Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua
Chương 2: Tề Vệ phục sát đất vì sự mặt dày của nàng
Giờ Dậu tối hôm đó, đã đến giờ trực, Trâu Lan Thanh đi dạo trên đường phố bên ngoài vài vòng, đợi cho đến khi xung quanh tĩnh lặng, ước tính mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nàng mới quay về ngõ Lưu Hương.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ theo động tác đẩy cửa của nàng vang lên âm thanh “Kẽo kẹt”, tựa hồ như đang kể lại quá khứ bao năm lưu giữ ở đây.
Giống như Trâu Lan Thanh thường được nghe lúc còn nhỏ.
Cánh cửa mở ra là khoảng sân tối đen.
Không còn ai đợi nàng.
Nhớ đến cái chết của nghĩa phụ Trâu Thuận, mũi Trâu Lan Thanh cay cay.
Chỉ huy thiêm sự trước đây của Cẩm Y Vệ – Trâu Thuận, nữa năm trước vì công vụ ngoài ý muốn mà hy sinh mình, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ phía sau.
Đi vào bếp tùy tiện làm cho bản thân một bát mì, Trâu Lan Thanh một mình ngồi trước bàn ăn, ăn từng đũa từng đũa mì.
Bát và đũa thỉnh thoảng va chạm nhau, tạo ra âm thanh leng keng giòn tan trong đêm yên tĩnh, lại càng tăng thêm cảm thấy cô đơn.
Lúc nghĩa phụ còn sống, hai người vui vẻ hòa thuận ngồi đối diện ăn cơm trò chuyện.
Trâu Thuận thường kể cho nàng nghe hôm nay ông gặp phải chuyện gì ở Vệ Sở, mà Trâu Lan Thanh lại ôm mặt hăng hái nghe, nhìn nghĩa phụ ăn ngon lành xong cơm tối mình đặc biệt làm mới yên tâm đi ngủ.
Bây giờ, ngôi nhà này cũng không phải là nhà nữa.
Mà một mình nàng sống qua ngày, rõ ràng cũng không còn hứng thú thay đổi đa dạng món ăn nữa.
Nghĩa phụ cả đời chưa thành gia lập thất, cũng không thấy ông có thân thích khác lui tới, chỉ có mình nàng được ông nuôi từ bé đến lớn, mới có thể thay ông lo lắng chuyện hậu sự.
Còn cả những oan khuất của ông chưa được giải.
Vào Cẩm Y Vệ, mới biết phủ ti trấn Nam làm việc qua loa.
Không có mệnh lệnh của Hoàng Đế, dù có người thúc giục hay không, bọn họ căn bản đều tùy tiện đóng quan tài nhận định cái chết là do báo thù.
Nhưng Trâu Lan Thanh lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Cho dù là báo thù, nàng cũng phải bắt bằng được “Kẻ thù” đó.
Đây là tâm nguyện duy nhất lúc này của nàng.
Sau khi ăn xong, Trâu Lan Thanh lại đi tới trước bài vị của nghĩa phụ, thắp cho ông một nén nhang, lúc này mới rửa mặt xong nằm lên giường.
Nhưng hiện tại, nàng đã rước họa vào thân, không thể không nghĩ biện pháp, trước tiên rời khỏi Vệ Sở trước.
Nhắm mắt lại, Trâu Lan Thanh định đi vào giấc ngủ, nhưng suy nghĩ vẫn vô thức hiện lên trong đầu.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô vị, Trâu Lan Thanh bắt buộc phải tiến thân lên cao, bởi vì chỉ có vậy, nàng mới có thể tiếp cận được các bản ghi chép vụ án trong Vệ Sở, thậm chí có quyền lực để điều tra những vụ án liên quan đến nghĩa phụ Trâu Thuận.
Nàng sẽ có thể giống như vô tình hỏi thăm người bên cạnh về việc đối nhân xử thế của nghĩa phụ ở Vệ Sở lúc trước, hoặc những vụ án trong tay ông.
Nhưng thời gian dù sao đã qua nửa năm, huống hồ người của Vệ Sở sẽ thường được phái đi nơi khác làm việc, không có nhiều người ở lại kinh thành, nàng lại không thể làm rõ tất cả, cho nên tiến độ rất chậm.
Nhưng những chuyện có thể làm được trong nửa năm này, Trâu Lan Thanh đã thỏa mãn rồi.
