Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua
Chương 12: Bắt tất cả lại
Tề Vệ vừa định đến chỗ Trâu Lan Thanh nói tin tức này cho nàng biết, lúc đi đến cửa Vệ Sở thì đụng phải một người.
Lại là Bộ binh Viên Ngoại Lang Giả Phong.
Cúi đầu hành lễ với Tề Vệ, Giả Phong nói ra ý đồ đến đây.
“Mấy hôm trước đến Tề đại nhân không có ở đây, cho nên hôm nay ta lại cố ý đến một chuyến. Nhâm đại nhân của bọn ta vẫn phái ta đến hỏi đại nhân về tiến độ vụ án của Thường Văn đại nhân.”
Tề Vệ ứng phó đáp vài câu, rồi từ giả Giả Phong đến nhà Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh cầm trong tay tờ giấy kia, cũng cân nhắc mở ra.
Mặc kệ cuối cùng người g/i/ế/t Thường Văn là ai, nhưng nhìn thi thể của ông ta, hẳn là do người muốn báo thù cho Cư Phượng làm.
Nhưng mà, tờ giấy hôm nay, lại phủ định hướng đi lúc trước.
Thứ nhất, tờ giấy này ám chỉ rằng thù của Cư Phượng vẫn chưa báo.
Thứ hai, kẻ trốn phía sau lén dùng cách rải giấy đưa tin tức cùng hành sự, thật sự có chút giống cái kẻ giả ma trước kia.
Thường Văn rất có thể không phải do gã g/i/ế/t, gã lại còn chạy đến nơi này cho thấy mối thù của Cư Phượng vẫn chưa giải oan.
Nói cách khác, cái chết của Thường Văn, kỳ thật không liên quan đến cái chết của Cư Phượng.
Trâu Lan Thanh nhìn về phía Tề Vệ, không ngoài ý muốn cũng từ trong mắt hắn nhìn ra, hắn đã hiểu hàm ý trên giấy.
“Phương hướng chúng ta tra án lúc trước, vẫn luôn tập trung vào cái chết của Cư Phượng, mặc nhiên dù hung thủ hai vụ án không phải cùng một người nhưng cũng sẽ có quan hệ với nhau.
Nhưng nếu tờ giấy này thật sự là do kẻ giả ma ban đầu kia truyền đến, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, gã là đang ám chỉ hai vụ án này thật không có quan hệ!”
Tề Vệ nói xong rồi nhấp ngụm trà, lại tiếp tục nói: “Nếu nói như thế, chúng ta nên xem lại, kỳ thật là quan hệ phía Thường Văn.”
Trâu Lan Thanh nghe xong gật đầu: “Nếu thật sự là như thế, vậy thì hung thủ trong vụ án Thường Văn chính là mượn vụ án của Cư Phượng để đục nước béo cò, giả vở lén lút gây án, cố ý làm lẫn lộn hướng tra án của chúng ta.”
Tề Vệ cũng đồng ý cách nói này của nàng.
Đến lúc này, hai người rốt cục lại có phương hướng.
“Chỉ là còn một điểm đáng ngờ. Người hôm nay truyền tờ giấy này cho chàng, làm sao biết được hành động của chúng ta? Nhìn qua, gã giống như vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta.”
Trâu Lan Thanh hoang mang khó hiểu.
Tề Vệ nở nụ cười.
Người gần đầy theo dõi bọn họ, kỳ thật không phải không có.
Sau khi lần nữa đặt trọng điểm trên người Thường Văn, Trâu Lan Thanh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Lúc còn sống nghĩa phụ và Thường Văn cũng là bằng hữu tốt, mấy ngày trước khi Thường Văn xảy ra chuyện không may, ông từng vô ý nhắc qua với ta trên bàn ăn. Khoảng thời gian đó Thường Văn luôn lo lắng bất an, hình như có chuyện gì đó khiến ông ta sốt ruột sắp xảy ra. Bây giờ nhìn lại, có lẽ có liên quan đến vụ án.”
“Thường Văn này, trừ bỏ giao hảo tốt với nghĩa phụ nàng, vẫn còn một người nữa, chính là đương kim Bộ binh Hữu thị Lang Nhâm Duy. Hơn nữa khoảng thời gian này gã cũng luôn phái người đến hỏi ta tiến độ của vụ án.”
