Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 138
Phải biết là kể từ sau khi chưởng môn một mình tiêu diệt một thánh địa có ba
Nhập Thánh cảnh, và hơn một ngàn Đạo Cung cảnh.
Sự sùng bái của các đệ tử dành cho Thành ca đã nâng lên thêm một bậc.
Rất nhiều đệ tử thậm chí còn âm thầm hổ thẹn.
Vừa mới từ trong Toàn Cơ Đồ ra, còn tưởng rằng mình đã đạt thành thần công,
có thể đại sát tứ phương.
Bây giờ xem ra so với chưởng môn, vẫn còn non và xanh lắm.
Đặc biệt là hai người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh, lần này sau khi họ đạt được
Đạo Cung cảnh Cửu trọng, cảnh giới linh lực đã cao hơn Khương Thành.
Lúc phát hiện Khương Thành chỉ mới đạt Đạo Cung cảnh Tứ trọng, hai người
hơi có chút hoài nghi cuộc đời.
Chuyện này không thể xảy ra được, không phải đã nói là tiên nhân rồi sao?
Chẳng lẽ là giả, bản thân mình còn đỉnh cao hơn chưởng môn sao?
Bây giờ nhìn lại…
Tự mình suy nghĩ nhiều rồi.
Thánh địa Bất Ngữ phái bừa hai Đạo Cung cảnh Cửu trọng ra đã có thể khiến
bản thân vạn kiếp bất phục, càng miễn bàn tới sự tồn tại của Nhập Thánh cảnh.
Ở bên còn lại, Mạc Trần đang giải thích một lượt hiệu quả của Toàn Cơ Đồ cho
Lam Đề nghe.
Nghe thấy thế thì cười tủm tỉm nhìn về phía bên đây.
“Các ngươi đừng chỉ nhìn vào cảnh giới biểu hiện bên ngoài của chưởng môn,
đó là do không muốn đả kích các ngươi, nên cố ý che giấu mà thôi.”
“Sức mạnh thực sự của chưởng môn, vượt qua những gì các ngươi tưởng tượng
được.”
Thành ca không khỏi âm thầm tán thưởng lão già này.
Không hổ là người đã từng thành tiên, suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, luôn biết cách dĩ
hòa vi quý.
“Từ nay về sau, nơi này chính là nơi đóng quân mới của Phi Tiên Môn chúng
ta.”
Toàn bộ đồng loạt hoan hô.
Trong lúc hưng phấn, rồng bay phượng múa, Thành ca viết lên giấy ba chữ “Phi
Thiên môn” ngay tại đây.
Tuy rằng chữ viết cũng thường thôi, nhưng chính là bút tích của chưởng môn.
“Chữ đẹp!”
“Rất có phong cách danh gia!”
“Kiến thức của các ngươi đúng là chẳng ra sao? Không cảm nhận được sự thần
tiên từ trong những nét chữ này sao”
“Đúng đúng đúng, nhìn thấy chữ của chưởng môn, từ sâu trong lòng ta có chút
cảm giác ngộ đạo.”
Đám người Đan Thái, Tần Sướng, Ngụy Miêu… thậm chí còn vì tranh quyền
trang hoàng ba chữ này thành bức hoành mà bắt đầu đánh nhau ầm ĩ.
Tất cả những việc này, Thành ca đều âm thầm để vào mắt, vui mừng lan tỏa
trong lòng.
Các đệ tử đều hiểu chuyện cả rồi!
Tiếp đến hắn lại tuyên bố một sự kiện.
“Bảy ngày sau, cử hành đại lễ khai phái, các ngươi truyền tin tức ra ngoài đi!”
“Đến lúc đó, Phi Tiên môn hoan nghênh các vị khách quý từ khắp nơi đến tham
dự.”
“Không quan tâm tu vi, cũng không quan tâm xuất thân, chỉ cần đến đều là
khách quý!”
Các đệ tử lập tức vui mừng phấn khởi nghe mệnh lệnh đi xử lý công việc.
