Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 83: Xin lỗi
“Đừng giả bộ ngủ, đứng dậy lấy quần áo của em tới đây.” Hứa Hạc đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Không có giả bộ, thật sự ngủ rồi.”
Hứa Hạc: “……”
“Không tỉnh đúng không?” Giọng cậu lạnh lùng, “Vậy em tự tìm.”
Nếu để cậu tự tìm, nhìn thấy cái gì lục soát cái đó, một cọng l.ông cũng không để lại cho Vương Tu.
Vương Tu vội vã, “Anh đi anh đi.”
Hắn không tình nguyện chạy tới phòng cho khách lầu một, từ đáy giường lôi ra một cái rương cài mật mã, mở ra trả quần áo cho Hứa Hạc.
“Hứa Hạc, em không thể không mặc tao như vậy sao?”
“Hử?”
“Đẹp, anh nói sai rồi.” ( ⊙v⊙)
“Có phải rảnh quá không?” Hứa Hạc liếc mắt đánh giá căn nhà, “Quét dọn toàn bộ lầu hai một lần, chờ em về kiểm tra.”
“A?” Sắc mặt Vương Tu hơi nhợt, “Hứa Hạc, quá nhiều rồi, có mấy phòng cho khách lận.”
Nhà hắn lớn, là nhà cũ trước đây cải tạo lại, chỉ riêng lầu hai đã có bốn phòng cho khách, hoàn toàn không dùng đến nên bị hắn đập một cái, đổi thành nhà ấm trồng hoa.
Những phòng khác vốn dĩ có thể cho thuê, nhưng Vương Tu không thiếu tiền, hơn nữa hắn cũng không thích người khác vào ở cùng, ngoại trừ Hứa Hạc.
“Anh cũng có thể lựa chọn không quét dọn, em không ép anh.” Hứa Hạc đã thay quần áo xong, mở cửa đi ra.
Mắt Vương Tu sáng ngời.
Hứa Hạc vốn đã đẹp, mang bộ tóc giả mái nghiêng hắn cắt quả nhiên đẹp như vẽ, hoàn toàn lộ ra ngũ quan xinh đẹp của cậu.
Trên người mặc áo sơmi hoa văn màu đen, lúc cúi đầu xỏ giày lộ ra cổ thon dài, làn da trắng nõn bóng loáng, ở dưới ánh đèn hiện ra màu sắc khác biệt.
“Hứa Hạc, em chưa đeo hoa tai.” Không biết sao đột nhiên Vương Tu nhắc nhở cậu một câu.
Hứa Hạc liếc mắt nhìn hắn, “Lầu hai lớn như vậy, để anh quét dọn toàn bộ đúng là hơi khó xử.”
Vương Tu chân chó gật đầu, “Đúng thế đúng thế.”
“Vậy chỉ quét dọn những chỗ anh thường dùng đi.” Tuy nhà rất lớn nhưng Vương Tu chỉ dùng phòng sách với phòng ngủ, còn có phòng khách và ban công.
Ban công hắn quét tước rất thường xuyên, không có việc gì sẽ đi sờ sờ chạm chạm, xác định ánh mặt trời sung túc, chăn ấm áp, hoa nở vừa lúc, bảo đảm thân thể với tâm lý Hứa Hạc đều khỏe mạnh, gợi lên dục vọng muốn nằm một chút của cậu.
Nếu ngày nào đó về nhà nhìn thấy Hứa Hạc nằm ở đó, quả thực vô cùng thỏa mãn.
“Em đi ra ngoài trước, anh tự xem mà làm đi.”
Hứa Hạc nói rồi cầm một cái vòng cổ, vừa đi vừa đeo trên cổ.
Vương Tu tiễn cậu, “Về sớm một chút, anh với mèo chờ em.”
Hứa Hạc dừng bước chân.
“Anh biết rồi, anh với mèo cùng ngủ, không đợi em.”
Hứa Hạc lúc này mới vội vàng rời đi.
Vương Tu nhìn chằm chằm đến lúc không nhìn thấy bóng dáng cậu mới lưu luyến không rời vào nhà.
