Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng
Chương 165
Đêm qua bọn họ mới vừa làm thịt Giao long trên Thiên Bảng, Ma tộc tập kích là bắt đầu vào hai ngày trước, nhưng đêm qua lại đột nhiên bùng nổ với quy mô lớn, chẳng lẽ vì báo thù?
Như vậy xem ra, thân phận của con Giao Long kia không đơn giản.
Linh Tu lập tức lấy ra một đống linh khí pháp khí, chia cho mỗi người hai món, nói: "Nhân tộc và Yêu tộc giúp nhanh ganh gác, Nhạn thành lâp nguy, lần này nhất định có thể vượt qua, mọi người cố gắng bảo vệ mình."
Ngu Tri Dao cũng chia ốc biển dẫn âm đủ loại màu sắc của mình ra, tránh cho lúc bắt buộc phân tán lại không liên lạc được.
Minh Lê biết rõ Vân giới sẽ có lúc không yên ổn, lúc trước chuẩn bị cho nàng rất nhiều giày tăng tốc độ, thuận lợi sử dụng trong lúc chạy trốn. Tổng cộng có mười mấy đôi, hình dạng khác nhau, còn có thể biến lớn nhỏ.
Ngu Tri Dao chia cho mỗi người một đôi giày tăng tốc, còn chia cho Kỷ Phù một cái váy nhỏ là pháp khí phòng ngự vô cùng xinh đẹp.
Kỷ Phù cô cùng kích động ôm chầm lấy nàng, "Hu hu hu có tỷ muội nhà giàu thật tốt!"
DTV
Thiếu niên áo hoa hâm mộ tiến lên trước, cố ý ám chỉ nói: "Tiểu Ngư, ta có thể làm tỷ muội của ngươi không?"
Ngu Tri Dao: "... Có thể."
Vì vậy Hoa Hoa cũng được chia một cái váy hoa nhỏ màu xanh da trời, hắn ta không chút do dự mặc lên người.
Linh Tu, Lạc Vân Dã, Thời Việt: "..."
Ngu Tri Dao quay đầu lại: "Các ngươi muốn không?"
Đây là lần đầu tiên thiếu niên áo hoa trải nghiệm được cảm giác mặc váy phòng ngự trên người, vô cùng hài lòng đề cử: "Muốn muốn, váy phòng ngự của Tiểu Ngư rất tốt, bảo vệ mình thì không mất mặt."
Ba người: "..." Không, rất mật mặt.
Mọi người vô cùng ăn ý dời tầm mắt, nhìn về nơi khác, biểu đạt kháng cự của mình.
Mặc dù biết đạo lý bảo vệ mình thì không mất mặt, nhưng bọn họ không muốn mặc váy nhỏ!
Ngu Tri Dao đã sớm nhìn ra ba người này không muốn mặc, nàng cố ý níu tay áo của Lạc Vân Dã, kéo người đến một góc gần đó, trêu hắn: "Tiểu Vân, ngươi có muốn không?"
Lạc Vân Dã hơi hạ mắt nhìn nàng.
Lúc thiếu nữ ngưỡng đầu lên. đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng mang ý cười, bên trong cất giấu chút ý trêu chọc.
Cổ họng của Lạc Vân Dã hơi khô, hầu kết chậm rãi trợt xuống, suýt chút nữa đã đồng ý.
Cũng may chẳng biết lúc nào Thành chủ Nhạn thành đã xuất hiện nói chuyện.
Ý tổng kết đại khái chính là cổ vũ tinh thần trước trận chiến.
Bọn họ đều là Yêu tu và Nhân tu đến từ khắp nơi Vân giới, không thể nào có sự ăn ý có thứ tự như quân đội chân chính được.
Cho nên được tổ chức hợp thành các tiểu đội trừ ma ít người, để tránh hỗn loạn.
Tiểu đội phải đảm bảo có thể công có thể phòng, ít nhất ba người, một người Thuẫn tu, một người Kiếm tu hoặc Đao tu, còn lại là Phù tu hoặc là Âm tu.
Ở chỗ này Thuẫn tu không nhiều, dưới sự hướng dẫn của thị vệ Nhạn thành, tu sĩ của những nghề nghiệp khác sẽ ghép đội với Thuẫn tu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-165.html.]
Nhiều nhất là một đội có hai Thuẫn tu.
