Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 90: C90: Việt quất dại và mật ong rừng
Sau khi bọn họ vào nhà hắn thì được Vua Núi chủ động ra đón.
Mà con chó này vừa lọt vào khung hình đã khiến cho phòng live náo loạn cả lên.
“Uầy. Con chó này to vãi!”
“Trông con chó này hung dữ thế......”
“Mấy người bảo đây là chó á? Sao tôi thấy nó giống một con sói hơn nhể?”
“Streamer hãy cẩn thận. Trông ánh mắt nó rất hung tợn đấy!”
Nhìn thấy Vua Núi, những khán giả đang xem trực tiếp cũng bắt đầu kêu lên. Mà hai người bạn học của Phùng Thư Nhân khi thấy nó đúng là có hơi sợ hãi. Nhưng Phùng Thư Nhân hoàn toàn không sợ, lại còn chạy tới gãi gãi cằm của nó nữa.
“Vua Núi ngoan nha. Hai người này là bạn học của tao, cũng là khách của chú Dục. Mày đừng dọa bọn họ nhé.” Giống như hiểu lời Phùng Thư Nhân nói, Vua Núi lạnh lùng nhìn bọn hộ một cái rồi xoay người rời đi, nằm ở một chỗ. Nhưng đôi mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào 3 người.
“Con chó thật thông minh!”
“Nuôi con chó này thế nào vậy?”
“Quá xuất sắc! Tôi trả 100 ngàn tệ. Có thể bán nó cho tôi không?”
”Con chó này có 100 ngàn thôi á? Ông muốn mua mớ rau à! Tôi trả giá 200 ngàn tệ! “
Nhìn thấy Vua Núi không chủ động tấn công nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác với 3 cô bé, khung chat hiện lên không ít con số. Thậm chí còn có người trả giá 100, 200 ngàn tệ chỉ để mua chú chó này. Thấy vậy, hai người bạn của Phùng Thư Nhân có chút động lòng.
Theo mấy cô bé biết, 100, 200 ngàn tệ là một số tiền lớn. Nó có thể mua một căn nhà nhỏ ở trên huyện đấy.
Nhưng Phùng Thư Nhân hoàn toàn chẳng có tí bất ngờ nào, thậm chí còn khẽ cười. Bởi vì cô bé biết, với số tài sản của Cổ Dục thì hắn sẽ chẳng thèm quan tâm tới số tiền 100, 200 ngàn tệ đó.
Quả nhiên cũng có người mắt tinh, trông thấy được chiếc xe của Cổ Dục đậu ở giữa sân.
“Các ngươi cũng đừng ra giá nữa. Nhìn chiếc xe kia mà xem!”
“Dựa vào hình dáng của nó. Nếu ta không lầm, đó là một chiếc Shelby Mustang F150 đó.”
“Shelby?”
“Ha ha, tôi trông thấy chiếc xe này mà thấy nực cười thay cho mấy kẻ đã trả giá trước đó
“Một chiếc bán tải...... Chắc không đắt lắm đâu. Ai nói rõ ra xem nào.”
“Shelby Mustang F150, trang bị động cơ Turbo V8. Trước mắt trông thấy có một chiếc. Giá con này khoảng 1 triệu 2. Giá nổ máy khoảng 1 triệu rưỡi đấy!”
“Không thể trêu vào được, không thể......”
“Vãi đạn. Lẽ nào là một tên chủ tịch giả vờ nghèo đói ở nông thôn?”
“Tên tiểu tử này có ý đấy. Chiếc xe hơn 1 triệu ở trong thành phố thì còn có thể, nhưng đây là thôn đấy......”
“Trong thôn thì ai mà biết được......”
Nhìn đám viewer méo mặt, hai người bạn của Phùng Thư Nhân không khỏi tặc lưỡi. Hơn 1 triệu sao lại mua một chiếc xe bán tải? Tại sao lại không phải là Mercedes, BMW hay Maserati? Thôi được rồi, nên tha lỗi cho mấy cô bé vì cũng chỉ biết có vài lựa chọn dưới mấy triệu đó thôi.
Nhưng điều này cũng chứng minh rằng: chú Dục của Phùng Thư Nhân không phải là một người đơn giản.
