Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 322: Liên Tục Câu Được Kỹ Năng
Chuyện xưa là thế này, gần nhà Cổ Dục có một nam sinh. Từ lúc học cấp ba đã thích một cô gái trong lớp, từ hồi cấp ba đã bắt đầu theo đuổi, ba năm cấp ba theo đuổi xong rồi lại theo đuổi 4 năm đại học. Sau đó tiến vào xã hội, hắn lại theo đuổi cô gái này một năm, mãi cho đến năm ngoái thì cuối cùng hắn cũng thành công.
Theo đuổi một cô gái tám năm mới có được, hắn đương nhiên là cực kỳ quý trọng đoạn tình cảm này.
Mà đầu năm nay, một ông chủ nhỏ của công ty A cũng là bạn học thời cấp 3 của cổ Dục. Sau khi công ty hai bên tiếp xúc, cậu bạn này thấy đây là một cơ hội, vì thế nhảy việc đến công ty của ông chủ nhỏ này. Bởi vì đều là bạn học, hơn nữa cậu ta quả thật có một ít năng lực, cho nên rất nhanh ngồi vào vị trí quản lý bán hàng.
Nhưng gần đây cậu ta phát hiện ra rằng mình bị cho đội nón xanh…
Kỳ thật không cần phải nói cũng biết, đều là bạn học. Đương nhiên lúc tụ tập cậu ta đều sẽ mang theo bạn gái, sau đó hai bên trao đổi phương thức liên lạc qua lại. Trùng hợp một ngày ông chủ nhỏ bên này vừa sắp xếp cậu ta đi công tác, sau đó dép lê của cậu ta đã bị người khác mang. Thật sự là quá trùng hợp, vừa đi công tác lập tức dép lê bị cướp…
Ngay từ đầu cậu ta còn không có ý thức ra được, mãi cho đến đêm qua cậu ta trở về nhà sớm thì bắt được tại trận. Cậu bạn này cũng là người Đông Bắc, mà người Đông Bắc làm sao chịu nổi cơn tức này chứ. Thế là cậu ta đập tơi bời ông chủ nhỏ kia một trận.
Ông chủ nhỏ kia đương nhiên cũng không phải là dạng dễ chọc, lúc đầu thì hắn không kịp đánh trả. Một lúc sau thì đã biến thành ẩu đả lẫn nhau, tiếp đó người bạn gái của hai người này cũng là dạng người cực phẩm, vậy mà cô ta đi báo cảnh sát… bắt cả hai.
Tiếp đó cảnh sát bắt hai người này giam lại một đêm, chiều hôm sau mới thả họ ra.
Vừa được thả ra, ông chủ nhỏ này lập tức mở liên lạc của cậu bạn này chặn số liên lạc. Cho nên cậu bạn này mắng không được cặp tiện nhân đó, do đó mới lên nhóm chat mà mắng chửi, đồng thời gửi lên mấy bức ảnh chụp được đêm hôm đó. Mà hai người kia sau khi thấy được cũng bắt đầu mắng chửi lại. Cô gái kia nói hắn không tốt, ông chủ nhỏ kia thì nói hắn dựa dẫm vào phụ nữ cho nên mới ngồi lên được vị trí hiện tại. Mà cậu bạn này cũng không cam lòng yếu thế, đôi gian phu giam phụ gì đó, lời lẽ th ô tục đều nói ra, mắng một trận điên cuồng. Trong khoảng thời gian này nhóm chat bạn học hồi cấp 3 này vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù nói đều là bạn học, nhưng bạn học cũng có người gần có người xa, Cổ Dục và ba người này đều không quen biết. Cô gái này lúc còn học cấp 3 cũng có danh tiếng không tốt, thuộc loại nữ sinh lưu manh. Cậu bạn bị cho đội nón xanh kia cũng là một tên côn đồ, ông chủ nhỏ kia thì thuộc loại người chỉ biết giả vờ khoe khoang. Cổ Dục cùng bọn họ khi đó không phải là người cùng một con đường. Khi đó Cổ Dục tinh thần và sức lực đều dồn vào quán net.
Lại nói tiếp, thời cấp 3 Cổ Dục có thiên phú chơi game. Mỗi ngày hắn chuyên cúp học để đánh Warcraft III, thậm chí hắn còn có chút danh tiếng ở quán net phía sau trường học. Năm thứ 4 cấp 2 hắn cũng không hề để ý đến áp lực thi cử, lúc đó thậm chí hắn còn lấy được vị trí tranh tài trong khu vực, thành công giành quyền đại diện cho tiệm net lớn nhất của khu vực của hắn, để bắt đầu tiến hành vào vòng thi đấu Offline.
(Ở TQ tiểu học 5 năm, sơ trung cấp 2 học 4 năm, cao trung cấp 3 học 3 năm)
Năm đó hắn tham gia cuộc thi tuyển chọn khu vực Đông Bắc WCG, lặng lẽ giấu cha mẹ đến thành phố Giang Tô để tham gia thi đấu. Tuy rằng thành tích thi đấu rất kém cỏi, một ván cũng không thắng nên bị đào thải…
Nhưng như vậy cũng coi như là có chút thiên phú. Đương nhiên, bởi vì một lòng luyện cái này, dẫn đến thành tích thi cấp 2 của hắn cũng rất kém cỏi. Cuối cùng vẫn là bỏ tiền ra để được vào học cấp 3.
