Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Chương 2
Vân Dương, sinh viên năm ba khoa Ngữ văn xuất sắc với điểm trung bình 4.0, kiêm "cao thủ tình trường" nổi tiếng với dàn người yêu cũ và đối tượng mập mờ đủ để lấp đầy lớp học trăm người, đã gặp phải sự cố "lật xe" chưa từng có trong đời.
"... Cô đến trường mình từ năm ngoái, hiện đang giảng dạy các môn chuyên ngành liên quan đến văn học cổ đại và một số môn tự chọn liên quan đến nghệ thuật truyền thống." Nói đến đây, Đường Nguyệt Lâu dừng lại, không biết nghĩ gì, mỉm cười dịu dàng rồi tiếp, "Trong này chắc có mấy em sinh viên năm ba khoa Ngữ văn, nếu học kỳ tới các em chọn lớp của cô, có lẽ chúng ta còn gặp lại."
Đường Nguyệt Lâu trang điểm rất nhẹ, khiến Vân Dương nhớ đến ngày đầu gặp mặt. Chị đứng trên bục giảng, nói về tranh thủy mặc với hơn trăm sinh viên, thần thái chẳng khác gì lúc cầm ly rượu trong quán bar, toát lên vẻ ung dung, chuyên nghiệp - chỉ là giờ phút này Vân Dương chả còn tâm trạng nào để thưởng thức.
Cô nhìn Đường Nguyệt Lâu, nhìn chằm chằm, có một thoáng cô thực sự muốn đứng dậy chất vấn, nhưng rồi kiềm chế. Cô muốn lấy điện thoại ra hỏi rõ ràng trên WeChat, song chợt nhớ ra mình đã chặn WeChat của người ta từ lâu.
Đường Nguyệt Lâu chưa bao giờ nhắc đến việc mình còn là giảng viên đại học, cũng giống như Vân Dương chưa bao giờ nói mình học trường nào. Vân Dương chỉ biết chị có một cửa hàng nhỏ gần đường Đại học, nên cứ nghĩ chị chỉ là chủ cửa hàng bán đồ sứ.
Khoan, Vân Dương nhíu mày. Không lẽ lỗi của mình, tại mình chưa từng hỏi? Sao trùng hợp đến vậy, không lẽ Đường Nguyệt Lâu trêu mình?!
Vậy không phải môn học này của mình tiêu tùng rồi sao?
"Dương Dương?" Quản Nhan thắc mắc, "Sao thế?"
"Tôi nhớ học kỳ trước cậu có đến phòng giáo vụ rút môn," Vân Dương hỏi, "Thủ tục rút môn là gì nhỉ?"
"Lần đó rút không thành công, không có lý do chính đáng thì người ta không cho rút. Cậu không biết giáo viên ở phòng giáo vụ hung dữ thế nào đâu, khó chịu kinh khủng."
Vân Dương: "..."
"Cậu muốn rút môn nào? Tôi khuyên cậu, nếu không có lý do gì quá quan trọng thì cố học, đừng tự chuốc bực vào người." Quản Nhan xua tay, "Thôi không nói chuyện này nữa, vừa nãy hỏi anh khóa trên, anh ấy từng học lớp tự chọn này năm ngoái, nghe nói cho điểm cao lắm, thấp nhất là 89 cậu tin được không? Tiếc là cô chỉ dạy có hai tuần... Haiz, giá mà cô dạy cả kỳ thì tôi không trốn buổi nào."
"Giảng viên là người yêu cũ, có được coi là "lý do bất khả kháng" để rút môn không?"
Quản Nhan ngẩn người mất hai giây, đặt điện thoại xuống, chậm rãi suy nghĩ: "Người yêu cũ nào cơ?"
"... Người yêu cũ gần đây nhất."
"Cái gì?!"
...
Dù lòng dạ rộng như Thái Bình Dương, nghe xong Quản Nhan suýt rớt cằm.