Tề Vệ thẳng thắn nói.
“Ý của chàng là………..” Trâu Lan Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tề Vệ gật đầu.
Công việc của Cẩm Y Vệ chính là dò la tin tức.
Đầu đường cuối ngõ, chỉ cần là bọn họ muốn biết, không gì không làm được.
Tề Vệ vận dụng gián điệp là thuộc hạ của mình, rất nhanh đã tra được “Giai thoại phong lưu”.
Vài năm trước, Thường Văn cùng Nhâm Duy vì xấp xỉ tuổi, đều có sở thích đầu hồ(*), cho nên rất nhanh trở thành bạn tri kỷ.
(* Đầu hồ (投壶) ném thẻ vào bình rượu (trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa).)
Hai người còn thích cùng nhau trêu hoa ghẹo nguyệt về đêm, thường xuyên lui tới, chính là những hoa lâu ở ngõ Văn Hoa.
Chỉ là bốn năm trước, sở thích của hai người không biết tại sao lại xóa bỏ, đột nhiên giữ mình trong sạch, ban đêm cũng không thường xuyên ra khỏi cửa nữa.
Ngõ Văn Hoa?
Sao lại trùng hợp như vậy, lại là ngõ Văn Hoa?
Không cần Trâu Lan Thanh nghĩ nhiều, lần trước bọn họ phán đoán, nơi Cư Phượng bị hại hẳn chính là ở ngõ Văn Hoa.
Nhưng hiện tại địa điểm này lại xuất hiện trong quá trình bọn họ điều tra quan hệ của Thường Văn khi còn sống.
Vốn đã gạt hai vụ án này sang hai bên, cho rằng giữa chúng không liên quan đến nhau, nhưng hiện tại xem ra có vẻ không phải như vậy.
Sự tình bỗng nhiên trở nên khó bề phân biệt.
“Hai tên mê tửu sắc kết bạn xuất hiện tại ngõ Văn Hoa, nếu gặp một cô nương mồ côi nửa đêm đi một mình, bọn họ sẽ có phản ứng gì?”
Tề Vệ cau mày hỏi.
“Bọn họ sẽ, cư xử không đúng mực? Ý của chàng là, Thường Văn cùng Nhâm Duy hại Cư Phượng cô nương?”
Trâu Lan Thanh hiểu rõ ý hắn.
Chỉ là suy đoán này khó tránh quá mức lớn mật.
Nhưng lại có vài phần hợp lý đến khó hiểu, cùng với tình hình hiện tại đều đúng.
Lúc trước bọn họ chỉ có thể xác định Cư Phượng bị hại ở ngõ Văn Hoa, nhưng nơi đó lớn như vậy, có nhiều cửa hàng như thế, chuyện cũng đã xảy ra Bốn năm rồi, họ lần lượt kiểm tra từng nhà, khó khăn không nói, lại còn làm rúng động, dễ khiến kẻ địch sinh nghi.
Nhưng hiện tại, không thể không quay lại ngõ Văn Hoa này lần nữa.
Hơn nữa, nếu dựa theo phương hướng này, địa điểm Cư Phượng bị hại cũng thu hẹp đi rất nhiều.
Hai tên phong lưu không tốt muốn hành hung một cô nương mồ côi, khẳng định sẽ chọn một nơi hẻo lánh.
Hai người đi tới đi lui trên con ngõ này, thật sự tìm được một nơi phù hợp.
Mới tiến vào đầu ngõ, còn chưa đến vị trí có người sinh sống, có một ngôi miếu đổ nát.
Chỉ là chuyện này đã xảy ra nhiều năm, cho dù có để lại manh mối nào, e rằng chúng đã bị tiêu diệt từ lâu.
Nhưng mà, tra thì vẫn phải tra.
Hai người đi vào ngôi miếu đổ nát, lập tức thấy một tên ăn xin ngồi ở một góc.
“Làm phiền, ngươi luôn ở chỗ này sao?”
Trâu Lan Thanh đi đến hỏi.
Nếu là như thế, bọn họ có thể sẽ tìm được nhân chứng.
Người ăn xin kia ngẩng đầu, thấy nữ tử vừa hỏi gã ăn mặc rực rỡ, bên cạnh nàng còn có một nam tử, hẳn là người làm quan.