Nhục Nhục theo sát, hơi chậm một bước suýt nữa bị hắn nhốt ở ngoài cửa.
Một người một mèo không có Hứa Hạc nên cũng lười diễn, quay đi mỗi người một hướng, rõ ràng không vừa mắt nhau.
Tuy Vương Tu là chủ nhưng lại mang Nhục Nhục đi tiêm, còn không cho nó đồ ăn, mèo đại gia mang thù, đã sớm ghim hắn.
Vương Tu là vì Nhục Nhục mách lẻo trước mặt Hứa Hạc, hại hắn bị Hứa Hạc trừng.
Bảy rưỡi tối, Vương Tu xem xong văn kiện bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, vừa dọn vừa quay video, sợ Hứa Hạc không thấy thành ý của hắn, cho rằng hắn lười biếng.
【 Hứa Hạc, anh bắt đầu quét dọn vệ sinh. ( ⊙v⊙) 】
Phía dưới là một video ghi lại bộ dạng quét ban công, ban công lớn không có tường, chỉ là mặt kính hình vuông gắn bốn phía, mở đèn ra ánh sáng cũng không chiếu được quá xa.
Đêm đã khuya, cameras đối diện sân, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hoa cỏ trong viện, gió thổi qua, lá cây run rẩy, vang lên tiếng sàn sạt.
Giọng Vương Tu run rẩy, “Hứa Hạc, bên ngoài tối quá ~”
Xem xong video Hứa Hạc: “……”
Cậu biết Vương Tu vẫn luôn sợ tối, bởi vì không có cảm giác an toàn, nhưng hắn ở trước mặt người khác sẽ che giấu thật tốt, cũng chỉ ở trước mặt Hứa Hạc mới không kiêng nể gì lộ ra.
【 Anh là heo sao? Sợ còn đi ra làm gì. 】 Hứa Hạc cách một màn hình hạ mệnh lệnh, 【 trở về quét dọn phòng ngủ. 】
Vương Tu nhận được mệnh lệnh, tung ta tung tăng chạy về phòng ngủ, cuối cùng cảm thán, 【 Hứa Hạc, em thật sự tốt quá! 】
Hứa Hạc: “……”
Có phải đã quên cậu chính là đầu xỏ không?
Nếu cậu không bắt Vương Tu quét dọn vệ sinh, Vương Tu sẽ không cần đi ra, không ra sẽ không bị dọa.
【 Hứa Hạc, anh đang dọn phòng ngủ. ( ⊙v⊙) 】
Phía dưới lại là một video, suy xét đến hiện tại cậu có WIFI, Hứa Hạc không chần chừ ấn vào.
Đầu tiên Vương Tu là đổi khăn trải giường, lại dọn tủ đầu giường một chút, tủ quần áo với mặt bàn các thứ cũng không bỏ qua, quá trình dùng đến bốn năm video.
Tên này có phải đã quên cậu đang đi làm không?
Vì xem video nên Hứa Hạc thường lấy cớ đi WC, hút điếu thuốc, uống giải rượu các thứ.
Đồng nghiệp ở phía sau gọi cậu, “Aaron, chưa xong sao?”
Quán bar hỗn loạn, mọi người đều dùng nghệ danh,nghệ danh Hứa Hạc là Aaron.
Hứa Hạc tắt di động, “Rồi rồi.”
“Hôm nay cậu sao thế? Chạy tới WC nhiều lần như vậy, có phải ăn không tiêu không?” Đồng nghiệp quan tâm hỏi cậu.
Hứa Hạc lắc đầu, bởi vì uống quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch.
“Cậu cũng đừng cố gượng, không được thì cứ nói.”
“Ừ.” Hứa Hạc gật đầu.
“Cậu cũng rất có bản lĩnh, mới đến đã dỗ được chị An Kỳ không phải cậu thì không được, nãy giờ mới bao lâu mà đã cho người tìm cậu khắp nơi.” Lời này hơi chua.