Chuyện này có thể coi là "quả bom" lớn nhất mà cô được biết từ khi vào đại học. Quản Nhan không tiêu hóa nổi, thử đặt mình vào hoàn cảnh của Vân Dương, chắc sẽ đào cái hố rồi chui xuống ngay.
Thật thì Đường Nguyệt Lâu chỉ giảng bài bình thường, không có "quan tâm đặc biệt", cũng không "trả thù" - ít nhất là chưa, cứ như thể không hề phát hiện ra người vừa "cao chạy xa bay" đang ngồi dưới bục giảng.
Song cả hai vẫn lén ra khỏi lớp học sau tiết đầu, dù sao lớp hơn trăm người, chẳng ai để ý đến họ.
Hai người vòng vèo đến quán trà sữa trong trường, Quản Nhan đẩy cốc trà sữa trân châu cỡ lớn 100 đường đến trước mặt Vân Dương: "Uống chút đồ ngọt cho đỡ sốc."
"Thôi, cảm ơn." Vân Dương đang loay hoay với lời mời kết bạn chưa gửi, buồn bã nói, "Đang kiêng đường."
"Nhưng mà, chắc không sao đâu, lớp học luân phiên, cùng lắm thì tuần sau cậu đừng đến, cuối cùng cũng chỉ thi mở sách thôi." Quản Nhan trấn an, "Chắc chị ấy không nhân cơ hội này để trả thù đâu... Dù sao thì, chị ấy cũng có lỗi, không thể làm quá để rước phiền vào thân."
"... Vậy sao."
"Hay là cậu đừng nghi ngờ phẩm chất đạo đức nghề nghiệp của chị ấy nữa, đi xin lỗi đi, thái độ thành khẩn vào."
Vân Dương quả quyết: "Không đời nào."
Dù sao thì không đến lượt cô phải cúi đầu trước, Vân Dương thầm nghĩ.
"Ngày mai tôi đi rút môn." Cô kiên quyết nói.
...
Vân Dương nói được làm được, hôm sau cô vội đến phòng giáo vụ ngay khi sắp hết giờ làm việc.
Vừa kết thúc đợt đăng ký môn học nên phòng giáo vụ rất đông, người xếp hàng dài từ cửa ra vào đến tận cầu thang. Vân Dương không may lắm khi là người xếp cuối cùng.
"Ôi trời, đông thế." Cô bạn đi cùng nhìn đồng hồ, "Còn tiếng nữa là giáo viên tan làm, kịp không?"
Cô gái đi cùng tên Trịnh Ngữ Phàm, là em gái khoá dưới cô quen hôm sinh nhật của Quản Nhan. Ngữ Phàm là trung phong của đội bóng rổ nữ, tóc ngắn, thuộc kiểu thường bị nhầm là con trai. Không phải gu Vân Dương, nhưng làm bạn thì khá được.
Lẽ ra hôm nay Trịnh Ngữ Phà hẹn cô đi xem phim, nhưng khi nghe cô nói muốn đến phòng giáo vụ rút môn, cô nàng xung phong đi cùng. Ban đầu Vân Dương không muốn tiến triển nhanh thế, mà vì lòng lắng lo nên muốn rủ thêm người cho đỡ sợ, thế là đồng ý.
Còn 45 phút phim mới chiếu, Vân Dương thầm mừng vì thời gian quá trùng hợp, giả vờ thở dài: "Xin lỗi nhé, biết thế này đã không để em đi cùng, giờ thì hay rồi, chắc lỡ phim mất, còn làm mất thời gian của em."
Trịnh Ngữ Phàm trông hơi thất vọng, nhưng vẫn an ủi: "Không sao đâu chị, việc chị quan trọng hơn, xem phim thì sau này còn cơ hội mà."
"Cảm ơn em." Vân Dương chủ động tiến lại gần, nháy mắt, nghiêng đầu cười, "Vậy để lần sau chị mời em đi ăn nhé?"