Lam Đề chưa tiêu hóa nổi tin tức kinh người của Toàn Cơ Đồ, lại hoang mang
khó hiểu thêm lần nữa.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Tin tức thánh địa Bất Ngữ bị diệt còn chưa ai hay biết gì, chỉ cần ngươi phong
bế bí cảnh không ra, bên ngoài không thể biết nhanh như vậy!”
“Ngươi còn gióng trống khua chiêng mời người tới tham gia đại lễ khai phái?”
Thành ca có chút phản đối: “Để người khác biết thì có vấn đề gì?”
“Có vấn đề, vấn đề lớn nữa là khác!”
Bây giờ Lam Đề đã coi hắn như là người của mình, muốn để ý thế nào thì để ý
thế ấy, nói chuyện có chút chán chường tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngươi không biết sao? Thánh địa Bất Ngữ và các thánh địa lớn khác của Thiên
Linh Vực có hàng ngàn hàng vạn quan hệ với nhau?”
“Thậm chí thánh giả Tích Phong kia cũng coi như là đồng minh của bọn họ.”
“Một khi tin tức ngươi diệt thánh địa Bất Ngữ bị bọn họ biết được thì nhất định
sẽ bị bọn họ bao vây tấn công!”
Nàng hy vọng Khương Thành có thể âm thầm làm chuyện lớn, đừng huênh
hoang như vậy.
Dù sao chỉ mấy tháng nữa sẽ mở Hư Tiên giới.
Đến lúc đó tiến vào Hư Tiên giới rồi, những sự việc ở hạ giới cũng sối trá qua đi
như vậy.
Chỉ tiếc rằng, nàng đã xem nhẹ khả năng phô trương của Thành ca.
Không dễ dàng gì mới diệt được một thánh địa, không tuyên bố cho mọi người
cùng biết, khiến cho càng nhiều người kinh ngạc hơn, trái tim của hắn không
được thỏa mãn.
Đối với hắn mà nói, việc này giống như sau khi phú quý lại phải mặc áo gấm đi
đêm, giấu giấu diếm diếm, quá uất ức.
Tiếc là thế giới này không có hot search, bằng không chắc chắn mỗi ngày hắn
đều bỏ tiền mua top.
Hắn chỉ mong rằng tất cả mọi người ở Thiên Linh vực giờ phút này đều tụ tập
lại thảo luận về tin tức thánh địa Bất Ngữ bị diệt.
Thảo luận về Khương chưởng môn anh minh thần võ.
“Haiz, đẹp trai tuấn tú như ta, chẳng lẽ còn chưa đủ khiến mấy thánh địa lớn kia
tâm phục khẩu phục sao?”
“Ngươi … Nghiêm túc hả?”
Suýt chút nữa Lam Đề là nổi điên.
Nếu không phải vì chiến tích của cái tên Khương Thành khác người kia bày ra ở
trước mặt, nàng sẽ xem xét lại hắn rốt cuộc có phải là đồ ngốc hay không.
“Đương nhiên là nghiêm túc, ta còn hoan nghênh bọn họ tới nữa, nói không
chừng sau khi bọn họ tới, sẽ cảm thấy thánh địa Bất Ngữ nhỏ nhoi kia không đủ
sức tải sự giỏi giang của ta.”
Thành ca tự luyến đưa tay gạt mấy sợi tóc trên trán rồi bước đi, để lại cho nàng
một bóng lưng tiêu sái.
“Nơi này rất lớn, ngươi chọn đại một chỗ ở đi, không cần khách sáo với ta.”
Mạc Trần vẫn đang nói đỡ cho hắn.
“Lam cô nương, mỗi một việc chưởng môn làm đều là có thâm ý.”
“Hắn có nhiều suy nghĩ rất cao sâu, người thường như ta và ngươi không thể
nào suy đoán được.”
“Chúng ta chỉ cần xem hắn biểu diễn là được, không cần nghĩ nhiều.”
Tiên nhân này có phải đã bị hắn cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi không? Lam Đề
bất đắc dĩ trợn mắt, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Tin tức thánh địa Bất Ngữ bị tiêu diệt, dưới sự chủ động của Khương Thành,
nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.
Tin tức này gây chấn động toàn bộ Thiên Linh vực.
Một thánh địa đã tồn tại hơn hai mươi triệu năm.