Nàng đã biết, vụ án cuối cùng mà nghĩa phụ điều tra trước khi chết là vụ án Thường Văn – Quang Lộc Tự Khanh trước đây bị g/i/ế/t.
Hơn nữa, sau nhiều suy nghĩ và thăm dò, Trâu Lan Thanh đã đặt sự chú ý vào vụ án này.
Nàng cảm thấy, cái chết của nghĩa phụ đại khái có liên quan đến việc ông điều tra vụ án này.
Nhưng ngay khi nàng định bắt tay vào vấn đề chính, điều tra kỹ càng vụ án chưa được phá thì chính mình lại bị người khác theo dõi.
Hiện tại nàng hoàn toàn không thể ra tay.
Nếu coi nhẹ bên phía Tiền Ninh mà điều tra vụ Thường Văn bị hại, nàng chỉ sợ thân phận của mình không bao lâu sau sẽ bị lộ.
Cách thức thẩm vấn phạm nhân của Cẩm Y Vệ thì nàng đã nhìn thấy, nhưng cũng không nghĩ sẽ khiến bản thân rơi vào.
Bởi vì, nếu nàng cũng xảy ra chuyện, vậy thì án oan của nghĩa phụ thật sự không còn người hỏi đến nữa.
Mơ màng nghĩ như vậy, Trâu Lan Thanh cuối cùng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, lại dậy thật sớm, tránh bị người xung quanh nhìn thấy một tiểu cô nương như nàng lại mặc y phục của nam tử mang đao ra vào.
Có lẽ bọn họ đều cho rằng nàng vì cái chết của nghĩa phụ mà đóng cửa không ra ngoài.
Cưỡi ngựa hướng về phía Vệ Sở, Trâu Lan Thanh lại là người đầu tiên đến.
Lúc này trời vừa sáng, Trâu Lan Thanh lấy chìa khóa trong tay ra, mở cổng lớn Vệ Sở.
Đây là vì nàng đến sớm, cố ý lấy từ chỗ Lục Tập.
Bình thường ai đến sớm nhất sẽ là người phụ trách mở cửa.
Chuyện này ngoài nàng ra, quả thật không có người thứ hai chọn.
Khoảng sân to lớn như vậy lại trống rỗng, hoàn toàn không giống những lúc có người đến người đi.
Trâu Lan Thanh lặng lẽ ẩn mình vào khố phòng chứa hồ sơ vụ án, lại xem xét vụ án Thường Văn bị hại kia……
Giờ Tỵ buổi sáng. Trâu Lan Thanh huấn luyện xong, giao cho thuộc hạ chuyện cần làm, lúc vừa giải tán đội thì nhìn thấy hai người Lục Tập và Tề Vệ từ cửa đi vào.
“Tóm lại, lát nữa đến Hộ bộ ngươi cứ điều tra kỹ lưỡng hộ tịch của hai người đó, như vậy mới có thể biết được nội tình của bọn họ……” Trâu Lan Thanh thính tai, nghe được rõ ràng câu này.
Lục Tập nói xong thì vỗ vỗ bả vai Tề Vệ, một mình rời đi, còn Tề Vệ lại bước về phía cửa của Vệ Sở, cho thấy bản thân phải đến Hộ bộ.
“Chờ đã!”
Tề Vệ đi đến cửa thì nghe phía sau có người gọi hắn.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, là kẻ thích gài hắn nhất – Trâu Lan Thanh.
Không muốn quá thân cận với nàng, Tề Vệ lùi về sau một bước, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“Nghe nói bây giờ huynh muốn đến Hộ bộ? Vừa hay, bên phía ta cũng có chuyện phải đến đó, không bằng chúng ta cùng đi?”
Trâu Lan Thanh cười cười nói với người trước mặt, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Tề Vệ cũng biết.
Trâu Lan Thanh này, không nhìn thấy thỏ sẽ không thả diều hâu(*), không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tìm hắn.
(*Nghĩa một người không hành động mà không có động cơ nào đó.)
Tìm hắn, cũng không có chuyện tốt.
Xem bộ dạng tươi cười biến hóa liên tục của nàng là biết lại đang ngấm ngầm bẫy hắn rồi.
“Này, chúng ta đường ai nấy đi, không quấy rầy nhau được không? Lần này ta đi có công vụ, ngươi đừng cố ý quấy rối.”
