Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua
Chương 3: Trước khi ra ngoài nên bói cho bản thân một quẻ
Những ngày kế tiếp, Trâu Lan Thanh muốn tiếp tục bí mật điều tra về manh mối cái chết của nghĩa phụ, nhưng xét thấy sau lần đó Tề Vệ đã bị phái đi Trừ Châu giám sát vụ án tham ô, hơn nữa vẫn đang bị Tiền Ninh theo dõi, nàng luôn không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.
Chỉ là chờ đợi mãi, lại khiến nàng đợi được một chuyện khác.
Chiều hôm nay, Trâu Lan Thanh đang yên tĩnh ngồi trong Vệ Sở, thuộc hạ bỗng nhiên báo lại, Thái Thường Tự Thiếu Khanh mà khoảng thời gian trước bọn họ theo dõi nghe tin nên đã hành động. Vừa rồi gã bí mật thu dọn châu báu nữ trang, mang theo đạc đến bến thuyền phía Đông thành, e là muốn chạy trốn.
Trâu Lan Thanh nghe vậy, chỉ nói hai chữ:
“Truy đuổi!”
Bọn họ lập tực nhận lệnh rời đi, định bắt Thái Thường Tự Thiếu Khanh đã phạm tội kia về thẩm vấn cặn kẽ.
Nhưng chưa ra đến cửa lại nghe phía sau có người gọi:
“Chờ đã. Ta đi cùng các ngươi.”
Trâu Lan Thanh nói xong rồi nhấc đao của mình lên, vắt đao bên hông sải bước dẫn đầu đi về phía trước, để lại mấy người tại chỗ nhìn nhau.
Chút chuyện thế này, còn phải phiền phó đại nhận của bọn họ ra tay sao?
Phải biết vị này xưa nay không thích chạy đi làm những chuyện vặt này, bình thường không rời khỏi Vệ Sở, hôm nay thật hiếm thấy.
Nhưng cũng không có rảnh suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhiệm vụ trước mắt, hơn nữa quan trên đều tự mình hành động, nếu mấy người bọn họ không dốc hết sức, thì sao có thể leo lên cao.
Đoàn người nhanh chóng chạy về hướng bến thuyền ở sông Khúc Liễu thành Đông, đã thấy Thái Thường Tự Thiếu Khanh – Ân Trọng kia mặc một thân áo vải thường dân đang nói chuyện với thuyền phu.
Thấy đoàn người bọn họ tiến tới, Ân Trọng vội vội vàng vàng nói gì đó với thuyền phu, sau đó con thuyền kia sau đó từ từ rời bờ, lúc này bắt cũng không bắt được.
Lúc mọi người đang không nghĩ ra cách, bọn họ đều dựa vào thân thể khỏe mạnh để vào Cẩm Y Vệ, cũng không có công phu gì trong người, hơn nữa bơi cũng không tốt, lúc này chỉ có thể nhanh chóng thuê thuyền đuổi theo bọn họ mà thôi.
Thời điểm vừa nghĩ như vậy, Trâu Lan Thanh bên cạnh lên tiếng:
“Các ngươi nhanh thuê thuyền, ta đuổi theo hắn trước!”
Vừa nói xong nàng bật người nhảy lên, bay lên không trung đến mũi thuyền bên kia.
Bọn thuộc hạ liên tục trầm trồ khen ngợi.
Thảo nào người ta có thể làm đến phó chỉ huy, một thân công phu này bọn họ không thể so bì được.
Ân Trọng kia thấy Cẩm Y Vệ đuổi đến trên thuyền, lập tức ánh mắt gã nóng lên, nhưng may mà chỉ có một người, gã vẫn có thể đối phó một phần, vậy nên gã nghiến chặt răng đỏ mặt, rút dao găm từ trong tay nải của mình ra, hướng về phía Trâu Lan Thanh vừa đáp xuống mũi thuyền mà đâm.
Gã hành động gấp gáp, cả thân thuyền bị hành động của gã làm lắc lư, Trâu Lan Thanh cũng rõ ràng có chút đứng không vững.
