Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 87: Dao
Hôm sau Trần Tụy nộp bổ sung đơn xin nghỉ, giám đốc gọi anh vào phòng đốc thúc tinh thần suốt một tiếng đồng hồ, toàn là hứa hẹn chỉ cần Trần Tụy cố gắng lên thì sớm muộn cũng được thăng chức, tăng lương.
Cuối cùng anh vẫn làm không hết việc, có một hôm anh cầm cặp hồ sơ đựng bản in thử để đối chiếu màu xuống xưởng, trong xưởng gió thổi rất lạnh, Trần Tụy tập trung làm việc một lúc đến khi có cảm giác lạ lạ anh mới ngoảnh lại thì thấy ngay Ninh Khả. Lông tơ trên người anh lập tức dựng lên.
Ninh Khả cởi áo đồng phục ra, Trần Tụy ngửi thấy mùi dầu máy lẫn với mùi hôi thuốc lá bốc ra từ người gã, trong một giây anh đã thấy buồn nôn.
“Sao hai hôm trước không thấy xuống?” Ninh Khả không nhìn mặt Trần Tụy, gã cúi đầu nhìn bàn tay Trần Tụy đang cầm giấy tờ trên bàn điều khiển, những ngón tay thon thả quá sức thanh tú, đầu ngón tay cũng không hề bè ra, từ đầu đến chân Trần Tụy đều như thế.
Trần Tụy nhạy cảm rụt tay lại, anh nhanh chóng xách tập hồ sơ bước nhanh về phía hành lang.
Từ bàn điều khiển xuống cầu thang có một đoạn đường hàng hóa chất đống cao đến hơn một mét, người đi qua đó là bị khuất hẳn với bên ngoài. Trần Tụy vừa đến dưới gầm quạt thì bị Ninh Khả cản lại, gã nói: “Bất lịch sự thế à? Không thấy đang hỏi à?”
Trần Tụy ngoảnh mặt đi, không muốn tiếp chuyện gã.
“Câm à?” Ninh Khả nhìn chòng chọc vào Trần Tụy, gã thấy cần cổ anh lộ ra trông rõ trắng trẻo sạch sẽ, ai biết được bên dưới ra cái giống gì. Ánh mắt Ninh Khả như một mũi dao đâm vào người Trần Tụy.
Trần Tụy nhìn lại Ninh Khả, rồi đột nhiên nói một câu: “Buồn nôn.”
Ninh Khả kinh ngạc hỏi lại: “Bảo gì tao?”
“Buồn nôn.” Trần Tụy nói nhỏ nhưng thật kiên định, rồi thình lình anh xô Ninh Khả ra để cắm đầu chạy về phía cầu thang. Lạ thay Ninh Khả lại để anh chạy thoát mà không đuổi theo.
Về đến văn phòng Trần Tụy còn cảm thấy sợ hãi, anh không dám xuống xưởng nữa mà chỉ ngóng đến giờ tan tầm. Thậm chí anh không biết lần tới mình sẽ phải đối mặt với con rắn độc đó như thế nào. Anh thật sự rất rất không muốn xuống xưởng.
Cuối giờ làm hôm đó Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn của Trần Tụy, Trần Tụy bảo mình đang ở chợ mà xe bị hết xăng, gọi anh đi đón.
Lâu lắm rồi Vũ Thành Vãn không ra chợ, anh chạy vòng vòng mấy lượt mới tìm được chỗ đậu xe. Có lẽ rất hiếm có người mặc đồ tây đeo cà-vạt như anh xuất hiện ở chợ bán thịt cá, mùi tanh nồng bám vào gót giày Vũ Thành Vãn, anh chậm rãi đi quanh tìm Trần Tụy.
Trần Tụy đang chọn mua cà chua của một bà cụ, bà cụ không có sạp hàng mà chỉ trải một cái bao tải ngay dưới đất, Trần Tụy lựa một hồi cuối cùng lấy hết luôn. Vũ Thành Vãn nhìn hình ảnh Trần Tụy ngồi xổm chọn hàng, cái đầu tròn trịa, anh cảm thấy Trần Tụy chẳng thay đổi gì cả, chỉ mỗi không còn mặc cả nữa.
