trên đời không có người tên Mạnh Tự này."
Ta gục vào bả vai Lý Tư Diễm, tai kề sát tóc mai hắn. Nắng sớm ngoài cửa sổ chiếu vào, rất dễ khiến người ta nghĩ đến tương lai, hy vọng về chữ tươi đẹp này.
Thế nhưng cảm ngộ qua đi trong giây lát, ta chớp chớp mắt, ép nước mắt trở về, trong lòng cảm thấy nực cười. Thật mỉa mai, hắn lại mệnh lệnh cho một Sử quan bỏ đi quá khứ, chỉ nhìn về tương lai.
Ta rất sợ người mọi chuyện chỉ nhìn về phía trước. Kiểu người này không có quá khứ, sau lưng không có thứ gì, họ sẽ chỉ như một guồng nước cuồn cuộn không ngừng nghỉ, vô tình thẳng tiến không lùi.
Lý Tư Diễm chính là người như vậy. Hắn mãi mãi đang cật lực vứt bỏ quá khứ của hắn, chưa bao giờ hòa giải với quá khứ của mình.
Có lẽ sâu trong lòng hắn căm ghét chính mình, mới muốn chạy trốn ký ức như vậy.
Ta nói với hắn: "Nếu như ta nói ta có thể quên, vậy là đang lừa gạt bệ hạ. Mạnh ca ca và ta ràng buộc rất sâu, làm sao có thể nói quên là quên đâu?"
Cảm nhận được lạnh lẽo tỏa ra trên người Lý Tư Diễm, ta tiếp tục nói: "Nhưng ta có nhớ y hay không có gì quan trọng? Về sau ta đều nằm trong tay bệ hạ, cho dù có chút hồi ức an ủi cũng không thay đổi được tương lai, không phải sao?"
"Người nhà ta còn ở trong tay bệ hạ ngày nào, thì ngày đó ta không thể rời đi." Ta nói: "Bệ hạ cầm hai tấm át chủ bài mà vẫn còn lo lắng sao?"
Hắn lâm vào trầm mặc rất lâu.
Tiếng đồng hồ nước khe khẽ quẩn quanh bên tai, băng trong đồ đồng lẳng lặng tan chảy, vạn vật lặng im như tờ. Kẻ thù và người trong lòng ôm nhau, giờ khắc này bầu không khí lại có một chút thi vị sâu sắc.
Rất lâu sau, Lý Tư Diễm buông lỏng ta ra, sắc mặt tối tăm không rõ. Hắn nói: "Nàng nói không sai, trẫm cần gì quan tâm trong lòng nàng có ai. Dù thế nào nàng cũng không thể rời đi là được rồi."
Ta "ừ" một tiếng, rất vui vì hắn có thể nghĩ thoáng.
Hắn ôm ta lên giường, bản thân thì chải đầu rửa mặt, chuẩn bị triều hội.
Ta mơ mơ màng màng quay đầu, nhìn thấy hắn lại mặc bộ thập nhị chương ánh vàng sáng chói kia. Đai lưng tối hôm qua bị ta thắt nút cũng đã được Huệ Nguyệt khéo tay cởi ra, được nàng thắt thành một cái nút đẹp đẽ.
Lý Tư Diễm mặc long bào sang quý bức người, dường như trời sinh đã nên đứng ở chỗ cao nhất, nhưng càng ở chỗ cao thì càng cô độc. Dù cho may mắn như Hằng Nga, cũng chỉ có một con thỏ nhỏ có thể bầu bạn bên cạnh.
Ta ôm chăn thiêm thiếp ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được hắn đi tới trước giường, đưa tay xoa tóc ta, nói khẽ: "Đừng quên nấu cơm cho trẫm."
Chương trước Chương tiếp
Loading...