Ban Công Nhà Cô Đường - Nhất Linh Bách Dạ
Chương 1
Vân Dương luôn tin mình sẽ có một học kỳ đầu năm ba tự do và vui vẻ - nếu không gặp người tên Đường Nguyệt Lâu kia.
Chuyện xảy ra vào mùa hè năm hai đại học. Lúc ấy, nhiều sinh viên trường Z ở lại, người học thêm ngoại ngữ, người đi thực tập, còn có những người như Vân Dương, không muốn về nhà. Và vào mùa hè oi ả này, Vân Dương gặp người đó trong quán bar.
Khu Trường Sơn ở Bắc Thành thường được gọi là "thành phố đại học", nơi tập trung nhiều trường và cơ sở nghiên cứu khoa học, an ninh trật tự tốt. Nhiều trường đại học trên đường Đại học trung tâm thành phố không có giờ giới nghiêm. 11 giờ, thời điểm vạn vật chìm vào giấc ngủ, cuộc sống về đêm của nhiều sinh viên mới chỉ bắt đầu.
Tối đó, Vân Dương đi sinh nhật bạn, tiệc tàn, cả nhóm rủ nhau lên bar. Uống đến lâng lâng, cô ngồi quầy bar than thở với chị bartender quen về người yêu cũ phiền phức. Sau ly Negroni, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của một người ngồi bàn đối diện.
Người ấy mặc sơ mi lụa trắng, cúc mở đến nút thứ hai, toát lên vẻ dịu dàng pha chút phóng khoáng. Gương mặt tinh tế, sự lười biếng tự nhiên dưới ánh đèn mờ ảo lại cuốn hút lạ thường. Vân Dương cảm thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm.
Hình như không thích không khí sôi động nơi đây, lúc chơi xúc xắc cũng chẳng mấy hào hứng, bị phạt uống rất nhiều. Trong khi bạn bè vui vẻ kéo nhau ra sàn nhảy, người đó chỉ lười biếng vén tóc, tựa vào sô pha, lộ một bên xương quai xanh trắng nõn.
Sau ba lần chạm mắt, Vân Dương bưng ly rượu, tiến đến ngồi cạnh.
Đó là lần đầu tiên Vân Dương gặp Đường Nguyệt Lâu. Mọi chuyện sau đó cứ thế diễn ra, yêu nhau rồi chia tay - tất nhiên, là "tự nhiên" trong mắt Vân Dương.
"Dương Dương độc thân rồi à?" Quản Nhan ngạc nhiên hỏi, "Thế còn người trước... à không, chị người yêu trước của cậu đâu? Hai người yêu nhau được một tháng rồi mà?"
"Chính xác là hai mươi tám ngày."
"Không quan trọng. Cậu bảo chị ấy rất tốt?"
"Chuyện phiền lắm, chia tay hôm kia." Vân Dương vừa đặt cặp sách xuống, vừa chỉnh lại gấu váy xếp ly, bẻ ngón tay kể tội, "Không cho thức khuya, không cho uống rượu, không cho hút thuốc... Ai mà chịu cho nổi."
Quản Nhan cười lớn: "Chắc người lớn tuổi hơn thì thích chăm sóc người khác nhỉ?"
"Cái này vượt xa khỏi phạm vi chăm sóc rồi! Người nhà tôi còn chẳng quả như thế."
Thực ra cô nói chưa đủ... Đó không phải vấn đề mấu chốt nhất. Vân Dương thầm nghĩ, vấn đề lớn nhất là, một ngày nọ cô chợt nhận ra, hình như mình không hề ghét bỏ sự quản thúc vượt quá giới hạn của "đối tượng mập mờ".