Tề Vệ khoát tay, không muốn để ý đến nàng.
Thù lần trước bị xông một thân mùi hôi thối hắn còn chưa quên đâu!
“Nói thế này quá xa lạ rồi. Chúng ta đều là phụ tá đắc lực của Lục chỉ huy sứ, đáng lý phải chiếu cố lẫn nhau, như vậy mới có thể dốc sức vì bệ hạ. Huynh nói có đúng không?”
Da mặt Trâu Lan Thanh dày, nói đến là đường hoàng chính đáng, hoàn toàn không thèm để ý đến lời lẽ cự tuyệt vừa rồi của Tề Vệ.
Tề Vệ thật sự bị sự mặt dày của nàng làm cho bất lực.
Lời này nếu để người không biết nội tình nghe thấy còn tưởng rằng quan hệ của hai người thật sự rất tốt.
Hắn cũng biết người như Trâu Lan Thanh không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bản thân cho dù không định để nàng đi cùng, nhưng nếu người ta muốn đi, chân cũng là mọc trên người nàng.
Còn không bằng để người này trước mắt hắn, tránh cho lại lén lút làm ra chuyện mờ ám gì đó.
Nghĩ tới đây, Tề Vệ xoay người đi về phía trước vài bước, lại vẫy tay về phía sau: “Không phải ngươi muốn đi cùng sao? Còn đứng đó làm gì?”
Trâu Lan Thanh nghe vậy, cười cười đuổi theo bước chân của hắn.
Đợi đến Hộ bộ, Tề Vệ lại phát hiện, Trâu Lan Thanh quả thực tách ra hướng khác với hắn.
Xem ra lần này hắn hiểu lầm nàng rồi, nàng thật sự có việc.
Không nghĩ nhiều nữa, Tề Vệ cùng Hộ bộ Thượng Thư nói chuyện, sau đó đến thẳng phòng lưu hộ tịch điều tra.
Trên dưới triều đình hiện nay, ai cũng biết Cẩm Y Vệ làm việc đều là phụng thánh mệnh.
Cho dù chức quan của ngươi lớn đến đâu, nếu đắc tội bọn họ, đều sẽ không gánh nổi.
Cho nên Hộ bộ Thượng Thư cũng không dám ngăn cản.
Mà bên kia, Trâu Lan Thanh đi đến chỗ của Hộ bộ Tả Thị Lang – Mai Thông.
Hôm nay nàng đến đây, thật sự là phụng mệnh của Thiên Tử.
Năm ngoái, trong lúc diễn ra khoa cử hội thi đã xảy ra vụ án gian lận, cuối cùng điều tra ra là do Lễ Bộ Thị Lang tiền nhiệm nhận hối lộ, làm lộ đề thi gây nên.
Khoa cử hội thi năm nay cũng sắp bắt đầu, nàng phải điều tra lai lịch của Lễ Bộ Thượng Thư tân nhiệm – Trịnh Yến này.
Mà Hộ bộ Tả Thị Lang – Mai Thông là người vào triều làm quan cùng đợt với Trịnh Yến.
Nghe nói bình thường quan hệ của hai người rất tốt, tìm Mai Thông hỏi có thể sẽ ra một chút chân tướng.
Mai Thông thấy người của Cẩm Y Vệ đến, đương nhiên cũng không dám chậm trễ nên đã kể đầu đuôi ngọn ngành mà bản thân biết ra, không sót thứ gì.
Trâu Lan Thanh ở đối diện nghe xong, trong lòng dần dần sắp xếp suy nghĩ trong đầu, quay về phải hồi đáp thế nào với Thiên Tử.
Đương nhiên, trong tâm trí nàng vẫn còn một chuyện khác.
Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn quấn lấy Tề Vệ, cùng hắn đi đến Hộ bộ.
Vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, Trâu Lan Thanh mượn cơ hội đi tìm Tề Vệ, tìm tới tìm lui rồi đến phòng lưu hộ tịch này.
Tề Vệ đang ở bên này tìm kiếm, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện một người.
Vừa nhìn, là Trâu Lan Thanh tìm đến.
“Ngươi xong rồi? Xong rồi thì ngươi về trước đi, chỗ ta còn phải đợi một chút nữa.”
Tề Vệ không muốn giao tiếp với nàng nữa, chỉ cầu nàng đừng quấy rối hắn nữa.