Ân Trọng thấy vậy lại tự đắc thêm mấy phần, cũng may gã có phòng bị, mang theo dao găm, cho dù hôm nay cá chết lưới rách với người này, cũng hơn bị đám cẩu Cẩm Y Vệ bắt về tra tấn!
Gã chuẩn bị liều chết, bởi vậy càng thêm khó đối phó.
Gã đâm một nhát về phía bụng Trâu Lan Thanh, cú này bị nàng tránh được, Ân Trọng không bỏ qua, quơ dao găm lung tung đâm về phía ngực rồi bụng của Trâu Lan Thanh, như thể hoàn toàn mất đi lý trí.
Mà mấy người đang thuê thuyền cũng thấy nguy hiểm vạn phần.
Nhìn bộ dạng điên rồ của Ân Trọng là biết nhất định gã đã phạm vào tội ác lớn, bằng không cũng không thể ra tay nặng như vậy.
Chờ bắt về nhất định phải cẩn thận thẩm vấn một phen, nói không chừng còn có thể lập công trước mặt Hoàng Đế!
Bọn họ ở bên này nghĩ đến xa vời, lại nghe thấy chiếc thuyền càng đi càng xa bên kia truyền đến một tiếng “Ầm”, hình như bên mạn thuyền có người rơi xuống nước.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía mũi thuyền, không nhìn thấy bóng dáng Trâu Lan Thanh nữa?
Mấy người bọn họ nhìn nhau, mở to hai mắt.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
***
Trâu Lan Thanh không nhớ bản thân mình đã bơi bao lâu.
Đến khi lên bờ, sắc trời đã một mảnh đen tối.
Hơn nữa, nhìn địa hình hoàn cảnh nơi này, hẳn là đã không thuộc phạm trù trong kinh thành nữa.
Nằm trên mặt đất với mái tóc ướt đẫm thở dốc một lúc, Trâu Lan Thanh cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
May mà năm đó nghĩa phụ dạy nàng nền tảng võ công, bởi vậy thể lực còn chịu nổi, chỉ là bơi lâu như vậy, bây giờ có hơi choáng váng.
Xa xa trong rừng truyền đến tiếng chim cú kêu, cùng với sắc trời đã tối đen, lại không có một bóng người trên bờ sông, càng có vẻ quỷ dị.
Cũng không biết nơi này là nơi nào, trong rừng lại có thú dữ gì hay không.
Nàng không thể tiếp tục ở lại chỗ này qua đêm, phải đi ra ngoài.
Đoán chừng hiện tại tin tức mình rơi xuống nước đã truyền khắp Cẩm Y Vệ, Trâu Lan Thanh định ở bên ngoài tránh một thời gian trước đã, đợi mọi chuyện lắng xuống, sẽ khôi phục thân phận nữ nhi rồi lẻn trở lại kinh thành, thần không biết quỷ không hay.
Nàng tính hay như vậy, lại không thể qua được thế sự biến hóa.
Trâu Lan Thanh một mình lảo đảo đi trong rừng rậm, cũng không phân rõ Đông – Tây, Nam – Bắc, chỉ đại khái dựa vào cảm giác và ánh trăng trên trời phân biệt phương hướng mà thôi.
Trời càng ngày càng tối, đường dưới chân càng lúc càng gập ghềnh, vừa lên bờ cũng chỉ nghỉ ngơi được một nén nhang, hiện tại lại không chịu nổi muốn ngồi xuống.
Nhưng chỗ này hiện giờ không phải nơi tốt để nghỉ ngơi.
Hình như nàng còn nghe được tiếng sói tru từ xa truyền đến.
Nàng khẽ cắn môi, Trâu Lan Thanh tiếp tục kéo thân thể nặng nề đi về phía trước.
Trong rừng lúc này, một đôi mắt màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm nàng.
Tiếng chim hót xung quanh chợt ngừng lại, Trâu Lan Thanh cũng cảm thấy được có phần không ổn, vừa quay đầu lại liền bị dọa sợ.
Một con sói đang nhìn chằm chằm vào nàng, trong con ngươi lạnh băng kia tựa hồ chứa đựng sự vội vàng và đói khát vô tận.
