Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 323: Kết Cục Của Bọn Cướp
Sau khi những hình ảnh này được post lên, cậu bạn kia lập tức bị áp chế càng thảm. Bởi vì đối phương đã không biết xấu hổ nói rõ. Tôi có tiền, cho nên có thể gạ gẫm bạn gái hám tiền của cậu, tôi có thể dùng tiền để đập cậu. Cậu có thể làm gì được tôi đây! Cổ Dục có thể cảm giác được. Nếu lúc này ông chủ kia dám đứng trước mặt cậu bạn bị đội nón xanh này, không chừng gã dám cầm dao cho hắn ta một nhát.
Sau đó, ông chủ nhỏ này còn gửi những lời thậm chí còn quá đáng hơn nữa.
“Tôi không phải chỉ nói cậu mà thôi, tôi còn muốn nói với tất cả mọi người trong nhóm này nữa. Các người nên cân nhắc một chút, có nhiều thứ các người khi sinh ra đã không mua nổi thì suốt đời cũng không mua nổi. Tất nhiên nếu đã mua không nổi, vậy thì cũng đừng làm ảnh hưởng người khác mua chứ!”
Nhìn lời gã ta nói, lông mày Cổ Dục không khỏi nhíu một chút, cái này không phải là tai bay vạ gió hay sao? Hóng hớt cũng bị gã ta sỉ nhục?
Quả dưa này xem ra ăn thật ngon nha. Như thế nào đột nhiên mình cũng trở thành một thành viên bị hắn xem như rác rưởi như vậy?
Vốn dĩ là ba con chó cắn nhau, hắn muốn hóng hớt xem chuyện vui. Không nghĩ tới nằm không cũng bị lãnh đạn, Cổ Dục suy nghĩ một chút, tiếp đó thì mở album ảnh của mình trên điện thoại.
Trong điện thoại di động của hắn có không ít ảnh chụp chung của Phùng Thư Nhân với những chiếc xe của hắn. Hắn chọn một vài tấm ảnh chụp, tiếp đó gửi lên năm tấm ảnh lên nhóm chat còn ghi thêm một câu.
"Tiền có khó kiếm như thế không? Chỉ cần cố gắng một chút, mọi người phát tài rồi cũng có thể mua được mấy cái xe này, không cần phải mua chiếc xe nát mấy trăm ngàn kia làm gì.” Sau khi năm tấm ảnh Cổ Dục đăng lên nhóm, toàn bộ nhóm chat lúc này bỗng yên tĩnh trở lại. Tiếp đó, vô số người vốn vẫn còn đang lặn ăn dưa đều lập tức xuất hiện.
“Ui là trời! Đây là Mercedes G6X6?"
“Đây là Roll Royce Cullinan phải không?”
“Các người đang nói cái gì thế, tôi chỉ biết chiếc này là Lamborghini mà thôi.”
“Tôi không yêu cầu nhiều lắm, đời này tôi có thể lái con mãnh thú Ford kia là trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”
“Cổ Dục, cổ đại ca, anh phát tài rồi sao?”
"Không phải là xe thuê đấy chứ…”
“Là trúng xổ số hay sao? Không có khả năng, cho dù là trúng số thì cũng không có khả năng mua được Cullinan cùng Mercedes G6X6 nha?”
Nhìn đám người trong nhóm đang hóng hớt, Cổ Dục khẽ mỉm cười. Sau đó thì đóng lại nhóm chat và thiết lập chế độ im lặng. Giả vờ khoe khoang một chút, đúng là thật sảng khoái!
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau Cổ Dục thức dậy, hắn phát hiện tin nhắn thêm bạn tốt của mình đã vượt qua ba mươi tin nhắn. Không cần phải nói cũng biết, chắc hẳn là những người trong nhóm muốn thêm bạn với hắn. Nhưng mà Cổ Dục không có ý muốn thêm bạn với bọn họ, hắn rời giường như thường lệ rồi xuống lầu đi câu cá.
Hôm nay vận khí bình thường, không có câu được kỹ năng nào, chỉ có cá bình thường.
Sau khi câu xong rồi cho cá vào ao cá, Cổ Dục lựa một con cá mú để ném cho Vua Bầu Trời đang đậu ở trên cây, tiếp đó thì hắn đi làm điểm tâm.
Khi hắn làm xong điểm tâm thì lúc này Vua Núi và Bạo Quân cũng ngậm thao đựng thức ăn của chúng đi tới để chuẩn bị ăn sáng. Mà giáo sư Thương thì bò lên đầu Vua Núi đang ngơ ngác nhìn Cổ Dục. Chuột hamster cái gì cũng ăn, cho nên Cổ Dục cũng không cần đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho nó.
Đương nhiên, nếu là nhốt ở trong lồng thì vẫn cần phải cho ăn, nhưng Cổ Dục lại không nhốt nó trong lồng, cho nên nó sẽ tự mình đi tìm đồ ăn.