Anh đi tới xách túi cho Trần Tụy, thấy anh Trần Tụy ngượng ngùng bảo: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ đổ đầy xăng.”
Anh chỉ nhận cái túi ni-lông màu đỏ đầy cà chua rồi đi theo sau Trần Tụy, xem Trần Tụy chọn thức ăn.
Lúc lên xe họ để hết thực phẩm ở ghế sau, chỉ cầm một ly nước ép trái cây tươi Trần Tụy mua cho Vũ Thành Vãn ở cổng chợ. Là nước chanh mới ép, không cho thêm gì cả, mấy thứ khác người ta đều bỏ đường hóa học vào. Trần Tụy đưa cho Vũ Thành Vãn uống một ngụm rồi mình cũng thử một ngụm, uống xong anh lè lưỡi bảo: “Chua nhỉ.”
Lúc đặt ly nước xuống Trần Tụy chưa cài dây an toàn, Vũ Thành Vãn cũng chưa khởi động xe, tự dưng có tiếng thứ gì rơi nghe cạch một cái. Anh cúi xuống, thấy một con dao nhỏ rơi cạnh ghế phụ lái. Trần Tụy lập tức nhặt lên nhét vào túi áo rồi ngượng ngùng bảo: “Đi thôi.”
Vũ Thành Vãn chìa tay ra, khỏi cần nói cũng hiểu ý anh là gì.
Trần Tụy bảo: “Con dao gọt hoa quả thôi mà, dao ở nhà phải thay rồi.”
Anh ngoắc ngón trỏ và ngón giữa, Trần Tụy đành phải móc con dao trong túi ra, cầm hai tay đưa cho Vũ Thành Vãn.
Một con dao bấm hình trụ, chỉ cần chạm vào chốt là lưỡi dao bật ra, không phải gấp lại. Loại dao này sảy tay là nguy hiểm, anh phải tịch thu. Trần Tụy tiếc nuối bảo: “Trả cho anh được không?”
Vũ Thành Vãn đáp: Anh dùng không an toàn.
Trần Tụy liếm liếm môi dưới, anh muốn đưa tay lên sờ mũi nhưng nhịn được, anh bảo: “Chỉ để gọt hoa quả thôi mà, không sao đâu.”
Vũ Thành Vãn yên lặng nhìn Trần Tụy, Trần Tụy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng rõ ràng trong lòng không yên. Thế là anh cúi xuống xích lại gần Trần Tụy, Trần Tụy căng thẳng nuốt nước miếng, lưng anh lún vào ghế, anh bị giam giữa lồng ngực Vũ Thành Vãn và ghế ngồi.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy run run gọi.
Vút một cái, lưỡi dao xuất hiện, ánh sáng từ vũ khí lạnh lóe lên. Vũ Thành Vãn cầm con dao, lưỡi dao sắc lẻm khiến Trần Tụy bất giác rùng mình, hơi thở của anh nóng hổi mà mũi dao lạnh toát. Trần Tụy căng thẳng cảm nhận được mũi dao gảy trên cái khuy áo nơi xương quai xanh mình, con dao mới tinh, Vũ Thành Vãn giật mác dễ như trở bàn tay. Anh cầm dao một cách hờ hững, Trần Tụy thì không dám thở mạnh, tách một tiếng, khuy áo bằng nhựa không biết đã bắn đi đâu. Vùng xương quai xanh trắng nõn của Trần Tụy lộ ra. Trần Tụy thường ăn mặc rất cán bộ, có thể nói làn da anh trắng như vậy quá nửa là vì che đậy kín quá. Mùa hè anh cũng có thể mặc áo dài tay, anh không cảm thấy nóng, đương nhiên trông cũng không thời thượng chút nào.
Vũ Thành Vãn nhìn chăm chú những phần lồi lõm trên xương đòn Trần Tụy, thật kỳ diệu, trước ngực Trần Tụy cũng bắt đầu ửng hồng.