Người ăn xin không dám chậm trễ, thành thật gật đầu đáp: “Hồi bẩm quan gia thái thái(*), ta đã ở đây bảy tám năm rồi.”
(*Cách gọi vợ của người làm quan.)
Trâu Lan Thanh bị cách gọi này làm cho xấu hổ, Tề Vệ che miệng cười nhạo.
Không có thời gian giải thích với gã, Trâu Lan Thanh vội vàng hỏi về vụ án.
“Khoảng tháng Ba của Bốn năm trước, ngươi có ấn tượng nơi này từng xảy ra chuyện kỳ quái gì không? Đặc biệt là ban đêm.”
“Nhớ lại xem trong miếu có chỗ nào không đúng không, chẳng hạn dấu vết đánh nhau, vết máu, hoặc những thứ tương tự đều có thể.”
Trâu Lan Thanh rất vội vàng, tra xét nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng tìm được bước đột phá bất ngờ.
Sự tình đã qua Bốn năm, người ăn xin kia làm sao còn có thể nhớ rõ, vừa định mở miệng nói mình không biết, nghe xong câu tiếp theo của Trâu Lan Thanh, gã thật sự có chút ấn tượng.
“Có! Bốn năm trước có một buổi tối, ta ở trên đường về muộn một chút, sau khi đến thì phát hiện gần bàn án kia loạn thất bát tao, vị trí đều thay đổi. Sau đó, ta còn tìm được một ngọc bội ở dưới bàn án kia.”
“Chính là cái này, các người xem.”
Người ăn xin vừa nói, vừa lấy từ trong y phục ra một khối bạch ngọc trong suốt, gã vẫn luôn giữ trong người chứ không mang đi cầm, vốn định giữ lại dùng khi khẩn cấp, ngày nào đó gặp chuyện thảm khốc gì đó còn có vật để đảm bảo.
Ngọc này thoạt nhìn rất đáng giá.
Người ăn xin không nhận ra, nhưng hai người Tề Vệ đều biết.
Trên ngọc bội có khắc rõ ràng, là một chữ “Nhâm”.
Hai người trong lòng vui vẻ, coi như để cho bọn họ tìm được chứng cớ.
Thời gian kế tiếp, Tề Vệ vẫn đang điều tra vụ án này, chỉ chờ người tới cửa hỏi.
Đúng như hắn dự liệu, không quá vài ngày sau, Giả Phong lại đến cửa.
Lần này, Tề Vệ không qua loa có lệ nữa, ngược lại thật sự nói chuyện với y, vụ án này đã có tiến triển lớn, đã có thể tấu lên Thánh Thượng thỉnh kết án.
Giả Phong nghe xong mừng rỡ, sau đó quay về Binh bộ báo cho Nhâm Duy.
Buổi tối hôm đó, lúc Tề Vệ trực ban chạy về nhà mình, một bóng đen lặng lẽ đi theo phía sau hắn.
Đi đến một chỗ hẻo lánh, Tề Vệ cố ý thả chậm bước chân.
Người phía sau sớm mất kiên nhẫn, mạnh mẽ lao đến tấn công Tề Vệ, muốn thừa dịp này lấy mạng hắn.
Nhưng không ngờ không đợi hắn đụng tới Tề Vệ, phía sau đã có người vỗ vai hắn.
“Huynh đài, đi theo một đường có mệt không?”
Quay đầu nhìn, là một nữ tử xinh đẹp.
Mí mắt Nhâm Duy giật một cái.
Người gã phái đi không biết có đắc thủ hay không, mặc kệ về sau còn có người nào điều tra vụ án của Thường Văn, gã đều sẽ giải quyết Tề Vệ này trước.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên gã xử lý kẻ ngáng đường gã.
Giả Phong đang ở cùng gã bàn luận công vụ trong thư phòng thấy bộ dạng lơ đãng của gã, kỳ quái hỏi: “Đại nhân, hôm nay ngài làm sao vậy, có phải thân thể không khỏe không?”
Nhâm Duy hiện tại không có tâm tư ứng phó Giả Phong, bèn nói theo: “Có chút không thoải mái, hôm nay đến đây thôi, trời cũng không còn sớm, ngươi về nhà nghỉ ngơi trước, còn lại ngày mai hãy nói.”
