Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 110: C110: Không bán



Lúc này đều xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Ngoại trừ những thứ đó ra thì còn có rất nhiều những đặc sản trên núi khác.
Ví dụ như Mộc Nhĩ, Nấm Vàng, Nấm Đùi Gà. Đến nỗi đặc sản như Nấm Mật Ong cũng đầy rẫy ở khắp nơi
Những thứ này đều là đồ tốt đó.
“Với tốc độ của chúng ta thì có thể hái ở đây khoảng hai tiếng rồi đi tiếp!” Nhìn thấy Cổ Dục hai mắt tóe lửa, Cổ Kiến Quân cũng cười ha ha rồi nói cho hắn biết. Nghe thấy lời của Cổ Kiến Quân, Cổ Dục cũng bắt đầu đi vào trong rừng cây và bắt đầu hái. Thứ mà Cổ Dục tò mò nhất ở trong đống này là Nấm Hầu Thủ. Đương nhiên, thứ này cũng là vật đắt tiền nhất. Nhưng thứ mà Cổ Dục tò mò hơn cả là hương vị của nó.
Ở bên trong thung lũng Trường Sinh có mọc Nấm Hầu Thủ thì hương vị hẳn phải là cao cấp trong hàng cao cấp rồi. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi càng thêm mong đợi.

Mãi cho đến 1h chiều, Cổ Dục và Cổ Kiến Quân mới hái tới Nấm khác và Mộc Nhĩ các thứ.
Ban đầu Cổ Dục mang không ít đồ lên trên núi. Nhưng sau hai ngày, balo phía sau lưng hắn cũng đã sớm xẹp lép. Nhưng hiện tại, trọng lượng của cái balo dường như còn nhiều hơn là khi vào núi nữa.
Thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Cổ Dục mới lưu luyến rời khỏi nơi này. Nhưng rồi hắn cũng hạ quyết tâm rằng sau này sẽ quay trở lại. Nhưng lần tiếp theo không cần Cổ Kiến Quân đi cùng nữa. Chính hắn có thể tự đi vào núi.
Tìm một chỗ nghỉ ngơi và uống nước, tiếp đó Cổ Dục và Cổ Kiến Quân lại đi thẳng về phía ra ngoài núi. Cứ đi thẳng như vậy khoảng hơn năm tiếng. Lúc 7 giờ tròn, Cổ Dục và Cổ Kiến Quân mới đi ra khỏi rừng cây. Nhưng bọn họ không có thời gian để nghỉ ngơi. Bởi vì chỗ này không phải là thôn Cổ Gia, bọn họ đi ra ngoài từ một con đường khác.
May mà chỗ này cách thôn Cổ Gia không xa, hơn nữa còn có tuyến xe bus liên thông với thôn. Chờ một lát là thấy một chiếc xe giống như có thể tung ra bất cứ lúc nào đi tới. Hai người lên xe đưa 3 tệ rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Thật ra bọn họ chỉ phải trả 1 tệ. Nhưng ở nông thôn lại phải trả 3 tệ một người. Hơn nữa không phải còn có sáu con Chó hay sao?
Nhìn thôn Cổ Gia càng ngày càng gần, cảm xúc trong lòng Cổ Dục có hơi dâng trào.
Lần này lên núi hắn thu hoạch được rất lớn. Trong balo có nhánh cây Việt Quất. Hơn nữa còn hái được không ít Nấm Tùng và Nấm các kiểu. Chủ yếu là tăng thêm vốn kiến thức. Phải biết hiện giờ hắn đã là một người đàn ông từng đối đầu với Hổ Siberia, Gấu nâu và Đại Bàng Vàng rồi đó.
Nghĩ tới ở đây, hắn không khỏi nở nụ cười. Quả nhiên, con người cũng không nên quá an phận. Nhưng Cổ Dục không cảm thấy quá hứng thú với việc bôn ba khắp các thành phố lớn. Hăn bây giờ càng ngày càng thích nơi này hơn.
Đến khi Cổ Dục và Cổ Kiến Quân về đến thôn thì cũng đã hơn 8 giờ tối rồi. Sau khi tiễn Cổ Kiến Quân về tới nhà, Cổ Dục cũng trở về nhà của mình. Nhưng khi hắn vừa mới bước vào cửa thì đã thấy được Bạo Quân vui vẻ lao đến. Mấy ngày nay không nhìn thấy Cổ Dục, nó rất nhớ hắn. Đương nhiên cũng có khả năng là nhớ nước giếng của hắn. Nhưng khoảng thời gian nhớ nhung đó vẫn còn phải kéo dài thêm nữa cơ. Tại vì ngày mai Cổ Dục lại muốn đi......

