Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 139
Đảo Thông U ngoài biển, tám chưởng môn cấp cao của các thánh địa lớn tụ tập
lại với nhau.
Bọn họ bàn bạc về việc xảy ra ở thánh địa Bất Ngữ gần đây.
“Không thể bỏ qua cho Phi Tiên môn.”
Chưởng môn Vô Hoàn tôn giả của thánh địa Tử Nguyên nói một câu, định ra
quan điểm của buổi gặp gỡ bí mật này.
Thái thượng trưởng lão của thánh địa Ly Quang - Thương Vụ tôn giả khẽ chau
lại mày, khóe mắt đầy nếp nhăn giãn ra, cả người như lưỡi dao sắc bén bất thình
lình được rút ra từ vỏ kiếm gỗ vạn năm.
“Bọn họ phá vỡ quy tắc.”
“Tiêu diệt một thánh địa thì phải trả giá.”
Chưởng môn Trọng Lang tôn giả của thánh địa Bạch Hồng gật đầu.
“Thánh địa Bất Ngữ như thể tay chân của chúng ta, hành động này có nghĩa là
không coi tám thánh địa lớn chúng ta ra gì.”
Chưởng môn của các thánh địa lớn ở đó đều sôi nổi tán đồng.
“Phi Tiên môn không cần phải tồn tại.”
“Loại sức mạnh bất thình lình nổi dậy như này, quá mức nguy hiểm, xử lý sớm
vẫn tốt hơn.”
“Tám thánh địa lớn tiêu diệt Phi Tiên môn thì cũng không cần tốn quá nhiều sức
lực.”
Chín thánh địa lớn bao gồm cả thánh địa Bất Ngữ, tuy nói rằng có quan hệ với
nhau, nhưng thật sự thì, ngày thường xung đột đánh nhau còn nhiều hơn.
Dẫu sao cũng đều ở Thiên Linh vực, lại có sức mạnh ngang hàng nhau, sao có
thể không có chút xung đột nào.
Giữa hơn hai mươi vị Nhập Thánh cảnh này với nhau, kỳ thật những việc có thể
kết thành hận thù, không vừa mắt nhau có rất nhiều.
Trả thù cho thánh địa Bất Ngữ?
Đùa gì vậy?
Bọn họ đều là những ông già cổ hủ đã sống hơn mấy trăm vạn năm, không thể
nào hăng hái xúc động như vậy được, quan hệ lại càng không tốt đến mức đó.
Bọn họ sở dĩ căm phẫn trong lòng là bởi vì một nguyên nhân khác.
Cái bánh kem Thiên Linh Vực chỉ có bao nhiêu đó, chín người bọn họ đã phân
chia xong xuôi.
Đây là phạm vi sức mạnh của bọn họ, không chấp nhận việc người ngoài chấm
mút.
Thế lực mới vùng lên, sẽ phải chịu sự công kích của bọn họ.
Năm đó thánh địa Minh Tâm chen vào, cũng đã làm cho bọn họ cảm thấy khó
chịu.
Chỉ có điều là thánh địa Minh Tâm có hơn năm Nhập Thánh cảnh, thực lực
mạnh hơn bất cứ nhà nào trong bọn họ. Còn có pháp bảo thượng phẩm Chu
Tâm Chùy, chiến lực ngang ngửa với một Thánh Giai.
Hơn nữa vô cùng giữ mình, cúi đầu rất thấp, cũng không tranh đoạt tài nguyên
với bọn họ, nên mới ngấm ngầm được cho phép tiếp tục tồn tại.
Lần này Phi Tiên môn lại không được như vậy.
Xét lại những việc Khương Thành đã làm có thể nhìn thấy rõ, hắn sẽ không tuân
thủ “quy tắc trò chơi” mà các thánh địa đã định ra.
Loại nhân tố không ổn định này, dưới mắt bọn họ, được coi là quá nguy hiểm.
Tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến việc thống trị Thiên Linh vực của bọn họ.
Hội nghị bí mật nhanh chóng có được sự nhất trí, toàn bộ tám thánh địa lớn đều
không muốn nhìn thấy Phi Tiên môn tiếp tục tồn tại.
