Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 134: Thái Thượng quan
Cũng chỉ chờ có hai ngày, Trần Mục cười gật đầu, Khương Phục Tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Trần Mục cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hô hấp hai người giao hòa với nhau, rất nhanh Trần Mục đã ngủ say, khi tỉnh lại cảnh giới lại tăng vọt, đã sắp đạt tới Thất phẩm Kiếm Hậu viên mãn.
Dùng tốc độ như vậy để tu luyện, một năm rưỡi sau nhất định có thể là Kiếm Hậu đỉnh phong.
【 Đánh dấu: Lăng Vân tông Tàng Kinh các】
【Phần thưởng: Thái Thượng quan tưởng đồ】
Thái Thượng quan tưởng đồ là quan tưởng đồ cực phẩm, so với Viêm Thần quan tưởng đồ còn mạnh hơn mấy lần.
Khóe miệng Trần Mục mang theo nụ cười, nhiệm vụ lần này là đánh dấu vào Tàng Kinh các rất đơn giản, nếu mỗi lần nhiệm vụ đều đơn giản như vậy thì tốt biết bao.
Lăng Vân tông, Tàng Kinh các.
Trần Mục xuất hiện ở Tàng Kinh các.
"Tiểu sư thúc."
Đệ tử thủ các khom người hành lễ, bọn họ xuất phát từ kính nể, mà không phải bối phận.
Trần Mục rất thoải mái đi vào Tàng Kinh các, bên trong cất giữ rất nhiều kiếm kỹ công pháp, Trần Mục vừa mới đi vào Tàng Kinh các đã đánh dấu thành công.
Thái Thượng quan tưởng đồ khắc sâu trong thức hải, bộ đồ kia rất huyền diệu, chư thiên vạn giới đều ở trong đó, hắn đã vội vàng không chờ được.
"Tiểu sư thúc."
Âm thanh đánh thẳng vào linh hồn vang lên.
Trần Mục giương mắt nhìn lại, hắn nhìn thấy Triệu Tư Tư đang ngồi xếp bằng dựa vào giá sách, váy trắng rất đáng yêu, bên cạnh còn có rất nhiều sách tự động lật.
Dáng vẻ của nàng ta đáng yêu như muội muội hàng xóm.
Đối với Niệm Sư cường đại mà nói, thì trí nhớ quả thật mạnh hơn người tu hành bình thường rất nhiều, tay phải của Triệu Tư Tư quấn băng, nàng ta nhìn Trần Mục, khuôn mặt tươi cười mang theo ánh mặt trời.
Trần Mục đến gần Triệu Tư Tư, nhìn cánh tay bị thương của nàng ta, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, khiến ngươi bị thương nặng như vậy."
"Là Tư Tư không biết tự lượng sức mình, cũng không phải lỗi của tiểu sư thúc, do Niệm Thuật của tiểu sư thúc rất mạnh thôi." Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tư Tư mang theo tò mò.
Trần Mục cũng rất mơ hồ: "Trước kia ta có được một tấm bản đồ, thường xuyên suy tưởng cho nên niệm lực rất mạnh, nhưng lại không biết Niệm Thuật."
"Xin hỏi Tàng Kinh các có Niệm Thuật không, ta muốn chọn vài loại để học tập."
Xung quanh vẫn có đệ tử Lăng Vân tông, bọn họ thấy Trần Mục và Triệu Tư Tư cũng không nói gì, hai người lại cười rất vui vẻ, mọi người có chút choáng ngợp.
Kiếm kỹ cao giai của Lăng Vân tông cần quyền hạn mới có thể học tập tu hành, nhưng mà sách liên quan đến Niệm Thuật thì có thể tùy ý mượn đọc.
Nàng ta chọn ra quan tưởng đồ và niệm thuật tốt nhất trong đó, Trần Mục nhìn hai cái quan tưởng đồ kia thì lập tức từ bỏ, còn không bằng Viêm Thần quan tưởng đồ của hắn.
Trần Mục ngược lại thu hoạch được hai đạo Niệm Thuật không tồi, Ngự Hồn thuật và Vô Tướng Kiếm trận.