“Vâng!”
Giả Phong đáp một tiếng, lui về sau đi về ra cửa.
Thời điểm y sắp mở cửa ra, cửa thư phòng lập tức bị người khác đẩy ra.
Tránh sang một bên, y nhìn thấy Tề Vệ mang theo một đội Cẩm Y Vệ xông vào.
Giả Phong không đi nữa.
Y muốn ở lại xem hôm nay lại xảy ra trò gì.
“Làm gì vậy!”
Nhâm Duy kiêu ngạo, duy trì vẻ ngoài trấn định nghiêm túc đặt câu hỏi với Tề Vệ.
Xem ra người gã phái đi không đắc thủ.
Nhưng vẫn không thể nhận tội.
“Nhâm đại nhân, hiện tại ta nghi ngờ ngài có liên quan đến vụ án Thường Văn bị hại, đi theo bọn ta một chuyến!”
Tề Vệ hoàn toàn không còn bộ dạng cợt nhả như ở trước mặt Trâu Lan Thanh, vung tay lên, người sau lưng hắn tiến lên, đi về phía Nhâm Duy.
“Không! Các người không thể!”
Nhâm Duy nóng nảy, nhưng một mình gã không thể chống lại đám người Tề Vệ mang từ Vệ Sở đến, bởi vậy đã bị đưa về Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ bắt người, chưa bao giờ quản người đó có thân phận gì.
Giả Phong một bên hôm nay nhìn thấy cảnh tượng y chưa từng tưởng tượng ra, đang định rời đi, lại bị Tề Vệ phía sau gọi lại.
“Giả đại nhân. Hôm nay ngài đã ở đây, ta cũng đỡ phải đi tìm ngài. Hôm nay, mời ngài đi cùng ta một chuyến.”
Tề Vệ không nói nhiều, cũng để người áp giữ Giả Phong, cùng đi đến phủ ti Bắc Trấn.
Hắn không có thời gian khua môi múa mép với đám người này, vào phủ ti Bắc Trấn, không cần hắn ra tay, đoán chừng hai kẻ này cũng có thể bị dọa đến chết khiếp.
Như vậy, chuyện phía sau cũng đơn giản hơn nhiều.
Lại là Bộ binh Viên Ngoại Lang Giả Phong.
Cúi đầu hành lễ với Tề Vệ, Giả Phong nói ra ý đồ đến đây.
“Mấy hôm trước đến Tề đại nhân không có ở đây, cho nên hôm nay ta lại cố ý đến một chuyến. Nhâm đại nhân của bọn ta vẫn phái ta đến hỏi đại nhân về tiến độ vụ án của Thường Văn đại nhân.”
Tề Vệ ứng phó đáp vài câu, rồi từ giả Giả Phong đến nhà Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh cầm trong tay tờ giấy kia, cũng cân nhắc mở ra.
Mặc kệ cuối cùng người g/i/ế/t Thường Văn là ai, nhưng nhìn thi thể của ông ta, hẳn là do người muốn báo thù cho Cư Phượng làm.
Nhưng mà, tờ giấy hôm nay, lại phủ định hướng đi lúc trước.
Thứ nhất, tờ giấy này ám chỉ rằng thù của Cư Phượng vẫn chưa báo.
Thứ hai, kẻ trốn phía sau lén dùng cách rải giấy đưa tin tức cùng hành sự, thật sự có chút giống cái kẻ giả ma trước kia.
Thường Văn rất có thể không phải do gã g/i/ế/t, gã lại còn chạy đến nơi này cho thấy mối thù của Cư Phượng vẫn chưa giải oan.
Nói cách khác, cái chết của Thường Văn, kỳ thật không liên quan đến cái chết của Cư Phượng.
Trâu Lan Thanh nhìn về phía Tề Vệ, không ngoài ý muốn cũng từ trong mắt hắn nhìn ra, hắn đã hiểu hàm ý trên giấy.
“Phương hướng chúng ta tra án lúc trước, vẫn luôn tập trung vào cái chết của Cư Phượng, mặc nhiên dù hung thủ hai vụ án không phải cùng một người nhưng cũng sẽ có quan hệ với nhau.