Chậm rãi lùi về sau vài bước, Trâu Lan Thanh cũng không biết nên thầm than một tiếng là không may mắn hay nên cảm ơn ông trời vì để nàng gặp một con sói chứ không phải một đàn sói.
Phải biết loài này thường hành động theo đàn chứ ít khi tồn tại tình huống một mình.
Nàng lùi lại một bước, con sói kia lại tiến một bước.
Trâu Lan Thanh biết lần này mình không thể không chạy.
Nàng ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá lên, Trâu Lan Thanh ném thật mạnh về phía con sói, nhân cơ hội đó quay đầu nhanh chân bỏ chạy.
Thời điểm này nàng thật sự vô cùng cảm tạ nghĩa phụ đã không nuôi dưỡng nàng thành một nữ tử yếu đuối, bản thân còn có vài phần khinh công trong người, bằng không hiện tại nàng đã sớm bị con sói kia xé thành từng mảnh.
Nhưng sau một trận giằng co như vậy, Trâu Lan Thanh cũng không còn mấy phần sức lực nữa.
Hơn nữa không chỉ vậy, chạy rồi lại chạy, nàng bỗng cảm thấy dưới chân trơn trượt, không biết từ khi nào đã chạy đến bên sườn dốc.
Con sói kia vẫn đuổi theo, nàng vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nhìn, trời lại tối đen, bởi vì không nhìn rõ đường đi, cơ thể nhất thời có chút không duy trì được, lập tức từ trên sườn dốc ngã xuống.
Một khắc trước khi mất đi ý thức, Trâu Lan Thanh nghĩ, hôm nay trước khi chạy trốn nàng hẳn là nên bói cho bản thân một quẻ, không thì sẽ không mất mạng ở đây.
***
Sáng hôm nay Tề Vệ dậy muộn.
Giám sát xong vụ án tham ô ở Trừ Châu, hắn đi một mạch từ sáng đến tối lên đường, đáng tiếc đêm qua khách điếm hắn trọ lại mất nước, hại hắn nữa đêm còn phải đi tìm khách điếm khác ở lại, rối loạn như thế đã hao tổn hết bao nhiêu là sức lực của hắn.
Cho nên sáng hôm nay hắn dậy muộn một chút.
Tuy rằng bên trên không nói muốn hắn trở về kinh sau bao lâu, nhưng Tề Vệ cũng không muốn trì hoãn trên đường, đã muộn nên hắn chỉ rửa mặt qua loa, sau khi ăn cơm trưa xong là xuất phát luôn.
Chỉ là hắn lại quên một chuyện.
Đường đi đến Uyển Bình phía trước, nơi này có tiếng hoang vắng, ngay cả nơi để ăn cơm cũng không có, càng miễn bàn đến khách điếm để trọ.
Cưỡi ngựa đi được đến chạng vạng giờ Dậu, vẫn không thấy một bóng người. Không còn cách nào khách, chỉ có thể tiếp tục chạy suốt đêm.
Tề Vệ nghĩ vậy, tay cầm dây cương lên, ngựa phi nước đại chạy về phía trước.
Cứ như vậy một người một ngựa lại đi hơn một canh giờ.
Phòng chừng đi về phía trước khoảng chừng mười dặm, sẽ có chỗ dừng chân ăn và ở.
Tề Vệ nhất thời thở phào một hơi.
Cũng may hắn không cần đói bụng ở chốn ngoại thành nữa.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen, mắt Tề Vệ cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước, hơi giảm tốc độ lại, đề phòng ban đêm đi đường quá nhanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cứ như vậy đi rồi đi, chợt thấy giữa đường phía trước có một bóng người nằm úp sấp.
Vừa hay tốc độ của hắn lúc này đã chậm đi nhiều, bằng không suýt nữa không ngừng được ngựa.
“Xuỵt…” Tề Vệ dùng sức kéo dây cương, chờ ngựa hoàn toàn dừng lại, hắn lập tức xuống ngựa.
Trong cảnh tối đen như mực này, sao lại có người đến chốn hoang vu thế này chứ?
Trực giác của Cẩm Y Vệ nói cho hắn biết, trong chuyện này nhất định có gì đó ngoài ý muốn.