Hứa Hạc làm bộ không nghe được.
Hai người bọn họ vào ghế lô, lại tiếp tục chiến đấu, chị An Kỳ tỷ tuy rằng mọi người đều gọi là chị nhưng trên thực tế tuổi tác cũng không lớn, nghe nói đã ly hôn với chồng hào môn, hiện tại có rất nhiều tiền, ra tay lại hào phóng, rất nhanh đã thành VIP quán bar ‘duyên phận’, khách hàng không thể đắc tội nhất.
Cô thích những gương mặt mới, Hứa Hạc vừa vặn là người cực kỳ mới, hôm qua bị cô chọn, hôm nay lại bị cô chọn.
Hôm qua người phụ nữ ấy còn rụt rè, hôm nay như đã buông ra, hoặc là cảm thấy thời điểm tới rồi, ám chỉ Hứa Hạc, rót cậu uống rượu.
Hứa Hạc uống ba năm bình rượu, đầu óc trước mắt vô cùng tỉnh táo, tay chơi xúc xắc không run chút nào, làm nhà cái cho người ta, trước sau bảo trì không thắng không thua, không tới phiên cậu uống rượu.
Liên tục như vậy đến mười một mười hai giờ cũng chưa có ai phát hiện, mọi người đều uống đến ngốc, Hứa Hạc cũng uống không ít, nhưng dù sao muốn gạt mọi người, cứ luôn không thua không thắng thì quá đáng nghi, cho nên ngẫu nhiên cậu cũng cố ý thua một phen.
Hơn một giờ sáng, Hứa Hạc gọi người tới thay, dỗ chị An Kỳ làm cô rời đi.
Cậu nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ, lớn lên lại đẹp, đưa ra yêu cầu làm người khác không đành lòng từ chối, vì thế thuận lợi để chị An Kỳ bị tài xế đưa đi, cậu cũng định đi về.
Nhưng chị An Kỳ mang đến quá nhiều người, cậu một ly, tôi một ly, chỉ kính rượu thôi đã uống không ít, lại còn là rượu vang đỏ tác dụng chậm, chân cẳng đã hơi nhũn ra.
Hứa Hạc hoài nghi bản thân có thể về đến nhà không, nếu ngã giữa đường thì quá mất mặt, đơn giản ở lại quán bar, tìm cái ghế trống rồi khóa trái cửa, nằm trên sofa ngủ.
Cậu vốn muốn gọi cho Vương Tu nhưng đã trễ thế này, sợ đánh thức Vương Tu, dứt khoát không gọi nữa chỉ gửi tin nhắn.
【 Hôm nay em có việc không quay về, không cần lo lắng, em rất an toàn. 】
Gửi xong thì men say bốc lên, Hứa Hạc đau đầu, ném di động đổi tư thế thoải mái ngủ rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác như đã một thế kỷ, hoặc là một ngày, hoặc là một giờ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.
Giọng Vương Tu sốt ruột, “Hứa Hạc, em ở đâu?”
Hứa Hạc nghe thấy nhưng chỉ nhíu mày tiếp tục ngủ.
“Hứa Hạc, anh đón em về nhà.”
“Hứa Hạc, không thể ngủ ở bên ngoài!”
“Hứa Hạc, mau đứng lên mở cửa!” Vương Tu đã chuẩn xác tìm được cửa này, dù sao đời trước Hứa Hạc cũng như vậy.
Cậu biết không thể tùy tiện ngủ, vì thế mỗi lần uống say đều tìm ghế trống rồi khóa trái cửa nằm ngủ, lần nào cũng là Vương Tu tìm ra, sau đó mang về nhà.
Cửa ‘răng rắc’ một tiếng mở ra, Hứa Hạc híp mắt vẻ mặt say xỉn, “Sao anh lại tới đây?”
“Anh tới đón em.” Vương Tu hơi bực, “Lâu như thế em vẫn chưa về, anh còn tưởng em đi cùng người khác rồi.”
Hắn cúi xuống trước người Hứa Hạc, Hứa Hạc theo bản năng bò lên, “Xin lỗi, làm anh lo lắng.”