Trước tiên hắn cất kĩ nấm đi đã. Sau khi tổ chức một bữa tiệc hoành tráng cho Vua Núi và Bạo Quân xong, Cổ Dục mới đi tắm. Lúc toàn thân đã khoan khoái, nhẹ nhàng hơn nhiều mà nằm trên giường thì hắn mới đột nhiên phát hiện điện thoại của mình có rất nhiều thông báo.
Nhiều nhất chính là bố mẹ của hắn đang hỏi ngày bao nhiêu thì về nhà. Còn Khổng Hạo Văn thì hỏi chuyện của con Cá Đù Vàng. Nghĩ tới đây, Cổ Dục cũng nhớ tới chuyện làm sao để mang số vàng kia tới Bắc Kinh để giải quyết.
“Vội lắm sao?” Với một nụ cười tươi trên khuôn mặt, Khổng Hạo Văn mở cửa nhà Cổ Dục ra, cười hì hì rồi tới gần. Hiện tại Cổ Dục đúng là rất bận việc. Hắn đang xử lý mấy cái Sơn Trân kia.
Phần lớn những thứ này đều là hắn muốn ăn. Cho nên hắn hái về rất nhiều.
Hắn chỉ hái mỗi Nấm Tùng không thôi mà đã nặng gần mười cân rồi. Cộng thêm cả của Cổ Kiến Quân hái cho nữa, tính chung vào thì có khi phải nặng hơn mười cân.
Những thứ nấm này ăn tươi là ngon nhất. Nhưng vấn đề ở chỗ, Cổ Dục có thể không ăn nhiều tới như vậy được. Cho nên hắn cần lựa chọn trong đống Nấm này một ít. Sau khi rửa sạch, hắn dùng máy sấy ở trong nhà sấy khô. Việc này khiến cho việc bảo quản được lâu hơn.
Hôm nay hắn cũng không câu cá. Cứ tích lại nhiều chút rồi về câu xem ra được thứ gì. Sau khi ăn xong bữa sáng, hắn bắt đầu mò mẫm những thứ này.

Đầu tiên, hắn đem Mộc Nhĩ sấy khô. Cổ Dục không hái nhiều Mộc Nhĩ. Sấy khô xong còn khoảng nửa cân cũng đã là rất tốt rồi. Nhưng cũng đừng nên xem thường nửa cân này. Nên nhớ Mộc Nhĩ chỉ có tỉ lệ 1:15 mà thôi. Sau khi ngâm lại đống Mộc Nhĩ vào nước, ít nhất nó cũng phải 3.5-4 cân.
Mộc Nhĩ thì đơn giản. Dù sao thì không có con nào thích ăn món này. Bởi vì Mộc Nhĩ tươi có độc. Hơn nữa nó sinh trưởng ở phía trên cây khô, cũng không bẩn.
Nhưng những thứ Nấm này lại có chút phiền phức. Cần được xử lí từng cây một.
Có vết cắn của côn trùng thì cần phải cắt đi rồi làm sạch bùn đất. Cho nên khi Khổng Hạo Văn tới, Cổ Dục vẫn còn đang rất gấp gáp.
Khổng Hạo Văn cũng không cho mình là người ngoài. Nhìn thấy Cổ Dục đang xử lí mấy thứ đó, hắn liền đi vào trong nhà lấy một cái ghế. Nhưng khi quay lại thì còn đem thêm cả vài miếng thịt bò khô mà Cổ Dục phơi ở phòng bếp. Hắn vừa đi vừa nhai. Đừng nói gì cả, thịt bò khô của Cổ Dục rất là ngon đó.
Cũng cần phải nói tới việc thịt bò của Hoàng Hưng Triết cũng rất không tệ.


Chương trước Chương tiếp
Loading...