Chung quanh chỉ có hai người bọn họ, Trâu Lan Thanh nhìn quanh một cái, cất bước vào trong.
Tề Vệ lắc đầu, hắn biết mà.
Muốn Trâu Lan Thanh nghe lời là không thể được.
“Nơi này nhiều tư liệu như vậy, nhìn huynh tìm thật phiền toái, ta cũng giúp huynh tìm. Tên của hai người mà huynh muốn tìm là gì?”
Trâu Lan Thanh vừa nói xong, vừa tự mình loay hoay với mớ hồ sơ hộ tịch trên tủ.
Tề Vệ thuận miệng nói ra tên hai người đó, thấy nàng cũng không định quấy rối gì nên hắn tiếp tục lo chuyện trong tay.
Hắn không tin nàng thật sự đến hỗ trợ, bất quá chỉ thuận miệng nói thôi.
Nhưng chỉ cần không gây thêm phiền cho hắn thì hắn cũng mặc kệ nàng.
Hai người lật tài liệu trong phòng hộ tịch không còn ai khác, cũng không ai nói chuyện.
Trâu Lan Thanh đọc nhanh như gió, nhìn thấy sổ ghi chép trên giá.
Nàng muốn tìm tư liệu hộ tịch của Thường Văn.
Đã xác định được phương hướng, cho dù muốn rời đi, nàng cũng muốn đào được chút manh mối trong thời khắc cuối cùng.
Nhưng về sau lại sợ bị người hữu tâm phát hiện chuyện nàng đến đây tra hộ tịch, cho nên chỉ có thể mượn Tệ Về để ngụy trang.
Lật nữa ngày, rốt cuộc tìm được tư liệu của Thường Văn, nhưng không nhìn ra được có gì khác thường.
Chẳng qua chỉ là một gia đình nghèo bình thường mà thôi.
Nàng biết Thường Văn và nghĩa phụ không chỉ có quan hệ người bị hại và người tra án, khi hai người còn sống, cũng từng có quan hệ bằng hữu tốt.
Có lẽ không liên quan đến xuất thân của ông ta, mà là liên quan đến chuyện sau khi ông ta vào kinh.
Nhưng tóm lại, lần này cũng không uổng phí.
Biết được những chuyện ông ta trải qua, Trâu Lan Thanh cuối cùng cũng biết rõ hơn về Thường Văn mà nghĩa phụ từng nhắc tới.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ theo động tác đẩy cửa của nàng vang lên âm thanh “Kẽo kẹt”, tựa hồ như đang kể lại quá khứ bao năm lưu giữ ở đây.
Giống như Trâu Lan Thanh thường được nghe lúc còn nhỏ.
Cánh cửa mở ra là khoảng sân tối đen.
Không còn ai đợi nàng.
Nhớ đến cái chết của nghĩa phụ Trâu Thuận, mũi Trâu Lan Thanh cay cay.
Chỉ huy thiêm sự trước đây của Cẩm Y Vệ – Trâu Thuận, nữa năm trước vì công vụ ngoài ý muốn mà hy sinh mình, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ phía sau.
Đi vào bếp tùy tiện làm cho bản thân một bát mì, Trâu Lan Thanh một mình ngồi trước bàn ăn, ăn từng đũa từng đũa mì.
Bát và đũa thỉnh thoảng va chạm nhau, tạo ra âm thanh leng keng giòn tan trong đêm yên tĩnh, lại càng tăng thêm cảm thấy cô đơn.
Lúc nghĩa phụ còn sống, hai người vui vẻ hòa thuận ngồi đối diện ăn cơm trò chuyện.
Trâu Thuận thường kể cho nàng nghe hôm nay ông gặp phải chuyện gì ở Vệ Sở, mà Trâu Lan Thanh lại ôm mặt hăng hái nghe, nhìn nghĩa phụ ăn ngon lành xong cơm tối mình đặc biệt làm mới yên tâm đi ngủ.
Bây giờ, ngôi nhà này cũng không phải là nhà nữa.
Mà một mình nàng sống qua ngày, rõ ràng cũng không còn hứng thú thay đổi đa dạng món ăn nữa.
Nghĩa phụ cả đời chưa thành gia lập thất, cũng không thấy ông có thân thích khác lui tới, chỉ có mình nàng được ông nuôi từ bé đến lớn, mới có thể thay ông lo lắng chuyện hậu sự.
Còn cả những oan khuất của ông chưa được giải.