“Không có giả bộ, thật sự ngủ rồi.”
Hứa Hạc: “……”
“Không tỉnh đúng không?” Giọng cậu lạnh lùng, “Vậy em tự tìm.”
Nếu để cậu tự tìm, nhìn thấy cái gì lục soát cái đó, một cọng l.ông cũng không để lại cho Vương Tu.
Vương Tu vội vã, “Anh đi anh đi.”
Hắn không tình nguyện chạy tới phòng cho khách lầu một, từ đáy giường lôi ra một cái rương cài mật mã, mở ra trả quần áo cho Hứa Hạc.
“Hứa Hạc, em không thể không mặc tao như vậy sao?”
“Hử?”
“Đẹp, anh nói sai rồi.” ( ⊙v⊙)
“Có phải rảnh quá không?” Hứa Hạc liếc mắt đánh giá căn nhà, “Quét dọn toàn bộ lầu hai một lần, chờ em về kiểm tra.”
“A?” Sắc mặt Vương Tu hơi nhợt, “Hứa Hạc, quá nhiều rồi, có mấy phòng cho khách lận.”
Nhà hắn lớn, là nhà cũ trước đây cải tạo lại, chỉ riêng lầu hai đã có bốn phòng cho khách, hoàn toàn không dùng đến nên bị hắn đập một cái, đổi thành nhà ấm trồng hoa.
Những phòng khác vốn dĩ có thể cho thuê, nhưng Vương Tu không thiếu tiền, hơn nữa hắn cũng không thích người khác vào ở cùng, ngoại trừ Hứa Hạc.
“Anh cũng có thể lựa chọn không quét dọn, em không ép anh.” Hứa Hạc đã thay quần áo xong, mở cửa đi ra.
Mắt Vương Tu sáng ngời.
Hứa Hạc vốn đã đẹp, mang bộ tóc giả mái nghiêng hắn cắt quả nhiên đẹp như vẽ, hoàn toàn lộ ra ngũ quan xinh đẹp của cậu.
Trên người mặc áo sơmi hoa văn màu đen, lúc cúi đầu xỏ giày lộ ra cổ thon dài, làn da trắng nõn bóng loáng, ở dưới ánh đèn hiện ra màu sắc khác biệt.
“Hứa Hạc, em chưa đeo hoa tai.” Không biết sao đột nhiên Vương Tu nhắc nhở cậu một câu.
Hứa Hạc liếc mắt nhìn hắn, “Lầu hai lớn như vậy, để anh quét dọn toàn bộ đúng là hơi khó xử.”
Vương Tu chân chó gật đầu, “Đúng thế đúng thế.”
“Vậy chỉ quét dọn những chỗ anh thường dùng đi.” Tuy nhà rất lớn nhưng Vương Tu chỉ dùng phòng sách với phòng ngủ, còn có phòng khách và ban công.
Ban công hắn quét tước rất thường xuyên, không có việc gì sẽ đi sờ sờ chạm chạm, xác định ánh mặt trời sung túc, chăn ấm áp, hoa nở vừa lúc, bảo đảm thân thể với tâm lý Hứa Hạc đều khỏe mạnh, gợi lên dục vọng muốn nằm một chút của cậu.
Nếu ngày nào đó về nhà nhìn thấy Hứa Hạc nằm ở đó, quả thực vô cùng thỏa mãn.
“Em đi ra ngoài trước, anh tự xem mà làm đi.”
Hứa Hạc nói rồi cầm một cái vòng cổ, vừa đi vừa đeo trên cổ.
Vương Tu tiễn cậu, “Về sớm một chút, anh với mèo chờ em.”
Hứa Hạc dừng bước chân.
“Anh biết rồi, anh với mèo cùng ngủ, không đợi em.”
Hứa Hạc lúc này mới vội vàng rời đi.
Vương Tu nhìn chằm chằm đến lúc không nhìn thấy bóng dáng cậu mới lưu luyến không rời vào nhà.
