Cẩm Y Hành - Dã Anh Tây Qua
Chương 11: Giải oan cho nàng ấy
Sau khi Lý trưởng nghe Trâu Lan Thanh nói xong, ngay lập tức đáp: “Quả thật đúng như lời cô nương nói.
Cư Phượng này, bình thường thoạt nhìn rất ổn, nhưng cứ hễ đến mùa xuân là bị bệnh hen suyễn.”
Trâu Lan Thanh thầm nghĩ quả đúng vậy.
Sau khi xem qua nhà Cư Phượng, hai người lại theo Lý trưởng đi sang nhà Trình Phong bên cạnh.
Nhà Trình Phong so với nhà Cư Phượng khá hơn một chút, nhưng trong viện vẫn rất đổ nát.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý trưởng, bọn họ gặp được một đôi phu thê trung niên, là phụ mẫu của Trình Phong.
“Hai vị làm thế nào để xác nhận năm đó Trình Phong bị thổ phỉ g/i/ế/t?”
Tề Vệ cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi về vụ án.
Khi nhắc đến chuyện cũ, trên mặt phụ thân của Trình Phong lộ ra sự bi thương, sau đó nhớ lại nói: “Tháng Tư năm ấy Trình Phong đến nhà thúc thúc nó thăm người thân, nói qua một tháng sẽ trở về.
Nhưng đến cuối tháng Năm vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Ta với mẫu thân của nó nghĩ cứ chờ đợi như vậy không được, lập tức gửi thư đến nhà thúc thúc nó gọi người về.
Kết quả bọn họ nói, người đã sớm về rồi.”
“Ta cùng ca ca nó thuận theo đường mà đi tìm, trong lòng tự hỏi có phải bị trì hoãn trên đường không.
Nhưng nữa đường mới biết, huyện Thanh Đồng bên cạnh có một đám thổ phỉ, phàm là người qua đường đều bị cướp.
Sau đó, chúng ta còn phát hiện tay nải của Trình Phong ở bên đường……” Nói tới đây, nam nhân trung niên quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt.
“Chúng ta đã báo lên quan phủ, nhưng quan phủ cũng chỉ làm qua loa.
Cứ như vậy, ngay cả thi thể của nó cũng chưa tìm thấy.
Các ngươi nói thử xem người nhiều năm như vậy chưa trở về, không phải đã xảy ra chuyện thì còn có thể là thế nào?”
“Trình Phong xảy ra chuyện là trước khi Cư Phượng bên cạnh mất tích sao?” Tề Vệ tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, năm Cư Phượng mất tích cách lúc Trình Phong gặp chuyện gần một năm. Hai đứa nhỏ này cũng đúng là không có duyên phận.”
Mẫu thân của Trình Phong hồi tưởng lại một chút rồi thở dài nói.
“Trình Phong này tính tình thế nào?”
Lúc này Trâu Lan Thanh bỗng hỏi một câu.
“Hắn sao?
Tính tình ôn hòa, nhát gan, xưa nay không tranh không giành, cũng không nói nhiều, là đứa nhỏ như vậy.”
Lý trưởng thở dài, thay phụ mẫu Trình Phong nói.
Phụ mẫu Trình Phong ở bên cạnh nghe xong cũng gật gật đầu.
“Cư Phượng kia còn sống, ngoài việc quan hệ tốt với gia môn các ngươi, có còn bạn hữu thân quyến nào khác không?”
Lúc này Tề Vệ nghĩ tới, cũng hỏi Lý trưởng.
“Nàng ấy không có.
Tính tình của Cư Phượng hướng nội, trung thực hơn Trình Phong, cũng không giống như các cô nương cùng tuổi thích ra ngoài chơi, cho nên bình thường cũng không thấy nàng ấy tới lui với ai.”
Mẫu thân Trình Phong cẩn thận nhớ lại, trả lời.
Trâu Lan Thanh nhíu mày, sự tình đến đây, dường như trở nên có hơi khó hiểu.
Nếu tính tình của Trình Phong thật sự như vậy, hơn nữa còn mất tích, vậy là ai đang kêu oan cho Cư Phượng, liệu còn có quan hệ gì khác ở đây?
Hai người trầm tư suy nghĩ.
Chỉ là Tề Vệ còn một chuyện không rõ.