Vào Cẩm Y Vệ, mới biết phủ ti trấn Nam làm việc qua loa.
Không có mệnh lệnh của Hoàng Đế, dù có người thúc giục hay không, bọn họ căn bản đều tùy tiện đóng quan tài nhận định cái chết là do báo thù.
Nhưng Trâu Lan Thanh lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Cho dù là báo thù, nàng cũng phải bắt bằng được “Kẻ thù” đó.
Đây là tâm nguyện duy nhất lúc này của nàng.
Sau khi ăn xong, Trâu Lan Thanh lại đi tới trước bài vị của nghĩa phụ, thắp cho ông một nén nhang, lúc này mới rửa mặt xong nằm lên giường.
Nhưng hiện tại, nàng đã rước họa vào thân, không thể không nghĩ biện pháp, trước tiên rời khỏi Vệ Sở trước.
Nhắm mắt lại, Trâu Lan Thanh định đi vào giấc ngủ, nhưng suy nghĩ vẫn vô thức hiện lên trong đầu.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô vị, Trâu Lan Thanh bắt buộc phải tiến thân lên cao, bởi vì chỉ có vậy, nàng mới có thể tiếp cận được các bản ghi chép vụ án trong Vệ Sở, thậm chí có quyền lực để điều tra những vụ án liên quan đến nghĩa phụ Trâu Thuận.
Nàng sẽ có thể giống như vô tình hỏi thăm người bên cạnh về việc đối nhân xử thế của nghĩa phụ ở Vệ Sở lúc trước, hoặc những vụ án trong tay ông.
Nhưng thời gian dù sao đã qua nửa năm, huống hồ người của Vệ Sở sẽ thường được phái đi nơi khác làm việc, không có nhiều người ở lại kinh thành, nàng lại không thể làm rõ tất cả, cho nên tiến độ rất chậm.
Nhưng những chuyện có thể làm được trong nửa năm này, Trâu Lan Thanh đã thỏa mãn rồi.
Nàng đã biết, vụ án cuối cùng mà nghĩa phụ điều tra trước khi chết là vụ án Thường Văn – Quang Lộc Tự Khanh trước đây bị g/i/ế/t.
Hơn nữa, sau nhiều suy nghĩ và thăm dò, Trâu Lan Thanh đã đặt sự chú ý vào vụ án này.
Nàng cảm thấy, cái chết của nghĩa phụ đại khái có liên quan đến việc ông điều tra vụ án này.
Nhưng ngay khi nàng định bắt tay vào vấn đề chính, điều tra kỹ càng vụ án chưa được phá thì chính mình lại bị người khác theo dõi.
Hiện tại nàng hoàn toàn không thể ra tay.
Nếu coi nhẹ bên phía Tiền Ninh mà điều tra vụ Thường Văn bị hại, nàng chỉ sợ thân phận của mình không bao lâu sau sẽ bị lộ.
Cách thức thẩm vấn phạm nhân của Cẩm Y Vệ thì nàng đã nhìn thấy, nhưng cũng không nghĩ sẽ khiến bản thân rơi vào.
Bởi vì, nếu nàng cũng xảy ra chuyện, vậy thì án oan của nghĩa phụ thật sự không còn người hỏi đến nữa.
Mơ màng nghĩ như vậy, Trâu Lan Thanh cuối cùng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, lại dậy thật sớm, tránh bị người xung quanh nhìn thấy một tiểu cô nương như nàng lại mặc y phục của nam tử mang đao ra vào.
Có lẽ bọn họ đều cho rằng nàng vì cái chết của nghĩa phụ mà đóng cửa không ra ngoài.
Cưỡi ngựa hướng về phía Vệ Sở, Trâu Lan Thanh lại là người đầu tiên đến.
Lúc này trời vừa sáng, Trâu Lan Thanh lấy chìa khóa trong tay ra, mở cổng lớn Vệ Sở.
Đây là vì nàng đến sớm, cố ý lấy từ chỗ Lục Tập.
Bình thường ai đến sớm nhất sẽ là người phụ trách mở cửa.
Chuyện này ngoài nàng ra, quả thật không có người thứ hai chọn.
Khoảng sân to lớn như vậy lại trống rỗng, hoàn toàn không giống những lúc có người đến người đi.