Đường Nguyệt Lâu hơn cô chín tuổi, Vân Dương từng nghĩ, nếu có ai đó có thể đáp ứng tất cả những ảo tưởng của cô về "người yêu lớn tuổi", thì người đó chắc chắn là Đường Nguyệt Lâu. Ở bên Đường Nguyệt Lâu, từ việc hôm nay ăn gì đến hẹn hò ở đâu vào cuối tuần, Vân Dương chưa bao giờ phải bận tâm suy nghĩ. Hơn nữa, chị xinh đẹp, trí thức, hiểu chuyện, biết điều, lúc cô buồn bực sẽ cùng cô làm mấy trò ngốc nghếch, thậm chí còn có thể hướng dẫn cô viết luận văn thực hành xã hội khô khan.
Hai người duy trì quan hệ mập mờ, suốt một tháng, trong hoàn cảnh đó, việc nảy sinh cảm giác ỷ lại "cứ thế mà sống với chị cả đời" dường như cũng dễ hiểu.
Song, không ai có thể hiểu được tâm lý này có ý nghĩa như thế nào đối với cô nàng đào hoa, bay bướm và không có ý định ổn định. Một hôm, Đường Nguyệt Lâu có việc ra ngoài, Vân Dương phát hiện nước hoa hồng hết, vừa nhắn tin cho Đường Nguyệt Lâu bảo chị tiện đường mua thêm một chai, vừa lục tìm trong túi xách xem có chai nhỏ nào dùng tạm không, rồi vô tình lấy ra bao thuốc lá bạc hà chưa bóc.
Cô sững sờ mất năm phút, nhận ra mình quên mất lần cuối thức trắng đêm ở quán bar là khi nào. Vân Dương vội lướt qua lịch sử trò chuyện dài bất tận với Đường Nguyệt Lâu, cảm thấy bản thân có dấu hiệu chìm đắm vào mối quan hệ - thế là hồi chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên.
Một người bạn gái có thể dựa dẫm và sự tự do, cô không chút do dự lựa chọn tự do.
"À đúng rồi, chị ấy làm nghề gì nhỉ, chị người yêu cũ của cậu đấy?"
"Vẽ tranh, hình như còn mở cửa hàng bán đồ sứ, tên gì nhỉ..." Vân Dương cố nhớ lại, "Điểm Thanh?"
"... Gì vậy, yêu nhau cả tháng trời mà không tìm hiểu gì về người ta, có để tâm chút nào không? Cậu không đến mức quên cả tên người ta đấy chứ?"
"Không cần phải để tâm đâu, tôi chẳng định ở bên chị ấy," Vân Dương vừa nói vừa nghịch móng tay, không hiểu sao bỗng nhớ đến cổ sơ mi trắng muốt của Đường Nguyệt Lâu hôm gặp mặt, cô khựng lại rồi thản nhiên tiếp, "Sau này chắc gì gặp lại, sao cũng được."
Ít nhất là hiện tại, cô thực sự nghĩ vậy - mặc dù hôm đó cô chỉ buông một câu "Chia tay đi" rồi lập tức chặn mọi liên lạc của đối phương, vội vàng thu dọn hành lý, bỏ đi không một lời từ biệt.
Chia tay chóng vánh quả thực rất vô trách nhiệm. Song, biển người mênh mông, xác suất gặp lại nhau chẳng đáng là bao, chỉ vài ngày sau, họ lại trở thành người dưng. Có áy náy không... Chắc có chút, nhưng nói đến chuyện "chia tay", Vân Dương là tay lão luyện.
Nếu cứ áy náy với từng người yêu cũ, thì cả đời này cô biết sống sao cho nổi.
"Quả không hổ là cậu." Nghe bạn vô liêm sỉ, Quản Nhan không nhịn được giơ ngón tay cái.
Còn năm phút vào học, giảng đường bậc thang gần kín chỗ. Đây là môn học tự chọn nổi tiếng của trường Z, tên là Thưởng thức nghệ thuật truyền thống Trung Quốc, môn học do giảng viên khoa Ngữ văn luân phiên giảng dạy, sáu giảng viên mỗi người dạy hai buổi, không giao bài tập, không điểm danh, cho điểm dễ, chỉ mở vào học kỳ mùa thu, nên năm nào cũng chật kín người. Môn học này của Vân Dương do một người "mập mờ" nào đó giúp đăng ký khi theo đuổi cô. Quản Nhan nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, trêu đừng có tùy tiện nhờ người khác đăng ký học, nhỡ đâu có lốp dự phòng nào đó yêu mà không được, sinh lòng oán hận, cố tình phá hoại để kéo điểm trung bình xuống thì sao.