“Làm sao nàng biết thân thể Cư Phượng kia không tốt?”
“Vừa rồi ta vào phòng của nàng ấy, liền cảm thấy ngột ngạt, cửa sổ đều dán chặt, không để lại một khe hở nào.”
Nàng ấy mất tích đúng vào mùa xuân. Có thể khiến nàng ấy phòng ngừa nghiêm ngặt như vậy, ta đoán nàng ấy là sợ mùa xuân sẽ có phấn hoa mùa xuân từ cửa sổ bay vào, khiến cho nàng ấy khó chịu.
Cho nên ta lớn mật đoán, nàng ấy có chút bệnh.
Không nghĩ đến thật sự để ta đoán đúng.”
Trâu Lan Thanh giải thích.
“Hơn nữa ta đoán, ngày đó nàng ấy chạy đến ngõ Hoa Văn gặp chuyện không may, hẳn là lại bị hen suyễn, hoặc thuốc chữa bệnh hen suyễn không đủ, cho nên mới vội vàng ra ngoài.”
Trâu Lan Thanh tiếp tục nói.
Tề Vệ nghe xong gật đầu, hiểu được suy nghĩ của nàng.
“Vừa rồi nàng nói không đoán được còn ai sẽ thay Cư Phượng rửa oan báo thù, nhưng ta lại nghĩ đến một chuyện khác.
Kỳ thật nàng có phát hiện hay không, ban đầu cái người đứng phía sau kia, ở ngõ nhỏ lớn khắp kinh thành để lại giấy Tuyên Thành, nhưng sau đó gã lại g/i/ế/t người, còn cố ý để phơi bày trước công chúng.”
“Nếu ngay từ đầu chủ ý của người này là báo thù, vậy vì sao không g/i/ế/t Thường Văn ngay từ đầu, còn tiêu phí thời gian nữa tháng giả thần giả quỷ?”
Tề Vệ nói ra suy đoán của mình.
“Giả ma, rải giấy, còn trực tiếp g/i/ế/t người, trong chuyện này biểu hiện ra khác biệt tính cách không phải là nhỏ.”
Dưới sự nhắc nhở của hắn, suy nghĩ trong đầu Trâu Lan Thanh thay đổi, sau đó nàng quay đầu nhìn Tề Vệ.
“Ý của chàng là người này có lá gan rất nhỏ, biết được chân tướng Cư Phượng bị hại, vì vậy muốn giải oan cho nàng ấy nên nghĩ ra biện pháp giả ma.”
“Sau đó, lại là một người có lá gan rất lớn, trực tiếp g/i/ế/t Thường Văn, còn ngụy trang thành người trước đó làm?”
Tề Vệ nghe xong khoanh hai tay, gật gật đầu.
“Nhưng tất cả đều là do ta suy đoán, cũng không có chứng cứ thực tế. Chỉ là vừa rồi nghe người thôn Đào Hoa nói Trình Phong này lá gan không lớn, mới đột nhiên nghĩ đến. Về phần người lá gan lớn này là ai, vậy thì không biết được.”
Vừa rồi suy nghĩ của Trâu Lan Thanh được hắn dẫn dắt đột nhiên có phương hướng.
“Vậy trọng điểm điều tra vẫn là tập trung vào Trình Phong kia. Nếu đúng nhưng lời chàng nói, cái người giả ma trước kia rất có thể là Trình Phong!”
Tề Vệ cũng cảm thấy như thế.
Chỉ có bắt được Trình Phong này mới có thể bắt được kẻ gan lớn dám g/i/ế/t người.
Người này mới là người thật sự có khả năng sát hại nghĩa phụ của Trâu Lan Thanh.
Hôm nay trời cũng đã tối muộn, hai người tra án xong rồi ở trong kinh thành tách ra, một trở về nhà, một quay về Cẩm Y Vệ.
Ngày hôm sau, Trâu Lan Thanh lại dậy sớm, muốn tiếp tục tìm chân tướng.
Hôm qua nàng về nhà lại suy nghĩ thật lâu, còn định một mình đi đến chỗ có thổ phỉ lúc trước xem thử một chút, xem có thể tìm được chút manh mối về Trình Phong hay không.
Nhưng nơi đó cách kinh thành có hơi xa một chút, như vậy Tề Vệ sẽ không thích hợp đuổi theo.
