Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 111: C111: Tình cảnh tương tự
Người Mông rất coi trọng Bò ở phía Đông và Dê ở phía Tây. Hoàng Hưng Triết ở phía Đông, chứ nếu không cũng chẳng có khả năng tới đây để làm ăn. Cho nên thịt Bò nhà bọn họ rất đắt hàng. Nhưng thịt Dê lại...... Mặc dù không ngon bằng phía Tây, nhưng lại ngon hơn nhiều chỗ khác.
“Chà? Cậu kiếm được nhiều thứ tốt như vậy ở đâu đó? Đây là Nấm Tùng sao? Đây là...... Nấm Hầu Thủ?” Vốn Khổng Hạo Văn còn đang ăn rất ngon lành, nhưng khi hắn ngồi xuống và thấy được Cổ Dục đang làm việc thì đột nhiên hắn cảm thấy miếng thịt bò khô ở trong miệng chẳng còn ngon nữa. Gương mặt hắn khiếp sợ nhìn vào đám Nấm này.
“Vài ngày trước tôi vào trong núi. Đây đều là hàng tự nhiên.” Nhìn bộ dạng của hắn, Cổ Dục nở nụ cười và nói một câu dửng dưng.
Đúng là hắn dửng dưng thật. Tại vì hắn đã nhớ kĩ vị trí của Nấm Tùng ở thung lũng Trường Sinh rồi. Về sau nếu có cơ hội, hắn sẽ lại tới đó lấy thêm. Hơn nữa, lần này chắc chắn sẽ nhanh hơn.
“Xem ra mấy thứ này đều là món ngon. Này anh bạn...... Bán không?” Nhìn những vật này, Khổng Hạo Văn lập tức xoa xoa tay, hai mắt lóe lên một tia lửa nhỏ rồi nhỏ giọng hỏi.
“Đều là anh em cả. Mấy thứ này tôi cho ông là được.” Nhìn bộ dạng cẩn thận của hắn, Cổ Dục không thèm để ý mà phất tay một cái. Những thứ này mặc dù có giá trị một chút, nhưng số tiền đó chỉ là một món tiền nhỏ mà thôi. Hắn có thể rất vừa ý, nhưng hiện tại thì chẳng làm sao cả.
Huống chi lát nữa Cổ Dục còn phải làm phiền Khổng Hạo Văn.
“Là anh em, cho nên tôi sẽ mang những thứ này về.” Nhìn vào đám Nấm này, gương mặt múp míp của Khổng Hạo Văn nở hoa. Hắn chính là một người nghiện ăn uống.
“Đúng rồi, hôm nay tôi sẽ đi. Mang Cá Đù Vàng như nào đây?” Nhìn gương mặt béo múp vui vẻ của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cũng nở nụ cười. Nhưng đây cũng là lúc đi vào việc chính.
“Nghe nói con Cá Đù Vàng này dùng để chiêu đãi khách nước ngoài!” Vừa nhai thịt bò khô, Khổng Hạo Văn vừa nói. Nghe thấy lời của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cũng gật đầu một cái.
“Như vậy thì phiền ông nói với anh ấy một tiếng rằng tôi cũng muốn đem theo ít đồ đến Bắc Kinh.” Nghe thấy lời của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cũng mở miệng nói.
“Cậu cũng muốn tới Bắc Kinh sao? Tới đó để bán cá à?” Nghe thấy Cổ Dục cũng muốn tới Bắc Kinh, Khổng Hạo Văn có chút bất ngờ. Hắn rất hiểu Cổ Dục, tên này là một gã siêu cấp trạch nam. Hắn không tin rằng Cổ Dục lại muốn tới Bắc Kinh để du lịch. Nhất định là có chuyện muốn làm.
“Tôi vừa lấy được một thùng vàng 5 bảng Anh của Nữ Hoàng năm 187, cho nên muốn tới Bắc Kinh để bán.” Cổ Dục cũng chẳng thèm giấu Khổng Hạo Văn làm gì. Dù sao vàng của Vương quốc Anh cũng không liên quan gì tới vàng của Trung Quốc. Coi như nước Anh nói những thứ này là của bọn họ, vậy thì họ cũng phải quản lí được Cổ Dục mới phải chứ.
