Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 73



Vương Dịch Giai nhìn bóng lưng của Qúy Kha, gương mặt anh ta hơi cứng nhắc.
Đúng lúc này, con gà bay ra khỏi l*иg bay thẳng vào mặt Vương Dịch Giai.
Sau khi Qúy Kha rửa nguyên liệu xong, cậu liếc nhìn quầy bếp không có người: “Hiện tại không có ai dùng đến bếp, vậy tôi dùng trước đi.”
“Chờ một chút.” Vương Dịch Giai tóc tai có chút rối tung, khuôn mặt cũng không còn đẹp như trước, tức giận đi tới bên cạnh Qúy Kha, cầm cái nồi lên: “Tôi muốn dùng.”
“Tôi dùng cái bên cạnh anh.” Qúy Kha nói.
“Tôi cũng muốn dùng cái này.” Vương Dịch Giai liếc nhìn Qúy Kha, anh ta không thể thu thập được gì từ Vân Cẩm, chẳng nhẽ Qúy Kha cũng vậy sao?
Thái độ của người này đêm qua khiến anh ta rất khó chịu.
Trợ lý đạo diễn bước tới, cười nói: “Dịch Giai, anh còn chưa nấu cơm, vậy thì dùng sau, để Qúy Kha dùng trước, ghi hình xong sớm hơn.”
Vương Dịch Giai khịt mũi ra hiệu cho trợ lý chặn máy quay, anh ta nhìn Qúy Kha bằng lỗ mũi và nói: “Được, tôi sẽ để anh ấy dùng trước, với điều kiện là anh ấy xin lỗi tôi, nếu không hôm nay tôi không muốn quay tiếp chương trình này.”
Đạo diễn toát mồ hôi hột, ông ấy hiện trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, Vương Dịch Giai thích chơi lớn tên tuổi không phải một hai lần, không nỡ xúc phạm anh ta, đành phải nhìn Qúy Kha: “Cái này ... Qúy Kha, hay là cậu có thể xin lỗi Dịch Giai.”
Quý Kha trả lời: “Tại sao tôi phải xin lỗi?”
“Bởi vì anh rất lỗ mãng.” Vương Dịch Giai cảm thấy Qúy Kha- người mới đến, rất không biết điều.
Đạo diễn nhìn Vương Dịch Giai rồi đến Qúy Kha, ông ấy vẫn cho rằng việc thuyết phục Quý Kha sẽ dễ dàng hơn: “Qúy Kha, Dịch Giai có tính khí không tốt. Đừng làm chậm tiến độ quay. Cậu mau xin lỗi một tiếng, đừng chuyện bé xé ra to, chuyện nhỏ coi như không chấp nhặt.”
Qúy Kha nhìn đạo diễn, đây là bộ dạng biếи ŧɦái gì vậy?
Hai người tài tử vừa rồi cũng trở nên ôn hòa: “Đúng vậy, Quý Kha, cậu mau xin lỗi, đừng làm chậm trễ việc nấu nướng của chúng ta.”
Qúy Kha lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không xin lỗi vô cớ, cũng không phải tôi đã trì hoãn việc quay phim và nấu nướng của các người, là anh ta.”
Vương Dịch Giai cười cười: “Vậy xin lỗi tôi đi tôi sẽ xem như không có chuyện gì. Là anh vô lễ trước. Xin lỗi thì khó đến vậy sao?”
Đây rõ ràng là bắt nạt.
Nếu bản thân là một khách mời bình thường thì cách tốt nhất là nên khéo léo rút lui vì người kia là một diễn viên có tiếng và mọi người xung quanh đều đứng về phía anh ta.
Nhưng Qúy Kha thì không.
“Người nên xin lỗi là anh.” Câu này không phải Qúy Kha nói, mà là Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn từ ngoài bước vào, anh vừa đi ra ngoài vừa nghe điện thoại.
Vương Dịch Giai khi nhìn thấy Phó Thời Văn, sắc mặt lập tức có chút thay đổi, cười nói: “Phó tổng, sao anh lại nói giúp anh ta như vậy? Rõ ràng là anh ta đã vô lễ.”
Phó Thời Văn hơi nâng đuôi mắt lên liếc nhẹ Vương Dịch Giai, sát khí kiềm chế thường ngày tuôn ra: “Xin lỗi cậu ấy, Vương Dịch Giai, tôi không muốn nói lại lần thứ ba đâu.”