Đi tới phía trước người nọ, Tề Vệ cúi xuống cố gắng thăm dò xem người này còn thở hay không.
Chỉ là vừa chạm vào mới biết cả người người này đều ướt đẫm.
Xem ra, lúc trước người này đã gặp chuyện nguy hiểm gì đó.
Đay tay sờ lên mũi người nọ, còn may, vẫn còn thở.
Hắn nhìn bốn phía, nơi này không còn người đi qua, nếu vứt y ở đây, cũng không tránh được quá mức tàn nhẫn.
Hắn cũng rất nhanh sẽ đến huyện Uyển Bình, không bằng đưa người này theo, xem xem có thể tìm một đại phu cứu y hay không.
Nghĩ vậy, Tề Vệ bèn khiêng người lên, ném lên ngựa, sau đó hắn cũng lên ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
Cả người người nọ đều ướt sũng, ở trên lưng ngựa không mấy rộng rãi, hai người khó tránh khỏi cọ tới cọ lui, đợi đến trong huyện, vạt áo trước của Tề Vệ cũng bị thấm ướt.
Trong lòng thở dài một câu “làm người tốt thật khó”, Tề Vệ dừng lại trước cửa một khách điếm, sau khi xuống ngựa lại đỡ người kia xuống, kéo y vào trong khách điếm.
Bên ngoài vẫn là cảnh tối đen như mực, mãi đến khi vào trong khách điếm, Tề Vệ mới nhìn rõ khuôn mặt người mình cứu, cũng lập tức bất động.
Trâu Lan Thanh?!
Chờ đã, hắn thật sự không nhìn nhầm chứ, bộ dạng này, y phục này, trừ mũ quan không biết rơi ở đâu, quả đúng là người cả ngày đối phó với hắn, Trâu Lan Thanh!
Sao nàng lại rơi vào hoàn cảnh này?
Rõ ràng tháng trước lúc hắn đi, nàng vẫn còn tinh thần phấn chấn.
Nhưng còn một chuyện làm hắn ngạc nhiên hơn.
Lúc này Trâu Lan Thanh không đội mũ quan, mái tóc xõa tung lộn xộn, nhưng nhìn bộ dạng nhắm chặt hai mắt này, sao hắn lại nhìn ra, là một nữ nhân?
Chỉ là chờ đợi mãi, lại khiến nàng đợi được một chuyện khác.
Chiều hôm nay, Trâu Lan Thanh đang yên tĩnh ngồi trong Vệ Sở, thuộc hạ bỗng nhiên báo lại, Thái Thường Tự Thiếu Khanh mà khoảng thời gian trước bọn họ theo dõi nghe tin nên đã hành động. Vừa rồi gã bí mật thu dọn châu báu nữ trang, mang theo đạc đến bến thuyền phía Đông thành, e là muốn chạy trốn.
Trâu Lan Thanh nghe vậy, chỉ nói hai chữ:
“Truy đuổi!”
Bọn họ lập tực nhận lệnh rời đi, định bắt Thái Thường Tự Thiếu Khanh đã phạm tội kia về thẩm vấn cặn kẽ.
Nhưng chưa ra đến cửa lại nghe phía sau có người gọi:
“Chờ đã. Ta đi cùng các ngươi.”
Trâu Lan Thanh nói xong rồi nhấc đao của mình lên, vắt đao bên hông sải bước dẫn đầu đi về phía trước, để lại mấy người tại chỗ nhìn nhau.
Chút chuyện thế này, còn phải phiền phó đại nhận của bọn họ ra tay sao?
Phải biết vị này xưa nay không thích chạy đi làm những chuyện vặt này, bình thường không rời khỏi Vệ Sở, hôm nay thật hiếm thấy.
Nhưng cũng không có rảnh suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhiệm vụ trước mắt, hơn nữa quan trên đều tự mình hành động, nếu mấy người bọn họ không dốc hết sức, thì sao có thể leo lên cao.
Đoàn người nhanh chóng chạy về hướng bến thuyền ở sông Khúc Liễu thành Đông, đã thấy Thái Thường Tự Thiếu Khanh – Ân Trọng kia mặc một thân áo vải thường dân đang nói chuyện với thuyền phu.