Vân Dương chẳng hề bận tâm: "Học môn nào chả như nhau? Giảng viên khó đến mấy cũng đâu đến mức cố tình cho điểm thấp?"
Lúc đó, mặt Quản Nhan không cảm xúc, rằng chỉ những người điểm trung bình 4.0 mới nói vậy. Vân Dương vui vẻ chấp nhận, thẳng thắn thừa nhận điểm trung bình 4.0 là một trong những tiêu chuẩn của một cô nàng "thích thì đến, chán thì đi" như cô.
"Khoan, từ từ, chưa nghe tên giảng viên bao giờ, giảng viên mới à?" Quản Nhan nheo mắt nhìn slide chiếu trên màn hình, "Đường, Đường Nguyệt gì đó... Đường Nguyệt Lâu?"
Vân Dương giật bắn mình.
Người này có rất nhiều sơ mi trong tủ, lúc nào cũng mặc những kiểu đơn giản nhất theo cách riêng. Khi chị bước lên bục giảng với chiếc sơ mi lụa và váy dài chị mặc trong lần đầu họ gặp nhau, Vân Dương như bị sét đánh ngang tai.
Quản Nhan cũng như các sinh viên xung quanh, hít một hơi thật sâu: "Đẹp quá!"
Chỉ có Vân Dương cứng đờ nhìn đối phương, ngoài sự kinh ngạc, đầu óc cô trống rỗng.
"Chào các em," người giáo viên của cô, người yêu cũ mà cô vừa đơn phương chia tay cách đây không lâu, Đường Nguyệt Lâu nhìn cô với đôi mắt cười chỉ trong hai giây, "Tôi là Đường Nguyệt Lâu."
Chuyện xảy ra vào mùa hè năm hai đại học. Lúc ấy, nhiều sinh viên trường Z ở lại, người học thêm ngoại ngữ, người đi thực tập, còn có những người như Vân Dương, không muốn về nhà. Và vào mùa hè oi ả này, Vân Dương gặp người đó trong quán bar.
Khu Trường Sơn ở Bắc Thành thường được gọi là "thành phố đại học", nơi tập trung nhiều trường và cơ sở nghiên cứu khoa học, an ninh trật tự tốt. Nhiều trường đại học trên đường Đại học trung tâm thành phố không có giờ giới nghiêm. 11 giờ, thời điểm vạn vật chìm vào giấc ngủ, cuộc sống về đêm của nhiều sinh viên mới chỉ bắt đầu.
Tối đó, Vân Dương đi sinh nhật bạn, tiệc tàn, cả nhóm rủ nhau lên bar. Uống đến lâng lâng, cô ngồi quầy bar than thở với chị bartender quen về người yêu cũ phiền phức. Sau ly Negroni, cô vô tình bắt gặp ánh mắt của một người ngồi bàn đối diện.
Người ấy mặc sơ mi lụa trắng, cúc mở đến nút thứ hai, toát lên vẻ dịu dàng pha chút phóng khoáng. Gương mặt tinh tế, sự lười biếng tự nhiên dưới ánh đèn mờ ảo lại cuốn hút lạ thường. Vân Dương cảm thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm.
Hình như không thích không khí sôi động nơi đây, lúc chơi xúc xắc cũng chẳng mấy hào hứng, bị phạt uống rất nhiều. Trong khi bạn bè vui vẻ kéo nhau ra sàn nhảy, người đó chỉ lười biếng vén tóc, tựa vào sô pha, lộ một bên xương quai xanh trắng nõn.