Có thể nói, trong cảm nhận của rất nhiều người, sự tồn tại của nó giống như
biển cả nương dâu, là một sự tồn tại đương nhiên, không thể nào biến mất.
Vậy mà bây giờ, bỗng nhiên chớp mắt không còn nữa?
Sau khi nghe tin tức này, có rất nhiều người nghi ngờ đây chỉ là chuyện đùa.
Đường đường là một thánh địa, sao có thể nói hủy diệt là hủy diệt được?
Trước đó cũng không hề nghe thấy động tĩnh gì, không thể nào là sự thật được.
Hơn nữa Phi Thiên môn là cái thá gì chứ?
Còn Khương Thành là cọng hành gì, chưa từng nghe nói tới.
Nhưng theo thời gian chuyển dời, chuyện này bọn họ không tin cũng không
được.
Bởi vì không còn bất cứ ai từ thánh địa Bất Ngữ ra mặt đính chính hết.
Uy nghiêm của thánh địa là thứ không thể coi thường, bên ngoài đã ồn ào náo
nhiệt đến vậy, theo lý thì thánh địa Bất Ngữ phải cử người ra mặt từ lâu rồi mới
đúng.
Tông môn của chính mình bị người ta nói đã bị tiêu diệt, đây là điều vô cùng
nhục nhã.
Không những phải đính chính, mà còn phải bắt cho được người đã truyền “tin
vịt” này đi, thà giết lầm không bỏ sót, làm cho bốn phương e dè kinh sợ.
Thế nhưng đã ba ngày trôi qua, vẫn chưa thấy xảy ra việc gì.
“Tin vịt” càng truyền càng lan xa, thánh địa Bất Ngữ vẫn không có một chút
phản ứng nào, giống như là đã chết.
Vì thế, rất nhiều người dần dần tin tưởng đây là sự thật.
Thánh địa Bất Ngữ, thật sự đã bị một tông môn gọi là “Phi Tiên môn” lật đổ.
Người tiêu diệt Thánh địa, là chưởng môn của bọn họ - Khương Thành.
Trong một khoảng thời gian, khắp nơi Thiên Linh Vực đều nghe ngóng xem Phi
Tiên môn và Khương Thành rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Tiếng dữ đồn xa, không lâu sau tin tức đã đến thế giới bên ngoài.
Chỉ có điều tin tức này khiến cho tất cả bọn họ lờ mờ cảm thấy bị uy hiếp.
Phi Tiên môn vốn dĩ chỉ là một tông môn nhỏ không được nhắc tới trong địa
giới của vương triều Càn Tinh, kẻ mạnh nhất trong môn phái cũng chỉ đạt tới
Phân Hồn cảnh.
Hơn nữa bọn họ đã từng bị diệt môn một lần.
Còn Khương Thành kia, cũng chỉ mới xuất hiện một năm gần đây.
Việc này giống như là chuyện một con kiến ném cá voi khổng lồ đi, thật sự khó
mà tin được.
Nhưng xét về một phương diện khác, hình như Khương Thành kia thật sự
không đơn giản.
Sau khi xuất đạo thì liên tiếp diệt phái, diệt một mạch đến tận Phi Vân châu,
không lâu trước đây ban cho vương triều Càn Tinh một đặc ân thay đổi triểu
đại.
Thoạt nghe tên thì dường như không ai biết đến người này.
Nhưng xâu chuỗi lại toàn bộ kinh nghiệm mà hắn có, sẽ nhận ra toàn thân hắn
trên dưới đều được phủ một lớp màu sắc thần bí.
Giống như một vực thẳm sâu không thấy đáy, không ai biết bước tiếp theo hắn
còn có thể làm ra được cái gì.
Nguyện vọng muốn nổi danh của Thành ca thành công mỹ mãn, hắn đã trở
thành nhân vật được nhắc đến nhiều nhất khoảng thời gian này tại Thiên Linh
vực.
Bây giờ nơi nào cũng có người thảo luận về hắn, truyền tụng hắn tới mức ảo
diệu, xuất hiện vô số phỏng đoán.