Thấy đoàn người bọn họ tiến tới, Ân Trọng vội vội vàng vàng nói gì đó với thuyền phu, sau đó con thuyền kia sau đó từ từ rời bờ, lúc này bắt cũng không bắt được.
Lúc mọi người đang không nghĩ ra cách, bọn họ đều dựa vào thân thể khỏe mạnh để vào Cẩm Y Vệ, cũng không có công phu gì trong người, hơn nữa bơi cũng không tốt, lúc này chỉ có thể nhanh chóng thuê thuyền đuổi theo bọn họ mà thôi.
Thời điểm vừa nghĩ như vậy, Trâu Lan Thanh bên cạnh lên tiếng:
“Các ngươi nhanh thuê thuyền, ta đuổi theo hắn trước!”
Vừa nói xong nàng bật người nhảy lên, bay lên không trung đến mũi thuyền bên kia.
Bọn thuộc hạ liên tục trầm trồ khen ngợi.
Thảo nào người ta có thể làm đến phó chỉ huy, một thân công phu này bọn họ không thể so bì được.
Ân Trọng kia thấy Cẩm Y Vệ đuổi đến trên thuyền, lập tức ánh mắt gã nóng lên, nhưng may mà chỉ có một người, gã vẫn có thể đối phó một phần, vậy nên gã nghiến chặt răng đỏ mặt, rút dao găm từ trong tay nải của mình ra, hướng về phía Trâu Lan Thanh vừa đáp xuống mũi thuyền mà đâm.
Gã hành động gấp gáp, cả thân thuyền bị hành động của gã làm lắc lư, Trâu Lan Thanh cũng rõ ràng có chút đứng không vững.
Ân Trọng thấy vậy lại tự đắc thêm mấy phần, cũng may gã có phòng bị, mang theo dao găm, cho dù hôm nay cá chết lưới rách với người này, cũng hơn bị đám cẩu Cẩm Y Vệ bắt về tra tấn!
Gã chuẩn bị liều chết, bởi vậy càng thêm khó đối phó.
Gã đâm một nhát về phía bụng Trâu Lan Thanh, cú này bị nàng tránh được, Ân Trọng không bỏ qua, quơ dao găm lung tung đâm về phía ngực rồi bụng của Trâu Lan Thanh, như thể hoàn toàn mất đi lý trí.
Mà mấy người đang thuê thuyền cũng thấy nguy hiểm vạn phần.
Nhìn bộ dạng điên rồ của Ân Trọng là biết nhất định gã đã phạm vào tội ác lớn, bằng không cũng không thể ra tay nặng như vậy.
Chờ bắt về nhất định phải cẩn thận thẩm vấn một phen, nói không chừng còn có thể lập công trước mặt Hoàng Đế!
Bọn họ ở bên này nghĩ đến xa vời, lại nghe thấy chiếc thuyền càng đi càng xa bên kia truyền đến một tiếng “Ầm”, hình như bên mạn thuyền có người rơi xuống nước.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía mũi thuyền, không nhìn thấy bóng dáng Trâu Lan Thanh nữa?
Mấy người bọn họ nhìn nhau, mở to hai mắt.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
***
Trâu Lan Thanh không nhớ bản thân mình đã bơi bao lâu.
Đến khi lên bờ, sắc trời đã một mảnh đen tối.
Hơn nữa, nhìn địa hình hoàn cảnh nơi này, hẳn là đã không thuộc phạm trù trong kinh thành nữa.
Nằm trên mặt đất với mái tóc ướt đẫm thở dốc một lúc, Trâu Lan Thanh cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
May mà năm đó nghĩa phụ dạy nàng nền tảng võ công, bởi vậy thể lực còn chịu nổi, chỉ là bơi lâu như vậy, bây giờ có hơi choáng váng.
Xa xa trong rừng truyền đến tiếng chim cú kêu, cùng với sắc trời đã tối đen, lại không có một bóng người trên bờ sông, càng có vẻ quỷ dị.
Cũng không biết nơi này là nơi nào, trong rừng lại có thú dữ gì hay không.