Bằng không sẽ chậm trễ công việc của hắn trong kinh thành.
Chỉ là trước lúc xuất phát, nàng vẫn định nói với Tề Vệ một tiếng, cho nên vẫn ở trong nhà chờ Tề Vệ đến.
Trước khi hai người tách ra vào hôm qua đã ước định trước, chiều hôm nay Tề Vệ sẽ đến tìm nàng.
Lại nói Tề Vệ bên kia.
Sáng hôm nay đến Vệ Sở, quả thật không ít chuyện phải làm, chờ hắn bận rộn xong quay về Vệ Sở đã có người ở trước nha môn chờ hắn.
Đó là Bộ binh Viên Ngoại Lang Giả Phong.
Tề Vệ không rõ ý đồ y đến đây, chào hỏi một tiếng xong, chợt thấy đối phương vừa chắp tay vừa chậm rãi mở miệng:
“Hữu thị Lang đại nhân với Thường đại nhân có quen biết. Nghe nói vụ án của y chuyển giao cho Cẩm Y Vệ bên này, nên ngài ấy cố ý ủy thác ta tới hỏi thăm tiến độ.”
Chuyện này Tề Vệ có biết.
Thường Văn cùng Bộ binh Hữu thị Lang Nhâm Duy tính tình hợp nhau, quan hệ rất tốt.
Trong hồ sơ vụ án ngày hôm qua, trong trang về mối quan hệ khi còn sống của Thường Văn, cũng có bản ghi chép về việc này.
Chỉ là tin tức này cũng không tránh khỏi quá nhanh.
Không muốn bản thân đã để lộ ra quá nhiều tin tức, Tề Vệ chỉ nói bước đầu đã tập trung vào người có hiềm nghi, kế tiếp chỉ cần tra ra hành tung của người nọ là được.
Giả Phong nhận được tin tức liền quay về Bộ binh báo lại với Nhâm Duy.
Trở về Vệ Sở gặp Lục Tập xong, Tề Vệ lập tức mượn cớ chạy ra ngoài.
Trâu Lan Thanh đợi nữa ngày, cuối cùng cũng đợi được buổi chiều Tề Vệ đến.
Nói dự định của mình với hắn, Tề Vệ cũng hiểu được chuyến này là nhất định phải đi.
“Một mình nàng đơn thân độc mã đến đó thật sự không an toàn, ta xin nghỉ phép đi cùng nàng.”
Nghĩ tới lần trước nàng gặp nguy hiểm nơi hoang dã, Tề Vệ vẫn cảm thấy phải bảo vệ một chút.
Trâu Lan Thanh có chút cảm động.
Tề Vệ trước tuy rằng đối với nàng luôn là bộ dạng thiếu đòn, nhưng hiện tại cũng thật lòng quan tâm.
Trong chuyện này, có hắn bồi bên cạnh, nàng rốt cuộc cũng không còn cảm giác một mình đi trên vách núi.
Hai người bàn xong, ngày mốt sẽ bắt đầu xuất phát, chuyện này cứ như vậy định xong.
Ngày Ba tháng Sáu, hai người rốt cuộc cũng đến con đường ngoại ô huyện Thanh Đồng mà phụ mẫu Trình Phong nói.
Nơi này núi non hiểm trở, quả thật là địa giới tốt để mai phục, đặc biệt thích hợp để trộm cướp.
Hai người đi đến thôn lân cận, hỏi thăm về chuyện người qua đường gặp nạn vào Năm năm trước.
Một đại nương mặt đầy nếp nhăn, dãi dầu sương gió, nghe bọn họ hỏi xong liền nói: “Có ấn tượng, có ấn tượng. Yo, lúc ấy đám thổ phỉ kia thật hung hăng, chỉ cần là người qua đường, đi một mình, bọn họ đều không tha. Người trong thôn bọn ta sợ đến mức ra ngoài đều kết thành nhóm mà đi.”
“Vậy những người bị bọn họ cướp, cuối cùng đều thế nào?”
Hai người đồng loạt hỏi.
Đây mới là vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất, tung tích của Trình Phong kia.
“Ta cũng chưa từng gặp được người bị cướp quay trở về. Bọn họ cướp người, khẳng định không để cho người biết được diện mạo của bọn họ còn sống.”
Lão đại nương lại đáp.
