Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 85: Mang thù
Vương Tu ấn hơn một tiếng cũng không chịu nổi nữa, tắt đèn lên giường ôm Hứa Hạc ngủ.
Thân thể dưới chăn giống như Hứa Hạc, mặc áo ngủ, thật ra hắn không muốn mặc gì cả, nhưng nhỡ đâu nổi lên phản ứng với Hứa Hạc thì phiền toái, cho nên dứt khoát quản nửa người dưới.
Trước kia Hứa Hạc trước nói, đàn ông ngay cả thân thể của mình cũng không quản được thì khác gì cầm thú.
Vương Tu liền quấn lấy cậu náo loạn, “Có bản lĩnh thì em cũng cầm thú một lần đi!”
Hứa Hạc: “……”
Vương Tu cho cậu xem báo, “Nhìn thấy không, báo chí nói thanh thiếu niên là độ tuổi dễ dàng xúc động nhất, Hứa Hạc, em cũng xúc động đi.”
Hứa Hạc định lực mười phần, mặt không biến sắc.
Khi đó tình cảm của hai người họ đã ổn định, có thể hôn có thể ôm, chỉ thiếu lăn giường, nhưng Vương Tu không thuyết phục được Hứa Hạc.
Cho cậu xem tin tức nói hiện tại chỗ nào cũng 17-18 tuổi kết hôn, 15-16 tuổi cũng có.
Hứa Hạc bảo không biết xấu hổ, trẻ con mười mấy tuổi ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi thì có tư cách gì kết hôn?
Vương Tu tranh luận, “Có lẽ đối phương nguyện ý, không để bụng nhà trai có tiền hay không.”
“Đó là suy nghĩ của nhà gái, liên quan gì đến nhà trai? Nhà trai đã không có năng lực gánh kinh tế nhà gái mà còn không quản được nửa người dưới, chính là hắn sai.”
Vương Tu không còn lời nào để nói, “Sao em lại như vậy, người ta tâm đầu ý hợp.”
“Tâm gì thì cũng phải suy xét củi gạo mắm muối.” Hứa Hạc mắt cũng không nâng, “Chỉ cần tình yêu chính là nam, chỉ cần bánh mì là người, hợp lại mới là nam nhân.”
“Kia không phải nam nhân liền không thể yêu đương?”
“Nói là nói vậy nhưng vẫn phải giữ nửa người dưới.”
“Vì sao chứ!” Vương Tu không rõ, “Đã như vậy rồi còn kém một lần lên giường sao?”
Hứa Hạc buông việc trong tay, nghiêm túc nhìn hắn, “Bởi vì nhà trai phải suy xét hậu quả, nhà gái có lẽ sẽ vì sự xúc động nhất thời của hắn mà mang thai, phải phá thai, không phá lại không nuôi nổi. Hơn nữa phụ nữ với đàn ông không giống nhau, có những nơi bảo thủ rất chú trọng thanh danh, xúc động xong kết quả phát hiện không hợp, chia tay rồi về sau bên nữ sống thế nào?”
Tư tưởng của Hứa Hạc vẫn luôn rất thần kỳ, giống như trên mạng nói tiền lễ hỏi quá cao, ép ba mẹ không dám ngẩng đầu làm sao bây giờ?
Còn có nhiều nhà trai cảm thấy nhà gái không nên cần tiền lễ hỏi, cứ như vậy gả cho họ là được, đã yêu thì không thể đề cập đến tiền.
Có phải ngốc hay không?
Tiền lễ hỏi gây áp lực cho ba mẹ sao? Ai cưới vợ thì người ấy phải cố gắng, bản thân không có bản lĩnh lại đẩy lên người ba mẹ, đổ thừa nhà gái?
Nhà, xe đều không có lại muốn con gái nhà người ta đi theo chịu khổ?
Nhà gái chịu đồng hành bầu bạn là do phẩm chất người ta tốt chứ không phải bổn phận.
Chủ nghĩa đàn ông của Hứa Hạc rất lớn, cảm thấy nuôi vợ là trách nhiệm trời sinh của đàn ông, không chịu trách nhiệm được thì không có tư cách chiếm hữu đối phương, cũng không có tư cách nói kết hôn.