Ngự Hồn thuật chủ yếu là dùng niệm lực để khống chế sinh vật cấp thấp, tương tự như Ngự Yêu Sư.
Vô Tướng Kiếm trận là sử dụng niệm lực để xây dựng kiếm trận khổng lồ, uy lực rất mạnh, lúc trận chung kết, Triệu Tư Tư đã dùng qua chiêu này.
niệm lực của Triệu Tư Tư không bằng Trần Mục, cho nên lúc ấy thi triển ra uy lực không được mạnh.
Trần Mục rất nhanh nhớ kỹ nội dung bên trong, trước khi đi hắn còn lấy ra Viêm Thần Quan muốn đưa cho Triệu Tư Tư: "Ta còn có việc."
"Sau này có thời gian thì luận bàn."
Trần Mục phất tay với Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư vui vẻ gật đầu: "Cám ơn tiểu sư thúc, ta sẽ cố gắng tu luyện."
Trong Tàng Kinh các, Triệu Tư Tư ngồi xếp bằng dựa vào giá sách, nàng ta dùng niệm lực quan sát Viêm Thần quan tưởng đồ, trong thức hải xuất hiện chút ánh lửa, trong thế giới tối tăm của nàng ta, lần đầu tiên tiếp xúc với ánh lửa.
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, bắt đầu dùng Thái Thượng quan tưởng đồ suy tưởng, thân thể thì dùng Niết Bàn hô hấp pháp để tu luyện, cả người cứ như là có lưu hỏa, niệm lực và linh lực đều nhanh chóng tăng cường.
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Trần Mục dùng Thái Thượng quan tưởng đồ để suy tưởng, trong thức hải xuất hiện những ngôi sao tỏa sáng, nguyên thần của hắn càng ngày càng rực rỡ, giống như Thái Cổ Thần Minh ngồi xếp bằng.
"Đến Lăng Vân phong."
Bên tai vang lên âm thanh của Khương Phục Tiên.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Lăng Vân phong và Ngạo Kiếm phong cách nhau rất xa, muốn dùng linh lực để truyền âm thì cũng chỉ có cường giả Kiếm Thánh Khương Phục Tiên mới có thể làm được.
Trần Mục tới Lăng Vân phong, hắn nhìn thấy Băng Điểu màu tuyết phủ phục trên đỉnh núi, băng điểu trông như phượng hoàng, hình thể rất lớn, cánh chim trắng như tuyết.
Rất nhiều tông môn đều thích thuần dưỡng yêu thú, thực lực mạnh có thể trông coi sơn môn, con có thực lực yếu có thể dùng làm phương tiện di chuyển.
Khương Phục Tiên vẫn mặc bộ váy dài màu tuyết chạm xuống đất, vô cùng xinh đẹp, nhưng Trần Mục muốn nhìn nàng ta mặc y phục kiểu dáng khác.
"Chúng ta đi thôi."
Âm thanh thanh lãnh vang lên.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng sau lưng Băng Điểu, trên đó có không gian rộng lớn, cho dù ngồi mười người cũng không có vấn đề gì.
Trần Mục cũng trèo lên lưng Băng Điểu, hắn vừa ngồi xuống, Băng Điểu đã vỗ cánh bay lên, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt biến mất ở Lăng Vân tông.
"Sư tỷ, tỷ có thể đạn chỉ thôi tinh, tại sao không trực tiếp đưa đệ trở về Hắc Thạch thành?" Trần Mục có chút nghi hoặc, hắn muốn về nhà sớm một chút.
Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo ý cười: "Sư tỷ có thể khống chế lực lượng cường đại, kiếm có thể trong chớp mắt đến ngoài vạn dặm, nhưng mà bản thân vẫn là thân thể phàm nhân, không thể vượt qua được hư không."
"Vâng."
Trần Mục hưng phấn gật đầu.
Hắn cảm thấy có lẽ kiếm kỹ rất mạnh.
Băng tuyết trong tay Khương Phục Tiên đan xen vào nhau, có kiếm ấn huyền diệu lơ lửng trong lòng bàn tay, Trần Mục nhìn không chớp mắt, hắn học được rất nhanh, trong tay cũng ngưng tụ ra kiếm ấn màu đỏ rực.