“Vậy bà có biết ổ cướp của bọn chúng đại khái ở đâu không? Cho chúng ta phương hướng là được.”
Không có gì mà Trâu Lan Thanh không dám làm.
Chuyện tới lúc này, bọn họ định sẽ đến ổ cướp điều tra một phen.
“Các người đến chậm rồi. Ba năm trước, triều đình phái binh tiêu diệt, nhóm người đó kẻ chết kẻ bỏ chạy, hiện tại ổ cướp cũng sớm trống không. Tuy nhiên các người muốn biết, ta sẽ nói với các người. Ngay phía Tây đằng sau ngọn núi kia.”
Lão đại nương vươn tay chỉ về một hướng.
Trâu Lan Thanh và Tề Vệ liếc nhìn nhau.
Manh mối tới đây thế nhưng lại bị chặt đứt.
Đi đến chỗ thôn dân nói, quả thật là đã hoang phế từ lâu, ngay cả bóng người cũng không có, chứ đừng nói đến việc tìm thấy bất kỳ manh mối nào về Trình Phong.
Chuyến này, vẫn đi vô ích.
Sau khi thất vọng trở về, trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không nghĩ ra bất kỳ manh mối nào mới nữa.
Hôm nay, lúc Tề Vệ đang ở trong Vệ Sở tiếp tục xem hồ sơ liên quan đến vụ án ma quái kia, có thứ gì đó đột nhiên lướt qua tai hắn.
Là một chiếc phi tiêu sắt có dây tua màu đỏ!
Bên trên còn đính thêm một tờ giấy.
Người nào to gan dám làm càn ở Vệ Sở như vậy?
Tề Vệ cầm tờ giấy trong tay, đi ra ngoài xem xét thấy không có ai khác mới cúi đầu mở tờ giấy ra xem.
Chỉ thấy bên trên viết năm chữ.
“Thay nàng ấy giải oan!”
Nàng ấy?
Là chỉ Cư Phượng sao?
Nhưng mà không phải Thường Văn đã chết rồi sao?
Vì sao gã còn phải thay nàng ấy giải oan?
Còn nữa, người dùng phi tiêu cùng tờ giấy này đến lại là ai?
Tề Vệ suy nghĩ, chuyện này bắt đầu trở nên phức tạp rồi.
Cư Phượng này, bình thường thoạt nhìn rất ổn, nhưng cứ hễ đến mùa xuân là bị bệnh hen suyễn.”
Trâu Lan Thanh thầm nghĩ quả đúng vậy.
Sau khi xem qua nhà Cư Phượng, hai người lại theo Lý trưởng đi sang nhà Trình Phong bên cạnh.
Nhà Trình Phong so với nhà Cư Phượng khá hơn một chút, nhưng trong viện vẫn rất đổ nát.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý trưởng, bọn họ gặp được một đôi phu thê trung niên, là phụ mẫu của Trình Phong.
“Hai vị làm thế nào để xác nhận năm đó Trình Phong bị thổ phỉ g/i/ế/t?”
Tề Vệ cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi về vụ án.
Khi nhắc đến chuyện cũ, trên mặt phụ thân của Trình Phong lộ ra sự bi thương, sau đó nhớ lại nói: “Tháng Tư năm ấy Trình Phong đến nhà thúc thúc nó thăm người thân, nói qua một tháng sẽ trở về.
Nhưng đến cuối tháng Năm vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Ta với mẫu thân của nó nghĩ cứ chờ đợi như vậy không được, lập tức gửi thư đến nhà thúc thúc nó gọi người về.
Kết quả bọn họ nói, người đã sớm về rồi.”
“Ta cùng ca ca nó thuận theo đường mà đi tìm, trong lòng tự hỏi có phải bị trì hoãn trên đường không.
Nhưng nữa đường mới biết, huyện Thanh Đồng bên cạnh có một đám thổ phỉ, phàm là người qua đường đều bị cướp.
Sau đó, chúng ta còn phát hiện tay nải của Trình Phong ở bên đường……” Nói tới đây, nam nhân trung niên quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt.
“Chúng ta đã báo lên quan phủ, nhưng quan phủ cũng chỉ làm qua loa.
Cứ như vậy, ngay cả thi thể của nó cũng chưa tìm thấy.