Nói cách khác, trước khi cậu trả hết nợ nần thì không có tư cách chiếm hữu Vương Tu, cũng không có tư cách nói kết hôn.
Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của bản thân cậu, nói ra sẽ bị người trùm bao tải đánh.
Không nói người khác, Vương Tu cũng muốn trùm bao tải cậu, trước tiên đánh một cái rồi gạo nấu thành cơm.
“Hứa Hạc, anh cảm thấy em nói rất đúng.”
Hứa Hạc vui sướng nhìn hắn, “Thông suốt rồi?”
“Ừ.” Vương Tu gật đầu, “Dù sao anh cũng không phải nữ, sẽ không mang thai, càng không để bụng thanh danh, cho nên chúng ta nhanh chóng ‘làm’ đi!”
Hứa Hạc: “……”
Hứa Hạc ngoan cố, Vương Tu càng ngoan cố hơn, nói Vương Tu không thuyết phục được Hứa Hạc không bằng nói Hứa Hạc không thuyết phục Vương Tu, cho dù cậu nói thế nào Vương Tu cũng chỉ muốn lên giường với cậu.
Hơn nữa nguyện vọng vô cùng mãnh liệt, cậu càng nhượng bộ hắn càng lấn tới, từng bước ép sát, cho đến khi Hứa Hạc không có cách nào mới thôi.
Sự thật chứng minh cách gạo nấu thành cơm của hắn rất có ích, đồ cổ Hứa Hạc này thật sự chấp nhận hắn, còn nói sẽ phụ trách cả đời với hắn, đáng tiếc giữa đường xảy ra ngoài ý muốn, nói chia tay là chia tay.
Tuy Hứa Hạc nói là do dục vọng chiếm hữu của hắn quá mạnh, quản quá chặt, nhưng Vương Tu vẫn luôn cảm giác có nguyên nhân khác, Hứa Hạc không nói ra nên hắn vẫn đang tìm.
Trong bóng tối đột nhiên vươn tới một cánh tay, nhẹ nhàng vỗ trên trán Hứa Hạc, lại theo trán sờ đến mũi, môi, cằm, yết hầu.
Vương Tu nghiêng đầu nhìn hắn.
Trước kia hắn sợ tối nhất, lúc ngủ nhất định phải bật đèn, cứ vậy duy trì hai mươi mấy năm, cho dù hiện tại cũng thế, không thì không có cảm giác an toàn.
Nhưng rất kỳ quái, chỉ cần Hứa Hạc ngủ bên cạnh hắn, hắn sẽ không sợ tối, cũng không gặp ác mộng.
Trước kia Hứa Hạc kể chuyện xưa cho hắn, nói về chuyện cái nhẫn mà mẹ cho cậu, Vương Tu cảm giác Hứa Hạc chính là cái nhẫn kia, mang lên sẽ cho hắn cảm giác an toàn, khiến hắn an tâm, sau đó suốt đêm ngủ ngon.
Hứa Hạc còn dạy hắn một phương pháp, chỉ cần trước khi ngủ nhớ lại một lần nội dung bài học, nằm mơ sẽ mơ thấy.
Vương Tu học một hiểu mười, tự nghĩ ra một biện pháp, trước khi ngủ nhớ đến Hứa Hạc, trong mộng sẽ mơ thấy Hứa Hạc.
Hứa Hạc khi lo lắng sẽ lạnh mặt, lúc bình tĩnh thì cười giống hoa, còn giống trước kia thường xuyên dùng ngón tay thon dài trắng nõn của cậu sờ sờ đầu X3 kỹ năng Vương Tu, hoặc là xoa bóp mặt X5 kỹ năng, lại hoặc là xoa xoa lỗ tai X7 kỹ năng.
Tuy lực sát thương không lớn nhưng boss lớn Vương Tu một giây ngỏm củ tỏi.