Vương Dịch Giai theo bản năng co rúm người lại, nuốt một ngụm nước bọt, đến bây giờ anh ta mới nhận ra bản thân đã nghĩ người này dễ gần và dễ hòa hợp với mọi người là sai lầm như thế nào.
“Vâng, tôi xin lỗi.” Vương Dịch Giai chủ động cúi đầu nói lời xin lỗi với Qúy Kha.
“Không sao đâu.” Qúy Kha thấy vậy, liếc nhìn Phó Thời văn, người vừa mới giúp cậu.
Đạo diễn nhìn Phó Thời Văn liền nhìn ra thân phận của người đàn ông này, không cần nói đến vận khí, anh ấy lại có thể dễ dàng quản Vương Dịch Giai khó ưa nhất này..
Hầu như tất cả những người có mặt đều cảm thấy khó hiểu và nhìn Phó Thời Văn một cách kỳ lạ.
Phó Thời Văn làm ngơ trước những ánh mắt đang hướng về phía anh, đi thẳng đến quầy bếp, đứng bên cạnh Qúy Kha, chọn nguyên liệu vừa mua về, mở ra rồi chế biến.
Nhìn động tác không quen thuộc của Phó Thời Văn, Qúy Kha do dự hai giây: “Vừa rồi, cám ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Phó Thời Văn cười điềm đạm.
Anh hỏi: “Em định làm gì?”
Qúy Kha liếc nhìn nguyên liệu trong tay: “Rau xào và sườn hấp.”
Sườn hấp.
Phó Thời Văn cụp mắt xuống.
Món này là món sở trường Lâm Du.
Anh nhớ lúc trước Lâm Du rất thích nấu món này cho anh.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Du, Phó Thời Văn khóe miệng cười khổ.
Biết rằng không làm phiền đến Lâm Du là cách tốt nhất để giúp cậu.
Tuy nhiên, Phó Thời Văn lại nhận thấy, anh không thể làm được điều đó.
Hiện tại, anh chỉ muốn trói người trước mắt lại mang về.

Tài nấu nướng của Vương Dịch Giai còn thảm hơn cả một thảm họa, nhưng anh ta vẫn muốn trổ tài nấu nướng của bản thân, ngay cả những trợ lý nhỏ xung quanh cũng lo lắng nhìn anh ta.
“Đầu tiên, làm nóng dầu trong chảo.” Vương Dịch Giai đổ dầu vào chảo theo công thức.
“Anh Vương, anh cho nhiều dầu quá rồi.” Anh chàng trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tôi chẳng nhẽ lại không biết? Tôi cần anh nói nhiều vậy sao?” Vương Dịch Giai tâm trạng không tốt, bây giờ giống như một quả bom, có thể nổ bất cứ khi nào.
Anh trợ lý nhỏ liền im lặng.
“Đun nóng chảo dầu, sau đó cho nước vào.” Vương Dịch Giai liếc nhìn công thức, sau đó đổ nước lạnh vào chảo dầu.
“A” một tiếng.
Dầu nóng trong chảo bắn ra tung tóe.
Vương Dịch Giai là người đang đứng gần nhất, trở thành mục tiêu, anh ta kêu lên: “A, khuôn mặt của tôi!”
Qúy Kha sắp xếp lại những miếng sườn vừa mới hấp xong, nhìn lại thì thấy nhà bếp như một chiến trường vậy.
“LỬA!”
Lửa cuồng nộ hừng hực trong nồi, có người dùng nước dập tắt, ai biết ngọn lửa càng ngày càng lớn, có mạch điện bên cạnh, ngọn lửa càng bùng cháy lớn hơn.
CHÁY!

Mọi người nhốn nháo hết người này đến người khác.
Phó Thời Văn là người đầu tiên hoàn thành bữa ăn và giao đồ ăn cho Lương Hoài, khi anh quay lại thì nghe thấy tiếng người đi đường nói rằng có cháy.
Không ngờ, đó lại là khu nhà bếp.
Phó Thời Văn nhìn quanh nhưng không thấy Qúy Kha, anh lo lắng túm lấy một người và hỏi: “Lâm Du ở đâu?”
“Lâm Du là ai?” Nhân viên có chút sững sờ.
“Qúy Kha.” Phó Thời Văn thay đổi ngữ khí.