Các ngươi nói thử xem người nhiều năm như vậy chưa trở về, không phải đã xảy ra chuyện thì còn có thể là thế nào?”
“Trình Phong xảy ra chuyện là trước khi Cư Phượng bên cạnh mất tích sao?” Tề Vệ tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, năm Cư Phượng mất tích cách lúc Trình Phong gặp chuyện gần một năm. Hai đứa nhỏ này cũng đúng là không có duyên phận.”
Mẫu thân của Trình Phong hồi tưởng lại một chút rồi thở dài nói.
“Trình Phong này tính tình thế nào?”
Lúc này Trâu Lan Thanh bỗng hỏi một câu.
“Hắn sao?
Tính tình ôn hòa, nhát gan, xưa nay không tranh không giành, cũng không nói nhiều, là đứa nhỏ như vậy.”
Lý trưởng thở dài, thay phụ mẫu Trình Phong nói.
Phụ mẫu Trình Phong ở bên cạnh nghe xong cũng gật gật đầu.
“Cư Phượng kia còn sống, ngoài việc quan hệ tốt với gia môn các ngươi, có còn bạn hữu thân quyến nào khác không?”
Lúc này Tề Vệ nghĩ tới, cũng hỏi Lý trưởng.
“Nàng ấy không có.
Tính tình của Cư Phượng hướng nội, trung thực hơn Trình Phong, cũng không giống như các cô nương cùng tuổi thích ra ngoài chơi, cho nên bình thường cũng không thấy nàng ấy tới lui với ai.”
Mẫu thân Trình Phong cẩn thận nhớ lại, trả lời.
Trâu Lan Thanh nhíu mày, sự tình đến đây, dường như trở nên có hơi khó hiểu.
Nếu tính tình của Trình Phong thật sự như vậy, hơn nữa còn mất tích, vậy là ai đang kêu oan cho Cư Phượng, liệu còn có quan hệ gì khác ở đây?
Hai người trầm tư suy nghĩ.
Chỉ là Tề Vệ còn một chuyện không rõ.
“Làm sao nàng biết thân thể Cư Phượng kia không tốt?”
“Vừa rồi ta vào phòng của nàng ấy, liền cảm thấy ngột ngạt, cửa sổ đều dán chặt, không để lại một khe hở nào.”
Nàng ấy mất tích đúng vào mùa xuân. Có thể khiến nàng ấy phòng ngừa nghiêm ngặt như vậy, ta đoán nàng ấy là sợ mùa xuân sẽ có phấn hoa mùa xuân từ cửa sổ bay vào, khiến cho nàng ấy khó chịu.
Cho nên ta lớn mật đoán, nàng ấy có chút bệnh.
Không nghĩ đến thật sự để ta đoán đúng.”
Trâu Lan Thanh giải thích.
“Hơn nữa ta đoán, ngày đó nàng ấy chạy đến ngõ Hoa Văn gặp chuyện không may, hẳn là lại bị hen suyễn, hoặc thuốc chữa bệnh hen suyễn không đủ, cho nên mới vội vàng ra ngoài.”
Trâu Lan Thanh tiếp tục nói.
Tề Vệ nghe xong gật đầu, hiểu được suy nghĩ của nàng.
“Vừa rồi nàng nói không đoán được còn ai sẽ thay Cư Phượng rửa oan báo thù, nhưng ta lại nghĩ đến một chuyện khác.
Kỳ thật nàng có phát hiện hay không, ban đầu cái người đứng phía sau kia, ở ngõ nhỏ lớn khắp kinh thành để lại giấy Tuyên Thành, nhưng sau đó gã lại g/i/ế/t người, còn cố ý để phơi bày trước công chúng.”
“Nếu ngay từ đầu chủ ý của người này là báo thù, vậy vì sao không g/i/ế/t Thường Văn ngay từ đầu, còn tiêu phí thời gian nữa tháng giả thần giả quỷ?”
Tề Vệ nói ra suy đoán của mình.
“Giả ma, rải giấy, còn trực tiếp g/i/ế/t người, trong chuyện này biểu hiện ra khác biệt tính cách không phải là nhỏ.”
Dưới sự nhắc nhở của hắn, suy nghĩ trong đầu Trâu Lan Thanh thay đổi, sau đó nàng quay đầu nhìn Tề Vệ.