Nói cũng lạ, Hứa Hạc rõ ràng không cường tráng, yếu ớt như con gái, nhưng hắn lại cảm thấy cao hơn núi, rộng hơn biển, mạnh mẽ đến khó tưởng tượng.
Có cậu ở đây Vương Tu cảm giác trong cơ thể có một sức mạnh to lớn.
Nếu nói Vương Tu là máy tính, có thể lên mạng, có thể lướt web, có thể công kích máy tính khác, vậy Hứa Hạc là bộ sạc, không có cậu thì dù có lợi hại thế nào cũng chờ ngỏm củ tỏi đi.
Cho nên phải bảo vệ bộ sạc này thật tốt.
Vương Tu sờ đến tay Hứa Hạc, mười ngón giao nhau với tay mình, lúc này không do dự nữa ngủ say.
Sáng sớm hôm sau đồng hồ báo thức vừa mới vang lên đã bị Vương Tu lập tức đè xuống, hắn ngủ ở bên ngoài nên rất tiện tay.
Hứa Hạc bởi vì âm thanh vang lên mà nhíu mày, nhưng chưa tỉnh, chỉ đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Hiện tại mới hơn năm giờ, Vương Tu dậy nấu cơm, hôm qua hắn còn ngủ muộn hơn Hứa Hạc, vốn nên mệt hơn nhưng lại rất hưng phấn, tung ta tung tăng chạy đi nấu cơm.
Nguyên liệu đã mua hôm qua, muốn mang đồ ăn sáng cho Hứa Hạc, ai ngờ hôm qua Hứa Hạc ở lại nhà hắn.
Vương Tu sợ đánh thức Hứa Hạc nên nấu cơm nhanh chóng, đồ ăn cũng đều là đồ dễ gặm vì sợ không có thời gian ăn, bởi vì hôm nay là ngày khai giảng.
Hắn làm gần xong mới gọi Hứa Hạc dậy.
Hôm qua Hứa Hạc được hắn chăm sóc, trên người sạch sẽ, tóc cũng đã gội, còn uống canh giải rượu, mát xa nửa ngày, sáng nay không có chút di chứng say rượu nào.
Chính cậu cũng cảm thấy thần kỳ, “Hôm qua anh làm gì em?”
Vương Tu cho rằng cậu hỏi nội dung không hài hòa nên nhanh chóng phủ nhận, “Không có mà, sao anh có thể làm gì em?”
Hứa Hạc dùng ánh mắt ‘em biết hết rồi đấy’ nhìn hắn.
Vương Tu đầu hàng, “Chỉ hôn lâu một chút, tắm rửa, mát xa, cái khác thật sự không có.”
“Không nhân cơ hội chiếm tiện nghi?” Hứa Hạc nhướng mày nhìn hắn.
“Không mà.” Vương Tu cuống quýt xua tay.
“Hử?”
“Không ‘đi vào’ thì không tính.”
Hứa Hạc: “……”
Cậu ý đồ nói sang chuyện khác, “Làm món gì vậy?”
“Cà tím với gà tam bảo, còn có cá hầm ớt, một tô canh, hai bắp ngô.” Vương Tu đang xào nốt món cuối cùng.
Kỹ năng nấu ăn của hắn tiến bộ thật nhanh, Hứa Hạc ở toilet cũng ngửi thấy mùi thơm, 3 món 1 canh có thể nói là rất phong phú, Hứa Hạc ở nhà buổi sáng chỉ có thể ăn bánh bao cùng màn thầu, còn là đồ mua bên ngoài, vạn năm chỉ một vị, cậu ăn nhiều năm đã sớm ăn chán rồi.
Buổi sáng đôi khi mẹ cậu cũng nấu cơm, nhưng phần lớn là đi ra ngoài ăn.
Nghĩ như vậy vẫn là ở cùng Vương Tu tốt hơn, ba năm không dậy trễ một lần, mỗi ngày đúng giờ gọi cậu, ngẫu nhiên Hứa Hạc tỉnh sớm, đột nhiên muốn ăn, ấn chuông là Vương Tu sẽ biết, không chút oán hận nào, rạng sáng 3, 4 giờ chạy đi nấu cơm cho cậu.