Chỉ là tiếp đến, không khí tại đây bắt đầu có chút kỳ quái.
“Phi Tiên môn này thật sự quá đáng.”
“Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn phải tiêu diệt thôi.”
“Tám thánh địa lớn chúng ta cần phải liên thủ sức mạnh!”
“Đúng vậy đúng vậy…”
“Nghe nói Phi Tiên môn chỉ có một đám đệ tử Tụ Nguyên cảnh, thực lực thấp
kém, có thể san bằng một cách dễ dàng.”
“Tất nhiên là dễ, dễ như trở bàn tay vậy.”
“Vốn dĩ không cần tám nhà đều phải ra mặt, một nhà là đã đủ dẹp yên bọn họ.”
Loại đối thoại vô thưởng vô phạt kiểu này giằng co ước chừng mấy canh giờ,
vẫn không cho ra được một chút kết quả nào.
Đánh thì đúng là muốn đánh.
Nhưng đánh như thế nào?
Không một vị chưởng môn nào ở đây nhảy ra nói ta sẽ dẫn người đi lên giết
chóc.
Biểu tình của mỗi người trong bọn họ đều vô cùng vi diệu.
Có thể sống đến cái tuổi này, làm gì có ai là kẻ ngốc đâu.
Nếu Phi Tiên môn đánh nhau với thánh địa Bất Ngữ, hai bên chiến đấu đến tối
tăm mặt mũi, thì ngay từ đầu bọn họ đã dẫn người đi lên chém giết chi viện cho
thánh địa Bất Ngữ rồi.
Vấn đề là, thánh địa Bất Ngữ bị tiêu diệt chỉ vỏn vẹn trong một ngày ngắn ngủi.
Tiêu diệt đến mức không còn sót lại gì.
Nếu Phi Tiên môn không chủ động lan truyền tin tức, thì thậm chí đến một tiếng
gió, ngoại giới cũng chẳng nghe thấy được.
Đó chính là một thánh địa khổng lồ có thực lực tương đương với bọn họ đó!
Rốt cuộc bị tiêu diệt bằng cách nào, không một ai hay biết.
Đằng sau tin tức bị lộ ra, là sự việc kinh khủng như thế nào.
Kỳ thực người nào ở đây cũng có thể đoán được, sau lưng Phi Tiên môn chắc
chắn có Thánh Giai trấn tọa.
Tùy tiện xông lên chém giết chính là đi tìm đường chết.
Cho nên bọn họ mới phải tề tụ ở thánh địa Thông U này, bởi vì thánh giả Tích
Phong chính là thái thượng trưởng lão của thánh địa Thông U.
Muốn đối phó với một Thánh Giai, vẫn phải nhờ một Thánh Giai đích thân
động thủ mới được.
Nhìn thấy trước sau gì cũng không ra được kết quả, Thương Vụ tôn giả rốt cuộc
không nhịn được hỏi thẳng.
“Không biết thánh giả đại nhân có đồng ý tự mình ra tay, tiêu diệt tên quỷ ma
này?”
Chưởng môn Tốn Quang tôn giả của thánh địa Thông U nghe vậy, nhắm mắt im
lặng một hồi lâu.
“Pháp thân của thái thượng trưởng lão đi du ngoạn vẫn chưa về, bản thể thì
đang trong thời gian bế quan.”
Đạt đến Thánh Giai đỉnh phong, đã có thể ngưng tụ ra pháp thân, có được một
phần mười sức mạnh của bản thể, có điều phần lớn tu sĩ đều không làm vậy.
Ngưng tụ ra một pháp thân thì bản thể sẽ bị suy yếu đi một phần mười.
Pháp thân lại không thể tu luyện, dư ra một pháp thân cũng không thể tăng
cường sức chiến đấu.
Pháp thân bị giết, còn tổn hại đến đạo hạnh của bản thể.
Có điều pháp thân cũng có chỗ tốt, chính là có thể vượt vực để đi ngao du.
