Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 135: Trở về nhà (1)



 "Sư tỷ, cái này thì có thể làm gì?" Trần Mục có chút nghi hoặc, đạo kiếm ấn này có uy lực rất yếu. 
 Đôi mày liễu của Khương Phục Tiên khẽ cong, khóe miệng mang theo nụ cười: "Sau này gặp phải phiền phức, dùng kiếm ấn đánh dấu đối phương, sư tỷ dù có cách xa bao nhiêu cũng có thể giúp đệ." 
 Vẻ mặt Trần Mục khiếp sợ, hắn rất thông minh, có thể hiểu được ý của Khương Phục Tiên, hưng phấn không biết nói cái gì cho phải, kiếm ấn này quả thực là vô địch. 
 "Triệu Phi Yến có thể dùng chiêu này không?" 
 "Phi Yến sẽ không dùng chiêu này, kiếm ấn này chỉ có đệ sử dụng mới có hiệu quả." 
 Khương Phục Tiên không cách nào vượt qua hư không, cũng không có Thiên Lý Nhãn, nhưng chỉ cần Trần Mục đánh dấu đối thủ thì nàng ta có thể đưa kiếm ra khỏi Thiên Lý Nhãn. 
 Đây cũng là chuyện Khương Phục Tiên lo lắng sau này không ở bên cạnh Trần Mục, sợ hắn gặp nguy hiểm. 
 Trần Mục cảm động nói: "Sư tỷ, tỷ thật tốt với đệ, khi đệ lớn lên sẽ cưới tỷ." 
 Khương Phục Tiên mỉm cười, chớp mắt. 
 Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến Lăng Vân tông: "Tần sư tỷ chuẩn bị bế quan, bây giờ sư tỷ cũng rời đi, ai sẽ quản lý Lăng Vân tông?" 
 "Có trưởng lão viện, không cần phải lo lắng." Khương Phục Tiên từ trước đến nay luôn quăng việc cho mọi người, nàng ta rất ít khi tham dự quyết định, đều là trưởng lão viện thương nghị rồi quyết định. 
 "Đệ nghe sư phụ nói qua chuyện trước kia, Lăng Vân tông từng xảy ra biến cố, sư tỷ thiếu chút nữa bị giết." Trần Mục rất tò mò về chuyện năm đó. 
 Ánh mắt Khương Phục Tiên khẽ ngưng tụ: "Năm đó có cường giả Tà tông muốn ám sát tỷ, mặc dù cảnh giới cao hơn ta rất nhiều, nhưng mà vẫn không thể thành công, còn bị Hồng sư huynh giết chết." 
 "Chuyện kia dẫn đến rất nhiều thế lực đối địch, cho đến bây giờ vẫn chưa thanh lý sạch sẽ." 
 Trần Mục có chút lo lắng: "Sư tỷ, có tỷ tọa trấn Lăng Vân tông, bọn họ mới không dám làm bậy, tỷ rời khỏi Lăng Vân tông khoảng thời gian dài như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?" 
 "Không, Lăng Vân tông có sư phụ của đệ." Khương Phục Tiên mỉm cười khuynh thành. 
 Trần Mục biết sư phụ Tô Mân cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn còn nghi hoặc: "Sư tỷ, sư phụ của đệ so với tỷ thì ai lợi hại hơn?" 
 Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười khẽ: "Lúc tỷ vào Lăng Vân tông, sư thúc đã có thực lực Trích Tinh, nhưng mà chúng ta chưa từng đọ sức." 
 "Kiếm ở trong vỏ mới có lực uy hiếp, sư thúc là kiếm của Lăng Vân tông, sau khi ông ta vào tông thì không còn rời khỏi Lăng Vân tông nữa." 
 Tô Mân cả đời thủ hộ Lăng Vân tông, không có chiến tích huy hoàng, chỉ có quá khứ của Trích Tinh, ông ta ở Lăng Vân tông chính là sự uy hiếp. 
 Trần Mục có chút cảm khái, không để ý sư phụ và vị hôn thê ai mạnh ai yếu. 
 Hắn cười trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, tỷ là vỏ kiếm của đệ, đệ là kiếm của tỷ." 
 Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, cẩn thận cân nhắc, khuôn mặt xinh đẹp mang theo lạnh lẽo, Trần Mục cảm giác không khí xung quanh đều bị đông lại. 