Sau ba lần chạm mắt, Vân Dương bưng ly rượu, tiến đến ngồi cạnh.
Đó là lần đầu tiên Vân Dương gặp Đường Nguyệt Lâu. Mọi chuyện sau đó cứ thế diễn ra, yêu nhau rồi chia tay - tất nhiên, là "tự nhiên" trong mắt Vân Dương.
"Dương Dương độc thân rồi à?" Quản Nhan ngạc nhiên hỏi, "Thế còn người trước... à không, chị người yêu trước của cậu đâu? Hai người yêu nhau được một tháng rồi mà?"
"Chính xác là hai mươi tám ngày."
"Không quan trọng. Cậu bảo chị ấy rất tốt?"
"Chuyện phiền lắm, chia tay hôm kia." Vân Dương vừa đặt cặp sách xuống, vừa chỉnh lại gấu váy xếp ly, bẻ ngón tay kể tội, "Không cho thức khuya, không cho uống rượu, không cho hút thuốc... Ai mà chịu cho nổi."
Quản Nhan cười lớn: "Chắc người lớn tuổi hơn thì thích chăm sóc người khác nhỉ?"
"Cái này vượt xa khỏi phạm vi chăm sóc rồi! Người nhà tôi còn chẳng quả như thế."
Thực ra cô nói chưa đủ... Đó không phải vấn đề mấu chốt nhất. Vân Dương thầm nghĩ, vấn đề lớn nhất là, một ngày nọ cô chợt nhận ra, hình như mình không hề ghét bỏ sự quản thúc vượt quá giới hạn của "đối tượng mập mờ".
Đường Nguyệt Lâu hơn cô chín tuổi, Vân Dương từng nghĩ, nếu có ai đó có thể đáp ứng tất cả những ảo tưởng của cô về "người yêu lớn tuổi", thì người đó chắc chắn là Đường Nguyệt Lâu. Ở bên Đường Nguyệt Lâu, từ việc hôm nay ăn gì đến hẹn hò ở đâu vào cuối tuần, Vân Dương chưa bao giờ phải bận tâm suy nghĩ. Hơn nữa, chị xinh đẹp, trí thức, hiểu chuyện, biết điều, lúc cô buồn bực sẽ cùng cô làm mấy trò ngốc nghếch, thậm chí còn có thể hướng dẫn cô viết luận văn thực hành xã hội khô khan.
Hai người duy trì quan hệ mập mờ, suốt một tháng, trong hoàn cảnh đó, việc nảy sinh cảm giác ỷ lại "cứ thế mà sống với chị cả đời" dường như cũng dễ hiểu.
Song, không ai có thể hiểu được tâm lý này có ý nghĩa như thế nào đối với cô nàng đào hoa, bay bướm và không có ý định ổn định. Một hôm, Đường Nguyệt Lâu có việc ra ngoài, Vân Dương phát hiện nước hoa hồng hết, vừa nhắn tin cho Đường Nguyệt Lâu bảo chị tiện đường mua thêm một chai, vừa lục tìm trong túi xách xem có chai nhỏ nào dùng tạm không, rồi vô tình lấy ra bao thuốc lá bạc hà chưa bóc.
Cô sững sờ mất năm phút, nhận ra mình quên mất lần cuối thức trắng đêm ở quán bar là khi nào. Vân Dương vội lướt qua lịch sử trò chuyện dài bất tận với Đường Nguyệt Lâu, cảm thấy bản thân có dấu hiệu chìm đắm vào mối quan hệ - thế là hồi chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên.
Một người bạn gái có thể dựa dẫm và sự tự do, cô không chút do dự lựa chọn tự do.
"À đúng rồi, chị ấy làm nghề gì nhỉ, chị người yêu cũ của cậu đấy?"
"Vẽ tranh, hình như còn mở cửa hàng bán đồ sứ, tên gì nhỉ..." Vân Dương cố nhớ lại, "Điểm Thanh?"