Nàng không thể tiếp tục ở lại chỗ này qua đêm, phải đi ra ngoài.
Đoán chừng hiện tại tin tức mình rơi xuống nước đã truyền khắp Cẩm Y Vệ, Trâu Lan Thanh định ở bên ngoài tránh một thời gian trước đã, đợi mọi chuyện lắng xuống, sẽ khôi phục thân phận nữ nhi rồi lẻn trở lại kinh thành, thần không biết quỷ không hay.
Nàng tính hay như vậy, lại không thể qua được thế sự biến hóa.
Trâu Lan Thanh một mình lảo đảo đi trong rừng rậm, cũng không phân rõ Đông – Tây, Nam – Bắc, chỉ đại khái dựa vào cảm giác và ánh trăng trên trời phân biệt phương hướng mà thôi.
Trời càng ngày càng tối, đường dưới chân càng lúc càng gập ghềnh, vừa lên bờ cũng chỉ nghỉ ngơi được một nén nhang, hiện tại lại không chịu nổi muốn ngồi xuống.
Nhưng chỗ này hiện giờ không phải nơi tốt để nghỉ ngơi.
Hình như nàng còn nghe được tiếng sói tru từ xa truyền đến.
Nàng khẽ cắn môi, Trâu Lan Thanh tiếp tục kéo thân thể nặng nề đi về phía trước.
Trong rừng lúc này, một đôi mắt màu xanh biếc đang nhìn chằm chằm nàng.
Tiếng chim hót xung quanh chợt ngừng lại, Trâu Lan Thanh cũng cảm thấy được có phần không ổn, vừa quay đầu lại liền bị dọa sợ.
Một con sói đang nhìn chằm chằm vào nàng, trong con ngươi lạnh băng kia tựa hồ chứa đựng sự vội vàng và đói khát vô tận.
Chậm rãi lùi về sau vài bước, Trâu Lan Thanh cũng không biết nên thầm than một tiếng là không may mắn hay nên cảm ơn ông trời vì để nàng gặp một con sói chứ không phải một đàn sói.
Phải biết loài này thường hành động theo đàn chứ ít khi tồn tại tình huống một mình.
Nàng lùi lại một bước, con sói kia lại tiến một bước.
Trâu Lan Thanh biết lần này mình không thể không chạy.
Nàng ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá lên, Trâu Lan Thanh ném thật mạnh về phía con sói, nhân cơ hội đó quay đầu nhanh chân bỏ chạy.
Thời điểm này nàng thật sự vô cùng cảm tạ nghĩa phụ đã không nuôi dưỡng nàng thành một nữ tử yếu đuối, bản thân còn có vài phần khinh công trong người, bằng không hiện tại nàng đã sớm bị con sói kia xé thành từng mảnh.
Nhưng sau một trận giằng co như vậy, Trâu Lan Thanh cũng không còn mấy phần sức lực nữa.
Hơn nữa không chỉ vậy, chạy rồi lại chạy, nàng bỗng cảm thấy dưới chân trơn trượt, không biết từ khi nào đã chạy đến bên sườn dốc.
Con sói kia vẫn đuổi theo, nàng vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nhìn, trời lại tối đen, bởi vì không nhìn rõ đường đi, cơ thể nhất thời có chút không duy trì được, lập tức từ trên sườn dốc ngã xuống.
Một khắc trước khi mất đi ý thức, Trâu Lan Thanh nghĩ, hôm nay trước khi chạy trốn nàng hẳn là nên bói cho bản thân một quẻ, không thì sẽ không mất mạng ở đây.
***
Sáng hôm nay Tề Vệ dậy muộn.
Giám sát xong vụ án tham ô ở Trừ Châu, hắn đi một mạch từ sáng đến tối lên đường, đáng tiếc đêm qua khách điếm hắn trọ lại mất nước, hại hắn nữa đêm còn phải đi tìm khách điếm khác ở lại, rối loạn như thế đã hao tổn hết bao nhiêu là sức lực của hắn.
Cho nên sáng hôm nay hắn dậy muộn một chút.