Cổ tay anh hơi dấn xuống một chút, khuy áo tiếp theo dễ xử lý hơn cái khuy đầu tiên nhiều, hẳn là nhờ quen tay hay việc, lại một cái khuy áo nữa bật ra. Làn da Trần Tụy đỏ ửng lên một cách lộ liễu. Dường như Vũ Thành Vãn có thể thấy được trái tim Trần Tụy đập khiến lồng ngực anh trập trùng, Trần Tụy đổi giọng gọi chồng à.
‘Còn dùng nữa không?’ Vũ Thành Vãn hỏi.
Trần Tụy lắc đầu, bảo không dùng nữa.
Vũ Thành Vãn cất con dao đi rồi bắt đầu mò mẫm bên hông Trần Tụy, Trần Tụy sợ nhột rụt người lại rồi vừa thở hổn hển vừa la gọi tên anh, mãi đến khi thấy anh giơ lên mấy cái khuy áo mới thôi.
Trong nhà có kim chỉ, Trần Tụy biết khâu nên bật đèn ngồi đơm lại khuy áo. Vũ Thành Vãn ngắm Trần Tụy chẳng bao giờ thấy chán, anh kiên nhẫn đợi Trần Tụy khâu xong rồi mới bật điều hòa 21, 22 độ để ôm Trần Tụy chui vào chăn.
Vũ Thành Vãn bảo: Lấy cả con dao gọt hoa quả cũ trong nhà ra thử đi.
Trần Tụy sợ hết hồn, hỏi lại: “Thử cái gì cơ?”
Anh đáp: Thử xem còn dùng được không.
Trần Tụy vội từ chối: “Thôi thôi, khỏi khỏi.”
Vũ Thành Vãn liền hỏi: Thế sao anh phải mua con mới?
Trần Tụy giật mình nghĩ hay Vũ Thành Vãn biết được gì rồi, nhưng ngẫm lại làm sao cậu ấy biết được, anh cũng không chịu cho cậu ấy biết. Rõ ràng Ninh Khả đang cố tình trêu ngươi Trần Tụy, Trần Tụy cảm thấy mình cần giữ một con dao nhỏ để phòng thân thôi. Không cần biết Ninh Khả còn có ý đồ gì nữa không, Trần Tụy đều phải cảnh giác với gã.
“Tiện thể thì mua thôi mà.” Trần Tụy giải thích.
Vũ Thành Vãn hỏi: Rồi tiện thể cầm theo người luôn hả?
Suýt nữa Trần Tụy vọt miệng nói lộ ra, anh ấp úng bảo: “Quản gì mà chặt vậy.”
Vũ Thành Vãn đáp: Không chặt bằng cái miệng anh đâu.
Nghĩ cách cạy miệng rồi mà còn không cạy được. Ngày hôm sau, Trần Tụy trố mắt trông thấy Vũ Thành Vãn ngồi trong phòng khách công ty anh. Giám đốc của anh khách sáo bảo: “Vào đây, Tiểu Trần, chào khách quý đi.”
Trần Tụy nhìn thấy Vũ Thành Vãn ngồi đàng hoàng ở đó, làm bộ không quen biết anh, cặp mắt một mí lúc này thật là lạnh nhạt, làm gì còn dấu vết của cái người tối qua còn rúc trong chăn với anh nữa. Trần Tụy cảm thấy Vũ Thành Vãn lúc này giống hệt Vũ Thành Vãn anh gặp ở tiệc đính hôn hồi đó, cao quý, xa vời và xem thường tất thảy.
Vũ Thành Vãn gõ chữ trên laptop rồi quay máy sang cho giám đốc của Trần Tụy xem, trên đó viết: “Phiền anh mang thẻ màu pantone lại đây, tôi sẽ chọn.”
Giám đốc của Trần Tụy đồng ý ngay, lúc đầu anh ta định sai Trần Tụy đi lấy nhưng liếc thấy ánh mắt của Vũ Thành Vãn anh ta khôn khéo nói ngay: “Tiểu Trần tiếp khách nhé, chu đáo vào đấy. Tôi lên tầng lấy bộ màu.”
Cửa ra vào bằng kính bị đóng lại, Trần Tụy cúi đầu trước cái vẻ cao ngạo của Vũ Thành Vãn, anh hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Vũ Thành Vãn túm cổ tay Trần Tụy, kéo anh vào lòng để hôn rồi than thở: Không lẽ là để yêu đương vụng trộm hay sao.