Nhưng nếu tờ giấy này thật sự là do kẻ giả ma ban đầu kia truyền đến, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, gã là đang ám chỉ hai vụ án này thật không có quan hệ!”
Tề Vệ nói xong rồi nhấp ngụm trà, lại tiếp tục nói: “Nếu nói như thế, chúng ta nên xem lại, kỳ thật là quan hệ phía Thường Văn.”
Trâu Lan Thanh nghe xong gật đầu: “Nếu thật sự là như thế, vậy thì hung thủ trong vụ án Thường Văn chính là mượn vụ án của Cư Phượng để đục nước béo cò, giả vở lén lút gây án, cố ý làm lẫn lộn hướng tra án của chúng ta.”
Tề Vệ cũng đồng ý cách nói này của nàng.
Đến lúc này, hai người rốt cục lại có phương hướng.
“Chỉ là còn một điểm đáng ngờ. Người hôm nay truyền tờ giấy này cho chàng, làm sao biết được hành động của chúng ta? Nhìn qua, gã giống như vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta.”
Trâu Lan Thanh hoang mang khó hiểu.
Tề Vệ nở nụ cười.
Người gần đầy theo dõi bọn họ, kỳ thật không phải không có.
Sau khi lần nữa đặt trọng điểm trên người Thường Văn, Trâu Lan Thanh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Lúc còn sống nghĩa phụ và Thường Văn cũng là bằng hữu tốt, mấy ngày trước khi Thường Văn xảy ra chuyện không may, ông từng vô ý nhắc qua với ta trên bàn ăn. Khoảng thời gian đó Thường Văn luôn lo lắng bất an, hình như có chuyện gì đó khiến ông ta sốt ruột sắp xảy ra. Bây giờ nhìn lại, có lẽ có liên quan đến vụ án.”
“Thường Văn này, trừ bỏ giao hảo tốt với nghĩa phụ nàng, vẫn còn một người nữa, chính là đương kim Bộ binh Hữu thị Lang Nhâm Duy. Hơn nữa khoảng thời gian này gã cũng luôn phái người đến hỏi ta tiến độ của vụ án.”
Tề Vệ thẳng thắn nói.
“Ý của chàng là………..” Trâu Lan Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tề Vệ gật đầu.
Công việc của Cẩm Y Vệ chính là dò la tin tức.
Đầu đường cuối ngõ, chỉ cần là bọn họ muốn biết, không gì không làm được.
Tề Vệ vận dụng gián điệp là thuộc hạ của mình, rất nhanh đã tra được “Giai thoại phong lưu”.
Vài năm trước, Thường Văn cùng Nhâm Duy vì xấp xỉ tuổi, đều có sở thích đầu hồ(*), cho nên rất nhanh trở thành bạn tri kỷ.
(* Đầu hồ (投壶) ném thẻ vào bình rượu (trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa).)
Hai người còn thích cùng nhau trêu hoa ghẹo nguyệt về đêm, thường xuyên lui tới, chính là những hoa lâu ở ngõ Văn Hoa.
Chỉ là bốn năm trước, sở thích của hai người không biết tại sao lại xóa bỏ, đột nhiên giữ mình trong sạch, ban đêm cũng không thường xuyên ra khỏi cửa nữa.
Ngõ Văn Hoa?
Sao lại trùng hợp như vậy, lại là ngõ Văn Hoa?
Không cần Trâu Lan Thanh nghĩ nhiều, lần trước bọn họ phán đoán, nơi Cư Phượng bị hại hẳn chính là ở ngõ Văn Hoa.
Nhưng hiện tại địa điểm này lại xuất hiện trong quá trình bọn họ điều tra quan hệ của Thường Văn khi còn sống.
Vốn đã gạt hai vụ án này sang hai bên, cho rằng giữa chúng không liên quan đến nhau, nhưng hiện tại xem ra có vẻ không phải như vậy.
Sự tình bỗng nhiên trở nên khó bề phân biệt.
“Hai tên mê tửu sắc kết bạn xuất hiện tại ngõ Văn Hoa, nếu gặp một cô nương mồ côi nửa đêm đi một mình, bọn họ sẽ có phản ứng gì?”
Tề Vệ cau mày hỏi.
“Bọn họ sẽ, cư xử không đúng mực? Ý của chàng là, Thường Văn cùng Nhâm Duy hại Cư Phượng cô nương?”