Trong hầu hết các trường hợp giao tiếp, "lần sau" gần như đồng nghĩa với "không có lần sau", nhưng khi những lời này được thốt ra từ miệng cô, không hiểu sao lại mang theo chút ý tứ trêu chọc, dễ khiến người ta liên tưởng. Trịnh Ngữ Phàm nhìn bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, bỗng ngại ngùng: "Vâng..."
"À mà này, chị, sao chị muốn rút môn này? Chị bảo môn này tốt mà?"
Vân Dương mím môi.
"Không có gì đâu." Cô chỉnh lại nét mặt, "Vì thời gian..."
"Trùng với lịch thực tập", đây là "lý do chính đáng" mà cô hỏi thăm được từ mấy chị khóa trên, thậm chí còn tìm người làm giả giấy chứng nhận. Lần này cô nhất định phải rút môn cho bằng được. Nhưng cô còn chưa nói xong, phía đầu hàng bỗng xôn xao, đám sinh viên đang chen chúc trong hành lang tự động dạt sang hai bên nhường đường.
"Vân Dương, trùng hợp thật đấy." Đường Nguyệt Lâu dừng lại trước mặt Vân Dương, mỉm cười, "Em đến phòng giáo vụ có việc gì à?"
Vân Dương khẽ "chậc" như thể bị đau răng.
"Chị, đây là...?"
"Giáo viên của chị," Vân Dương cười gượng, "Nhưng sắp không phải nữa rồi."
Trịnh Ngữ Phàm: "?"
Câu nói vừa mang ý khiêu khích, vừa như đang giận dỗi, nhưng Đường Nguyệt Lâu không biết có phải không hiểu ý hay không, không hề tỏ ra tức giận, chỉ mỉm cười, không nói gì, đẩy nhẹ gọng kính: "Hình như tiết trước em về sớm?"
"Đúng vậy, thì sao?" Vân Dương hất tóc ra sau, thoải mái nhìn thẳng, "Thưa cô Đường?"
Trịnh Ngữ Phàm: "..."
Sao nghe không giống kiểu nói chuyện với giáo viên lắm nhỉ?
"... Cô đến trường mình từ năm ngoái, hiện đang giảng dạy các môn chuyên ngành liên quan đến văn học cổ đại và một số môn tự chọn liên quan đến nghệ thuật truyền thống." Nói đến đây, Đường Nguyệt Lâu dừng lại, không biết nghĩ gì, mỉm cười dịu dàng rồi tiếp, "Trong này chắc có mấy em sinh viên năm ba khoa Ngữ văn, nếu học kỳ tới các em chọn lớp của cô, có lẽ chúng ta còn gặp lại."
Đường Nguyệt Lâu trang điểm rất nhẹ, khiến Vân Dương nhớ đến ngày đầu gặp mặt. Chị đứng trên bục giảng, nói về tranh thủy mặc với hơn trăm sinh viên, thần thái chẳng khác gì lúc cầm ly rượu trong quán bar, toát lên vẻ ung dung, chuyên nghiệp - chỉ là giờ phút này Vân Dương chả còn tâm trạng nào để thưởng thức.
Cô nhìn Đường Nguyệt Lâu, nhìn chằm chằm, có một thoáng cô thực sự muốn đứng dậy chất vấn, nhưng rồi kiềm chế. Cô muốn lấy điện thoại ra hỏi rõ ràng trên WeChat, song chợt nhớ ra mình đã chặn WeChat của người ta từ lâu.
Đường Nguyệt Lâu chưa bao giờ nhắc đến việc mình còn là giảng viên đại học, cũng giống như Vân Dương chưa bao giờ nói mình học trường nào. Vân Dương chỉ biết chị có một cửa hàng nhỏ gần đường Đại học, nên cứ nghĩ chị chỉ là chủ cửa hàng bán đồ sứ.