Cuối cùng anh vẫn làm không hết việc, có một hôm anh cầm cặp hồ sơ đựng bản in thử để đối chiếu màu xuống xưởng, trong xưởng gió thổi rất lạnh, Trần Tụy tập trung làm việc một lúc đến khi có cảm giác lạ lạ anh mới ngoảnh lại thì thấy ngay Ninh Khả. Lông tơ trên người anh lập tức dựng lên.
Ninh Khả cởi áo đồng phục ra, Trần Tụy ngửi thấy mùi dầu máy lẫn với mùi hôi thuốc lá bốc ra từ người gã, trong một giây anh đã thấy buồn nôn.
“Sao hai hôm trước không thấy xuống?” Ninh Khả không nhìn mặt Trần Tụy, gã cúi đầu nhìn bàn tay Trần Tụy đang cầm giấy tờ trên bàn điều khiển, những ngón tay thon thả quá sức thanh tú, đầu ngón tay cũng không hề bè ra, từ đầu đến chân Trần Tụy đều như thế.
Trần Tụy nhạy cảm rụt tay lại, anh nhanh chóng xách tập hồ sơ bước nhanh về phía hành lang.
Từ bàn điều khiển xuống cầu thang có một đoạn đường hàng hóa chất đống cao đến hơn một mét, người đi qua đó là bị khuất hẳn với bên ngoài. Trần Tụy vừa đến dưới gầm quạt thì bị Ninh Khả cản lại, gã nói: “Bất lịch sự thế à? Không thấy đang hỏi à?”
Trần Tụy ngoảnh mặt đi, không muốn tiếp chuyện gã.
“Câm à?” Ninh Khả nhìn chòng chọc vào Trần Tụy, gã thấy cần cổ anh lộ ra trông rõ trắng trẻo sạch sẽ, ai biết được bên dưới ra cái giống gì. Ánh mắt Ninh Khả như một mũi dao đâm vào người Trần Tụy.
Trần Tụy nhìn lại Ninh Khả, rồi đột nhiên nói một câu: “Buồn nôn.”
Ninh Khả kinh ngạc hỏi lại: “Bảo gì tao?”
“Buồn nôn.” Trần Tụy nói nhỏ nhưng thật kiên định, rồi thình lình anh xô Ninh Khả ra để cắm đầu chạy về phía cầu thang. Lạ thay Ninh Khả lại để anh chạy thoát mà không đuổi theo.
Về đến văn phòng Trần Tụy còn cảm thấy sợ hãi, anh không dám xuống xưởng nữa mà chỉ ngóng đến giờ tan tầm. Thậm chí anh không biết lần tới mình sẽ phải đối mặt với con rắn độc đó như thế nào. Anh thật sự rất rất không muốn xuống xưởng.
Cuối giờ làm hôm đó Vũ Thành Vãn nhận được tin nhắn của Trần Tụy, Trần Tụy bảo mình đang ở chợ mà xe bị hết xăng, gọi anh đi đón.
Lâu lắm rồi Vũ Thành Vãn không ra chợ, anh chạy vòng vòng mấy lượt mới tìm được chỗ đậu xe. Có lẽ rất hiếm có người mặc đồ tây đeo cà-vạt như anh xuất hiện ở chợ bán thịt cá, mùi tanh nồng bám vào gót giày Vũ Thành Vãn, anh chậm rãi đi quanh tìm Trần Tụy.
Trần Tụy đang chọn mua cà chua của một bà cụ, bà cụ không có sạp hàng mà chỉ trải một cái bao tải ngay dưới đất, Trần Tụy lựa một hồi cuối cùng lấy hết luôn. Vũ Thành Vãn nhìn hình ảnh Trần Tụy ngồi xổm chọn hàng, cái đầu tròn trịa, anh cảm thấy Trần Tụy chẳng thay đổi gì cả, chỉ mỗi không còn mặc cả nữa.
Anh đi tới xách túi cho Trần Tụy, thấy anh Trần Tụy ngượng ngùng bảo: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ đổ đầy xăng.”