Nhục Nhục theo sát, hơi chậm một bước suýt nữa bị hắn nhốt ở ngoài cửa.
Một người một mèo không có Hứa Hạc nên cũng lười diễn, quay đi mỗi người một hướng, rõ ràng không vừa mắt nhau.
Tuy Vương Tu là chủ nhưng lại mang Nhục Nhục đi tiêm, còn không cho nó đồ ăn, mèo đại gia mang thù, đã sớm ghim hắn.
Vương Tu là vì Nhục Nhục mách lẻo trước mặt Hứa Hạc, hại hắn bị Hứa Hạc trừng.
Bảy rưỡi tối, Vương Tu xem xong văn kiện bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, vừa dọn vừa quay video, sợ Hứa Hạc không thấy thành ý của hắn, cho rằng hắn lười biếng.
【 Hứa Hạc, anh bắt đầu quét dọn vệ sinh. ( ⊙v⊙) 】
Phía dưới là một video ghi lại bộ dạng quét ban công, ban công lớn không có tường, chỉ là mặt kính hình vuông gắn bốn phía, mở đèn ra ánh sáng cũng không chiếu được quá xa.
Đêm đã khuya, cameras đối diện sân, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hoa cỏ trong viện, gió thổi qua, lá cây run rẩy, vang lên tiếng sàn sạt.
Giọng Vương Tu run rẩy, “Hứa Hạc, bên ngoài tối quá ~”
Xem xong video Hứa Hạc: “……”
Cậu biết Vương Tu vẫn luôn sợ tối, bởi vì không có cảm giác an toàn, nhưng hắn ở trước mặt người khác sẽ che giấu thật tốt, cũng chỉ ở trước mặt Hứa Hạc mới không kiêng nể gì lộ ra.
【 Anh là heo sao? Sợ còn đi ra làm gì. 】 Hứa Hạc cách một màn hình hạ mệnh lệnh, 【 trở về quét dọn phòng ngủ. 】
Vương Tu nhận được mệnh lệnh, tung ta tung tăng chạy về phòng ngủ, cuối cùng cảm thán, 【 Hứa Hạc, em thật sự tốt quá! 】
Hứa Hạc: “……”
Có phải đã quên cậu chính là đầu xỏ không?
Nếu cậu không bắt Vương Tu quét dọn vệ sinh, Vương Tu sẽ không cần đi ra, không ra sẽ không bị dọa.
【 Hứa Hạc, anh đang dọn phòng ngủ. ( ⊙v⊙) 】
Phía dưới lại là một video, suy xét đến hiện tại cậu có WIFI, Hứa Hạc không chần chừ ấn vào.
Đầu tiên Vương Tu là đổi khăn trải giường, lại dọn tủ đầu giường một chút, tủ quần áo với mặt bàn các thứ cũng không bỏ qua, quá trình dùng đến bốn năm video.
Tên này có phải đã quên cậu đang đi làm không?
Vì xem video nên Hứa Hạc thường lấy cớ đi WC, hút điếu thuốc, uống giải rượu các thứ.
Đồng nghiệp ở phía sau gọi cậu, “Aaron, chưa xong sao?”
Quán bar hỗn loạn, mọi người đều dùng nghệ danh,nghệ danh Hứa Hạc là Aaron.
Hứa Hạc tắt di động, “Rồi rồi.”
“Hôm nay cậu sao thế? Chạy tới WC nhiều lần như vậy, có phải ăn không tiêu không?” Đồng nghiệp quan tâm hỏi cậu.
Hứa Hạc lắc đầu, bởi vì uống quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch.
“Cậu cũng đừng cố gượng, không được thì cứ nói.”
“Ừ.” Hứa Hạc gật đầu.
“Cậu cũng rất có bản lĩnh, mới đến đã dỗ được chị An Kỳ không phải cậu thì không được, nãy giờ mới bao lâu mà đã cho người tìm cậu khắp nơi.” Lời này hơi chua.
Hứa Hạc làm bộ không nghe được.