Khoan, Vân Dương nhíu mày. Không lẽ lỗi của mình, tại mình chưa từng hỏi? Sao trùng hợp đến vậy, không lẽ Đường Nguyệt Lâu trêu mình?!
Vậy không phải môn học này của mình tiêu tùng rồi sao?
"Dương Dương?" Quản Nhan thắc mắc, "Sao thế?"
"Tôi nhớ học kỳ trước cậu có đến phòng giáo vụ rút môn," Vân Dương hỏi, "Thủ tục rút môn là gì nhỉ?"
"Lần đó rút không thành công, không có lý do chính đáng thì người ta không cho rút. Cậu không biết giáo viên ở phòng giáo vụ hung dữ thế nào đâu, khó chịu kinh khủng."
Vân Dương: "..."
"Cậu muốn rút môn nào? Tôi khuyên cậu, nếu không có lý do gì quá quan trọng thì cố học, đừng tự chuốc bực vào người." Quản Nhan xua tay, "Thôi không nói chuyện này nữa, vừa nãy hỏi anh khóa trên, anh ấy từng học lớp tự chọn này năm ngoái, nghe nói cho điểm cao lắm, thấp nhất là 89 cậu tin được không? Tiếc là cô chỉ dạy có hai tuần... Haiz, giá mà cô dạy cả kỳ thì tôi không trốn buổi nào."
"Giảng viên là người yêu cũ, có được coi là "lý do bất khả kháng" để rút môn không?"
Quản Nhan ngẩn người mất hai giây, đặt điện thoại xuống, chậm rãi suy nghĩ: "Người yêu cũ nào cơ?"
"... Người yêu cũ gần đây nhất."
"Cái gì?!"
...
Dù lòng dạ rộng như Thái Bình Dương, nghe xong Quản Nhan suýt rớt cằm.
Chuyện này có thể coi là "quả bom" lớn nhất mà cô được biết từ khi vào đại học. Quản Nhan không tiêu hóa nổi, thử đặt mình vào hoàn cảnh của Vân Dương, chắc sẽ đào cái hố rồi chui xuống ngay.
Thật thì Đường Nguyệt Lâu chỉ giảng bài bình thường, không có "quan tâm đặc biệt", cũng không "trả thù" - ít nhất là chưa, cứ như thể không hề phát hiện ra người vừa "cao chạy xa bay" đang ngồi dưới bục giảng.
Song cả hai vẫn lén ra khỏi lớp học sau tiết đầu, dù sao lớp hơn trăm người, chẳng ai để ý đến họ.
Hai người vòng vèo đến quán trà sữa trong trường, Quản Nhan đẩy cốc trà sữa trân châu cỡ lớn 100 đường đến trước mặt Vân Dương: "Uống chút đồ ngọt cho đỡ sốc."
"Thôi, cảm ơn." Vân Dương đang loay hoay với lời mời kết bạn chưa gửi, buồn bã nói, "Đang kiêng đường."
"Nhưng mà, chắc không sao đâu, lớp học luân phiên, cùng lắm thì tuần sau cậu đừng đến, cuối cùng cũng chỉ thi mở sách thôi." Quản Nhan trấn an, "Chắc chị ấy không nhân cơ hội này để trả thù đâu... Dù sao thì, chị ấy cũng có lỗi, không thể làm quá để rước phiền vào thân."
"... Vậy sao."
"Hay là cậu đừng nghi ngờ phẩm chất đạo đức nghề nghiệp của chị ấy nữa, đi xin lỗi đi, thái độ thành khẩn vào."
Vân Dương quả quyết: "Không đời nào."
Dù sao thì không đến lượt cô phải cúi đầu trước, Vân Dương thầm nghĩ.
"Ngày mai tôi đi rút môn." Cô kiên quyết nói.
...
Vân Dương nói được làm được, hôm sau cô vội đến phòng giáo vụ ngay khi sắp hết giờ làm việc.