Có thể nói Hứa Hạc bị nhốt ba năm được nuôi như heo.
Cũng may năng lực thích nghi của cậu mạnh, hiện tại không ai nuôi thì tự nuôi mình, tuy chất lượng kém một chút nhưng vẫn sống ổn, cũng không nghĩ sẽ ở cùng Vương Tu.
Tuy đã đồng ý ở bên nhau nhưng cậu cũng có tính tình, đậu má nhốt cậu lâu như vậy mà cái gì cũng theo ý hắn thì có vẻ cậu rất không có cá tính.
Đối với Vương Tu thì Hứa Hạc không ở cùng hắn chính là tra tấn hắn.
Mỗi ngày ngủ không ngon, ăn không vào, lại còn lo lắng Hứa Hạc chê hắn phiền, lo lắng bên cạnh Hứa Hạc xuất hiện nguy hiểm, lo lắng Hứa Hạc bị người khác chiếm tiện nghi linh tinh.
Hứa Hạc chính là muốn cho hắn lo lắng, muốn lượn lờ trước mắt hắn, cho hắn nhìn được không ăn được.
Đây là ăn miếng trả miếng, cho dù cậu sống không tốt cũng không cho hắn dễ chịu, thù siêu dai.
Phải biết Trương Nam Sinh chỉ là khi còn nhỏ không cẩn thận ném bùn vào mặt cậu khiến cậu khóc, vậy mà Hứa Hạc xuất ngoại vẫn còn nhớ thương.
Ba cậu vẫn luôn nói nếu trong lòng khó chịu thì nhịn trước, khi nào có cơ hội sẽ đòi lại, vì thế cậu về nước trả ‘nợ’.
Trương Nam Sinh thì xong rồi, bị cậu bắt nạt quá thảm, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nhưng Vương Tu chỉ vừa mới bắt đầu.
Dù sao cũng là ba năm, không phải một ngày hai ngày, tuy thân thể Hứa Hạc được nuôi béo nhưng lòng tự trọng đã sớm vỡ vụ, không tính rõ thì cậu không nuốt trôi được.
Thân thể dưới chăn giống như Hứa Hạc, mặc áo ngủ, thật ra hắn không muốn mặc gì cả, nhưng nhỡ đâu nổi lên phản ứng với Hứa Hạc thì phiền toái, cho nên dứt khoát quản nửa người dưới.
Trước kia Hứa Hạc trước nói, đàn ông ngay cả thân thể của mình cũng không quản được thì khác gì cầm thú.
Vương Tu liền quấn lấy cậu náo loạn, “Có bản lĩnh thì em cũng cầm thú một lần đi!”
Hứa Hạc: “……”
Vương Tu cho cậu xem báo, “Nhìn thấy không, báo chí nói thanh thiếu niên là độ tuổi dễ dàng xúc động nhất, Hứa Hạc, em cũng xúc động đi.”
Hứa Hạc định lực mười phần, mặt không biến sắc.
Khi đó tình cảm của hai người họ đã ổn định, có thể hôn có thể ôm, chỉ thiếu lăn giường, nhưng Vương Tu không thuyết phục được Hứa Hạc.
Cho cậu xem tin tức nói hiện tại chỗ nào cũng 17-18 tuổi kết hôn, 15-16 tuổi cũng có.
Hứa Hạc bảo không biết xấu hổ, trẻ con mười mấy tuổi ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi thì có tư cách gì kết hôn?
Vương Tu tranh luận, “Có lẽ đối phương nguyện ý, không để bụng nhà trai có tiền hay không.”
“Đó là suy nghĩ của nhà gái, liên quan gì đến nhà trai? Nhà trai đã không có năng lực gánh kinh tế nhà gái mà còn không quản được nửa người dưới, chính là hắn sai.”
Vương Tu không còn lời nào để nói, “Sao em lại như vậy, người ta tâm đầu ý hợp.”
“Tâm gì thì cũng phải suy xét củi gạo mắm muối.” Hứa Hạc mắt cũng không nâng, “Chỉ cần tình yêu chính là nam, chỉ cần bánh mì là người, hợp lại mới là nam nhân.”