"... Gì vậy, yêu nhau cả tháng trời mà không tìm hiểu gì về người ta, có để tâm chút nào không? Cậu không đến mức quên cả tên người ta đấy chứ?"
"Không cần phải để tâm đâu, tôi chẳng định ở bên chị ấy," Vân Dương vừa nói vừa nghịch móng tay, không hiểu sao bỗng nhớ đến cổ sơ mi trắng muốt của Đường Nguyệt Lâu hôm gặp mặt, cô khựng lại rồi thản nhiên tiếp, "Sau này chắc gì gặp lại, sao cũng được."
Ít nhất là hiện tại, cô thực sự nghĩ vậy - mặc dù hôm đó cô chỉ buông một câu "Chia tay đi" rồi lập tức chặn mọi liên lạc của đối phương, vội vàng thu dọn hành lý, bỏ đi không một lời từ biệt.
Chia tay chóng vánh quả thực rất vô trách nhiệm. Song, biển người mênh mông, xác suất gặp lại nhau chẳng đáng là bao, chỉ vài ngày sau, họ lại trở thành người dưng. Có áy náy không... Chắc có chút, nhưng nói đến chuyện "chia tay", Vân Dương là tay lão luyện.
Nếu cứ áy náy với từng người yêu cũ, thì cả đời này cô biết sống sao cho nổi.
"Quả không hổ là cậu." Nghe bạn vô liêm sỉ, Quản Nhan không nhịn được giơ ngón tay cái.
Còn năm phút vào học, giảng đường bậc thang gần kín chỗ. Đây là môn học tự chọn nổi tiếng của trường Z, tên là Thưởng thức nghệ thuật truyền thống Trung Quốc, môn học do giảng viên khoa Ngữ văn luân phiên giảng dạy, sáu giảng viên mỗi người dạy hai buổi, không giao bài tập, không điểm danh, cho điểm dễ, chỉ mở vào học kỳ mùa thu, nên năm nào cũng chật kín người. Môn học này của Vân Dương do một người "mập mờ" nào đó giúp đăng ký khi theo đuổi cô. Quản Nhan nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, trêu đừng có tùy tiện nhờ người khác đăng ký học, nhỡ đâu có lốp dự phòng nào đó yêu mà không được, sinh lòng oán hận, cố tình phá hoại để kéo điểm trung bình xuống thì sao.
Vân Dương chẳng hề bận tâm: "Học môn nào chả như nhau? Giảng viên khó đến mấy cũng đâu đến mức cố tình cho điểm thấp?"
Lúc đó, mặt Quản Nhan không cảm xúc, rằng chỉ những người điểm trung bình 4.0 mới nói vậy. Vân Dương vui vẻ chấp nhận, thẳng thắn thừa nhận điểm trung bình 4.0 là một trong những tiêu chuẩn của một cô nàng "thích thì đến, chán thì đi" như cô.
"Khoan, từ từ, chưa nghe tên giảng viên bao giờ, giảng viên mới à?" Quản Nhan nheo mắt nhìn slide chiếu trên màn hình, "Đường, Đường Nguyệt gì đó... Đường Nguyệt Lâu?"
Vân Dương giật bắn mình.
Người này có rất nhiều sơ mi trong tủ, lúc nào cũng mặc những kiểu đơn giản nhất theo cách riêng. Khi chị bước lên bục giảng với chiếc sơ mi lụa và váy dài chị mặc trong lần đầu họ gặp nhau, Vân Dương như bị sét đánh ngang tai.
Quản Nhan cũng như các sinh viên xung quanh, hít một hơi thật sâu: "Đẹp quá!"
Chỉ có Vân Dương cứng đờ nhìn đối phương, ngoài sự kinh ngạc, đầu óc cô trống rỗng.
"Chào các em," người giáo viên của cô, người yêu cũ mà cô vừa đơn phương chia tay cách đây không lâu, Đường Nguyệt Lâu nhìn cô với đôi mắt cười chỉ trong hai giây, "Tôi là Đường Nguyệt Lâu."