Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 89: C89: Lên núi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hai người bạn của cô bé rõ ràng không tin vào bữa cơm đó lắm. Nhưng hai người cũng tự nguyên đánh cược một lần thử xem.
Ngay lúc mấy cô bé đang lăng xăng thì Cổ Dục đã chuẩn bị xong giun rồi. Tiếp đó hắn bắt đầu vung cần, thả câu, điều phao.
Bây giờ Cổ Dục là Bậc thầy câu cá. Cho nên chỉ tầm 3-5 phút là đã thử xong. Hắn câu ở một bên bờ khác với đám Phùng Thư Nhân. Cổ Dục câu trong dòng sông nhỏ hơn. Mặc dù nơi đó nước chảy siết hơn, nhưng rõ ràng có nhiều càng hơn và cá lớn hơn.
Nhưng so với sự tự tin của Cổ Dục, đám người bên trong phòng live của Phùng Thư Nhân không tin tưởng vào hắn cho lắm. Bởi vì với dòng nước như vậy thì câu được cọng lông cá à.
“Một người ngoại đạo như tôi nhìn cũng biết. Chỗ kia câu được cái cóc khô!”
“Đúng rồi đó. Tên này cố ý làm như vậy để lấy le với ba nữ streamer của chúng ta!”

“Mời ba cô gái xinh đẹp ăn cơm. Nếu là tôi thì tôi cũng nguyện ý......”
“Hắn đánh nhau rất giỏi. Mà tán gái cũng tốt nữa......”
Nhìn Cổ Dục ngồi im một chỗ, lúc này mấy anh hùng bàn phím trong phòng live cũng bắt đầu thi triển kỹ năng múa phím như thần của mình. Nhưng không đợi bọn họ bình phẩm nhiều, đột nhiên Cổ Dục dùng sức kéo cần lên. Cái cần tre dài 6m trong nháy mắt cong vút thành một hình vòng cung.
Tiếng vù vù của dây câu không ngừng vang tới. Đừng nói là ba cô bé bên kia, ngay cả những người trong phòng live cũng nghe rõ.
“Hắn câu phải Trái Đất này hay sao vậy?”
Đang lúc có những tên đặt cho hắn biệt danh là anh chàng Trái Đất thì lúc này, Cổ Dục đã kéo con cá lên khỏi mặt nước.
Cần tre, dây câu của Cổ Dục đều là hàng tốt nhất. Độ chắc chắn và đàn hồi của chúng có thể kìm hãm được con cá. Kĩ năng thượng thừa, công cụ tốt nhất và sức mạnh vô địch.
Cho nên chưa đầy 2 giây, một con cá Quế không nhỏ bị Cổ Dục kéo lên khỏi mặt nước. Trong mắt đám người xem trực tiếp và 3 cô bé, Cổ Dục một tay cầm cần, một tay khác dùng lưới chụp lấy con cá Quế này lại.
Giơ lên xem, con cá Quế này đúng là không tệ nha. Nhìn nó cũng phải khoảng tầm 1 cân, tương đối to. Bây giờ còn là mùa xuân nữa, cá Quế béo như vậy cũng không phải chuyện dễ thấy gì.
“Này, đã vượt được 1/3 của mấy đứa rồi đấy!” Tiện tay ném con cá Quế vào trong thùng cá của mình, Cổ Dục cười vang về phía 3 cô gái còn đang ngơ ngác.
“Ai, ai nói rằng bọn cháu so cân nặng. Là, là bọn cháu so, so số lượng. Đúng rồi, số lượng!”

Sau khi nghe thấy Cổ Dục cười, Phùng Thư Nhân cũng không chịu thua mà lắp bắp nói. Quả thực cô bé cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng chẳng ai để ý tới nụ cười của Cổ Dục. Một con cá Quế 1 cân là được rồi. Tất nhiên nếu so về số lượng, vậy thì hắn cũng đổi qua câu cá con!
“Được rồi, đồng ý.” Sau khi nói một câu với Phùng Thư Nhân, Cổ Dục lại đổi cần câu. Tiếp đó hắn không dùng giun mà mồi câu mua sẵn, bên trong âm thầm trộn một chút nước giếng. Xoa tròn một lúc rồi móc vào móc chùm, Cổ Dục lại bắt đầu thả câu. Cái cần này dài 3m6, cũng là chiếc cần nhẹ nhất nhất. Móc thả vào trong nước, phao câu khẽ rung. Trong nháy mắt, Cổ Dục nhấc nó lên khỏi mặt nước. Hai con cá Mương xuất hiện trước mắt của hắn.
Ném tạm hai con cá đó vào trong thùng cá, Cổ Dục lại một lần nữa thả câu rồi lại nhấc lên, hai con cá lại tiếp tục xuất hiện......
Nhìn thấy kĩ thuật của hắn, đám người trong phòng live và ba cô bé kia sốc nặng. Đây đâu còn gọi là câu cá nữa. Đến việc dùng lưới mò cá cũng chẳng nhanh được như vậy.
Nhất là Phùng Thư Nhân. Cô bé hoàn toàn không thể hiểu nổi. Vài ngày trước, Cổ Dục còn chẳng biết câu cá nên hắn mới tới thôn bên mua ếch Cỏ và chim Đa Đa. Từ đó đến nay được bao nhiêu lâu? Tại sao chú ấy lại câu giỏi như thế? Quá bất hợp lý nha!
“Chẳng lẽ chú ấy từ trước là giả heo ăn thịt hổ?” Nhìn Cổ Dục, Phùng Thư Nhân khó có thể tin được. Nhưng mặc kệ cô bé có tin hay không, tốc độ câu của Cổ Dục vẫn không thể chậm đi.
“Bọn cháu câu cá thua chú nên chẳng có gì để ăn hết. Chú Dục, chú đãi bọn cháu đi!”

11:30, cuối cùng Cổ Dục cũng thu cần lại rồi nhìn vào đống cá đang nhảy tanh tách trong thùng. Sau đó hắn khua chân múa tay về phía Phùng Thư Nhân, tỏ ý là có chơi có chịu. Cô bé liền mang theo đồ nghề rồi dẫn hai người bạn đi đến. Nhưng khi vừa đến nơi, cô bé cũng bĩu môi, tỏ ra tội nghiệp nói.
“Cháu từ đầu đã muốn đánh chủ ý ăn chực nhà chú rồi đấy. Tất cả theo chú về!” Gõ nhẹ vào đầu cô bé một cái, Cổ Dục khinh bỉ nhìn. Sau khi đã sắp xếp gọn gàng dụng cụ, Cổ Dục quay đầu nói với ba cô gái.
Nghe thấy lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cười hì hì đứng lên. Mà hai cô bé bên cạnh cũng không cho rằng Cổ Dục sẽ nấu ăn ngon được bao nhiêu. Nhưng có thể ăn chùa cũng đã là không tệ.
Cả đám ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc của mình xong, còn giúp Cổ Dục nhặt nhạnh vài thứ. Cổ Dục nhìn sơ qua thì thấy tôm cá câu được ngày hôm nay cũng không tệ. Ngoại trừ một con cá Quế 1 cân ra thì có khoảng 2,5 cân cá con. Trong này cũng có chút công lao của đám Phùng Thư Nhân nữa. Nhưng trưa nay hắn không có ý định ăn tới đống cá này.
Hắn chuẩn bị đem chỗ cá này nuôi bên trong nước giếng một chút. Rồi trưa mai sẽ làm món cá khô. Thứ này sơ chế quá phiền phức nên ngày mai hắn mới có thời gian để làm.


Chương trước Chương tiếp
Loading...