“Kia không phải nam nhân liền không thể yêu đương?”
“Nói là nói vậy nhưng vẫn phải giữ nửa người dưới.”
“Vì sao chứ!” Vương Tu không rõ, “Đã như vậy rồi còn kém một lần lên giường sao?”
Hứa Hạc buông việc trong tay, nghiêm túc nhìn hắn, “Bởi vì nhà trai phải suy xét hậu quả, nhà gái có lẽ sẽ vì sự xúc động nhất thời của hắn mà mang thai, phải phá thai, không phá lại không nuôi nổi. Hơn nữa phụ nữ với đàn ông không giống nhau, có những nơi bảo thủ rất chú trọng thanh danh, xúc động xong kết quả phát hiện không hợp, chia tay rồi về sau bên nữ sống thế nào?”
Tư tưởng của Hứa Hạc vẫn luôn rất thần kỳ, giống như trên mạng nói tiền lễ hỏi quá cao, ép ba mẹ không dám ngẩng đầu làm sao bây giờ?
Còn có nhiều nhà trai cảm thấy nhà gái không nên cần tiền lễ hỏi, cứ như vậy gả cho họ là được, đã yêu thì không thể đề cập đến tiền.
Có phải ngốc hay không?
Tiền lễ hỏi gây áp lực cho ba mẹ sao? Ai cưới vợ thì người ấy phải cố gắng, bản thân không có bản lĩnh lại đẩy lên người ba mẹ, đổ thừa nhà gái?
Nhà, xe đều không có lại muốn con gái nhà người ta đi theo chịu khổ?
Nhà gái chịu đồng hành bầu bạn là do phẩm chất người ta tốt chứ không phải bổn phận.
Chủ nghĩa đàn ông của Hứa Hạc rất lớn, cảm thấy nuôi vợ là trách nhiệm trời sinh của đàn ông, không chịu trách nhiệm được thì không có tư cách chiếm hữu đối phương, cũng không có tư cách nói kết hôn.
Nói cách khác, trước khi cậu trả hết nợ nần thì không có tư cách chiếm hữu Vương Tu, cũng không có tư cách nói kết hôn.
Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của bản thân cậu, nói ra sẽ bị người trùm bao tải đánh.
Không nói người khác, Vương Tu cũng muốn trùm bao tải cậu, trước tiên đánh một cái rồi gạo nấu thành cơm.
“Hứa Hạc, anh cảm thấy em nói rất đúng.”
Hứa Hạc vui sướng nhìn hắn, “Thông suốt rồi?”
“Ừ.” Vương Tu gật đầu, “Dù sao anh cũng không phải nữ, sẽ không mang thai, càng không để bụng thanh danh, cho nên chúng ta nhanh chóng ‘làm’ đi!”
Hứa Hạc: “……”
Hứa Hạc ngoan cố, Vương Tu càng ngoan cố hơn, nói Vương Tu không thuyết phục được Hứa Hạc không bằng nói Hứa Hạc không thuyết phục Vương Tu, cho dù cậu nói thế nào Vương Tu cũng chỉ muốn lên giường với cậu.
Hơn nữa nguyện vọng vô cùng mãnh liệt, cậu càng nhượng bộ hắn càng lấn tới, từng bước ép sát, cho đến khi Hứa Hạc không có cách nào mới thôi.
Sự thật chứng minh cách gạo nấu thành cơm của hắn rất có ích, đồ cổ Hứa Hạc này thật sự chấp nhận hắn, còn nói sẽ phụ trách cả đời với hắn, đáng tiếc giữa đường xảy ra ngoài ý muốn, nói chia tay là chia tay.
Tuy Hứa Hạc nói là do dục vọng chiếm hữu của hắn quá mạnh, quản quá chặt, nhưng Vương Tu vẫn luôn cảm giác có nguyên nhân khác, Hứa Hạc không nói ra nên hắn vẫn đang tìm.