Do sức mạnh của Thánh Giai quá mức cường đại, lúc vượt qua vực giới sẽ gặp
phải trấn áp của quy tắc, tựa như Tam Nhãn Hổ vậy, đi vào Thiên Linh vực chỉ
có thể rút đuôi làm người.
Một khi bị Thánh Giai bị phát hiện, rất có khả năng gặp phải tập kích truy sát.
Pháp thân thì không phải e ngại chuyện này.
Bởi vì không phải bản thể, cho nên vượt vực là lúc không bị quy tắc thiên địa
trấn áp.
Hơn nữa dù cho pháp thân bị tiêu diệt ở bên ngoài, bản thể cũng không chết, ít
nhất sẽ không rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
“Việc này…”
“Vậy thì phải làm sao mới được đây?”
Bọn họ cũng không dám hỏi xem pháp thân thánh giả đã đi đâu du ngoạn.
Tất cả đều mặt ủ mày chau.
“Lần này không có thánh giả ra mặt, e rằng rất khó giải quyết.”
“Không biết thánh giả đại nhân đi du ngoạn ở đâu, khi nào thì mới xuất quan?”
Tốn Quang tôn giả thở dài: “Thái thượng trưởng lão cao thâm khó đoán, hành
động của hắn, ta cũng không thể biết rõ được.”
Hắn còn chưa nói xong, lại đột nhiên ngậm miệng.
Sau đó hai mắt khép hờ, gật đầu liên tục.
Điệu bộ giống như đang nói chuyện cùng ai đó.
Một lát sau, hắn đứng lên, trên mặt nở một nụ cười.
“Mời chư vị trở về đi, không cần phải lo về Phi Tiên môn nữa.”
Mọi người sửng sốt: “Tại sao lại nói thế?”
Tốn Quang tôn giả chắp tay hướng về một phía nào đó, trang nghiêm nói: “Thái
thượng trưởng lão của chúng ta đã có kế hoạch của mình rồi.”
“Thì ra là thế!”
“Cuối cùng thánh giả cũng đã ra mặt!”
“Ổn rồi!”
“Ha ha, Phi Tiên môn kia chắc chắn xong đời rồi.”
Mọi người thở nhẹ một hơi, sau đó nhao nhao quay trở về.
Mà ở bên kia, nơi Tâm bộ của Thánh địa Minh Tâm, lúc này đang nghênh đón
một vị khách “tôn quý”.
Người này thân hình cao to, trán rộng mũi dài, cằm hơi ngắn, lần đầu gặp cảm
thấy bình thường không có gì kỳ lạ, nhìn kỹ rồi lại khiến người khác tự cảm
thấy xấu hổ.
Dường như, hắn chính là trung tâm của trời đất.
Hắn đứng ở nơi đó, khóe miệng hiện hữu một nụ cười như có như không. Người
khác nhìn vào, tựa hồ như đang nhìn núi cao vời vợi biển rộng vô biên, thâm
sâu không lường được.
Dáng vẻ bên ngoài của người này khoảng chừng ba mươi tuổi, thế nhưng tất cả
mọi người ở Tâm bộ đều không dám sơ suất thất lễ.
Tộc trưởng Thanh Sa liên kết một sợi thần niệm với Chu Tâm Chùy, sau đó mới
dè dặt cẩn thận hỏi một câu.
“Không biết thánh giả Tích Phong tới đây, có việc gì cần làm?”
Nàng có thể nhìn ra được đây là một pháp thân, nhưng dù chỉ là pháp thân, thì
cũng là quyền uy của một Thánh Giai.
Chỉ thấy thánh giả Tích Phong kia hơi mỉm cười: “Hợp tác ban đầu với các
ngươi cần thay đổi một chút.”
Hợp tác mà hắn nói tới, chính là việc dùng chín pháp bảo hợp lực mở Hư Tiên
giới ra.
Chín pháp bảo kia có đến tám cái đều nằm trong tám bộ Tiên Di tộc, Chu Tâm
Chùy cũng là một trong số đó.