Người nhân viên lắc đầu: “Tôi không có nhìn thấy.”
Vương Dịch Giai được trợ lý dìu ra ngoài, thở hổn hển.
Phó Thời Văn bước tới, túm cổ Vương Dịch Giai: “Có thấy Qúy Kha khong?”
“Ở… bên trong.” Vương Dịch Giai bị vẻ mặt hung tợn của Phó Thời Văn làm cho hoảng sợ.
Vừa ngắt lời, anh ta còn hoảng sợ hơn khi thấy Phó Thời Văn đã lao vào biển lửa.
Căn bếp là một ngôi nhà xây bằng đá kiểu cũ với nhiều trang trí bằng gỗ bên trong, ngọn lửa gần như không thể dập tắt, khói bốc lên nghi ngút.
Phó Thời Văn chạy đến, cuối cùng cũng nhìn thấy Qúy Kha ở trong góc, Qúy Kha ngồi trên mặt đất, hai chân của cậu ấy bị ép chặt bởi những thanh xà gỗ rơi từ trên mái nhà xuống.
Ngọn lửa lan rộng và quét qua mọi thứ, xung quang phát lên những tiếng nổ tanh tách.
Qúy Kha bị khói làm mờ mắt, thiếu oxy khiến đầu choáng váng, hai chân bị thương liền rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Qúy Kha đã nghĩ có lẽ lần này cậu sẽ chết ở đây, trong khi cậu đang tuyệt vọng, khuôn mặt của Phó Thời Văn liền hiện ra trước mắt cậu.
Quầng mắt Phó Thời Văn đỏ hoe, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, anh cố gắng hết sức để gỡ thanh xà gỗ đè trên chân Qúy Kha, lo lắng nói với cậu: “A Du, chờ một chút.”
Qúy Kha sững sờ nhìn vào mặt Phó Thời Văn, trong tiềm thức hét lên: “Tiên sinh——.”
Phó Thời Văn sửng sốt một chút, nhấc theo Lâm Dư, ánh mắt phi thường kiên định: “A Du, tôi đưa em ra ngoài.”
Ngọn lửa ngày càng mạnh, chạy loạn xạ trên những thanh gỗ kèm theo ngói trên mái nhà rơi xuống, khói dày đặc, lửa ồn ào, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, trong tình cảnh hỗn loạn và nguy hiểm như vậy, Qúy Kha lại cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ.
Cậu được Phó Thời Văn ôm chặt trong vòng tay, tai đặt trên ngực anh, như thể cậu không nghe thấy gì ngoại trừ nhịp tim của Phó Thời Văn.
Qúy Kha từ từ nhắm mắt lại.
Có Phó Thời Văn ở bên canh, mọi sợ hãi dường như không còn nữa.
Một thanh gỗ từ trên cao rơi xuống đè nặng lên vai Phó Thời Văn, sắc mặt anh thay đổi, vai phải truyền đến một cơn đau dữ dội, anh khịt mũi, trên trán đổ mồ hôi, nhưng anh vẫn ôm chặt Qúy Kha không buông.
….
Khi Qúy Kha mở mắt một lần nữa, cậu ấy đã ở trong bệnh viện.
Có một người nằm bên cạnh cậu, là Vân Cẩm, khung cảnh này quen thuộc đến không ngờ.
Qúy Kha muốn cử động, nhưng chân cậu lại rất đau, cậu nhớ rằng trong đám cháy, chân của cậu đã bị đè lên bởi một thanh gỗ rơi từ trên trần nhà xuống.
Không ai có thể ngờ rằng Vương Dịch Giai lại làm cháy bếp khi đang nấu ăn, căn nhà cũ ở thị trấn không có dụng cụ chữa cháy, lúc đó Qúy Kha muốn dập lửa nhưng ngọn lửa bùng cháy nhanh chóng khiến mọi người hoảng loạn chạy ra ngoài.
Trong lúc hoảng loạn, Qúy Kha đã bị ai đó đẩy suýt chút ngã, sau đó liền bị thanh gỗ kia đè lên chân.
một lát sau—
Một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trong tâm trí Qúy Kha.
….
Điều kiện vật chất y tế ở các thị trấn chất lượng tương đối không tốt lắm.
Qúy Kha chỉ di chuyển một chút, chiếc giường có tiếng kêu cót két, đánh thức Vân Cẩm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...