Sắp xếp xong tiểu đội trừ ma, Thành chủ lại cho mỗi người một viên châu trong suốt dùng để ghi chép lại cảnh tượng, cuối cùng lão lệ tung hoành, cảm xúc mãnh liệt khích lệ mấy câu, lúc này mới ra lệnh để thị vệ Nhạn thãnh tiễn nhóm tu sĩ dũng cảm ra khỏi Nhạn thành.
Bên ngoài mười dặm Nhạn thành, Ma tộc đồng nghìn nghịch đang xông ra từ trong rãnh, phía trước có một phòng tuyến màu đỏ nhạt dựng lớn, giống như đang run rẩy trong gió, lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ.
Rõ ràng mặt trời vừa mới dâng lên, lại có loại cảm giác bi hùng khi mặt trời lặn xuống.
Máu tươi vung vẩy khắp bầu trời.
Mỗi giây một phút đều có Ma tu hoặc tu sĩ c.h.ế.t đi, sau đó người phía sau sẽ lấp đầy chỗ trống.
Cách càng gần, cổ huyết tinh kia lại ngày càng nồng đậm.
Thấy tình cảnh thảm thiết như vậy, tu sĩ muốn đục nước béo cò lấy phần thường mềm cả chân, thậm chí còn có dấu hiệu chạy trốn.
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành không ngăn cản người muốn chạy trốn, chỉ để cho bọn họ giao viên châu ghi chép, sau đó thả bọn họ rời đi.
Bầu không khí giữa các tiểu đội trừ ma bắt đầu trở nên thấp xuống, sau khi tiến vào biên giới, bầu không khí càng áp lực, không ai biết mình có thể sống sót đến cuối cùng không.
Thiếu niên áo hoa cảm thấy dùng loại trạng thái này đánh Ma tộc nhất định không được, lập tức giơ quyền hô to: "Ma tộc tấn công quê hương ta, làm c.h.ế.t nó! Lấy khen thưởng! Lấy tiên bảo!"
Thị vệ Nhạn thành cũng cười nói: "Đúng đúng, sống trở về, cầm khen thường! Cầm tiên bảo!"
Thiếu niên áo hoa thấy mọi người không có phản ứng gì, còn rất cổ quái nhìn thị vệ, gãi mặt nói: "Bằng không ta nhảy cho mọi người một điệu?"
Nói xong, hắn ta mặc váy hoa lên, Kỷ Phù lấy sáo đệm nhạc cho hắn ta.
Thổi ra điệu nhạc vô cùng vui sướng.
Giống như tiếng tù và tiếng ốc.
Người thổi vui vẻ, người nhảy cũng vui vẻ.
Âm Tu còn lại không nhịn được cũng đi theo thổi lên, đệm nhạc cho một người Hoa Hoa, xứng đáng với vị trí C của mình.
Ba thanh niên trong đội tự giác cách xa Hoa Hoa, Ngu Tri Dao yên lặng che trán, cảm thấy trong Vân giới không có ai biết quan tâm người khác hơn Hoa Hoa.
Bầu không khí căng thẳng trong đội nghĩ cũng từ từ dịu đi rất nhiều.
Ở nơi cách biên giới không đến hai trăm mét, sau khi thị vệ Nhạn thành hộ tống đội ngũ giao tiếp với tu sĩ mặc khôi giáp đỏ xong, lập tức cao giọng nói: "Sống trở về!"
Mọi người đồng loạt kêu lên: "Được!!"
Thiếu niên áo hoa vội vàng nói: "Tất nhiên phải còn sống rồi, ta còn muốn lấy khen thưởng, cầm tiên bảo đó!"
Mọi người cười ha ha: “Không sai! Còn phải lấy tiên bảo!"
Phía trước c.h.é.m g.i.ế.c rung trời, ở chỗ này thị vệ Nhạn thành cười chảy cả nước mắt, sau khi vẫy tay tạm biệt mọi người, lại đi vào trong thành chờ đợi hộ tống đợi tu sĩ tiếp viện tiếp theo.
Tám đội ngũ tạm thời tạo thành một tổ trừ ma, dưới sự hướng dẫn của Yêu tu mặc khôi áp màu đỏ nhạt, lao đến biên giới, đi vào chỗ đang suy yếu của biên giới.
Ngành nghề trong tiểu đội của Ngu Tri Dao là đầy đủ nhất.