Còn Luyện Cốt Phiên của Vu bộ thì đã rơi vào tay hắn từ triệu năm về trước rồi.
lại với nhau.
Bọn họ bàn bạc về việc xảy ra ở thánh địa Bất Ngữ gần đây.
“Không thể bỏ qua cho Phi Tiên môn.”
Chưởng môn Vô Hoàn tôn giả của thánh địa Tử Nguyên nói một câu, định ra
quan điểm của buổi gặp gỡ bí mật này.
Thái thượng trưởng lão của thánh địa Ly Quang - Thương Vụ tôn giả khẽ chau
lại mày, khóe mắt đầy nếp nhăn giãn ra, cả người như lưỡi dao sắc bén bất thình
lình được rút ra từ vỏ kiếm gỗ vạn năm.
“Bọn họ phá vỡ quy tắc.”
“Tiêu diệt một thánh địa thì phải trả giá.”
Chưởng môn Trọng Lang tôn giả của thánh địa Bạch Hồng gật đầu.
“Thánh địa Bất Ngữ như thể tay chân của chúng ta, hành động này có nghĩa là
không coi tám thánh địa lớn chúng ta ra gì.”
Chưởng môn của các thánh địa lớn ở đó đều sôi nổi tán đồng.
“Phi Tiên môn không cần phải tồn tại.”
“Loại sức mạnh bất thình lình nổi dậy như này, quá mức nguy hiểm, xử lý sớm
vẫn tốt hơn.”
“Tám thánh địa lớn tiêu diệt Phi Tiên môn thì cũng không cần tốn quá nhiều sức
lực.”
Chín thánh địa lớn bao gồm cả thánh địa Bất Ngữ, tuy nói rằng có quan hệ với
nhau, nhưng thật sự thì, ngày thường xung đột đánh nhau còn nhiều hơn.
Dẫu sao cũng đều ở Thiên Linh vực, lại có sức mạnh ngang hàng nhau, sao có
thể không có chút xung đột nào.
Giữa hơn hai mươi vị Nhập Thánh cảnh này với nhau, kỳ thật những việc có thể
kết thành hận thù, không vừa mắt nhau có rất nhiều.
Trả thù cho thánh địa Bất Ngữ?
Đùa gì vậy?
Bọn họ đều là những ông già cổ hủ đã sống hơn mấy trăm vạn năm, không thể
nào hăng hái xúc động như vậy được, quan hệ lại càng không tốt đến mức đó.
Bọn họ sở dĩ căm phẫn trong lòng là bởi vì một nguyên nhân khác.
Cái bánh kem Thiên Linh Vực chỉ có bao nhiêu đó, chín người bọn họ đã phân
chia xong xuôi.
Đây là phạm vi sức mạnh của bọn họ, không chấp nhận việc người ngoài chấm
mút.
Thế lực mới vùng lên, sẽ phải chịu sự công kích của bọn họ.
Năm đó thánh địa Minh Tâm chen vào, cũng đã làm cho bọn họ cảm thấy khó
chịu.
Chỉ có điều là thánh địa Minh Tâm có hơn năm Nhập Thánh cảnh, thực lực
mạnh hơn bất cứ nhà nào trong bọn họ. Còn có pháp bảo thượng phẩm Chu
Tâm Chùy, chiến lực ngang ngửa với một Thánh Giai.
Hơn nữa vô cùng giữ mình, cúi đầu rất thấp, cũng không tranh đoạt tài nguyên
với bọn họ, nên mới ngấm ngầm được cho phép tiếp tục tồn tại.
Lần này Phi Tiên môn lại không được như vậy.
Xét lại những việc Khương Thành đã làm có thể nhìn thấy rõ, hắn sẽ không tuân
thủ “quy tắc trò chơi” mà các thánh địa đã định ra.
Loại nhân tố không ổn định này, dưới mắt bọn họ, được coi là quá nguy hiểm.
Tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến việc thống trị Thiên Linh vực của bọn họ.
Hội nghị bí mật nhanh chóng có được sự nhất trí, toàn bộ tám thánh địa lớn đều
không muốn nhìn thấy Phi Tiên môn tiếp tục tồn tại.
