Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 195: Trở lại Trần gia (2)
Cốp!
"Hực!"
Trần Mục che đầu.
"Sư tỷ, sao tỷ lại đánh đệ?"
Khương Phục Tiên nháy mắt: "Phi lễ chớ nhìn."
Trần Mục nhịn đau, cười hỏi: "Sư tỷ, là tỷ muốn dẫn đệ đến xem đào hoa, cho nên chọn bây giờ trở về Hắc Thạch thành?"
"Đúng vậy, sư tỷ đã nói muốn dẫn đệ đi xem hoa đào thật sự." Khóe miệng Khương Phục Tiên giương lên độ cong mê người.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Khương Phục Tiên: "Hoa đào đẹp, nhưng mà sư tỷ lại càng đẹp hơn."
Dung nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười.
Hai con mèo nhỏ ở trong ngực Trần Mục gầm gừ, hắn không mang theo sữa thú, chỉ có thể cho chúng nó ăn một ít linh dịch, một hai giọt là có thể đủ trong hai ba ngày.
"Con mèo trắng này rất đẹp."
"Sư tỷ thích động vật nhỏ sao?"
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ: "Trước kia sư tỷ cũng thích nuôi động vật nhỏ."
"Thế tại sao bây giờ sư tỷ lại không nuôi nữa?"
"Tuổi thọ của chúng quá ngắn, mỗi lần mất đi đều sẽ rất đau lòng nên không nhận nuôi động vật nhỏ nữa." Khương Phục Tiên mỉm cười nhìn Trần Mục.
"Vậy có thể nuôi rùa."
"Đệ thật sự là đồ ngốc đáng yêu."
Trần Mục chớp chớp mắt.
Khương Phục Tiên lấy ra một hộp bánh ngọt.
"Lần này Sư tỷ chuẩn bị rất nhiều điểm tâm, hộp này cho đệ ăn trên đường."
"Sư tỷ, tỷ thật tốt."
Trần Mục không ăn không, hắn lấy linh đào trong giới chỉ ra: "Sư tỷ, đệ mời tỷ ăn đào."
Nếu như không phải lão Bạch Viên mở miệng, Trần Mục sẽ hái hết linh đào trong bí cảnh.
Linh đào hái được trong tay không tính là nhiều, hắn định mang về cho người nhà nếm thử, Khương Phục Tiên đối với hắn mà nói giống như người nhà vậy.
Khương Phục Tiên nhận linh đào, ngón tay nhỏ nhẹ nhàng vẽ một cái, linh đào đã được gọt vỏ, nàng ta nhấm nháp từng chút một, khuôn mặt xinh đẹp mang theo mỉm cười: "Rất ngọt."
Hai con mèo nhỏ ăn linh dịch, còn đang yên lặng ngủ trong lòng Trần Mục, nếu không nhìn thấy Trần Mục ăn điểm tâm nhất định sẽ gầm gừ.
Mấy ngày sau.
Bọn họ trở về Hắc Thạch thành.
Khương Phục Tiên lấy ra các loại điểm tâm đã chuẩn bị trước giao cho Trần Mục, nàng ta mỉm cười mở miệng: "Sư tỷ sợ náo loạn, đệ cứ tự mình trở về đi."
"Sư tỷ, nếu tỷ nhớ đệ có thể lặng lẽ tới tìm đệ." Trần Mục nhếch miệng cười ngây ngô.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nàng ta đưa tay khẽ búng lên trán Trần Mục: "Sư tỷ muốn tới cũng phải quang minh chính đại, mau về nhà đi."
Trần Mục phất tay.
Sau đó nhảy xuống.
Hắc Thạch thành, Trần gia.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Thân ảnh đỏ rực đáp xuống đình viện, Trần Mục đặt hai con mèo nhỏ ở trong sân, chúng nó vui mừng lăn qua lăn lại trong sân.
Đường Uyển dệt quần áo trong sân, bà ta nhìn thấy Trần Mục đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kích động đứng lên, trên mặt mang theo vui mừng: "Mục Nhi."
Đường Uyển tiến lên ôm lấy Trần Mục.
"Sao con lại gầy đi rồi?"
Trong mắt Đường Uyển mang theo đau lòng.
Trần Mục so với lúc rời đi còn gầy hơn một chút.
Hắn cười giải thích: "Mẫu thân, đây là tình huống bình thường sau khi Tiên Nguyên Tẩy Tủy."