Trong bóng tối đột nhiên vươn tới một cánh tay, nhẹ nhàng vỗ trên trán Hứa Hạc, lại theo trán sờ đến mũi, môi, cằm, yết hầu.
Vương Tu nghiêng đầu nhìn hắn.
Trước kia hắn sợ tối nhất, lúc ngủ nhất định phải bật đèn, cứ vậy duy trì hai mươi mấy năm, cho dù hiện tại cũng thế, không thì không có cảm giác an toàn.
Nhưng rất kỳ quái, chỉ cần Hứa Hạc ngủ bên cạnh hắn, hắn sẽ không sợ tối, cũng không gặp ác mộng.
Trước kia Hứa Hạc kể chuyện xưa cho hắn, nói về chuyện cái nhẫn mà mẹ cho cậu, Vương Tu cảm giác Hứa Hạc chính là cái nhẫn kia, mang lên sẽ cho hắn cảm giác an toàn, khiến hắn an tâm, sau đó suốt đêm ngủ ngon.
Hứa Hạc còn dạy hắn một phương pháp, chỉ cần trước khi ngủ nhớ lại một lần nội dung bài học, nằm mơ sẽ mơ thấy.
Vương Tu học một hiểu mười, tự nghĩ ra một biện pháp, trước khi ngủ nhớ đến Hứa Hạc, trong mộng sẽ mơ thấy Hứa Hạc.
Hứa Hạc khi lo lắng sẽ lạnh mặt, lúc bình tĩnh thì cười giống hoa, còn giống trước kia thường xuyên dùng ngón tay thon dài trắng nõn của cậu sờ sờ đầu X3 kỹ năng Vương Tu, hoặc là xoa bóp mặt X5 kỹ năng, lại hoặc là xoa xoa lỗ tai X7 kỹ năng.
Tuy lực sát thương không lớn nhưng boss lớn Vương Tu một giây ngỏm củ tỏi.
Nói cũng lạ, Hứa Hạc rõ ràng không cường tráng, yếu ớt như con gái, nhưng hắn lại cảm thấy cao hơn núi, rộng hơn biển, mạnh mẽ đến khó tưởng tượng.
Có cậu ở đây Vương Tu cảm giác trong cơ thể có một sức mạnh to lớn.
Nếu nói Vương Tu là máy tính, có thể lên mạng, có thể lướt web, có thể công kích máy tính khác, vậy Hứa Hạc là bộ sạc, không có cậu thì dù có lợi hại thế nào cũng chờ ngỏm củ tỏi đi.
Cho nên phải bảo vệ bộ sạc này thật tốt.
Vương Tu sờ đến tay Hứa Hạc, mười ngón giao nhau với tay mình, lúc này không do dự nữa ngủ say.
Sáng sớm hôm sau đồng hồ báo thức vừa mới vang lên đã bị Vương Tu lập tức đè xuống, hắn ngủ ở bên ngoài nên rất tiện tay.
Hứa Hạc bởi vì âm thanh vang lên mà nhíu mày, nhưng chưa tỉnh, chỉ đổi tư thế tiếp tục ngủ.
Hiện tại mới hơn năm giờ, Vương Tu dậy nấu cơm, hôm qua hắn còn ngủ muộn hơn Hứa Hạc, vốn nên mệt hơn nhưng lại rất hưng phấn, tung ta tung tăng chạy đi nấu cơm.
Nguyên liệu đã mua hôm qua, muốn mang đồ ăn sáng cho Hứa Hạc, ai ngờ hôm qua Hứa Hạc ở lại nhà hắn.
Vương Tu sợ đánh thức Hứa Hạc nên nấu cơm nhanh chóng, đồ ăn cũng đều là đồ dễ gặm vì sợ không có thời gian ăn, bởi vì hôm nay là ngày khai giảng.
Hắn làm gần xong mới gọi Hứa Hạc dậy.
Hôm qua Hứa Hạc được hắn chăm sóc, trên người sạch sẽ, tóc cũng đã gội, còn uống canh giải rượu, mát xa nửa ngày, sáng nay không có chút di chứng say rượu nào.
Chính cậu cũng cảm thấy thần kỳ, “Hôm qua anh làm gì em?”