Chỉ là tiếp đến, không khí tại đây bắt đầu có chút kỳ quái.
“Phi Tiên môn này thật sự quá đáng.”
“Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn phải tiêu diệt thôi.”
“Tám thánh địa lớn chúng ta cần phải liên thủ sức mạnh!”
“Đúng vậy đúng vậy…”
“Nghe nói Phi Tiên môn chỉ có một đám đệ tử Tụ Nguyên cảnh, thực lực thấp
kém, có thể san bằng một cách dễ dàng.”
“Tất nhiên là dễ, dễ như trở bàn tay vậy.”
“Vốn dĩ không cần tám nhà đều phải ra mặt, một nhà là đã đủ dẹp yên bọn họ.”
Loại đối thoại vô thưởng vô phạt kiểu này giằng co ước chừng mấy canh giờ,
vẫn không cho ra được một chút kết quả nào.
Đánh thì đúng là muốn đánh.
Nhưng đánh như thế nào?
Không một vị chưởng môn nào ở đây nhảy ra nói ta sẽ dẫn người đi lên giết
chóc.
Biểu tình của mỗi người trong bọn họ đều vô cùng vi diệu.
Có thể sống đến cái tuổi này, làm gì có ai là kẻ ngốc đâu.
Nếu Phi Tiên môn đánh nhau với thánh địa Bất Ngữ, hai bên chiến đấu đến tối
tăm mặt mũi, thì ngay từ đầu bọn họ đã dẫn người đi lên chém giết chi viện cho
thánh địa Bất Ngữ rồi.
Vấn đề là, thánh địa Bất Ngữ bị tiêu diệt chỉ vỏn vẹn trong một ngày ngắn ngủi.
Tiêu diệt đến mức không còn sót lại gì.
Nếu Phi Tiên môn không chủ động lan truyền tin tức, thì thậm chí đến một tiếng
gió, ngoại giới cũng chẳng nghe thấy được.
Đó chính là một thánh địa khổng lồ có thực lực tương đương với bọn họ đó!
Rốt cuộc bị tiêu diệt bằng cách nào, không một ai hay biết.
Đằng sau tin tức bị lộ ra, là sự việc kinh khủng như thế nào.
Kỳ thực người nào ở đây cũng có thể đoán được, sau lưng Phi Tiên môn chắc
chắn có Thánh Giai trấn tọa.
Tùy tiện xông lên chém giết chính là đi tìm đường chết.
Cho nên bọn họ mới phải tề tụ ở thánh địa Thông U này, bởi vì thánh giả Tích
Phong chính là thái thượng trưởng lão của thánh địa Thông U.
Muốn đối phó với một Thánh Giai, vẫn phải nhờ một Thánh Giai đích thân
động thủ mới được.
Nhìn thấy trước sau gì cũng không ra được kết quả, Thương Vụ tôn giả rốt cuộc
không nhịn được hỏi thẳng.
“Không biết thánh giả đại nhân có đồng ý tự mình ra tay, tiêu diệt tên quỷ ma
này?”
Chưởng môn Tốn Quang tôn giả của thánh địa Thông U nghe vậy, nhắm mắt im
lặng một hồi lâu.
“Pháp thân của thái thượng trưởng lão đi du ngoạn vẫn chưa về, bản thể thì
đang trong thời gian bế quan.”
Đạt đến Thánh Giai đỉnh phong, đã có thể ngưng tụ ra pháp thân, có được một
phần mười sức mạnh của bản thể, có điều phần lớn tu sĩ đều không làm vậy.
Ngưng tụ ra một pháp thân thì bản thể sẽ bị suy yếu đi một phần mười.
Pháp thân lại không thể tu luyện, dư ra một pháp thân cũng không thể tăng
cường sức chiến đấu.
Pháp thân bị giết, còn tổn hại đến đạo hạnh của bản thể.
Có điều pháp thân cũng có chỗ tốt, chính là có thể vượt vực để đi ngao du.