Thậm chí, bao gồm cả vị Thánh Giai thánh giả Tích Phong kia!
Nhập Thánh cảnh, và hơn một ngàn Đạo Cung cảnh.
Sự sùng bái của các đệ tử dành cho Thành ca đã nâng lên thêm một bậc.
Rất nhiều đệ tử thậm chí còn âm thầm hổ thẹn.
Vừa mới từ trong Toàn Cơ Đồ ra, còn tưởng rằng mình đã đạt thành thần công,
có thể đại sát tứ phương.
Bây giờ xem ra so với chưởng môn, vẫn còn non và xanh lắm.
Đặc biệt là hai người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh, lần này sau khi họ đạt được
Đạo Cung cảnh Cửu trọng, cảnh giới linh lực đã cao hơn Khương Thành.
Lúc phát hiện Khương Thành chỉ mới đạt Đạo Cung cảnh Tứ trọng, hai người
hơi có chút hoài nghi cuộc đời.
Chuyện này không thể xảy ra được, không phải đã nói là tiên nhân rồi sao?
Chẳng lẽ là giả, bản thân mình còn đỉnh cao hơn chưởng môn sao?
Bây giờ nhìn lại…
Tự mình suy nghĩ nhiều rồi.
Thánh địa Bất Ngữ phái bừa hai Đạo Cung cảnh Cửu trọng ra đã có thể khiến
bản thân vạn kiếp bất phục, càng miễn bàn tới sự tồn tại của Nhập Thánh cảnh.
Ở bên còn lại, Mạc Trần đang giải thích một lượt hiệu quả của Toàn Cơ Đồ cho
Lam Đề nghe.
Nghe thấy thế thì cười tủm tỉm nhìn về phía bên đây.
“Các ngươi đừng chỉ nhìn vào cảnh giới biểu hiện bên ngoài của chưởng môn,
đó là do không muốn đả kích các ngươi, nên cố ý che giấu mà thôi.”
“Sức mạnh thực sự của chưởng môn, vượt qua những gì các ngươi tưởng tượng
được.”
Thành ca không khỏi âm thầm tán thưởng lão già này.
Không hổ là người đã từng thành tiên, suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, luôn biết cách dĩ
hòa vi quý.
“Từ nay về sau, nơi này chính là nơi đóng quân mới của Phi Tiên Môn chúng
ta.”
Toàn bộ đồng loạt hoan hô.
Trong lúc hưng phấn, rồng bay phượng múa, Thành ca viết lên giấy ba chữ “Phi
Thiên môn” ngay tại đây.
Tuy rằng chữ viết cũng thường thôi, nhưng chính là bút tích của chưởng môn.
“Chữ đẹp!”
“Rất có phong cách danh gia!”
“Kiến thức của các ngươi đúng là chẳng ra sao? Không cảm nhận được sự thần
tiên từ trong những nét chữ này sao”
“Đúng đúng đúng, nhìn thấy chữ của chưởng môn, từ sâu trong lòng ta có chút
cảm giác ngộ đạo.”
Đám người Đan Thái, Tần Sướng, Ngụy Miêu… thậm chí còn vì tranh quyền
trang hoàng ba chữ này thành bức hoành mà bắt đầu đánh nhau ầm ĩ.
Tất cả những việc này, Thành ca đều âm thầm để vào mắt, vui mừng lan tỏa
trong lòng.
Các đệ tử đều hiểu chuyện cả rồi!
Tiếp đến hắn lại tuyên bố một sự kiện.
“Bảy ngày sau, cử hành đại lễ khai phái, các ngươi truyền tin tức ra ngoài đi!”
“Đến lúc đó, Phi Tiên môn hoan nghênh các vị khách quý từ khắp nơi đến tham
dự.”
“Không quan tâm tu vi, cũng không quan tâm xuất thân, chỉ cần đến đều là
khách quý!”
Các đệ tử lập tức vui mừng phấn khởi nghe mệnh lệnh đi xử lý công việc.
Lam Đề chưa tiêu hóa nổi tin tức kinh người của Toàn Cơ Đồ, lại hoang mang
khó hiểu thêm lần nữa.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Tin tức thánh địa Bất Ngữ bị diệt còn chưa ai hay biết gì, chỉ cần ngươi phong
bế bí cảnh không ra, bên ngoài không thể biết nhanh như vậy!”