Vừa kết thúc đợt đăng ký môn học nên phòng giáo vụ rất đông, người xếp hàng dài từ cửa ra vào đến tận cầu thang. Vân Dương không may lắm khi là người xếp cuối cùng.
"Ôi trời, đông thế." Cô bạn đi cùng nhìn đồng hồ, "Còn tiếng nữa là giáo viên tan làm, kịp không?"
Cô gái đi cùng tên Trịnh Ngữ Phàm, là em gái khoá dưới cô quen hôm sinh nhật của Quản Nhan. Ngữ Phàm là trung phong của đội bóng rổ nữ, tóc ngắn, thuộc kiểu thường bị nhầm là con trai. Không phải gu Vân Dương, nhưng làm bạn thì khá được.
Lẽ ra hôm nay Trịnh Ngữ Phà hẹn cô đi xem phim, nhưng khi nghe cô nói muốn đến phòng giáo vụ rút môn, cô nàng xung phong đi cùng. Ban đầu Vân Dương không muốn tiến triển nhanh thế, mà vì lòng lắng lo nên muốn rủ thêm người cho đỡ sợ, thế là đồng ý.
Còn 45 phút phim mới chiếu, Vân Dương thầm mừng vì thời gian quá trùng hợp, giả vờ thở dài: "Xin lỗi nhé, biết thế này đã không để em đi cùng, giờ thì hay rồi, chắc lỡ phim mất, còn làm mất thời gian của em."
Trịnh Ngữ Phàm trông hơi thất vọng, nhưng vẫn an ủi: "Không sao đâu chị, việc chị quan trọng hơn, xem phim thì sau này còn cơ hội mà."
"Cảm ơn em." Vân Dương chủ động tiến lại gần, nháy mắt, nghiêng đầu cười, "Vậy để lần sau chị mời em đi ăn nhé?"
Trong hầu hết các trường hợp giao tiếp, "lần sau" gần như đồng nghĩa với "không có lần sau", nhưng khi những lời này được thốt ra từ miệng cô, không hiểu sao lại mang theo chút ý tứ trêu chọc, dễ khiến người ta liên tưởng. Trịnh Ngữ Phàm nhìn bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, bỗng ngại ngùng: "Vâng..."
"À mà này, chị, sao chị muốn rút môn này? Chị bảo môn này tốt mà?"
Vân Dương mím môi.
"Không có gì đâu." Cô chỉnh lại nét mặt, "Vì thời gian..."
"Trùng với lịch thực tập", đây là "lý do chính đáng" mà cô hỏi thăm được từ mấy chị khóa trên, thậm chí còn tìm người làm giả giấy chứng nhận. Lần này cô nhất định phải rút môn cho bằng được. Nhưng cô còn chưa nói xong, phía đầu hàng bỗng xôn xao, đám sinh viên đang chen chúc trong hành lang tự động dạt sang hai bên nhường đường.
"Vân Dương, trùng hợp thật đấy." Đường Nguyệt Lâu dừng lại trước mặt Vân Dương, mỉm cười, "Em đến phòng giáo vụ có việc gì à?"
Vân Dương khẽ "chậc" như thể bị đau răng.
"Chị, đây là...?"
"Giáo viên của chị," Vân Dương cười gượng, "Nhưng sắp không phải nữa rồi."
Trịnh Ngữ Phàm: "?"
Câu nói vừa mang ý khiêu khích, vừa như đang giận dỗi, nhưng Đường Nguyệt Lâu không biết có phải không hiểu ý hay không, không hề tỏ ra tức giận, chỉ mỉm cười, không nói gì, đẩy nhẹ gọng kính: "Hình như tiết trước em về sớm?"
"Đúng vậy, thì sao?" Vân Dương hất tóc ra sau, thoải mái nhìn thẳng, "Thưa cô Đường?"
Trịnh Ngữ Phàm: "..."
Sao nghe không giống kiểu nói chuyện với giáo viên lắm nhỉ?