“Chà? Không tệ đó. Nghe nói thứ này rất đắt giá. Nhưng cậu muốn mang tới Bắc Kinh bán kiểu gì vậy?” Nghe được Cổ Dục có một ít vàng muốn đem bán, Khổng Hạo Văn cũng rất hứng thú.
“Đi đến phòng đấu giá. Mặc dù số vàng này hơi nhiều, nhưng phòng đấu giá có thể lo được.” Suy nghĩ một lúc, Cổ Dục nói với Khổng Hạo Văn.
“Bán ở phòng đấu giá thì tiện thật đấy. Hơn nữa, những lão quỷ kia cũng chưa chắc sẽ thành thật như vậy. Đến lúc chuyển tiền lại lằng nhằng các kiểu. Không chừng cậu sẽ bị lỡ mất ngày mồng 1 tháng 5.” Nhưng khi nghe thấy dự định của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn lại lắc đầu rồi nói một cách nghiêm túc với Cổ Dục.
Dù sao trước đây, Cổ Dục vẫn chưa từng gặp phải chuyện gì như vậy. Hắn cũng có một chút đắn đo khó quyết định.
“Như vậy đi. Để tôi cho cậu số điện thoại. Người này cậu cứ gọi là ông Triệu. Trước đây ông ta làm nghề thu mua đồ cổ ở ga Lưu Ly. Hiện tại lão ta đang làm ăn rất lớn. Sau khi cậu đi tới đó thì cứ tới phòng đấu giá thử xem. Nếu như bị mấy lão quỷ đó làm rách việc, thì cậu cứ gọi cho ông ấy. Nếu hẳn là ông ta thì sẽ không ai bịp được cậu cả.” Nhìn thấy sự do dự của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cũng lấy ra điện thoại rồi nói với Cổ Dục.
“Đến phòng đấu giá làm gì nữa. Sao tôi lại không tin tưởng ông cho được.” Nhìn Khổng Hạo Văn, Cổ Dục nở nụ cười rồi lưu lại số điện thoại của ông Triệu kia.
Sau khi nói chuyện về chủ đề này xong, Khổng Hạo Văn cũng bắt đầu giúp Cổ Dục nhặt nhạnh mấy thứ này. Sau khi giúp Cổ Dục xong và sấy khô, Cổ Dục cũng lấy cho Khổng Hạo Văn một ít. Còn một nửa thì cất ở trong nhà, một nửa còn lại thì bỏ vào trong xe. Hắn chuẩn bị mang về cho bố mẹ của hắn.
Tiếp theo, hắn sắp xếp gọn gàng con Cá của Khổng Hạo Văn. Trước tiên, hắn chuẩn bị một cái máy sục oxi rồi sẽ mang tới sân bay. Mà Cổ Dục cũng nhân cơ hội này mang những con cá tương đối đắt tiền như Huyết Long, Cá Đù Vàng các thứ vào cất ở trong bể cá bí mật của mình. Sau đó hắn cũng đem chiếc bình sứ Thanh Hoa cất luôn vào trong bể cá bí mật đó.
Đúng vậy. Những thứ này đều có thể cho vào trong đó, nhưng trước kia Cổ Dục không muốn cất. Bởi vì mấy thứ này khi để ở trong nước thì sẽ không được bảo quản tốt lắm. Nhưng bây giờ thì không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Cất những thứ quý giá như vậy ở chỗ này, từ đầu đến cuối hắn vẫn cảm thấy không quá an tâm.
Đến nỗi vàng thì chất đầy một chiếc vali khá lớn. May mà chất lượng của cái vali này không tệ. Chứ không bỏ 150 cân vàng vào thì có quỷ mới biết vali có vỡ ra hay không.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Cổ Dục tới sát vách tường nhà ông Hai, nói với chú Ba biết rằng hắn sẽ về nhà một chuyến. Mấy ngày này, việc cho Gà, Ngỗng, Chim Đa Đa uống nước, cho Vua Núi và Bạo Quân ăn thì đều là do hắn làm trước. Sau khi tất cả đã xong xuôi, Cổ Dục lên xe, phóng vội về hướng tỉnh.