Anh chỉ nhận cái túi ni-lông màu đỏ đầy cà chua rồi đi theo sau Trần Tụy, xem Trần Tụy chọn thức ăn.
Lúc lên xe họ để hết thực phẩm ở ghế sau, chỉ cầm một ly nước ép trái cây tươi Trần Tụy mua cho Vũ Thành Vãn ở cổng chợ. Là nước chanh mới ép, không cho thêm gì cả, mấy thứ khác người ta đều bỏ đường hóa học vào. Trần Tụy đưa cho Vũ Thành Vãn uống một ngụm rồi mình cũng thử một ngụm, uống xong anh lè lưỡi bảo: “Chua nhỉ.”
Lúc đặt ly nước xuống Trần Tụy chưa cài dây an toàn, Vũ Thành Vãn cũng chưa khởi động xe, tự dưng có tiếng thứ gì rơi nghe cạch một cái. Anh cúi xuống, thấy một con dao nhỏ rơi cạnh ghế phụ lái. Trần Tụy lập tức nhặt lên nhét vào túi áo rồi ngượng ngùng bảo: “Đi thôi.”
Vũ Thành Vãn chìa tay ra, khỏi cần nói cũng hiểu ý anh là gì.
Trần Tụy bảo: “Con dao gọt hoa quả thôi mà, dao ở nhà phải thay rồi.”
Anh ngoắc ngón trỏ và ngón giữa, Trần Tụy đành phải móc con dao trong túi ra, cầm hai tay đưa cho Vũ Thành Vãn.
Một con dao bấm hình trụ, chỉ cần chạm vào chốt là lưỡi dao bật ra, không phải gấp lại. Loại dao này sảy tay là nguy hiểm, anh phải tịch thu. Trần Tụy tiếc nuối bảo: “Trả cho anh được không?”
Vũ Thành Vãn đáp: Anh dùng không an toàn.
Trần Tụy liếm liếm môi dưới, anh muốn đưa tay lên sờ mũi nhưng nhịn được, anh bảo: “Chỉ để gọt hoa quả thôi mà, không sao đâu.”
Vũ Thành Vãn yên lặng nhìn Trần Tụy, Trần Tụy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng rõ ràng trong lòng không yên. Thế là anh cúi xuống xích lại gần Trần Tụy, Trần Tụy căng thẳng nuốt nước miếng, lưng anh lún vào ghế, anh bị giam giữa lồng ngực Vũ Thành Vãn và ghế ngồi.
“Tiểu Vãn.” Trần Tụy run run gọi.
Vút một cái, lưỡi dao xuất hiện, ánh sáng từ vũ khí lạnh lóe lên. Vũ Thành Vãn cầm con dao, lưỡi dao sắc lẻm khiến Trần Tụy bất giác rùng mình, hơi thở của anh nóng hổi mà mũi dao lạnh toát. Trần Tụy căng thẳng cảm nhận được mũi dao gảy trên cái khuy áo nơi xương quai xanh mình, con dao mới tinh, Vũ Thành Vãn giật mác dễ như trở bàn tay. Anh cầm dao một cách hờ hững, Trần Tụy thì không dám thở mạnh, tách một tiếng, khuy áo bằng nhựa không biết đã bắn đi đâu. Vùng xương quai xanh trắng nõn của Trần Tụy lộ ra. Trần Tụy thường ăn mặc rất cán bộ, có thể nói làn da anh trắng như vậy quá nửa là vì che đậy kín quá. Mùa hè anh cũng có thể mặc áo dài tay, anh không cảm thấy nóng, đương nhiên trông cũng không thời thượng chút nào.
Vũ Thành Vãn nhìn chăm chú những phần lồi lõm trên xương đòn Trần Tụy, thật kỳ diệu, trước ngực Trần Tụy cũng bắt đầu ửng hồng.
Cổ tay anh hơi dấn xuống một chút, khuy áo tiếp theo dễ xử lý hơn cái khuy đầu tiên nhiều, hẳn là nhờ quen tay hay việc, lại một cái khuy áo nữa bật ra. Làn da Trần Tụy đỏ ửng lên một cách lộ liễu. Dường như Vũ Thành Vãn có thể thấy được trái tim Trần Tụy đập khiến lồng ngực anh trập trùng, Trần Tụy đổi giọng gọi chồng à.