Trâu Lan Thanh lặng lẽ ẩn mình vào khố phòng chứa hồ sơ vụ án, lại xem xét vụ án Thường Văn bị hại kia……
Giờ Tỵ buổi sáng. Trâu Lan Thanh huấn luyện xong, giao cho thuộc hạ chuyện cần làm, lúc vừa giải tán đội thì nhìn thấy hai người Lục Tập và Tề Vệ từ cửa đi vào.
“Tóm lại, lát nữa đến Hộ bộ ngươi cứ điều tra kỹ lưỡng hộ tịch của hai người đó, như vậy mới có thể biết được nội tình của bọn họ……” Trâu Lan Thanh thính tai, nghe được rõ ràng câu này.
Lục Tập nói xong thì vỗ vỗ bả vai Tề Vệ, một mình rời đi, còn Tề Vệ lại bước về phía cửa của Vệ Sở, cho thấy bản thân phải đến Hộ bộ.
“Chờ đã!”
Tề Vệ đi đến cửa thì nghe phía sau có người gọi hắn.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, là kẻ thích gài hắn nhất – Trâu Lan Thanh.
Không muốn quá thân cận với nàng, Tề Vệ lùi về sau một bước, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“Nghe nói bây giờ huynh muốn đến Hộ bộ? Vừa hay, bên phía ta cũng có chuyện phải đến đó, không bằng chúng ta cùng đi?”
Trâu Lan Thanh cười cười nói với người trước mặt, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
Tề Vệ cũng biết.
Trâu Lan Thanh này, không nhìn thấy thỏ sẽ không thả diều hâu(*), không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tìm hắn.
(*Nghĩa một người không hành động mà không có động cơ nào đó.)
Tìm hắn, cũng không có chuyện tốt.
Xem bộ dạng tươi cười biến hóa liên tục của nàng là biết lại đang ngấm ngầm bẫy hắn rồi.
“Này, chúng ta đường ai nấy đi, không quấy rầy nhau được không? Lần này ta đi có công vụ, ngươi đừng cố ý quấy rối.”
Tề Vệ khoát tay, không muốn để ý đến nàng.
Thù lần trước bị xông một thân mùi hôi thối hắn còn chưa quên đâu!
“Nói thế này quá xa lạ rồi. Chúng ta đều là phụ tá đắc lực của Lục chỉ huy sứ, đáng lý phải chiếu cố lẫn nhau, như vậy mới có thể dốc sức vì bệ hạ. Huynh nói có đúng không?”
Da mặt Trâu Lan Thanh dày, nói đến là đường hoàng chính đáng, hoàn toàn không thèm để ý đến lời lẽ cự tuyệt vừa rồi của Tề Vệ.
Tề Vệ thật sự bị sự mặt dày của nàng làm cho bất lực.
Lời này nếu để người không biết nội tình nghe thấy còn tưởng rằng quan hệ của hai người thật sự rất tốt.
Hắn cũng biết người như Trâu Lan Thanh không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bản thân cho dù không định để nàng đi cùng, nhưng nếu người ta muốn đi, chân cũng là mọc trên người nàng.
Còn không bằng để người này trước mắt hắn, tránh cho lại lén lút làm ra chuyện mờ ám gì đó.
Nghĩ tới đây, Tề Vệ xoay người đi về phía trước vài bước, lại vẫy tay về phía sau: “Không phải ngươi muốn đi cùng sao? Còn đứng đó làm gì?”
Trâu Lan Thanh nghe vậy, cười cười đuổi theo bước chân của hắn.
Đợi đến Hộ bộ, Tề Vệ lại phát hiện, Trâu Lan Thanh quả thực tách ra hướng khác với hắn.
Xem ra lần này hắn hiểu lầm nàng rồi, nàng thật sự có việc.
Không nghĩ nhiều nữa, Tề Vệ cùng Hộ bộ Thượng Thư nói chuyện, sau đó đến thẳng phòng lưu hộ tịch điều tra.
Trên dưới triều đình hiện nay, ai cũng biết Cẩm Y Vệ làm việc đều là phụng thánh mệnh.
Cho dù chức quan của ngươi lớn đến đâu, nếu đắc tội bọn họ, đều sẽ không gánh nổi.
Cho nên Hộ bộ Thượng Thư cũng không dám ngăn cản.
Mà bên kia, Trâu Lan Thanh đi đến chỗ của Hộ bộ Tả Thị Lang – Mai Thông.