“Ý của chàng là người này có lá gan rất nhỏ, biết được chân tướng Cư Phượng bị hại, vì vậy muốn giải oan cho nàng ấy nên nghĩ ra biện pháp giả ma.”
“Sau đó, lại là một người có lá gan rất lớn, trực tiếp g/i/ế/t Thường Văn, còn ngụy trang thành người trước đó làm?”
Tề Vệ nghe xong khoanh hai tay, gật gật đầu.
“Nhưng tất cả đều là do ta suy đoán, cũng không có chứng cứ thực tế. Chỉ là vừa rồi nghe người thôn Đào Hoa nói Trình Phong này lá gan không lớn, mới đột nhiên nghĩ đến. Về phần người lá gan lớn này là ai, vậy thì không biết được.”
Vừa rồi suy nghĩ của Trâu Lan Thanh được hắn dẫn dắt đột nhiên có phương hướng.
“Vậy trọng điểm điều tra vẫn là tập trung vào Trình Phong kia. Nếu đúng nhưng lời chàng nói, cái người giả ma trước kia rất có thể là Trình Phong!”
Tề Vệ cũng cảm thấy như thế.
Chỉ có bắt được Trình Phong này mới có thể bắt được kẻ gan lớn dám g/i/ế/t người.
Người này mới là người thật sự có khả năng sát hại nghĩa phụ của Trâu Lan Thanh.
Hôm nay trời cũng đã tối muộn, hai người tra án xong rồi ở trong kinh thành tách ra, một trở về nhà, một quay về Cẩm Y Vệ.
Ngày hôm sau, Trâu Lan Thanh lại dậy sớm, muốn tiếp tục tìm chân tướng.
Hôm qua nàng về nhà lại suy nghĩ thật lâu, còn định một mình đi đến chỗ có thổ phỉ lúc trước xem thử một chút, xem có thể tìm được chút manh mối về Trình Phong hay không.
Nhưng nơi đó cách kinh thành có hơi xa một chút, như vậy Tề Vệ sẽ không thích hợp đuổi theo.
Bằng không sẽ chậm trễ công việc của hắn trong kinh thành.
Chỉ là trước lúc xuất phát, nàng vẫn định nói với Tề Vệ một tiếng, cho nên vẫn ở trong nhà chờ Tề Vệ đến.
Trước khi hai người tách ra vào hôm qua đã ước định trước, chiều hôm nay Tề Vệ sẽ đến tìm nàng.
Lại nói Tề Vệ bên kia.
Sáng hôm nay đến Vệ Sở, quả thật không ít chuyện phải làm, chờ hắn bận rộn xong quay về Vệ Sở đã có người ở trước nha môn chờ hắn.
Đó là Bộ binh Viên Ngoại Lang Giả Phong.
Tề Vệ không rõ ý đồ y đến đây, chào hỏi một tiếng xong, chợt thấy đối phương vừa chắp tay vừa chậm rãi mở miệng:
“Hữu thị Lang đại nhân với Thường đại nhân có quen biết. Nghe nói vụ án của y chuyển giao cho Cẩm Y Vệ bên này, nên ngài ấy cố ý ủy thác ta tới hỏi thăm tiến độ.”
Chuyện này Tề Vệ có biết.
Thường Văn cùng Bộ binh Hữu thị Lang Nhâm Duy tính tình hợp nhau, quan hệ rất tốt.
Trong hồ sơ vụ án ngày hôm qua, trong trang về mối quan hệ khi còn sống của Thường Văn, cũng có bản ghi chép về việc này.
Chỉ là tin tức này cũng không tránh khỏi quá nhanh.
Không muốn bản thân đã để lộ ra quá nhiều tin tức, Tề Vệ chỉ nói bước đầu đã tập trung vào người có hiềm nghi, kế tiếp chỉ cần tra ra hành tung của người nọ là được.
Giả Phong nhận được tin tức liền quay về Bộ binh báo lại với Nhâm Duy.
Trở về Vệ Sở gặp Lục Tập xong, Tề Vệ lập tức mượn cớ chạy ra ngoài.
Trâu Lan Thanh đợi nữa ngày, cuối cùng cũng đợi được buổi chiều Tề Vệ đến.
Nói dự định của mình với hắn, Tề Vệ cũng hiểu được chuyến này là nhất định phải đi.