Có đôi khi Cổ Dục nấu ăn còn sót lại nguyên liệu bên cạnh như rau củ, hạt dưa mà Phùng Thư Nhân mang tới, đôi khi là trái cây sấy khô Cổ Dục mua, thậm chí là sâu bọ, nó đều có thể ăn.
Vì vậy, nó sẽ không bị đói.
Sau khi Cổ Dục cùng Vua Núi, Bạo Quân ăn xong điểm tâm thì lâm Lôi và Lý Vân Vân bên kia cũng đã tới. Sau khi Phùng Thư Nhân vào nhà, cô nhóc này sẽ đi đến bên ao cá trước, mỗi ngày cô nhóc đều sẽ tới đây phát sóng trực tiếp mấy loại cá mới câu được của Cổ Dục. Đương nhiên, nếu Cổ Dục không câu được cá mới, vậy cô cũng sẽ nghĩ biện pháp phát sóng trực tiếp một số thứ khác.
Mà Cổ Dục thì lúc này ngồi ở cửa, nhìn Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi chơi cầu trượt.
Vốn dĩ hắn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày thoải mái và nhàm chán như thường lệ. Nhưng mà hơn chín giờ sáng thì Tống Mính lại tới, mà đi theo cô còn có một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này thoạt nhìn trông rất nghiêm túc, đi đường mắt đều nhìn thẳng không có chớp mắt.
”Cổ Dục!” Đẩy cửa ra nhìn thấy Cổ Dục, Tống Mính mỉm cười rồi kêu lên.
“Ài! Sao cô đột nhiên lại tới, cũng không gọi điện thoại cho tôi trước. Vị này là bạn của cô sao?” Thấy Tống Mính đi vào, Cổ Dục cũng đứng lên, sau đó mỉm cười hỏi.
Hắn thật sự không đoán ra được người trung niên này có phải là bạn trai của Tống Mính hay không. Dù sao người trung niên này thoạt nhìn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, Bạch Phú Mỹ đỉnh cấp như Tống Mính thì hẳn là sẽ không coi trọng người đàn ông trung niên này đâu nhỉ?
“Còn không phải là do lá trà của anh hay sao, không xử lý chuyện này ổn thỏa, trong lòng tôi không được thoải mái. Vị này chính là luật sư Trịnh, ông ấy sẽ là người làm chứng cho chúng ta.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Tống Mính bên này cũng đáp lời.
Vừa nghe có liên quan đến lá trà, Cổ Dục không khó đoán ra. Chắc hẳn là cô ấy muốn mua lá trà của mình, vào cửa thì chính là khách. Huống chi người ta còn đến để đưa tiền cho mình, lúc này Cổ Dục cũng tỏ ra rất nhiệt tình.
Sau đó, ông chủ nhỏ này còn gửi những lời thậm chí còn quá đáng hơn nữa.
“Tôi không phải chỉ nói cậu mà thôi, tôi còn muốn nói với tất cả mọi người trong nhóm này nữa. Các người nên cân nhắc một chút, có nhiều thứ các người khi sinh ra đã không mua nổi thì suốt đời cũng không mua nổi. Tất nhiên nếu đã mua không nổi, vậy thì cũng đừng làm ảnh hưởng người khác mua chứ!”
Nhìn lời gã ta nói, lông mày Cổ Dục không khỏi nhíu một chút, cái này không phải là tai bay vạ gió hay sao? Hóng hớt cũng bị gã ta sỉ nhục?
Quả dưa này xem ra ăn thật ngon nha. Như thế nào đột nhiên mình cũng trở thành một thành viên bị hắn xem như rác rưởi như vậy?
Vốn dĩ là ba con chó cắn nhau, hắn muốn hóng hớt xem chuyện vui. Không nghĩ tới nằm không cũng bị lãnh đạn, Cổ Dục suy nghĩ một chút, tiếp đó thì mở album ảnh của mình trên điện thoại.
Trong điện thoại di động của hắn có không ít ảnh chụp chung của Phùng Thư Nhân với những chiếc xe của hắn. Hắn chọn một vài tấm ảnh chụp, tiếp đó gửi lên năm tấm ảnh lên nhóm chat còn ghi thêm một câu.
"Tiền có khó kiếm như thế không? Chỉ cần cố gắng một chút, mọi người phát tài rồi cũng có thể mua được mấy cái xe này, không cần phải mua chiếc xe nát mấy trăm ngàn kia làm gì.” Sau khi năm tấm ảnh Cổ Dục đăng lên nhóm, toàn bộ nhóm chat lúc này bỗng yên tĩnh trở lại. Tiếp đó, vô số người vốn vẫn còn đang lặn ăn dưa đều lập tức xuất hiện.
“Ui là trời! Đây là Mercedes G6X6?"
“Đây là Roll Royce Cullinan phải không?”