Trâu Lan Thanh hiểu rõ ý hắn.
Chỉ là suy đoán này khó tránh quá mức lớn mật.
Nhưng lại có vài phần hợp lý đến khó hiểu, cùng với tình hình hiện tại đều đúng.
Lúc trước bọn họ chỉ có thể xác định Cư Phượng bị hại ở ngõ Văn Hoa, nhưng nơi đó lớn như vậy, có nhiều cửa hàng như thế, chuyện cũng đã xảy ra Bốn năm rồi, họ lần lượt kiểm tra từng nhà, khó khăn không nói, lại còn làm rúng động, dễ khiến kẻ địch sinh nghi.
Nhưng hiện tại, không thể không quay lại ngõ Văn Hoa này lần nữa.
Hơn nữa, nếu dựa theo phương hướng này, địa điểm Cư Phượng bị hại cũng thu hẹp đi rất nhiều.
Hai tên phong lưu không tốt muốn hành hung một cô nương mồ côi, khẳng định sẽ chọn một nơi hẻo lánh.
Hai người đi tới đi lui trên con ngõ này, thật sự tìm được một nơi phù hợp.
Mới tiến vào đầu ngõ, còn chưa đến vị trí có người sinh sống, có một ngôi miếu đổ nát.
Chỉ là chuyện này đã xảy ra nhiều năm, cho dù có để lại manh mối nào, e rằng chúng đã bị tiêu diệt từ lâu.
Nhưng mà, tra thì vẫn phải tra.
Hai người đi vào ngôi miếu đổ nát, lập tức thấy một tên ăn xin ngồi ở một góc.
“Làm phiền, ngươi luôn ở chỗ này sao?”
Trâu Lan Thanh đi đến hỏi.
Nếu là như thế, bọn họ có thể sẽ tìm được nhân chứng.
Người ăn xin kia ngẩng đầu, thấy nữ tử vừa hỏi gã ăn mặc rực rỡ, bên cạnh nàng còn có một nam tử, hẳn là người làm quan.
Người ăn xin không dám chậm trễ, thành thật gật đầu đáp: “Hồi bẩm quan gia thái thái(*), ta đã ở đây bảy tám năm rồi.”
(*Cách gọi vợ của người làm quan.)
Trâu Lan Thanh bị cách gọi này làm cho xấu hổ, Tề Vệ che miệng cười nhạo.
Không có thời gian giải thích với gã, Trâu Lan Thanh vội vàng hỏi về vụ án.
“Khoảng tháng Ba của Bốn năm trước, ngươi có ấn tượng nơi này từng xảy ra chuyện kỳ quái gì không? Đặc biệt là ban đêm.”
“Nhớ lại xem trong miếu có chỗ nào không đúng không, chẳng hạn dấu vết đánh nhau, vết máu, hoặc những thứ tương tự đều có thể.”
Trâu Lan Thanh rất vội vàng, tra xét nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng tìm được bước đột phá bất ngờ.
Sự tình đã qua Bốn năm, người ăn xin kia làm sao còn có thể nhớ rõ, vừa định mở miệng nói mình không biết, nghe xong câu tiếp theo của Trâu Lan Thanh, gã thật sự có chút ấn tượng.
“Có! Bốn năm trước có một buổi tối, ta ở trên đường về muộn một chút, sau khi đến thì phát hiện gần bàn án kia loạn thất bát tao, vị trí đều thay đổi. Sau đó, ta còn tìm được một ngọc bội ở dưới bàn án kia.”
“Chính là cái này, các người xem.”
Người ăn xin vừa nói, vừa lấy từ trong y phục ra một khối bạch ngọc trong suốt, gã vẫn luôn giữ trong người chứ không mang đi cầm, vốn định giữ lại dùng khi khẩn cấp, ngày nào đó gặp chuyện thảm khốc gì đó còn có vật để đảm bảo.
Ngọc này thoạt nhìn rất đáng giá.
Người ăn xin không nhận ra, nhưng hai người Tề Vệ đều biết.
Trên ngọc bội có khắc rõ ràng, là một chữ “Nhâm”.
Hai người trong lòng vui vẻ, coi như để cho bọn họ tìm được chứng cớ.