“Một mình nàng đơn thân độc mã đến đó thật sự không an toàn, ta xin nghỉ phép đi cùng nàng.”
Nghĩ tới lần trước nàng gặp nguy hiểm nơi hoang dã, Tề Vệ vẫn cảm thấy phải bảo vệ một chút.
Trâu Lan Thanh có chút cảm động.
Tề Vệ trước tuy rằng đối với nàng luôn là bộ dạng thiếu đòn, nhưng hiện tại cũng thật lòng quan tâm.
Trong chuyện này, có hắn bồi bên cạnh, nàng rốt cuộc cũng không còn cảm giác một mình đi trên vách núi.
Hai người bàn xong, ngày mốt sẽ bắt đầu xuất phát, chuyện này cứ như vậy định xong.
Ngày Ba tháng Sáu, hai người rốt cuộc cũng đến con đường ngoại ô huyện Thanh Đồng mà phụ mẫu Trình Phong nói.
Nơi này núi non hiểm trở, quả thật là địa giới tốt để mai phục, đặc biệt thích hợp để trộm cướp.
Hai người đi đến thôn lân cận, hỏi thăm về chuyện người qua đường gặp nạn vào Năm năm trước.
Một đại nương mặt đầy nếp nhăn, dãi dầu sương gió, nghe bọn họ hỏi xong liền nói: “Có ấn tượng, có ấn tượng. Yo, lúc ấy đám thổ phỉ kia thật hung hăng, chỉ cần là người qua đường, đi một mình, bọn họ đều không tha. Người trong thôn bọn ta sợ đến mức ra ngoài đều kết thành nhóm mà đi.”
“Vậy những người bị bọn họ cướp, cuối cùng đều thế nào?”
Hai người đồng loạt hỏi.
Đây mới là vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất, tung tích của Trình Phong kia.
“Ta cũng chưa từng gặp được người bị cướp quay trở về. Bọn họ cướp người, khẳng định không để cho người biết được diện mạo của bọn họ còn sống.”
Lão đại nương lại đáp.
“Vậy bà có biết ổ cướp của bọn chúng đại khái ở đâu không? Cho chúng ta phương hướng là được.”
Không có gì mà Trâu Lan Thanh không dám làm.
Chuyện tới lúc này, bọn họ định sẽ đến ổ cướp điều tra một phen.
“Các người đến chậm rồi. Ba năm trước, triều đình phái binh tiêu diệt, nhóm người đó kẻ chết kẻ bỏ chạy, hiện tại ổ cướp cũng sớm trống không. Tuy nhiên các người muốn biết, ta sẽ nói với các người. Ngay phía Tây đằng sau ngọn núi kia.”
Lão đại nương vươn tay chỉ về một hướng.
Trâu Lan Thanh và Tề Vệ liếc nhìn nhau.
Manh mối tới đây thế nhưng lại bị chặt đứt.
Đi đến chỗ thôn dân nói, quả thật là đã hoang phế từ lâu, ngay cả bóng người cũng không có, chứ đừng nói đến việc tìm thấy bất kỳ manh mối nào về Trình Phong.
Chuyến này, vẫn đi vô ích.
Sau khi thất vọng trở về, trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không nghĩ ra bất kỳ manh mối nào mới nữa.
Hôm nay, lúc Tề Vệ đang ở trong Vệ Sở tiếp tục xem hồ sơ liên quan đến vụ án ma quái kia, có thứ gì đó đột nhiên lướt qua tai hắn.
Là một chiếc phi tiêu sắt có dây tua màu đỏ!
Bên trên còn đính thêm một tờ giấy.
Người nào to gan dám làm càn ở Vệ Sở như vậy?
Tề Vệ cầm tờ giấy trong tay, đi ra ngoài xem xét thấy không có ai khác mới cúi đầu mở tờ giấy ra xem.
Chỉ thấy bên trên viết năm chữ.
“Thay nàng ấy giải oan!”
Nàng ấy?
Là chỉ Cư Phượng sao?
Nhưng mà không phải Thường Văn đã chết rồi sao?
Vì sao gã còn phải thay nàng ấy giải oan?
Còn nữa, người dùng phi tiêu cùng tờ giấy này đến lại là ai?
Tề Vệ suy nghĩ, chuyện này bắt đầu trở nên phức tạp rồi.