Thời Việt cũng là Đao tu, chẳng qua hôm nay bởi vì bị thương không có cách nào sử dụng ma khí, bị Lạc Vân Dã kéo đến phía sau, phụ trách công việc thu dọn tàn cuộc.
Như vậy xem ra, thân phận của con Giao Long kia không đơn giản.
Linh Tu lập tức lấy ra một đống linh khí pháp khí, chia cho mỗi người hai món, nói: "Nhân tộc và Yêu tộc giúp nhanh ganh gác, Nhạn thành lâp nguy, lần này nhất định có thể vượt qua, mọi người cố gắng bảo vệ mình."
Ngu Tri Dao cũng chia ốc biển dẫn âm đủ loại màu sắc của mình ra, tránh cho lúc bắt buộc phân tán lại không liên lạc được.
Minh Lê biết rõ Vân giới sẽ có lúc không yên ổn, lúc trước chuẩn bị cho nàng rất nhiều giày tăng tốc độ, thuận lợi sử dụng trong lúc chạy trốn. Tổng cộng có mười mấy đôi, hình dạng khác nhau, còn có thể biến lớn nhỏ.
Ngu Tri Dao chia cho mỗi người một đôi giày tăng tốc, còn chia cho Kỷ Phù một cái váy nhỏ là pháp khí phòng ngự vô cùng xinh đẹp.
Kỷ Phù cô cùng kích động ôm chầm lấy nàng, "Hu hu hu có tỷ muội nhà giàu thật tốt!"
DTV
Thiếu niên áo hoa hâm mộ tiến lên trước, cố ý ám chỉ nói: "Tiểu Ngư, ta có thể làm tỷ muội của ngươi không?"
Ngu Tri Dao: "... Có thể."
Vì vậy Hoa Hoa cũng được chia một cái váy hoa nhỏ màu xanh da trời, hắn ta không chút do dự mặc lên người.
Linh Tu, Lạc Vân Dã, Thời Việt: "..."
Ngu Tri Dao quay đầu lại: "Các ngươi muốn không?"
Đây là lần đầu tiên thiếu niên áo hoa trải nghiệm được cảm giác mặc váy phòng ngự trên người, vô cùng hài lòng đề cử: "Muốn muốn, váy phòng ngự của Tiểu Ngư rất tốt, bảo vệ mình thì không mất mặt."
Ba người: "..." Không, rất mật mặt.
Mọi người vô cùng ăn ý dời tầm mắt, nhìn về nơi khác, biểu đạt kháng cự của mình.
Mặc dù biết đạo lý bảo vệ mình thì không mất mặt, nhưng bọn họ không muốn mặc váy nhỏ!
Ngu Tri Dao đã sớm nhìn ra ba người này không muốn mặc, nàng cố ý níu tay áo của Lạc Vân Dã, kéo người đến một góc gần đó, trêu hắn: "Tiểu Vân, ngươi có muốn không?"
Lạc Vân Dã hơi hạ mắt nhìn nàng.
Lúc thiếu nữ ngưỡng đầu lên. đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng mang ý cười, bên trong cất giấu chút ý trêu chọc.
Cổ họng của Lạc Vân Dã hơi khô, hầu kết chậm rãi trợt xuống, suýt chút nữa đã đồng ý.
Cũng may chẳng biết lúc nào Thành chủ Nhạn thành đã xuất hiện nói chuyện.
Ý tổng kết đại khái chính là cổ vũ tinh thần trước trận chiến.
Bọn họ đều là Yêu tu và Nhân tu đến từ khắp nơi Vân giới, không thể nào có sự ăn ý có thứ tự như quân đội chân chính được.
Cho nên được tổ chức hợp thành các tiểu đội trừ ma ít người, để tránh hỗn loạn.
Tiểu đội phải đảm bảo có thể công có thể phòng, ít nhất ba người, một người Thuẫn tu, một người Kiếm tu hoặc Đao tu, còn lại là Phù tu hoặc là Âm tu.
Ở chỗ này Thuẫn tu không nhiều, dưới sự hướng dẫn của thị vệ Nhạn thành, tu sĩ của những nghề nghiệp khác sẽ ghép đội với Thuẫn tu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-165.html.]
Nhiều nhất là một đội có hai Thuẫn tu.
Sắp xếp xong tiểu đội trừ ma, Thành chủ lại cho mỗi người một viên châu trong suốt dùng để ghi chép lại cảnh tượng, cuối cùng lão lệ tung hoành, cảm xúc mãnh liệt khích lệ mấy câu, lúc này mới ra lệnh để thị vệ Nhạn thãnh tiễn nhóm tu sĩ dũng cảm ra khỏi Nhạn thành.