“Các người đang nói cái gì thế, tôi chỉ biết chiếc này là Lamborghini mà thôi.”
“Tôi không yêu cầu nhiều lắm, đời này tôi có thể lái con mãnh thú Ford kia là trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”
“Cổ Dục, cổ đại ca, anh phát tài rồi sao?”
"Không phải là xe thuê đấy chứ…”
“Là trúng xổ số hay sao? Không có khả năng, cho dù là trúng số thì cũng không có khả năng mua được Cullinan cùng Mercedes G6X6 nha?”
Nhìn đám người trong nhóm đang hóng hớt, Cổ Dục khẽ mỉm cười. Sau đó thì đóng lại nhóm chat và thiết lập chế độ im lặng. Giả vờ khoe khoang một chút, đúng là thật sảng khoái!
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau Cổ Dục thức dậy, hắn phát hiện tin nhắn thêm bạn tốt của mình đã vượt qua ba mươi tin nhắn. Không cần phải nói cũng biết, chắc hẳn là những người trong nhóm muốn thêm bạn với hắn. Nhưng mà Cổ Dục không có ý muốn thêm bạn với bọn họ, hắn rời giường như thường lệ rồi xuống lầu đi câu cá.
Hôm nay vận khí bình thường, không có câu được kỹ năng nào, chỉ có cá bình thường.
Sau khi câu xong rồi cho cá vào ao cá, Cổ Dục lựa một con cá mú để ném cho Vua Bầu Trời đang đậu ở trên cây, tiếp đó thì hắn đi làm điểm tâm.
Khi hắn làm xong điểm tâm thì lúc này Vua Núi và Bạo Quân cũng ngậm thao đựng thức ăn của chúng đi tới để chuẩn bị ăn sáng. Mà giáo sư Thương thì bò lên đầu Vua Núi đang ngơ ngác nhìn Cổ Dục. Chuột hamster cái gì cũng ăn, cho nên Cổ Dục cũng không cần đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho nó.
Đương nhiên, nếu là nhốt ở trong lồng thì vẫn cần phải cho ăn, nhưng Cổ Dục lại không nhốt nó trong lồng, cho nên nó sẽ tự mình đi tìm đồ ăn.
Có đôi khi Cổ Dục nấu ăn còn sót lại nguyên liệu bên cạnh như rau củ, hạt dưa mà Phùng Thư Nhân mang tới, đôi khi là trái cây sấy khô Cổ Dục mua, thậm chí là sâu bọ, nó đều có thể ăn.
Vì vậy, nó sẽ không bị đói.
Sau khi Cổ Dục cùng Vua Núi, Bạo Quân ăn xong điểm tâm thì lâm Lôi và Lý Vân Vân bên kia cũng đã tới. Sau khi Phùng Thư Nhân vào nhà, cô nhóc này sẽ đi đến bên ao cá trước, mỗi ngày cô nhóc đều sẽ tới đây phát sóng trực tiếp mấy loại cá mới câu được của Cổ Dục. Đương nhiên, nếu Cổ Dục không câu được cá mới, vậy cô cũng sẽ nghĩ biện pháp phát sóng trực tiếp một số thứ khác.
Mà Cổ Dục thì lúc này ngồi ở cửa, nhìn Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi chơi cầu trượt.
Vốn dĩ hắn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày thoải mái và nhàm chán như thường lệ. Nhưng mà hơn chín giờ sáng thì Tống Mính lại tới, mà đi theo cô còn có một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này thoạt nhìn trông rất nghiêm túc, đi đường mắt đều nhìn thẳng không có chớp mắt.
”Cổ Dục!” Đẩy cửa ra nhìn thấy Cổ Dục, Tống Mính mỉm cười rồi kêu lên.
“Ài! Sao cô đột nhiên lại tới, cũng không gọi điện thoại cho tôi trước. Vị này là bạn của cô sao?” Thấy Tống Mính đi vào, Cổ Dục cũng đứng lên, sau đó mỉm cười hỏi.
Hắn thật sự không đoán ra được người trung niên này có phải là bạn trai của Tống Mính hay không. Dù sao người trung niên này thoạt nhìn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, Bạch Phú Mỹ đỉnh cấp như Tống Mính thì hẳn là sẽ không coi trọng người đàn ông trung niên này đâu nhỉ?
“Còn không phải là do lá trà của anh hay sao, không xử lý chuyện này ổn thỏa, trong lòng tôi không được thoải mái. Vị này chính là luật sư Trịnh, ông ấy sẽ là người làm chứng cho chúng ta.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Tống Mính bên này cũng đáp lời.
Vừa nghe có liên quan đến lá trà, Cổ Dục không khó đoán ra. Chắc hẳn là cô ấy muốn mua lá trà của mình, vào cửa thì chính là khách. Huống chi người ta còn đến để đưa tiền cho mình, lúc này Cổ Dục cũng tỏ ra rất nhiệt tình.