“Ngươi còn gióng trống khua chiêng mời người tới tham gia đại lễ khai phái?”
Thành ca có chút phản đối: “Để người khác biết thì có vấn đề gì?”
“Có vấn đề, vấn đề lớn nữa là khác!”
Bây giờ Lam Đề đã coi hắn như là người của mình, muốn để ý thế nào thì để ý
thế ấy, nói chuyện có chút chán chường tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ngươi không biết sao? Thánh địa Bất Ngữ và các thánh địa lớn khác của Thiên
Linh Vực có hàng ngàn hàng vạn quan hệ với nhau?”
“Thậm chí thánh giả Tích Phong kia cũng coi như là đồng minh của bọn họ.”
“Một khi tin tức ngươi diệt thánh địa Bất Ngữ bị bọn họ biết được thì nhất định
sẽ bị bọn họ bao vây tấn công!”
Nàng hy vọng Khương Thành có thể âm thầm làm chuyện lớn, đừng huênh
hoang như vậy.
Dù sao chỉ mấy tháng nữa sẽ mở Hư Tiên giới.
Đến lúc đó tiến vào Hư Tiên giới rồi, những sự việc ở hạ giới cũng sối trá qua đi
như vậy.
Chỉ tiếc rằng, nàng đã xem nhẹ khả năng phô trương của Thành ca.
Không dễ dàng gì mới diệt được một thánh địa, không tuyên bố cho mọi người
cùng biết, khiến cho càng nhiều người kinh ngạc hơn, trái tim của hắn không
được thỏa mãn.
Đối với hắn mà nói, việc này giống như sau khi phú quý lại phải mặc áo gấm đi
đêm, giấu giấu diếm diếm, quá uất ức.
Tiếc là thế giới này không có hot search, bằng không chắc chắn mỗi ngày hắn
đều bỏ tiền mua top.
Hắn chỉ mong rằng tất cả mọi người ở Thiên Linh vực giờ phút này đều tụ tập
lại thảo luận về tin tức thánh địa Bất Ngữ bị diệt.
Thảo luận về Khương chưởng môn anh minh thần võ.
“Haiz, đẹp trai tuấn tú như ta, chẳng lẽ còn chưa đủ khiến mấy thánh địa lớn kia
tâm phục khẩu phục sao?”
“Ngươi … Nghiêm túc hả?”
Suýt chút nữa Lam Đề là nổi điên.
Nếu không phải vì chiến tích của cái tên Khương Thành khác người kia bày ra ở
trước mặt, nàng sẽ xem xét lại hắn rốt cuộc có phải là đồ ngốc hay không.
“Đương nhiên là nghiêm túc, ta còn hoan nghênh bọn họ tới nữa, nói không
chừng sau khi bọn họ tới, sẽ cảm thấy thánh địa Bất Ngữ nhỏ nhoi kia không đủ
sức tải sự giỏi giang của ta.”
Thành ca tự luyến đưa tay gạt mấy sợi tóc trên trán rồi bước đi, để lại cho nàng
một bóng lưng tiêu sái.
“Nơi này rất lớn, ngươi chọn đại một chỗ ở đi, không cần khách sáo với ta.”
Mạc Trần vẫn đang nói đỡ cho hắn.
“Lam cô nương, mỗi một việc chưởng môn làm đều là có thâm ý.”
“Hắn có nhiều suy nghĩ rất cao sâu, người thường như ta và ngươi không thể
nào suy đoán được.”
“Chúng ta chỉ cần xem hắn biểu diễn là được, không cần nghĩ nhiều.”
Tiên nhân này có phải đã bị hắn cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi không? Lam Đề
bất đắc dĩ trợn mắt, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Tin tức thánh địa Bất Ngữ bị tiêu diệt, dưới sự chủ động của Khương Thành,
nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.
Tin tức này gây chấn động toàn bộ Thiên Linh vực.
Một thánh địa đã tồn tại hơn hai mươi triệu năm.