Hai người bọn họ vào ghế lô, lại tiếp tục chiến đấu, chị An Kỳ tỷ tuy rằng mọi người đều gọi là chị nhưng trên thực tế tuổi tác cũng không lớn, nghe nói đã ly hôn với chồng hào môn, hiện tại có rất nhiều tiền, ra tay lại hào phóng, rất nhanh đã thành VIP quán bar ‘duyên phận’, khách hàng không thể đắc tội nhất.
Cô thích những gương mặt mới, Hứa Hạc vừa vặn là người cực kỳ mới, hôm qua bị cô chọn, hôm nay lại bị cô chọn.
Hôm qua người phụ nữ ấy còn rụt rè, hôm nay như đã buông ra, hoặc là cảm thấy thời điểm tới rồi, ám chỉ Hứa Hạc, rót cậu uống rượu.
Hứa Hạc uống ba năm bình rượu, đầu óc trước mắt vô cùng tỉnh táo, tay chơi xúc xắc không run chút nào, làm nhà cái cho người ta, trước sau bảo trì không thắng không thua, không tới phiên cậu uống rượu.
Liên tục như vậy đến mười một mười hai giờ cũng chưa có ai phát hiện, mọi người đều uống đến ngốc, Hứa Hạc cũng uống không ít, nhưng dù sao muốn gạt mọi người, cứ luôn không thua không thắng thì quá đáng nghi, cho nên ngẫu nhiên cậu cũng cố ý thua một phen.
Hơn một giờ sáng, Hứa Hạc gọi người tới thay, dỗ chị An Kỳ làm cô rời đi.
Cậu nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ, lớn lên lại đẹp, đưa ra yêu cầu làm người khác không đành lòng từ chối, vì thế thuận lợi để chị An Kỳ bị tài xế đưa đi, cậu cũng định đi về.
Nhưng chị An Kỳ mang đến quá nhiều người, cậu một ly, tôi một ly, chỉ kính rượu thôi đã uống không ít, lại còn là rượu vang đỏ tác dụng chậm, chân cẳng đã hơi nhũn ra.
Hứa Hạc hoài nghi bản thân có thể về đến nhà không, nếu ngã giữa đường thì quá mất mặt, đơn giản ở lại quán bar, tìm cái ghế trống rồi khóa trái cửa, nằm trên sofa ngủ.
Cậu vốn muốn gọi cho Vương Tu nhưng đã trễ thế này, sợ đánh thức Vương Tu, dứt khoát không gọi nữa chỉ gửi tin nhắn.
【 Hôm nay em có việc không quay về, không cần lo lắng, em rất an toàn. 】
Gửi xong thì men say bốc lên, Hứa Hạc đau đầu, ném di động đổi tư thế thoải mái ngủ rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác như đã một thế kỷ, hoặc là một ngày, hoặc là một giờ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.
Giọng Vương Tu sốt ruột, “Hứa Hạc, em ở đâu?”
Hứa Hạc nghe thấy nhưng chỉ nhíu mày tiếp tục ngủ.
“Hứa Hạc, anh đón em về nhà.”
“Hứa Hạc, không thể ngủ ở bên ngoài!”
“Hứa Hạc, mau đứng lên mở cửa!” Vương Tu đã chuẩn xác tìm được cửa này, dù sao đời trước Hứa Hạc cũng như vậy.
Cậu biết không thể tùy tiện ngủ, vì thế mỗi lần uống say đều tìm ghế trống rồi khóa trái cửa nằm ngủ, lần nào cũng là Vương Tu tìm ra, sau đó mang về nhà.
Cửa ‘răng rắc’ một tiếng mở ra, Hứa Hạc híp mắt vẻ mặt say xỉn, “Sao anh lại tới đây?”
“Anh tới đón em.” Vương Tu hơi bực, “Lâu như thế em vẫn chưa về, anh còn tưởng em đi cùng người khác rồi.”
Hắn cúi xuống trước người Hứa Hạc, Hứa Hạc theo bản năng bò lên, “Xin lỗi, làm anh lo lắng.”