Nhưng mà lên cấp 3 hắn cũng không có học tập tốt, vẫn tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để chơi trò chơi thật tốt. Nhưng mà lúc đó hắn cũng không nhịn được mà bắt đầu tiếp xúc với game online, tiếp đó thì… không có sau đó.
Đến khi thi đại học, hắn chỉ đạt được ba trăm hai mươi bảy điểm. Sau đó lại phải tốn tiền để vào học một trường đại học hạng ba gà rừng, tốt nghiệp rồi đi làm hai năm thì bị sa thải. Sau đó hắn quay lại quê nhà, kết quả thì ai cũng biết. Vô thanh vô tức nổ một tiếng sấm trở thành người giàu có, vận mệnh thế này ai có thể đoán được đây chứ?
Đang lúc Cổ Dục còn đang suy tư về 20 năm thăng trầm của cuộc đời mình, lúc này trong nhóm chat thoáng có chút thay đổi.
Có cảm giác ông chủ nhỏ kia cùng cô gái, mắng chửi có chút áp chế cậu bạn kia. Lúc này bọn họ từ mắng chửi biến thành khoe khoang…
Vừa bắt đầu, cô gái kia đã bắt đầu khoe khoang, cô ta chụp ảnh son môi, các loại túi xách và quần áo, giày dép. Tiếp đó, cô ta chất vấn cậu bạn kia, hỏi hắn có biết những thứ này có giá bao nhiêu tiền không? Còn nói một vật này có giá bằng nửa tháng lương của cậu ta, những thứ này đều do ông chủ nhỏ kia mua tặng cho cô. Thân thể là của cô ta, cô ta muốn dùng thế nào là quyền của cô, tên quỷ nghèo như cậu ta thì đáng đời bị đội nón xanh.
Nhìn xem ngôn từ thế này, Cổ Dục không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Quả nhiên trà xanh đúng là trà xanh, cô ta cũng lười tìm một lý do hợp lý để nói.
Không còn gì để miêu tả, quả thật câu nói của người xưa rất hay ‘ruồi không thể ăn trứng lành lặn’. Sau khi cô ta khoe khoang một trận xong thì ông chủ nhỏ kia cũng đã chuẩn bị xong, gã ta bắt đầu gửi ảnh xe của mình. Xe của gã là một chiếc Porsche Cayenne, tiếp đó là đồng hồ đeo tay là loại Vacheron Constantin, còn có ảnh ngôi nhà rất lớn của gã.
Theo đuổi một cô gái tám năm mới có được, hắn đương nhiên là cực kỳ quý trọng đoạn tình cảm này.
Mà đầu năm nay, một ông chủ nhỏ của công ty A cũng là bạn học thời cấp 3 của cổ Dục. Sau khi công ty hai bên tiếp xúc, cậu bạn này thấy đây là một cơ hội, vì thế nhảy việc đến công ty của ông chủ nhỏ này. Bởi vì đều là bạn học, hơn nữa cậu ta quả thật có một ít năng lực, cho nên rất nhanh ngồi vào vị trí quản lý bán hàng.
Nhưng gần đây cậu ta phát hiện ra rằng mình bị cho đội nón xanh…
Kỳ thật không cần phải nói cũng biết, đều là bạn học. Đương nhiên lúc tụ tập cậu ta đều sẽ mang theo bạn gái, sau đó hai bên trao đổi phương thức liên lạc qua lại. Trùng hợp một ngày ông chủ nhỏ bên này vừa sắp xếp cậu ta đi công tác, sau đó dép lê của cậu ta đã bị người khác mang. Thật sự là quá trùng hợp, vừa đi công tác lập tức dép lê bị cướp…
Ngay từ đầu cậu ta còn không có ý thức ra được, mãi cho đến đêm qua cậu ta trở về nhà sớm thì bắt được tại trận. Cậu bạn này cũng là người Đông Bắc, mà người Đông Bắc làm sao chịu nổi cơn tức này chứ. Thế là cậu ta đập tơi bời ông chủ nhỏ kia một trận.
Ông chủ nhỏ kia đương nhiên cũng không phải là dạng dễ chọc, lúc đầu thì hắn không kịp đánh trả. Một lúc sau thì đã biến thành ẩu đả lẫn nhau, tiếp đó người bạn gái của hai người này cũng là dạng người cực phẩm, vậy mà cô ta đi báo cảnh sát… bắt cả hai.
Tiếp đó cảnh sát bắt hai người này giam lại một đêm, chiều hôm sau mới thả họ ra.