Có thể nói, trong cảm nhận của rất nhiều người, sự tồn tại của nó giống như
biển cả nương dâu, là một sự tồn tại đương nhiên, không thể nào biến mất.
Vậy mà bây giờ, bỗng nhiên chớp mắt không còn nữa?
Sau khi nghe tin tức này, có rất nhiều người nghi ngờ đây chỉ là chuyện đùa.
Đường đường là một thánh địa, sao có thể nói hủy diệt là hủy diệt được?
Trước đó cũng không hề nghe thấy động tĩnh gì, không thể nào là sự thật được.
Hơn nữa Phi Thiên môn là cái thá gì chứ?
Còn Khương Thành là cọng hành gì, chưa từng nghe nói tới.
Nhưng theo thời gian chuyển dời, chuyện này bọn họ không tin cũng không
được.
Bởi vì không còn bất cứ ai từ thánh địa Bất Ngữ ra mặt đính chính hết.
Uy nghiêm của thánh địa là thứ không thể coi thường, bên ngoài đã ồn ào náo
nhiệt đến vậy, theo lý thì thánh địa Bất Ngữ phải cử người ra mặt từ lâu rồi mới
đúng.
Tông môn của chính mình bị người ta nói đã bị tiêu diệt, đây là điều vô cùng
nhục nhã.
Không những phải đính chính, mà còn phải bắt cho được người đã truyền “tin
vịt” này đi, thà giết lầm không bỏ sót, làm cho bốn phương e dè kinh sợ.
Thế nhưng đã ba ngày trôi qua, vẫn chưa thấy xảy ra việc gì.
“Tin vịt” càng truyền càng lan xa, thánh địa Bất Ngữ vẫn không có một chút
phản ứng nào, giống như là đã chết.
Vì thế, rất nhiều người dần dần tin tưởng đây là sự thật.
Thánh địa Bất Ngữ, thật sự đã bị một tông môn gọi là “Phi Tiên môn” lật đổ.
Người tiêu diệt Thánh địa, là chưởng môn của bọn họ - Khương Thành.
Trong một khoảng thời gian, khắp nơi Thiên Linh Vực đều nghe ngóng xem Phi
Tiên môn và Khương Thành rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Tiếng dữ đồn xa, không lâu sau tin tức đã đến thế giới bên ngoài.
Chỉ có điều tin tức này khiến cho tất cả bọn họ lờ mờ cảm thấy bị uy hiếp.
Phi Tiên môn vốn dĩ chỉ là một tông môn nhỏ không được nhắc tới trong địa
giới của vương triều Càn Tinh, kẻ mạnh nhất trong môn phái cũng chỉ đạt tới
Phân Hồn cảnh.
Hơn nữa bọn họ đã từng bị diệt môn một lần.
Còn Khương Thành kia, cũng chỉ mới xuất hiện một năm gần đây.
Việc này giống như là chuyện một con kiến ném cá voi khổng lồ đi, thật sự khó
mà tin được.
Nhưng xét về một phương diện khác, hình như Khương Thành kia thật sự
không đơn giản.
Sau khi xuất đạo thì liên tiếp diệt phái, diệt một mạch đến tận Phi Vân châu,
không lâu trước đây ban cho vương triều Càn Tinh một đặc ân thay đổi triểu
đại.
Thoạt nghe tên thì dường như không ai biết đến người này.
Nhưng xâu chuỗi lại toàn bộ kinh nghiệm mà hắn có, sẽ nhận ra toàn thân hắn
trên dưới đều được phủ một lớp màu sắc thần bí.
Giống như một vực thẳm sâu không thấy đáy, không ai biết bước tiếp theo hắn
còn có thể làm ra được cái gì.
Nguyện vọng muốn nổi danh của Thành ca thành công mỹ mãn, hắn đã trở
thành nhân vật được nhắc đến nhiều nhất khoảng thời gian này tại Thiên Linh
vực.
Bây giờ nơi nào cũng có người thảo luận về hắn, truyền tụng hắn tới mức ảo
diệu, xuất hiện vô số phỏng đoán.
Thậm chí, bao gồm cả vị Thánh Giai thánh giả Tích Phong kia!