Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 88: Giấc mơ



Phòng tiếp khách được dựng bằng vách kính mờ, từ ngoài nhìn vào không thấy rõ lắm nhưng hình như vẫn biết được người bên trong đang làm gì. Lúc Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy anh cảm thấy rõ người Trần Tụy cứng đờ, anh bật cười, nào đã ép uổng gì đâu. Trong phòng không có camera, Vũ Thành Vãn lôi một lọ nước mắt nhân tạo ra như làm ảo thuật, anh đưa cho Trần Tụy, bảo Trần Tụy nhỏ luôn đi. Dạo này không biết Trần Tụy bị nóng trong hay do làm việc quá sức mà mắt anh cứ đỏ ngầu.
Trần Tụy cất lọ thuốc vào túi, bảo: “Giám đốc anh xuống bây giờ đấy, để tối về nhỏ.”
Vũ Thành Vãn bảo: Nhỏ luôn bây giờ đi, em vừa nhắn cho sếp anh bảo nửa tiếng nữa hẵng xuống rồi.
Trần Tụy nói: “Lạm dụng chức quyền nhé.”
Vũ Thành Vãn lấy lại lọ thuốc trong tay Trần Tụy, vặn nắp rồi bảo Trần Tụy nằm gối đầu lên chân mình. Trần Tụy trù trừ một tí rồi chạy ra khóa cửa lại, xong anh mới trở vào nằm xuống để Vũ Thành Vãn vạch mắt nhỏ thuốc cho. Cũng không khó chịu lắm, Trần Tụy thư thái bảo: “Sao hôm nay em đến không báo trước cho anh?”
Trong phòng yên ắng, Trần Tụy chẳng nghĩ Vũ Thành Vãn sẽ trả lời anh kiểu gì bây giờ, tay Vũ Thành Vãn thì bận, mắt anh thì nhắm tịt rồi, anh lại nói tiếp: “Vừa xong nhìn anh lừ lừ thấy ghê.”
Trần Tụy vừa nói xong thì khóe mắt anh bị quẹt khẽ một cái, anh mở mắt ra, gặp gương mặt như cười như không của Vũ Thành Vãn, cậu ấy bây giờ cứ như đã thành một người khác hẳn với mười lăm phút trước.
Vũ Thành Vãn bảo: Lần đầu gặp mặt đã thân mật thế này là không được đâu nhé, Tiểu Trần.
Hai mắt Trần Tụy ngấn nước trong suốt, anh ngồi dậy đi ra mở chốt cửa rồi bảo: “Em đừng có gọi anh thế.”
Lát sau Trần Tụy sang phòng nhân sự lấy trái cây cho Vũ Thành Vãn, công ty họ đãi khách quý rất chu đáo, họ sẽ mua loại trái cây đúng mùa đắt tiền nhất rồi bày hai đĩa thật đẹp bưng ra cho khách dùng.
Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy không phải vội vàng, cứ ngồi đây đã. Nhưng Trần Tụy số vất vả, anh đâu có chịu ngồi yên, anh đi ra đi vào bưng trà rót nước đến là “đảm đang”. Lúc sau giám đốc của Trần Tụy mang bảng màu xuống, Vũ Thành Vãn chọn xong ba người mới cùng xuống xưởng.
Nhà xưởng lâu năm lúc nào cũng sặc mùi mực in, nhất là khi họ vén tấm mành nhựa trước cửa để đi vào thì mùi mực phả ra nồng nặc. Không biết Trần Tụy kiếm đâu ra được một cái khẩu trang đưa cho Vũ Thành Vãn đeo. Trong xưởng bật quạt công nghiệp liên tục nên đeo khẩu trang cũng không bị ngộp thở. Trần Tụy thấy đôi mắt đen tinh anh, sắc sảo của Vũ Thành Vãn quét từ bảng màu sang phía mình, ánh mắt sâu thẳm khiến Trần Tụy tự dưng mất hết cả tác phong chuyên nghiệp. Anh có ảo giác như mình với Vũ Thành Vãn đang ve vãn nhau trước mắt bao người.
