Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng
Chương 164
Lúc Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã biết tin tức này, vẫn là do Linh Tu và Kỷ Phù đưa ra lời mời.
Sau lớp mặt nạ, vẻ mặt Linh Tu nghiêm túc nói: "Ma tập kích Nhạn thành, tu sĩ như ta nhất định không thể khoang tay đứng nhìn được! Không biết Tiểu Ngư cô nương và Vân huynh có muốn cùng chúng ta vào đội trừ ma hay không?"
Ngu Tri Dao còn chưa tỉnh ngủ, sờ đầu nghi ngờ hỏi: "Đội trừ ma?"
Kỷ Phù đưa thông báo chiêu mộ người trừ ma lấy được ở dưới lầu cho hai người: "Ta biết Tiểu Ngư và Tiểu Vân đều là người chính nghĩa vì mọi người, cho nên đặc biệt nói chuyện này với sư đệ, chúng ta có thể cùng tạo ra một đội trừ ma. Âm tu, Đao tu, Thuẫn tu, Phù tu, vừa vặn có thể công thủ linh hoạt!"
Lạc Vân Dã dời mắt ra khỏi thông báo chiêu mộ trừ ma kia, nghiêng đầu hỏi: "Thuẫn tu?"
Kỷ Phù cười nói: "Sư đệ của ta là tam tu Đao Đan Thuẫn."
Ngu Tri Dao: "..."
Thật giỏi, lấy mình làm đao, công mình làm thuẫn.
Nàng nhìn tờ chiêu mộ kia, thật sự vô cùng động lòng đối với món tiên bảo vòng tay trị liệu.
Còn có tối hôm qua Thận châu mới phát sáng kia còn chưa làm nóng xong, lúc này nếu gia nhập đội trừ ma, nhất định chính là đưa ma khí đến cửa cho nàng hút.
Ai có thể từ chối chứ?
"Ta có thể! Tiểu Vân, ngươi có muốn cùng nhau hay không?” Ngu Tri Dao hỏi.
Lạc Vân Dã cười cong đôi mắt đen sáng, dịu dàng nói: "Tiểu Ngư đi chỗ nào, ta sẽ đi chỗ đó."
Ngu Tri Dao nghe như vậy thiếu chút nữa đỏ mặt.
Đáng ghét! Thật sự lá gan ngày càng lớn.
Người khác là túi khóc nhè, Tiểu Vân là túi theo đuôi nửa bước không rời.
Kỷ Phù nhanh tay lẹ mắt lấy giấy và bút từ trong tay áo, vội vàng ghi xuống.
Bốn người đạt thành nhất trí. Ngu Tri Dao đi hỏi Thời Việt phòng bên cạnh, tất nhiên Thời Việt cũng muốn đi theo đi theo bọn họ.
Vì vây, đội bốn người lại biến thành năm người.
Đoạn đường đi đến phủ Thành chủ, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhét đầy đồ ăn trong nhẫn trữ vật.
Linh Tu hiểu chuyện bọn họ mua đồ ăn, tu sĩ không có cách nào Ích cốc sẽ bị đói bụng như người phàm. Nhưng tốn một số tiền lớn muốn cái gì mà ghế nằm lạnh như băng, dù che nắng có thể thay đổi nhiệt độ,... Thật sự rất khó hiểu.
Linh Tu không hiểu, lập tức hỏi: "Tiểu Ngư cô nương, Vân huynh, lúc này chúng ta phải đi trừ ma, không nên mua linh bảo linh khí phòng ngự hoặc công kích sao?"
"Ừ, là trừ ma." Ngu Tri Dao nói: "Chẳng qua lúc này Nhạn thành lâm nguy, con đường trừ ma nhất định sẽ gian khổ không ngừng, ta muốn cho chúng ta có một cảm giác vui sướng một chút khi đi trừ ma."
Linh Tu:?
Không phải, trừ ma còn có thể nghiệm vui sướng?
Hắn ta giống như là người bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện, không biết gì nhìn xung quanh.
Bốn người thắng lợi mà về, lại cùng với người cuối cùng vẫn còn chưa hiểu chuyện, đi đến phủ Thành chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-164.html.]
Trước cửa của phủ Thành chủ đã hội tu rất nhiều tu sĩ, có người cõng đao kiếm sau lưng, còn có ngươi mang tiêu ngọc sáo bên hông, có người dùng Phù bút, cũng có người dáng người lực lưỡng giơ đại thuẫn... Mấy ngành nghề lớn trong Tu tiên đều tập hợp lại đây.
Hai bên trái phải là thị vệ hắc giáp Nhạn thành, dẫn dắt các tu sĩ theo nghề tu hành, xếp vào các loại hàng ngũ. Nếu trước đó đã cùng người mình tổ đội xong, thì tự đi tới một nơi đứng chờ là được.