Vừa được thả ra, ông chủ nhỏ này lập tức mở liên lạc của cậu bạn này chặn số liên lạc. Cho nên cậu bạn này mắng không được cặp tiện nhân đó, do đó mới lên nhóm chat mà mắng chửi, đồng thời gửi lên mấy bức ảnh chụp được đêm hôm đó. Mà hai người kia sau khi thấy được cũng bắt đầu mắng chửi lại. Cô gái kia nói hắn không tốt, ông chủ nhỏ kia thì nói hắn dựa dẫm vào phụ nữ cho nên mới ngồi lên được vị trí hiện tại. Mà cậu bạn này cũng không cam lòng yếu thế, đôi gian phu giam phụ gì đó, lời lẽ th ô tục đều nói ra, mắng một trận điên cuồng. Trong khoảng thời gian này nhóm chat bạn học hồi cấp 3 này vô cùng náo nhiệt.
Mặc dù nói đều là bạn học, nhưng bạn học cũng có người gần có người xa, Cổ Dục và ba người này đều không quen biết. Cô gái này lúc còn học cấp 3 cũng có danh tiếng không tốt, thuộc loại nữ sinh lưu manh. Cậu bạn bị cho đội nón xanh kia cũng là một tên côn đồ, ông chủ nhỏ kia thì thuộc loại người chỉ biết giả vờ khoe khoang. Cổ Dục cùng bọn họ khi đó không phải là người cùng một con đường. Khi đó Cổ Dục tinh thần và sức lực đều dồn vào quán net.
Lại nói tiếp, thời cấp 3 Cổ Dục có thiên phú chơi game. Mỗi ngày hắn chuyên cúp học để đánh Warcraft III, thậm chí hắn còn có chút danh tiếng ở quán net phía sau trường học. Năm thứ 4 cấp 2 hắn cũng không hề để ý đến áp lực thi cử, lúc đó thậm chí hắn còn lấy được vị trí tranh tài trong khu vực, thành công giành quyền đại diện cho tiệm net lớn nhất của khu vực của hắn, để bắt đầu tiến hành vào vòng thi đấu Offline.
(Ở TQ tiểu học 5 năm, sơ trung cấp 2 học 4 năm, cao trung cấp 3 học 3 năm)
Năm đó hắn tham gia cuộc thi tuyển chọn khu vực Đông Bắc WCG, lặng lẽ giấu cha mẹ đến thành phố Giang Tô để tham gia thi đấu. Tuy rằng thành tích thi đấu rất kém cỏi, một ván cũng không thắng nên bị đào thải…
Nhưng như vậy cũng coi như là có chút thiên phú. Đương nhiên, bởi vì một lòng luyện cái này, dẫn đến thành tích thi cấp 2 của hắn cũng rất kém cỏi. Cuối cùng vẫn là bỏ tiền ra để được vào học cấp 3.
Nhưng mà lên cấp 3 hắn cũng không có học tập tốt, vẫn tiếp tục nghiên cứu làm thế nào để chơi trò chơi thật tốt. Nhưng mà lúc đó hắn cũng không nhịn được mà bắt đầu tiếp xúc với game online, tiếp đó thì… không có sau đó.
Đến khi thi đại học, hắn chỉ đạt được ba trăm hai mươi bảy điểm. Sau đó lại phải tốn tiền để vào học một trường đại học hạng ba gà rừng, tốt nghiệp rồi đi làm hai năm thì bị sa thải. Sau đó hắn quay lại quê nhà, kết quả thì ai cũng biết. Vô thanh vô tức nổ một tiếng sấm trở thành người giàu có, vận mệnh thế này ai có thể đoán được đây chứ?
Đang lúc Cổ Dục còn đang suy tư về 20 năm thăng trầm của cuộc đời mình, lúc này trong nhóm chat thoáng có chút thay đổi.
Có cảm giác ông chủ nhỏ kia cùng cô gái, mắng chửi có chút áp chế cậu bạn kia. Lúc này bọn họ từ mắng chửi biến thành khoe khoang…
Vừa bắt đầu, cô gái kia đã bắt đầu khoe khoang, cô ta chụp ảnh son môi, các loại túi xách và quần áo, giày dép. Tiếp đó, cô ta chất vấn cậu bạn kia, hỏi hắn có biết những thứ này có giá bao nhiêu tiền không? Còn nói một vật này có giá bằng nửa tháng lương của cậu ta, những thứ này đều do ông chủ nhỏ kia mua tặng cho cô. Thân thể là của cô ta, cô ta muốn dùng thế nào là quyền của cô, tên quỷ nghèo như cậu ta thì đáng đời bị đội nón xanh.
Nhìn xem ngôn từ thế này, Cổ Dục không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Quả nhiên trà xanh đúng là trà xanh, cô ta cũng lười tìm một lý do hợp lý để nói.
Không còn gì để miêu tả, quả thật câu nói của người xưa rất hay ‘ruồi không thể ăn trứng lành lặn’. Sau khi cô ta khoe khoang một trận xong thì ông chủ nhỏ kia cũng đã chuẩn bị xong, gã ta bắt đầu gửi ảnh xe của mình. Xe của gã là một chiếc Porsche Cayenne, tiếp đó là đồng hồ đeo tay là loại Vacheron Constantin, còn có ảnh ngôi nhà rất lớn của gã.