Bên ngoài mười dặm Nhạn thành, Ma tộc đồng nghìn nghịch đang xông ra từ trong rãnh, phía trước có một phòng tuyến màu đỏ nhạt dựng lớn, giống như đang run rẩy trong gió, lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ.
Rõ ràng mặt trời vừa mới dâng lên, lại có loại cảm giác bi hùng khi mặt trời lặn xuống.
Máu tươi vung vẩy khắp bầu trời.
Mỗi giây một phút đều có Ma tu hoặc tu sĩ c.h.ế.t đi, sau đó người phía sau sẽ lấp đầy chỗ trống.
Cách càng gần, cổ huyết tinh kia lại ngày càng nồng đậm.
Thấy tình cảnh thảm thiết như vậy, tu sĩ muốn đục nước béo cò lấy phần thường mềm cả chân, thậm chí còn có dấu hiệu chạy trốn.
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành không ngăn cản người muốn chạy trốn, chỉ để cho bọn họ giao viên châu ghi chép, sau đó thả bọn họ rời đi.
Bầu không khí giữa các tiểu đội trừ ma bắt đầu trở nên thấp xuống, sau khi tiến vào biên giới, bầu không khí càng áp lực, không ai biết mình có thể sống sót đến cuối cùng không.
Thiếu niên áo hoa cảm thấy dùng loại trạng thái này đánh Ma tộc nhất định không được, lập tức giơ quyền hô to: "Ma tộc tấn công quê hương ta, làm c.h.ế.t nó! Lấy khen thưởng! Lấy tiên bảo!"
Thị vệ Nhạn thành cũng cười nói: "Đúng đúng, sống trở về, cầm khen thường! Cầm tiên bảo!"
Thiếu niên áo hoa thấy mọi người không có phản ứng gì, còn rất cổ quái nhìn thị vệ, gãi mặt nói: "Bằng không ta nhảy cho mọi người một điệu?"
Nói xong, hắn ta mặc váy hoa lên, Kỷ Phù lấy sáo đệm nhạc cho hắn ta.
Thổi ra điệu nhạc vô cùng vui sướng.
Giống như tiếng tù và tiếng ốc.
Người thổi vui vẻ, người nhảy cũng vui vẻ.
Âm Tu còn lại không nhịn được cũng đi theo thổi lên, đệm nhạc cho một người Hoa Hoa, xứng đáng với vị trí C của mình.
Ba thanh niên trong đội tự giác cách xa Hoa Hoa, Ngu Tri Dao yên lặng che trán, cảm thấy trong Vân giới không có ai biết quan tâm người khác hơn Hoa Hoa.
Bầu không khí căng thẳng trong đội nghĩ cũng từ từ dịu đi rất nhiều.
Ở nơi cách biên giới không đến hai trăm mét, sau khi thị vệ Nhạn thành hộ tống đội ngũ giao tiếp với tu sĩ mặc khôi giáp đỏ xong, lập tức cao giọng nói: "Sống trở về!"
Mọi người đồng loạt kêu lên: "Được!!"
Thiếu niên áo hoa vội vàng nói: "Tất nhiên phải còn sống rồi, ta còn muốn lấy khen thưởng, cầm tiên bảo đó!"
Mọi người cười ha ha: “Không sai! Còn phải lấy tiên bảo!"
Phía trước c.h.é.m g.i.ế.c rung trời, ở chỗ này thị vệ Nhạn thành cười chảy cả nước mắt, sau khi vẫy tay tạm biệt mọi người, lại đi vào trong thành chờ đợi hộ tống đợi tu sĩ tiếp viện tiếp theo.
Tám đội ngũ tạm thời tạo thành một tổ trừ ma, dưới sự hướng dẫn của Yêu tu mặc khôi áp màu đỏ nhạt, lao đến biên giới, đi vào chỗ đang suy yếu của biên giới.
Ngành nghề trong tiểu đội của Ngu Tri Dao là đầy đủ nhất.
Thời Việt cũng là Đao tu, chẳng qua hôm nay bởi vì bị thương không có cách nào sử dụng ma khí, bị Lạc Vân Dã kéo đến phía sau, phụ trách công việc thu dọn tàn cuộc.