"Ca ca."
Âm thanh thanh thúy vang lên.
Trần Mục nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy muội muội Trần Dĩnh chạy vào viện, dáng người của nàng ta rất nhỏ nhắn, tóc ngang vai, đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
Trần Dĩnh nhào vào trong lòng ca ca.
Trần Mục xúc động ôm lấy muội muội.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Cha con đang bận ở tiêu cục, chờ buổi tối về nhà nhìn thấy con, khẳng định sẽ rất vui vẻ."
"Tỷ tỷ..."
Có đứa trẻ chạy theo sau.
Trần Mục nhìn đứa trẻ đó.
Nó dựa vào cửa viện đánh giá Trần Mục, Đại Tráng đi theo phía sau, dáng người nó khôi ngô, lớn lên không khác lắm với tượng sư tử trấn phủ, là bảo tiêu của các tiểu bối, mỗi ngày đi theo sau bọn họ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thấy Đại Tráng, hai tiểu tử trực tiếp nằm co bốn chân hướng lên trời giả chết, bộ dáng run rẩy rất đáng yêu.
Đường Uyển đi qua ôm lấy đứa trẻ kia, mỉm cười nói: "Mục nhi, đây là Trần Hãn, Tiểu Hãn đây là tam ca của ngươi, gọi là ca ca."
"Ca ca..."
Trần Hãn mềm mại gọi một tiếng.
Đường Uyển cười nói: "Đừng thấy nó còn nhỏ, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui với Trần Dĩnh, Trần gia có hai người bọn nó chúng ta cũng không có thời gian nhàn rỗi."
"Ha ha ha."
Trần Mục không nhịn được cười thành tiếng.
Trần Dĩnh ở trong ngực Trần Mục cọ khẽ: "Ca ca, huynh có thể dẫn chúng ta lên trời không?"
"Có thể."
Trần Mục tay trái ôm Trần Dĩnh, tay phải ôm Trần Hãn, trực tiếp bay lên trời.
Trần Dĩnh cười khanh khách.
"Oa oa oa..."
Trần Hãn lại bị dọa khóc.
Ngay cả quần áo của Trần Mục cũng bị ướt.
"Ngoan nào!"
Trần Mục cười lắc đầu.
Không nghĩ tới Trần Hãn sẽ bị dọa cho tè dầm.
Trần Dĩnh còn chưa thỏa mãn, Trần Mục đành phải mang bọn họ trở về Trần gia, hắn đưa Trần Hãn đưa về nhà thay quần, Từ Yến cười mắng: "Tiểu tử thối, sau này Tam ca sẽ không mang ngươi đi nữa."
"Không sao cả."
Trần Mục mỉm cười nói.
"Đại tỷ ngươi theo Yến Lang Nguyệt bận rộn ở tiêu cục, bây giờ tiêu cục làm ăn rất tốt, đừng nói là Nam quốc, công việc làm ăn cũng đã bao trùm hơn phân nửa Bắc Hoang."
"Đại tỷ không đến võ phủ ở đế đô?"
"Có đi nhưng cảm thấy không có ý nghĩa, nàng ta không có thiên phú kiếm thuật, cuối cùng chọn về nhà hỗ trợ."
Trần Mục khẽ gật đầu, quả thật thiên phú của đại tỷ không tốt lắm, trở về Trần gia hỗ trợ cũng không tệ, không cần ở bên ngoài chịu khổ.
"Bây giờ đại bá của con và cha con đang thương lượng, là nên đổi một căn trạch viện lớn hơn, hay là mở rộng nhà cũ, lão gia đề nghị mở rộng, nhưng vẫn chưa hoàn thành."
Bây giờ Trần gia quả thật có chút chen chúc, mở rộng cũng không tệ, sau này Trần Mục cũng muốn có viện tử độc lập, bởi vì Khương Phục Tiên không thích náo nhiệt.
Trần Hãn thay quần xong.
Trần Mục khẽ chạm vào mũi Trần Dĩnh, nói: "Chờ đại tỷ và phụ thân trở về rồi mới lấy ra."
"Hay quá!"
Trần Dĩnh mỉm cười nhảy nhót.
Trần Hãn còn nhỏ, đi đường còn vấp ngã, Trần Mục ôm lấy nó: "Chờ mọi người trở về, con sẽ viết thư cho đại ca của đệ ấy, xem huynh ấy có thời gian về nhà không."