Do sức mạnh của Thánh Giai quá mức cường đại, lúc vượt qua vực giới sẽ gặp
phải trấn áp của quy tắc, tựa như Tam Nhãn Hổ vậy, đi vào Thiên Linh vực chỉ
có thể rút đuôi làm người.
Một khi bị Thánh Giai bị phát hiện, rất có khả năng gặp phải tập kích truy sát.
Pháp thân thì không phải e ngại chuyện này.
Bởi vì không phải bản thể, cho nên vượt vực là lúc không bị quy tắc thiên địa
trấn áp.
Hơn nữa dù cho pháp thân bị tiêu diệt ở bên ngoài, bản thể cũng không chết, ít
nhất sẽ không rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
“Việc này…”
“Vậy thì phải làm sao mới được đây?”
Bọn họ cũng không dám hỏi xem pháp thân thánh giả đã đi đâu du ngoạn.
Tất cả đều mặt ủ mày chau.
“Lần này không có thánh giả ra mặt, e rằng rất khó giải quyết.”
“Không biết thánh giả đại nhân đi du ngoạn ở đâu, khi nào thì mới xuất quan?”
Tốn Quang tôn giả thở dài: “Thái thượng trưởng lão cao thâm khó đoán, hành
động của hắn, ta cũng không thể biết rõ được.”
Hắn còn chưa nói xong, lại đột nhiên ngậm miệng.
Sau đó hai mắt khép hờ, gật đầu liên tục.
Điệu bộ giống như đang nói chuyện cùng ai đó.
Một lát sau, hắn đứng lên, trên mặt nở một nụ cười.
“Mời chư vị trở về đi, không cần phải lo về Phi Tiên môn nữa.”
Mọi người sửng sốt: “Tại sao lại nói thế?”
Tốn Quang tôn giả chắp tay hướng về một phía nào đó, trang nghiêm nói: “Thái
thượng trưởng lão của chúng ta đã có kế hoạch của mình rồi.”
“Thì ra là thế!”
“Cuối cùng thánh giả cũng đã ra mặt!”
“Ổn rồi!”
“Ha ha, Phi Tiên môn kia chắc chắn xong đời rồi.”
Mọi người thở nhẹ một hơi, sau đó nhao nhao quay trở về.
Mà ở bên kia, nơi Tâm bộ của Thánh địa Minh Tâm, lúc này đang nghênh đón
một vị khách “tôn quý”.
Người này thân hình cao to, trán rộng mũi dài, cằm hơi ngắn, lần đầu gặp cảm
thấy bình thường không có gì kỳ lạ, nhìn kỹ rồi lại khiến người khác tự cảm
thấy xấu hổ.
Dường như, hắn chính là trung tâm của trời đất.
Hắn đứng ở nơi đó, khóe miệng hiện hữu một nụ cười như có như không. Người
khác nhìn vào, tựa hồ như đang nhìn núi cao vời vợi biển rộng vô biên, thâm
sâu không lường được.
Dáng vẻ bên ngoài của người này khoảng chừng ba mươi tuổi, thế nhưng tất cả
mọi người ở Tâm bộ đều không dám sơ suất thất lễ.
Tộc trưởng Thanh Sa liên kết một sợi thần niệm với Chu Tâm Chùy, sau đó mới
dè dặt cẩn thận hỏi một câu.
“Không biết thánh giả Tích Phong tới đây, có việc gì cần làm?”
Nàng có thể nhìn ra được đây là một pháp thân, nhưng dù chỉ là pháp thân, thì
cũng là quyền uy của một Thánh Giai.
Chỉ thấy thánh giả Tích Phong kia hơi mỉm cười: “Hợp tác ban đầu với các
ngươi cần thay đổi một chút.”
Hợp tác mà hắn nói tới, chính là việc dùng chín pháp bảo hợp lực mở Hư Tiên
giới ra.
Chín pháp bảo kia có đến tám cái đều nằm trong tám bộ Tiên Di tộc, Chu Tâm
Chùy cũng là một trong số đó.
Còn Luyện Cốt Phiên của Vu bộ thì đã rơi vào tay hắn từ triệu năm về trước rồi.