Trần Tụy vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố tập trung vào giọng nói sang sảng của giám đốc.
Hôm nay Vũ Thành Vãn đến đây không phải chỉ để chọn bao bì, anh đưa mắt nhìn quanh khu xưởng, bốn cỗ máy, hàng hóa vận chuyển bằng xe nâng, công nhân ra ra vào vào đều mặc đồng phục màu vàng, nói chung không có gì đặc biệt.
Lúc này vừa hay không phải ca làm của Ninh Khả nên Vũ Thành Vãn cũng không thấy được gã. Lúc họ ra khỏi xưởng là đúng giờ cơm, giám đốc của Trần Tụy ân cần bảo đã đặt bàn ăn rồi, mong Vũ Thành Vãn nể mặt cùng dùng bữa. Vũ Thành Vãn trỏ trỏ ngón tay, ý bảo muốn Trần Tụy cũng đi. Thế là tự nhiên thành bữa ăn ba người.
Giám đốc của Trần Tụy cảm thấy đưa Trần Tụy đi cùng cũng được, thêm một cái mồm càng có chuyện để nói.
Tiếc là Trần Tụy là một cái hũ nút, trước kia anh cũng từng đi tiệc tùng mời khách nhưng chẳng giúp ích được gì nên sau này anh mới yên phận ở văn phòng làm việc, không bao giờ đi tiếp khách nữa. Giám đốc của anh cắn răng mang theo bình rượu Mao Đài anh ta để dành đã lâu, người này bình thường keo kiệt hôm nay lại hào phóng gớm, hẳn là rất quyết tâm chốt được đơn hàng này.
Vũ Thành Vãn thản nhiên nhận chén rượu anh ta rót cho rồi cụng một chén với anh ta, sau đó anh không uống nữa.
Thái độ thế này rõ ràng là không nể nhau gì cả. Giám đốc của Trần Tụy liền huých anh rồi nháy mắt ra hiệu cho anh mời rượu. Trần Tụy đứng dậy, rót rượu, lúc nâng chén mời suýt nữa anh buột miệng gọi Tiểu Vãn, may sao phút cuối anh kịp chữa lại thành thưa anh, nghe nhạt thếch. Vũ Thành Vãn thì có vẻ hứng thú lắm, anh cạn chén với Trần Tụy.
Sau đó lại cụng thêm mấy chén, giám đốc của Trần Tụy thấy bầu không khí ổn ổn rồi mới ướm lời hỏi Vũ Thành Vãn có muốn đi mát-xa ngâm chân không?
Mặt Trần Tụy đang đỏ bừng vì rượu lập tức tái nhợt, anh nhìn Vũ Thành Vãn chằm chằm, bình thường cậu ấy đi làm cũng được người ta mời mọc như vậy sao?
Vũ Thành Vãn im lặng như đang phân vân chưa quyết. Giám đốc lại nháy mắt với Trần Tụy nhưng lần này Trần Tụy ngoảnh mặt đi, làm như không thấy. Vũ Thành Vãn liền tìm cớ từ chối, giám đốc của Trần Tụy đành chịu, anh ta lại tiếp tục thúc Trần Tụy mời rượu. Đến lúc cạn bình rượu thì hai mắt Trần Tụy đã mông lung, lưỡi anh líu lại, anh nằm gục xuống bàn đầu óc mụ mẫm.
Tầm này thì còn làm việc gì nữa, giám đốc định xốc Trần Tụy đứng lên thì bị Vũ Thành Vãn ngăn lại, anh ra hiệu rằng anh tiện đường nên để anh đưa Trần Tụy về. Giám đốc của Trần Tụy hơi chưng hửng, anh ta tinh như cú, vừa thấy Trần Tụy toét miệng cười khoe cả cái lúm đồng tiền lúc được chuyển sang tay Vũ Thành Vãn là anh ta biết không ổn rồi. Anh ta vội vàng chào ra về trước cả hai người.
Một tay Vũ Thành Vãn cũng có thể ôm được Trần Tụy, tay kia anh mở khóa xe. Trần Tụy vòng tay ôm cái hông rắn chắc mạnh mẽ của Vũ Thành Vãn, miệng lúng búng hỏi: “Mấy cái chỗ đó… em đã đi chưa?”