Tuy rằng bên trên không nói muốn hắn trở về kinh sau bao lâu, nhưng Tề Vệ cũng không muốn trì hoãn trên đường, đã muộn nên hắn chỉ rửa mặt qua loa, sau khi ăn cơm trưa xong là xuất phát luôn.
Chỉ là hắn lại quên một chuyện.
Đường đi đến Uyển Bình phía trước, nơi này có tiếng hoang vắng, ngay cả nơi để ăn cơm cũng không có, càng miễn bàn đến khách điếm để trọ.
Cưỡi ngựa đi được đến chạng vạng giờ Dậu, vẫn không thấy một bóng người. Không còn cách nào khách, chỉ có thể tiếp tục chạy suốt đêm.
Tề Vệ nghĩ vậy, tay cầm dây cương lên, ngựa phi nước đại chạy về phía trước.
Cứ như vậy một người một ngựa lại đi hơn một canh giờ.
Phòng chừng đi về phía trước khoảng chừng mười dặm, sẽ có chỗ dừng chân ăn và ở.
Tề Vệ nhất thời thở phào một hơi.
Cũng may hắn không cần đói bụng ở chốn ngoại thành nữa.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen, mắt Tề Vệ cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước, hơi giảm tốc độ lại, đề phòng ban đêm đi đường quá nhanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cứ như vậy đi rồi đi, chợt thấy giữa đường phía trước có một bóng người nằm úp sấp.
Vừa hay tốc độ của hắn lúc này đã chậm đi nhiều, bằng không suýt nữa không ngừng được ngựa.
“Xuỵt…” Tề Vệ dùng sức kéo dây cương, chờ ngựa hoàn toàn dừng lại, hắn lập tức xuống ngựa.
Trong cảnh tối đen như mực này, sao lại có người đến chốn hoang vu thế này chứ?
Trực giác của Cẩm Y Vệ nói cho hắn biết, trong chuyện này nhất định có gì đó ngoài ý muốn.
Đi tới phía trước người nọ, Tề Vệ cúi xuống cố gắng thăm dò xem người này còn thở hay không.
Chỉ là vừa chạm vào mới biết cả người người này đều ướt đẫm.
Xem ra, lúc trước người này đã gặp chuyện nguy hiểm gì đó.
Đay tay sờ lên mũi người nọ, còn may, vẫn còn thở.
Hắn nhìn bốn phía, nơi này không còn người đi qua, nếu vứt y ở đây, cũng không tránh được quá mức tàn nhẫn.
Hắn cũng rất nhanh sẽ đến huyện Uyển Bình, không bằng đưa người này theo, xem xem có thể tìm một đại phu cứu y hay không.
Nghĩ vậy, Tề Vệ bèn khiêng người lên, ném lên ngựa, sau đó hắn cũng lên ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
Cả người người nọ đều ướt sũng, ở trên lưng ngựa không mấy rộng rãi, hai người khó tránh khỏi cọ tới cọ lui, đợi đến trong huyện, vạt áo trước của Tề Vệ cũng bị thấm ướt.
Trong lòng thở dài một câu “làm người tốt thật khó”, Tề Vệ dừng lại trước cửa một khách điếm, sau khi xuống ngựa lại đỡ người kia xuống, kéo y vào trong khách điếm.
Bên ngoài vẫn là cảnh tối đen như mực, mãi đến khi vào trong khách điếm, Tề Vệ mới nhìn rõ khuôn mặt người mình cứu, cũng lập tức bất động.
Trâu Lan Thanh?!
Chờ đã, hắn thật sự không nhìn nhầm chứ, bộ dạng này, y phục này, trừ mũ quan không biết rơi ở đâu, quả đúng là người cả ngày đối phó với hắn, Trâu Lan Thanh!
Sao nàng lại rơi vào hoàn cảnh này?
Rõ ràng tháng trước lúc hắn đi, nàng vẫn còn tinh thần phấn chấn.
Nhưng còn một chuyện làm hắn ngạc nhiên hơn.
Lúc này Trâu Lan Thanh không đội mũ quan, mái tóc xõa tung lộn xộn, nhưng nhìn bộ dạng nhắm chặt hai mắt này, sao hắn lại nhìn ra, là một nữ nhân?