Mọi người cũng rất phối hợp, cho đến khi có một người nào đó đến, nổi lên chút xíu tranh chấp.
Thiếu niên áo hoa màu vàng hỏi: "Tiểu ca, ta độc lập tổ đội, Vũ (nhảy) tu có thể không?"
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành:?
Hắn ta hơi có vẻ miễn cưỡng nói: "Tình thế nguy cấp, đạo hữu đừng nói đùa với ta."
"Ta thật sự không nói đùa!" Thiếu niên áo hoa gấp đến độ ở tại chỗ nhảy một đoạn.
Đám người xếp hàng cười to ha ha ha.
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành: "..."
Hắn ta bình tĩnh nói với đồng bạn của mình: "Muốn trộn lẫn chiếm được phần thưởng, kéo người này đi ra ngoài!"
Ngu Tri Dao đã sớm ở phía sau cười đến khí thế ngất trời, Lạc Vân Dã vỗ nhẹ sau lưng cho nàng, Linh Tu và Kỷ Phù thì liếc mắt nhìn qua, làm bộ không nhận biết người này. Thời Việt thì che mặt nạ của mình, không muốn bị nhận ra.
Mắt thấy Hoa Hoa thật sự bị thị vệ hắc giáp kéo đi, rốt cuộc Ngu Tri Dao cũng nín cười, lương tâm trỗi dậy nâng tay lên nói: "Chao ôi? Chờ một chút! Người này là người của tiểu đội trừ ma chúng ta, mới vừa rồi chỉ đùa với các vị! Thật có lỗi, thật có lỗi."
Thiếu niên áo hoa nghe được giọng nói quen thuộc, nhất thời nước mắt lưng tròng quay đầu lại, giống như nhìn thấy người quen trong ngàn vạn người, cảm động nói: "Huynh đệ tốt, tỷ muội tốt! Rốt cuộc các ngươi đã đến rồi!"
DTV
Hoa Hoa được cứu, sau khi tìm được tổ chức, mặt đầy kích động nói: "Mới vừa rồi ta đi đến khách điếm Nhạn Thánh, biết được tin tức các ngươi rời đi, cũng biết nhất định các ngươi sẽ đến chỗ này."
Nói đến đây thiêu niên áo hoa có chút ai oán: "Ai biết ta đã đến, các ngươi còn chưa đến. Làm hại ta thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài."
Ngu Tri Dao nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, lại không nhịn được bắt đầu cười: "Đại đấu trường không phải không cho đấu giả đi ra khỏi Nhạn thành sao?"
"Ai! Đừng nói, lần này Ma tộc tập kích với quy mô quá lớn, còn chỉ nhằm vào Nhạn thành. Đại đấu trường cũng phái rất nhiều đấu giả đi biên phòng trừ ma, mới vừa rồi có hai nhóm người đã đi rồi." Thiếu niên áo hoa than thở: "Trước khi Thần Loan cung có thể tiếp viện đến, nếu quả thật không ngăn cản được, người trong Nhạn thành chỉ có thể chạy thôi."
Mọi người đều biết tình thế nguy cấp, lại không ngờ có thể như vậy.
Nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng.
Ngu Tri Dao không cười nữa, kéo tay áo của Lạc Vân Dã nói: "Chờ một lát, Tiểu Vân ngươi phải theo sát ta."
Lạc Vân Dã ngoan ngoãn gật đầu.
Tối hôm qua thông qua chuyện kính Linh thông, hắn đã biết Tiểu Ngư giấu diếm tu vi. Chẳng qua vì sao phải giấu, tu vi cụ thể là bao nhiêu, Tiểu Ngư không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Ai cũng có bí mật của mình, giống như hắn, không phải cũng giấu diếm tu vi với Tiểu Ngư sao?
Biết được chênh lệch tu vi giữa hai bên không lớn như trong tưởng tượng, Lạc Vân Dã suy nghĩ trong lòng, muốn tìm thời cơ thích hợp nói chuyện thẳng thắn với Tiểu Ngư.
Thời Việt đẩy Hoa Hoa ra, chen đến bên cạnh Lạc Vân Dã: "Ta cũng sẽ bảo vệ ca ca!"
Linh Tu lấy Thanh Sơn thuẫn vừa dày vừa nặng ra, đặt trước mặt tiểu đội sáu người bọn họ, hỏi Hoa Hoa: "Đã thông báo cho Vân Cảnh thánh địa chưa?"
Thiếu niên áo hoa than thở: "Tất nhiên là thông báo rồi. Đêm qua Thành chủ Nhạn thành bên trong kính Linh thông đã liên tiếp gửi nhiều bài viết, người xung quanh có thể chạy đến đều chạy đến chỗ này. Cũng thật kỳ lạ, lần Ma tộc công kích này chỉ nhằm vào Nhạn thành."