Là cái chỗ rửa chân mát-xa đó.
Vũ Thành Vãn kệ cho Trần Tụy say sưa lèm bèm, lúc anh nhét Trần Tụy vào ghế phụ tự dưng Trần Tụy chộp lấy bàn tay anh, dùng những ngón tay ráp ráp vuốt ve sờ nắn những đốt ngón tay xương xương của anh. Trần Tụy thè lưỡi liếm từng kẽ ngón tay Vũ Thành Vãn, cái hôn mê li cùng với hơi nước sũng ướt của mùa hè. Xưa nay anh đâu biết tửu lượng của Trần Tụy kém đến thế.
Lúc về đến bãi đỗ xe dưới nhà Trần Tụy đã ngủ rồi, đúng giờ chiều nắng to nhất, Vũ Thành Vãn ngồi im trong xe, đợi những con số trên màn hình đồng hồ điện tử nảy lên. Trần Tụy khẽ giật giật cổ trong giấc mơ, như đang cố tìm một tư thế thật dễ chịu.
Giấc mơ của Trần Tụy lúc nào cũng kỳ lạ, anh chưa bao giờ mơ thấy mẹ, hình như trong giấc mơ của anh luôn chỉ có một vị khách quen thuộc… đó là Vũ Thành Vãn biết nói chuyện.
Thậm chí anh có cảm giác đó không phải là mơ.
Anh mở mắt ra thấy mình đang ở trước miếu thờ Bồ Tát khói nhang nghi ngút năm xưa, quanh anh cây cối um tùm, người đến người đi tấp nập, không khí ngập tràn mùi hương và màu xanh tươi tốt. Anh còn đang học lớp 12, anh cố ý đi từ nhà đến đây để cầu phúc cho Thành Vãn.
Miếu thờ nằm dưới chân một quả núi nhỏ, bậc thang lên xây men theo một cái hồ nhân tạo, tán cây cổ thụ che mất bầu trời, lúc không có gió dường như bóng cây lồng bóng người xuống đáy hồ cạn. Khói hương bay lập lờ quanh du khách, họ không có thuyền tiên nhưng họ có vàng, bao nhiêu là vàng được thảy vào hòm công đức, khói hương bốc lên có thể đưa họ bay về trời.
Hai tay Trần Tụy trống trơn, anh đi đường chẳng bao giờ nhìn xung quanh, hai vai anh so lại, đầu anh cũng hơi gục xuống.
Trần Tụy va phải ai đó trước cổng vòm, anh bối rối nói “Xin lỗi xin lỗi.” rồi mới ngước nhìn lên, anh thấy gương mặt lạnh lùng của Vũ Thành Vãn như khắc từ đá tảng, có lẽ từ khi sinh ra chưa bao giờ cậu ấy mỉm cười.
Trần Tụy ngơ ngác gọi: “Tiểu Vãn.”
Hàng lông mày rậm của Vũ Thành Vãn nhíu lại, rõ ràng anh không thích bị gọi như thế, anh định bước qua. Trần Tụy tinh mắt nhìn thấy chuỗi hạt bồ đề trên tay Vũ Thành Vãn, anh cũng không nhận rõ được năm nay là năm nào, anh mười tám tuổi hay ba mươi tuổi, anh chỉ biết quýnh quáng chạy theo cậu ấy rồi rụt rè hỏi: “Tiểu Vãn ơi, hạt bồ đề đó… cho mình một hạt được không?”
Trần Tụy muốn đeo nó trên cổ, như thế mỗi lần mất ngủ anh có thể vừa mân mê nó vừa suy nghĩ.
“Không được.” giọng nói mạnh mẽ hơi trầm làm Trần Tụy chợt muốn khóc.