Hôm nay nàng đến đây, thật sự là phụng mệnh của Thiên Tử.
Năm ngoái, trong lúc diễn ra khoa cử hội thi đã xảy ra vụ án gian lận, cuối cùng điều tra ra là do Lễ Bộ Thị Lang tiền nhiệm nhận hối lộ, làm lộ đề thi gây nên.
Khoa cử hội thi năm nay cũng sắp bắt đầu, nàng phải điều tra lai lịch của Lễ Bộ Thượng Thư tân nhiệm – Trịnh Yến này.
Mà Hộ bộ Tả Thị Lang – Mai Thông là người vào triều làm quan cùng đợt với Trịnh Yến.
Nghe nói bình thường quan hệ của hai người rất tốt, tìm Mai Thông hỏi có thể sẽ ra một chút chân tướng.
Mai Thông thấy người của Cẩm Y Vệ đến, đương nhiên cũng không dám chậm trễ nên đã kể đầu đuôi ngọn ngành mà bản thân biết ra, không sót thứ gì.
Trâu Lan Thanh ở đối diện nghe xong, trong lòng dần dần sắp xếp suy nghĩ trong đầu, quay về phải hồi đáp thế nào với Thiên Tử.
Đương nhiên, trong tâm trí nàng vẫn còn một chuyện khác.
Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn quấn lấy Tề Vệ, cùng hắn đi đến Hộ bộ.
Vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, Trâu Lan Thanh mượn cơ hội đi tìm Tề Vệ, tìm tới tìm lui rồi đến phòng lưu hộ tịch này.
Tề Vệ đang ở bên này tìm kiếm, trước cửa bỗng nhiên xuất hiện một người.
Vừa nhìn, là Trâu Lan Thanh tìm đến.
“Ngươi xong rồi? Xong rồi thì ngươi về trước đi, chỗ ta còn phải đợi một chút nữa.”
Tề Vệ không muốn giao tiếp với nàng nữa, chỉ cầu nàng đừng quấy rối hắn nữa.
Chung quanh chỉ có hai người bọn họ, Trâu Lan Thanh nhìn quanh một cái, cất bước vào trong.
Tề Vệ lắc đầu, hắn biết mà.
Muốn Trâu Lan Thanh nghe lời là không thể được.
“Nơi này nhiều tư liệu như vậy, nhìn huynh tìm thật phiền toái, ta cũng giúp huynh tìm. Tên của hai người mà huynh muốn tìm là gì?”
Trâu Lan Thanh vừa nói xong, vừa tự mình loay hoay với mớ hồ sơ hộ tịch trên tủ.
Tề Vệ thuận miệng nói ra tên hai người đó, thấy nàng cũng không định quấy rối gì nên hắn tiếp tục lo chuyện trong tay.
Hắn không tin nàng thật sự đến hỗ trợ, bất quá chỉ thuận miệng nói thôi.
Nhưng chỉ cần không gây thêm phiền cho hắn thì hắn cũng mặc kệ nàng.
Hai người lật tài liệu trong phòng hộ tịch không còn ai khác, cũng không ai nói chuyện.
Trâu Lan Thanh đọc nhanh như gió, nhìn thấy sổ ghi chép trên giá.
Nàng muốn tìm tư liệu hộ tịch của Thường Văn.
Đã xác định được phương hướng, cho dù muốn rời đi, nàng cũng muốn đào được chút manh mối trong thời khắc cuối cùng.
Nhưng về sau lại sợ bị người hữu tâm phát hiện chuyện nàng đến đây tra hộ tịch, cho nên chỉ có thể mượn Tệ Về để ngụy trang.
Lật nữa ngày, rốt cuộc tìm được tư liệu của Thường Văn, nhưng không nhìn ra được có gì khác thường.
Chẳng qua chỉ là một gia đình nghèo bình thường mà thôi.
Nàng biết Thường Văn và nghĩa phụ không chỉ có quan hệ người bị hại và người tra án, khi hai người còn sống, cũng từng có quan hệ bằng hữu tốt.
Có lẽ không liên quan đến xuất thân của ông ta, mà là liên quan đến chuyện sau khi ông ta vào kinh.
Nhưng tóm lại, lần này cũng không uổng phí.
Biết được những chuyện ông ta trải qua, Trâu Lan Thanh cuối cùng cũng biết rõ hơn về Thường Văn mà nghĩa phụ từng nhắc tới.