Linh Tu và Kỷ Phù nhìn nhau.
Sau lớp mặt nạ, vẻ mặt Linh Tu nghiêm túc nói: "Ma tập kích Nhạn thành, tu sĩ như ta nhất định không thể khoang tay đứng nhìn được! Không biết Tiểu Ngư cô nương và Vân huynh có muốn cùng chúng ta vào đội trừ ma hay không?"
Ngu Tri Dao còn chưa tỉnh ngủ, sờ đầu nghi ngờ hỏi: "Đội trừ ma?"
Kỷ Phù đưa thông báo chiêu mộ người trừ ma lấy được ở dưới lầu cho hai người: "Ta biết Tiểu Ngư và Tiểu Vân đều là người chính nghĩa vì mọi người, cho nên đặc biệt nói chuyện này với sư đệ, chúng ta có thể cùng tạo ra một đội trừ ma. Âm tu, Đao tu, Thuẫn tu, Phù tu, vừa vặn có thể công thủ linh hoạt!"
Lạc Vân Dã dời mắt ra khỏi thông báo chiêu mộ trừ ma kia, nghiêng đầu hỏi: "Thuẫn tu?"
Kỷ Phù cười nói: "Sư đệ của ta là tam tu Đao Đan Thuẫn."
Ngu Tri Dao: "..."
Thật giỏi, lấy mình làm đao, công mình làm thuẫn.
Nàng nhìn tờ chiêu mộ kia, thật sự vô cùng động lòng đối với món tiên bảo vòng tay trị liệu.
Còn có tối hôm qua Thận châu mới phát sáng kia còn chưa làm nóng xong, lúc này nếu gia nhập đội trừ ma, nhất định chính là đưa ma khí đến cửa cho nàng hút.
Ai có thể từ chối chứ?
"Ta có thể! Tiểu Vân, ngươi có muốn cùng nhau hay không?” Ngu Tri Dao hỏi.
Lạc Vân Dã cười cong đôi mắt đen sáng, dịu dàng nói: "Tiểu Ngư đi chỗ nào, ta sẽ đi chỗ đó."
Ngu Tri Dao nghe như vậy thiếu chút nữa đỏ mặt.
Đáng ghét! Thật sự lá gan ngày càng lớn.
Người khác là túi khóc nhè, Tiểu Vân là túi theo đuôi nửa bước không rời.
Kỷ Phù nhanh tay lẹ mắt lấy giấy và bút từ trong tay áo, vội vàng ghi xuống.
Bốn người đạt thành nhất trí. Ngu Tri Dao đi hỏi Thời Việt phòng bên cạnh, tất nhiên Thời Việt cũng muốn đi theo đi theo bọn họ.
Vì vây, đội bốn người lại biến thành năm người.
Đoạn đường đi đến phủ Thành chủ, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhét đầy đồ ăn trong nhẫn trữ vật.
Linh Tu hiểu chuyện bọn họ mua đồ ăn, tu sĩ không có cách nào Ích cốc sẽ bị đói bụng như người phàm. Nhưng tốn một số tiền lớn muốn cái gì mà ghế nằm lạnh như băng, dù che nắng có thể thay đổi nhiệt độ,... Thật sự rất khó hiểu.
Linh Tu không hiểu, lập tức hỏi: "Tiểu Ngư cô nương, Vân huynh, lúc này chúng ta phải đi trừ ma, không nên mua linh bảo linh khí phòng ngự hoặc công kích sao?"
"Ừ, là trừ ma." Ngu Tri Dao nói: "Chẳng qua lúc này Nhạn thành lâm nguy, con đường trừ ma nhất định sẽ gian khổ không ngừng, ta muốn cho chúng ta có một cảm giác vui sướng một chút khi đi trừ ma."
Linh Tu:?
Không phải, trừ ma còn có thể nghiệm vui sướng?
Hắn ta giống như là người bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện, không biết gì nhìn xung quanh.
Bốn người thắng lợi mà về, lại cùng với người cuối cùng vẫn còn chưa hiểu chuyện, đi đến phủ Thành chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-164.html.]
Trước cửa của phủ Thành chủ đã hội tu rất nhiều tu sĩ, có người cõng đao kiếm sau lưng, còn có ngươi mang tiêu ngọc sáo bên hông, có người dùng Phù bút, cũng có người dáng người lực lưỡng giơ đại thuẫn... Mấy ngành nghề lớn trong Tu tiên đều tập hợp lại đây.
Hai bên trái phải là thị vệ hắc giáp Nhạn thành, dẫn dắt các tu sĩ theo nghề tu hành, xếp vào các loại hàng ngũ. Nếu trước đó đã cùng người mình tổ đội xong, thì tự đi tới một nơi đứng chờ là được.
Mọi người cũng rất phối hợp, cho đến khi có một người nào đó đến, nổi lên chút xíu tranh chấp.