 Con ngươi xanh thẳm của nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mục, sau đó đưa tay nhéo lỗ tai của hắn. 
 Vẻ mặt của Trần Mục đơn thuần vô tội, hắn đưa tay cầm cổ tay Khương Phục Tiên, không cách nào lay động được nàng ta, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có. 
 "Sư tỷ, tỷ nhẹ một chút." 
 Khương Phục Tiên cảm thấy Trần Mục đang đùa giỡn với mình, tuổi còn nhỏ đã dám to gan như vậy, không giáo dục tốt sau này nói không chừng sẽ càng quá đáng. 
 "Lại đây." 
 Khuôn mặt của Khương Phục Tiên mang theo lạnh lẽo. 
 Nàng ta ôm Trần Mục vào trong ngực. 
 Khương Phục Tiên lạnh lùng dùng hai tay nhéo lỗ tai Trần Mục, đau đến người trước kêu oai oái. 
 "Đệ sai rồi..." 
 Trần Mục chỉ có thể cầu xin vị hôn thê tha thứ. 
 Khóe miệng Khương Phục Tiên giương lên độ cong mê người, nhìn bộ dáng đáng yêu của Trần Mục lúc này, không khỏi phát ra tiếng cười như chuông bạc. 
 Lỗ tai Trần Mục trở nên vừa đỏ vừa sưng, giống như Đồ Đồ tai to (một nhân vật trong phim hoạt hình). 


 Khương Phục Tiên buông tay, Trần Mục vội vàng che lỗ tai lại, dùng năng lượng thuộc tính hỏa xua tan hàn khí, ngao ngao kêu lên: "Sư tỷ, xin chào..." 
 Khương Phục Tiên vươn tay từ phía sau Trần Mục, ngón tay nhỏ nhắn nắm cằm hắn, lạnh lùng nói: "Tiểu sư đệ, đệ nói cái gì?" 
 "Sư tỷ, tỷ thật tốt." 
 Trần Mục vội vàng cười lớn. 
 Khương Phục Tiên không tiếp tục bắt nạt Trần Mục, mà là nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn, tiên nhan mang theo mỉm cười, rất là thích thú. 
 Trần Mục bịt lỗ tai, hắn dựa vào thân thể mềm mại của Khương Phục Tiên, để nàng ta tùy ý nhéo. 
 Tốc độ của Băng điểu rất nhanh, đêm thứ bảy đã bay đến khu vực gần Hắc Thạch thành. 
 Dưới ánh trăng khuyết, Khương Phục Tiên và Trần Mục cùng cưỡi Băng Điểu, bọn họ ngồi xếp bằng, hô hấp giao hòa, chỉ trong bảy ngày Trần Mục đã đột phá đến Bát phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ. 
 Khi đến gần Hắc Thạch thành, Khương Phục Tiên mở mắt ra, Trần Mục cũng có cảm giác đã về nhà, đôi mắt của hắn cũng trở nên sáng ngời. 
 Khương Phục Tiên lấy ra mấy hộp bánh ngọt đã chuẩn bị từ trước, bánh ngọt đều là do nàng ta tự tay làm, hộp gỗ tinh xảo tản ra hàn ý, điểm tâm bên trong có thể bảo quản rất lâu cũng không hỏng. 
 "Oa." 
 Trần Mục đã có thể ngửi thấy mùi thơm. 
 Khương Phục Tiên mỉm cười nói: "Làm không nhiều lắm, chỉ đủ để mọi người nếm thử mùi vị." 
 "Đủ rồi." 
 "Cám ơn sư tỷ." 
 Trần Mục vui vẻ cất hộp bánh ngọt, nếu như nghĩ thầm mẫu thân ăn được bánh ngọt do Khương Phục Tiên làm thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào. 
 "Tiểu sư đệ, đệ về nhà trước, vài ngày nữa sư tỷ sẽ tới đón đệ." 
 "Đa tạ sư tỷ." 
 "Gần đây nhiều ruồi nhặng như vậy, tại sao không thanh lý?" Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý. 
 Lão giả khom người: "Là lão phu sơ sẩy, bọn họ không có uy hiếp, cũng không xử lý." 
 "Lần sau chú ý." 
 Khương Phục Tiên bình thản nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...