Sau khi đi vào trong nhà Cổ Dục, mấy cô bé phát hiện nội thất trong nhà hắn có thể coi là ổn. Nhưng đồ điện gia dụng thì không tệ nha. Bên trên có một chiếc TV hơn trăm Inches. Xem phim thì phê phải biết á nha. Mà sau khi Cổ Dục đem thả cá vào trong bể nước thì cũng đi làm cơm trưa.
Bởi vì hôm nay hắn có ba vị khách nhỏ, cho nên Cổ Dục chuẩn bị nhiều hơn gấp đôi.
Chẳng bao lâu, một mùi thơm từ trong bếp tỏa ra, khiến cho hai cô bé vốn từ khiếp sợ chuyển sang kinh ngạc. Chẳng lẽ chú Dục này thực sự biết nấu ăn sao?
“Thư Nhân, lên tầng lấy cho chú mấy con tôm Sú ඞ, để chú làm món tôm nướng tỏi với bún.” Đang lúc mấy cô bé cảm thấy bất ngờ thì đột nhiên âm thanh của Cổ D*c vọng ra từ bên trong bếp.
“Chú Dục ơi, cháu có thể dẫn hai đứa bạn lên trên xem một chút được không? Có thể live luôn không ạ?.” Nghe thấy lời Cổ Dục, lúc này giọng của Phùng Thư Nhân cũng vang tới.
“Bên ngoài thì được, nhưng trong phòng thì không.” Suy nghĩ một lát. Cổ Dục đã đem phần lớn cá đi bán rồi. Bây giờ cũng chả có gì là không thể nhìn được, nên có thể cho Phùng Thư Nhân lên xem. Cô bé liền kéo hai người bạn cùng lên tầng 2. Cả hai vô cùng khiếp sợ, bởi vì xuất hiện trước mắt cả đám lúc này là một chỗ ngang với thủy cung.
Mà khi ba người vào phòng, phòng chat gần như cũng ngớ ra. Khi bọn họ thấy được đám hải sản này, hầu hết chúng đều còn sống......
“Nhìn kìa. Đó có phải là tôm Hùm Úc hay không? Con tôm lớn như vậy khoảng 3-4 cân đó!”
“Tôm Hùm Úc đã là cái gì. Thấy con cua Hoàng Đế kia chưa? Con đó cũng khoảng 10 cân trở lên đấy!”
“Bào Ngư, là Bào Ngư Đen. Chúng đang xếp đè lên nhau!”
“Oh sh!t. Có ít nhất là mười con tôm Tít to bằng cổ tay kìa......”
“Nhìn bên kia mà xem. Còn có cả tôm Hồng Y và tôm Chì sao? Mấy con tôm Sú kia chỉ xách dép cho hai loại này mà thôi......”
“Vãi nhái. Rốt cuộc lai lịch của người chú này là gì? Cái quỷ gì?”
Không thèm để ý đến hai người bạn đang ngơ ngác và phòng live náo loạn, Phùng Thư Nhân chụp lấy tấm lướt, bắt lấy một mẻ tôm Sú. Những con tôm trông chẳng khác nhau là mấy, dài khoảng 40cm, không khác gì cánh tay người cả. Hơn nữa còn rất xinh xắn và khỏe mạnh. Vừa ra khỏi nước liền bắt đầu nhảy nhót.
Cũng may trước đó Phùng Thư Nhân đã từng thấy Cổ Dục làm rồi. Cô bé lập tức bịt kín lưới rồi chạy nhanh xuống dưới lầu. Tất nhiên khi chạy xuống, cô bé cũng không quên kéo theo cả hai người bạn của mình. Chỉ cần để lộ một phần của tảng băng, đủ để hấp dẫn viewer là được rồi. Cô bé cũng không mong những thứ vớ vẩn sẽ tới với Cổ Dục.
“Ăn cơm thôi!” Theo tiếng gọi của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân nhanh chóng kéo hai đứa bạn còn đang ngơ ngác ngồi xuống bàn ăn.
Khi thức ăn xuất hiện trước mắt mấy cô bé, họ đều vô thức nuốt một ngụm nước miếng. Không ngờ rằng thức ăn Cổ Dục làm lại thơm đến như vậy, trang trí đẹp mắt đến như vậy. Không biết hương vị có thể được như thế không nữa?