Thiếu niên áo hoa màu vàng hỏi: "Tiểu ca, ta độc lập tổ đội, Vũ (nhảy) tu có thể không?"
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành:?
Hắn ta hơi có vẻ miễn cưỡng nói: "Tình thế nguy cấp, đạo hữu đừng nói đùa với ta."
"Ta thật sự không nói đùa!" Thiếu niên áo hoa gấp đến độ ở tại chỗ nhảy một đoạn.
Đám người xếp hàng cười to ha ha ha.
Thị vệ hắc giáp Nhạn thành: "..."
Hắn ta bình tĩnh nói với đồng bạn của mình: "Muốn trộn lẫn chiếm được phần thưởng, kéo người này đi ra ngoài!"
Ngu Tri Dao đã sớm ở phía sau cười đến khí thế ngất trời, Lạc Vân Dã vỗ nhẹ sau lưng cho nàng, Linh Tu và Kỷ Phù thì liếc mắt nhìn qua, làm bộ không nhận biết người này. Thời Việt thì che mặt nạ của mình, không muốn bị nhận ra.
Mắt thấy Hoa Hoa thật sự bị thị vệ hắc giáp kéo đi, rốt cuộc Ngu Tri Dao cũng nín cười, lương tâm trỗi dậy nâng tay lên nói: "Chao ôi? Chờ một chút! Người này là người của tiểu đội trừ ma chúng ta, mới vừa rồi chỉ đùa với các vị! Thật có lỗi, thật có lỗi."
Thiếu niên áo hoa nghe được giọng nói quen thuộc, nhất thời nước mắt lưng tròng quay đầu lại, giống như nhìn thấy người quen trong ngàn vạn người, cảm động nói: "Huynh đệ tốt, tỷ muội tốt! Rốt cuộc các ngươi đã đến rồi!"
DTV
Hoa Hoa được cứu, sau khi tìm được tổ chức, mặt đầy kích động nói: "Mới vừa rồi ta đi đến khách điếm Nhạn Thánh, biết được tin tức các ngươi rời đi, cũng biết nhất định các ngươi sẽ đến chỗ này."
Nói đến đây thiêu niên áo hoa có chút ai oán: "Ai biết ta đã đến, các ngươi còn chưa đến. Làm hại ta thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài."
Ngu Tri Dao nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi, lại không nhịn được bắt đầu cười: "Đại đấu trường không phải không cho đấu giả đi ra khỏi Nhạn thành sao?"
"Ai! Đừng nói, lần này Ma tộc tập kích với quy mô quá lớn, còn chỉ nhằm vào Nhạn thành. Đại đấu trường cũng phái rất nhiều đấu giả đi biên phòng trừ ma, mới vừa rồi có hai nhóm người đã đi rồi." Thiếu niên áo hoa than thở: "Trước khi Thần Loan cung có thể tiếp viện đến, nếu quả thật không ngăn cản được, người trong Nhạn thành chỉ có thể chạy thôi."
Mọi người đều biết tình thế nguy cấp, lại không ngờ có thể như vậy.
Nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng.
Ngu Tri Dao không cười nữa, kéo tay áo của Lạc Vân Dã nói: "Chờ một lát, Tiểu Vân ngươi phải theo sát ta."
Lạc Vân Dã ngoan ngoãn gật đầu.
Tối hôm qua thông qua chuyện kính Linh thông, hắn đã biết Tiểu Ngư giấu diếm tu vi. Chẳng qua vì sao phải giấu, tu vi cụ thể là bao nhiêu, Tiểu Ngư không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi.
Ai cũng có bí mật của mình, giống như hắn, không phải cũng giấu diếm tu vi với Tiểu Ngư sao?
Biết được chênh lệch tu vi giữa hai bên không lớn như trong tưởng tượng, Lạc Vân Dã suy nghĩ trong lòng, muốn tìm thời cơ thích hợp nói chuyện thẳng thắn với Tiểu Ngư.
Thời Việt đẩy Hoa Hoa ra, chen đến bên cạnh Lạc Vân Dã: "Ta cũng sẽ bảo vệ ca ca!"
Linh Tu lấy Thanh Sơn thuẫn vừa dày vừa nặng ra, đặt trước mặt tiểu đội sáu người bọn họ, hỏi Hoa Hoa: "Đã thông báo cho Vân Cảnh thánh địa chưa?"
Thiếu niên áo hoa than thở: "Tất nhiên là thông báo rồi. Đêm qua Thành chủ Nhạn thành bên trong kính Linh thông đã liên tiếp gửi nhiều bài viết, người xung quanh có thể chạy đến đều chạy đến chỗ này. Cũng thật kỳ lạ, lần Ma tộc công kích này chỉ nhằm vào Nhạn thành."
Linh Tu và Kỷ Phù nhìn nhau.