Thời gian kế tiếp, Tề Vệ vẫn đang điều tra vụ án này, chỉ chờ người tới cửa hỏi.
Đúng như hắn dự liệu, không quá vài ngày sau, Giả Phong lại đến cửa.
Lần này, Tề Vệ không qua loa có lệ nữa, ngược lại thật sự nói chuyện với y, vụ án này đã có tiến triển lớn, đã có thể tấu lên Thánh Thượng thỉnh kết án.
Giả Phong nghe xong mừng rỡ, sau đó quay về Binh bộ báo cho Nhâm Duy.
Buổi tối hôm đó, lúc Tề Vệ trực ban chạy về nhà mình, một bóng đen lặng lẽ đi theo phía sau hắn.
Đi đến một chỗ hẻo lánh, Tề Vệ cố ý thả chậm bước chân.
Người phía sau sớm mất kiên nhẫn, mạnh mẽ lao đến tấn công Tề Vệ, muốn thừa dịp này lấy mạng hắn.
Nhưng không ngờ không đợi hắn đụng tới Tề Vệ, phía sau đã có người vỗ vai hắn.
“Huynh đài, đi theo một đường có mệt không?”
Quay đầu nhìn, là một nữ tử xinh đẹp.
Mí mắt Nhâm Duy giật một cái.
Người gã phái đi không biết có đắc thủ hay không, mặc kệ về sau còn có người nào điều tra vụ án của Thường Văn, gã đều sẽ giải quyết Tề Vệ này trước.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên gã xử lý kẻ ngáng đường gã.
Giả Phong đang ở cùng gã bàn luận công vụ trong thư phòng thấy bộ dạng lơ đãng của gã, kỳ quái hỏi: “Đại nhân, hôm nay ngài làm sao vậy, có phải thân thể không khỏe không?”
Nhâm Duy hiện tại không có tâm tư ứng phó Giả Phong, bèn nói theo: “Có chút không thoải mái, hôm nay đến đây thôi, trời cũng không còn sớm, ngươi về nhà nghỉ ngơi trước, còn lại ngày mai hãy nói.”
“Vâng!”
Giả Phong đáp một tiếng, lui về sau đi về ra cửa.
Thời điểm y sắp mở cửa ra, cửa thư phòng lập tức bị người khác đẩy ra.
Tránh sang một bên, y nhìn thấy Tề Vệ mang theo một đội Cẩm Y Vệ xông vào.
Giả Phong không đi nữa.
Y muốn ở lại xem hôm nay lại xảy ra trò gì.
“Làm gì vậy!”
Nhâm Duy kiêu ngạo, duy trì vẻ ngoài trấn định nghiêm túc đặt câu hỏi với Tề Vệ.
Xem ra người gã phái đi không đắc thủ.
Nhưng vẫn không thể nhận tội.
“Nhâm đại nhân, hiện tại ta nghi ngờ ngài có liên quan đến vụ án Thường Văn bị hại, đi theo bọn ta một chuyến!”
Tề Vệ hoàn toàn không còn bộ dạng cợt nhả như ở trước mặt Trâu Lan Thanh, vung tay lên, người sau lưng hắn tiến lên, đi về phía Nhâm Duy.
“Không! Các người không thể!”
Nhâm Duy nóng nảy, nhưng một mình gã không thể chống lại đám người Tề Vệ mang từ Vệ Sở đến, bởi vậy đã bị đưa về Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ bắt người, chưa bao giờ quản người đó có thân phận gì.
Giả Phong một bên hôm nay nhìn thấy cảnh tượng y chưa từng tưởng tượng ra, đang định rời đi, lại bị Tề Vệ phía sau gọi lại.
“Giả đại nhân. Hôm nay ngài đã ở đây, ta cũng đỡ phải đi tìm ngài. Hôm nay, mời ngài đi cùng ta một chuyến.”
Tề Vệ không nói nhiều, cũng để người áp giữ Giả Phong, cùng đi đến phủ ti Bắc Trấn.
Hắn không có thời gian khua môi múa mép với đám người này, vào phủ ti Bắc Trấn, không cần hắn ra tay, đoán chừng hai kẻ này cũng có thể bị dọa đến chết khiếp.
Như vậy, chuyện phía sau cũng đơn giản hơn nhiều.