‘Còn dùng nữa không?’ Vũ Thành Vãn hỏi.
Trần Tụy lắc đầu, bảo không dùng nữa.
Vũ Thành Vãn cất con dao đi rồi bắt đầu mò mẫm bên hông Trần Tụy, Trần Tụy sợ nhột rụt người lại rồi vừa thở hổn hển vừa la gọi tên anh, mãi đến khi thấy anh giơ lên mấy cái khuy áo mới thôi.
Trong nhà có kim chỉ, Trần Tụy biết khâu nên bật đèn ngồi đơm lại khuy áo. Vũ Thành Vãn ngắm Trần Tụy chẳng bao giờ thấy chán, anh kiên nhẫn đợi Trần Tụy khâu xong rồi mới bật điều hòa 21, 22 độ để ôm Trần Tụy chui vào chăn.
Vũ Thành Vãn bảo: Lấy cả con dao gọt hoa quả cũ trong nhà ra thử đi.
Trần Tụy sợ hết hồn, hỏi lại: “Thử cái gì cơ?”
Anh đáp: Thử xem còn dùng được không.
Trần Tụy vội từ chối: “Thôi thôi, khỏi khỏi.”
Vũ Thành Vãn liền hỏi: Thế sao anh phải mua con mới?
Trần Tụy giật mình nghĩ hay Vũ Thành Vãn biết được gì rồi, nhưng ngẫm lại làm sao cậu ấy biết được, anh cũng không chịu cho cậu ấy biết. Rõ ràng Ninh Khả đang cố tình trêu ngươi Trần Tụy, Trần Tụy cảm thấy mình cần giữ một con dao nhỏ để phòng thân thôi. Không cần biết Ninh Khả còn có ý đồ gì nữa không, Trần Tụy đều phải cảnh giác với gã.
“Tiện thể thì mua thôi mà.” Trần Tụy giải thích.
Vũ Thành Vãn hỏi: Rồi tiện thể cầm theo người luôn hả?
Suýt nữa Trần Tụy vọt miệng nói lộ ra, anh ấp úng bảo: “Quản gì mà chặt vậy.”
Vũ Thành Vãn đáp: Không chặt bằng cái miệng anh đâu.
Nghĩ cách cạy miệng rồi mà còn không cạy được. Ngày hôm sau, Trần Tụy trố mắt trông thấy Vũ Thành Vãn ngồi trong phòng khách công ty anh. Giám đốc của anh khách sáo bảo: “Vào đây, Tiểu Trần, chào khách quý đi.”
Trần Tụy nhìn thấy Vũ Thành Vãn ngồi đàng hoàng ở đó, làm bộ không quen biết anh, cặp mắt một mí lúc này thật là lạnh nhạt, làm gì còn dấu vết của cái người tối qua còn rúc trong chăn với anh nữa. Trần Tụy cảm thấy Vũ Thành Vãn lúc này giống hệt Vũ Thành Vãn anh gặp ở tiệc đính hôn hồi đó, cao quý, xa vời và xem thường tất thảy.
Vũ Thành Vãn gõ chữ trên laptop rồi quay máy sang cho giám đốc của Trần Tụy xem, trên đó viết: “Phiền anh mang thẻ màu pantone lại đây, tôi sẽ chọn.”
Giám đốc của Trần Tụy đồng ý ngay, lúc đầu anh ta định sai Trần Tụy đi lấy nhưng liếc thấy ánh mắt của Vũ Thành Vãn anh ta khôn khéo nói ngay: “Tiểu Trần tiếp khách nhé, chu đáo vào đấy. Tôi lên tầng lấy bộ màu.”
Cửa ra vào bằng kính bị đóng lại, Trần Tụy cúi đầu trước cái vẻ cao ngạo của Vũ Thành Vãn, anh hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Vũ Thành Vãn túm cổ tay Trần Tụy, kéo anh vào lòng để hôn rồi than thở: Không lẽ là để yêu đương vụng trộm hay sao.