Vương Tu cho rằng cậu hỏi nội dung không hài hòa nên nhanh chóng phủ nhận, “Không có mà, sao anh có thể làm gì em?”
Hứa Hạc dùng ánh mắt ‘em biết hết rồi đấy’ nhìn hắn.
Vương Tu đầu hàng, “Chỉ hôn lâu một chút, tắm rửa, mát xa, cái khác thật sự không có.”
“Không nhân cơ hội chiếm tiện nghi?” Hứa Hạc nhướng mày nhìn hắn.
“Không mà.” Vương Tu cuống quýt xua tay.
“Hử?”
“Không ‘đi vào’ thì không tính.”
Hứa Hạc: “……”
Cậu ý đồ nói sang chuyện khác, “Làm món gì vậy?”
“Cà tím với gà tam bảo, còn có cá hầm ớt, một tô canh, hai bắp ngô.” Vương Tu đang xào nốt món cuối cùng.
Kỹ năng nấu ăn của hắn tiến bộ thật nhanh, Hứa Hạc ở toilet cũng ngửi thấy mùi thơm, 3 món 1 canh có thể nói là rất phong phú, Hứa Hạc ở nhà buổi sáng chỉ có thể ăn bánh bao cùng màn thầu, còn là đồ mua bên ngoài, vạn năm chỉ một vị, cậu ăn nhiều năm đã sớm ăn chán rồi.
Buổi sáng đôi khi mẹ cậu cũng nấu cơm, nhưng phần lớn là đi ra ngoài ăn.
Nghĩ như vậy vẫn là ở cùng Vương Tu tốt hơn, ba năm không dậy trễ một lần, mỗi ngày đúng giờ gọi cậu, ngẫu nhiên Hứa Hạc tỉnh sớm, đột nhiên muốn ăn, ấn chuông là Vương Tu sẽ biết, không chút oán hận nào, rạng sáng 3, 4 giờ chạy đi nấu cơm cho cậu.
Có thể nói Hứa Hạc bị nhốt ba năm được nuôi như heo.
Cũng may năng lực thích nghi của cậu mạnh, hiện tại không ai nuôi thì tự nuôi mình, tuy chất lượng kém một chút nhưng vẫn sống ổn, cũng không nghĩ sẽ ở cùng Vương Tu.
Tuy đã đồng ý ở bên nhau nhưng cậu cũng có tính tình, đậu má nhốt cậu lâu như vậy mà cái gì cũng theo ý hắn thì có vẻ cậu rất không có cá tính.
Đối với Vương Tu thì Hứa Hạc không ở cùng hắn chính là tra tấn hắn.
Mỗi ngày ngủ không ngon, ăn không vào, lại còn lo lắng Hứa Hạc chê hắn phiền, lo lắng bên cạnh Hứa Hạc xuất hiện nguy hiểm, lo lắng Hứa Hạc bị người khác chiếm tiện nghi linh tinh.
Hứa Hạc chính là muốn cho hắn lo lắng, muốn lượn lờ trước mắt hắn, cho hắn nhìn được không ăn được.
Đây là ăn miếng trả miếng, cho dù cậu sống không tốt cũng không cho hắn dễ chịu, thù siêu dai.
Phải biết Trương Nam Sinh chỉ là khi còn nhỏ không cẩn thận ném bùn vào mặt cậu khiến cậu khóc, vậy mà Hứa Hạc xuất ngoại vẫn còn nhớ thương.
Ba cậu vẫn luôn nói nếu trong lòng khó chịu thì nhịn trước, khi nào có cơ hội sẽ đòi lại, vì thế cậu về nước trả ‘nợ’.
Trương Nam Sinh thì xong rồi, bị cậu bắt nạt quá thảm, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nhưng Vương Tu chỉ vừa mới bắt đầu.
Dù sao cũng là ba năm, không phải một ngày hai ngày, tuy thân thể Hứa Hạc được nuôi béo nhưng lòng tự trọng đã sớm vỡ vụ, không tính rõ thì cậu không nuốt trôi được.