“Tôi không muốn.” Trần Tụy đứng ngăn trước mặt Vũ Thành Vãn, một loạt hình bóng trôi vụt qua bên anh để lại hàng vết thời gian. Trần Tụy thấy bóng dáng Vũ Thành Vãn ngây ngô dần biến dạng, ánh mắt cậu ấy càng trở nên lạnh lùng hơn, lạnh lùng đến khắc nghiệt. Trong chớp mắt, Trần Tụy nghe thấy cậu ấy nói: “Tôi hận cậu.”
Trần Tụy thấy tim mình đập dồn dập, anh lẩm bẩm như nói với chính mình: “Cậu nên hận mình, nhưng Tiểu Vãn à, hận mình nghĩa là cậu không bao giờ quên được mình đâu.”
Tiếng chuông vang lên, âm thanh rền rĩ như đánh thức cỏ cây.
Vũ Thành Vãn đáp lại: “Phải.”
Trần Tụy hỏi cậu ấy: “Cậu đến cầu gì thế?” rồi anh chán nản nói tiếp như chẳng cần nghe câu trả lời: “Nhiều lúc mình cũng muốn đi cầu Bồ Tát lắm, mình muốn xin rất nhiều thứ nhưng sợ Bồ Tát nghe nhiều sẽ nhàm tai. Mình chỉ muốn cầu Bồ Tát cho chúng ta gặp nhau muộn hơn mấy năm, đừng là lớp 12 nữa. Tốt nhất là lúc mình tốt nghiệp đại học rồi, có lẽ khi đó mình sẽ dũng cảm hơn nhiều.”
Vũ Thành Vãn đột nhiên lên tiếng: “Tôi không muốn thế. Thời gian không sai, địa điểm không sai.” Anh nhắm mắt lại rồi tiếp tục nói rất kiên định, “Người cũng không sai.”
Trần Tụy ngơ ngác bảo: “Nhưng mình không tốt.”
Vũ Thành Vãn cởi chuỗi hạt bồ đề ra đưa cho Trần Tụy, chuỗi đeo tay đột nhiên trở nên dài thật dài, đủ dài để Vũ Thành Vãn đeo lên cổ Trần Tụy, “Không phải một hạt, tôi sẽ cho cậu tất cả. Tôi cho cậu tất cả của tôi, cậu chỉ cần cho tôi sự thành thật của cậu thôi. Cậu giấu tôi cái gì?” Trần Tụy choáng váng, trong thoáng chốc tai anh chỉ còn nghe được câu nói lặp đi lặp lại cậu giấu tôi cái gì, Vũ Thành Vãn đột nhiên to lớn vĩ đại như tượng Phật, cậu ấy nhìn xuống anh từ trên cao, khiến anh hốt hoảng không thở được.
Trần Tụy bừng tỉnh, anh thở hồng hộc, lúc này anh đã nằm trên giường rồi. Vũ Thành Vãn đang ngồi ở bàn làm việc cạnh đó, thấy Trần Tụy dậy anh đưa mắt ra hiệu cho Trần Tụy uống nước trong cái cốc giữ nhiệt để đầu giường. Trần Tụy uống từng hớp nước lớn rồi đi chân trần xuống giường, có cảm giác quyến luyến không thể rời cậu ấy được. Anh ôm cổ Vũ Thành Vãn, dùng đôi môi ướt át hôn vành tai cậu ấy rồi nói bằng giọng nghẹn nghẹn vì vừa tỉnh ngủ, “Nhớ em.”
Vũ Thành Vãn kéo anh ra phía trước rồi đẩy laptop sang một bên, để anh ngồi lên bàn, hỏi: Đau đầu không?
Trần Tụy lắc đầu, nhắc lại: “Nhớ em lắm.”
Vũ Thành Vãn đứng dậy, cái ghế bị đẩy trượt trên sàn phát ra tiếng cồng cộc chát tai. Khoảnh khắc Vũ Thành Vãn áp tới Trần Tụy hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị, xương bả vai anh khó nhọc chống vào bức tường sau bàn, để mặc đầu lưỡi Vũ Thành Vãn xộc vào nóng hổi. Trần Tụy vòng tay ôm cổ Vũ Thành Vãn, xoang mũi bật ra những tiếng thở nghẹn nghẹn dính dấp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...