Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 72
Sáng hôm sau.
Mọi người tập trung tại một thị trấn cổ kính.
Trước khi bắt đầu trò chơi, tổ đạo diễn đã phát cho mỗi khách mời một con dấu.
Trên con dấu có khắc tên khách mời, đây là đạo cụ được ê-kíp chuẩn bị từ trước.
Giám đốc cầm lấy con dấu nhỏ và nói: “Con dấu này sẽ rất hữu ích trong những nhiệm vụ tiếp theo. Đừng để mất nó.”
“Bước tiếp theo là chọn đội. Cũng giống như dải ruy băng trong chương trình trước, hãy đóng dấu vào tay những người bạn thích. Nếu người kia sẵn sàng để bạn đóng dấu, các bạn sẽ thành một đội.”
“Đương nhiên, nếu chỉ còn lại một người cuối cùng, người đó có thể tự do thành lập đội.”
“Tuy nhiên, không có điểm thưởng cho đội tự do trong nhiệm vụ tiếp theo.”
Qúy Kha và Vân Cẩm đứng khá gần nhau.
“Lại đây, Qúy Qúy!” Vân Cẩm đưa tay ra.
Qúy Kha mở con ấn của cậu ra và đóng dấu vào tay Vân Cẩm.
Vân Cẩm cũng nắm tay Qúy Kha và đóng dấu tên cậu lên mu bàn tay Qúy Kha.
Sau khi tập cuối của chương trình được phát sóng, cặp CP Vân Cẩm và Qúy Kha đã có rất nhiều fan hâm mộ. Trên mạng gọi họ là “Tốc độ phu phu” do lần trước tham gia chương trình, hai người họ là đội nhanh nhất.
Khi đạo diễn nhìn thấy hai người nhanh chóng đóng dấu, anh ấy đã nói một cách hào hứng: “Thật hạnh phúc khi được trở thành fan của CP của các bạn.”
Lần này CP nhóm có thay đổi khá nhiều, có lẽ do nhiều người phát hiện ra đối phương và bản thân không hợp sau khi hòa hợp với chương trình trước.
Nhiều CP trong nhóm cuối cùng không chọn nhau lần này có vẻ như tập cuối của chương trình không được dễ chịu để hòa hợp với nhau.
Tất cả mọi người đang tìm kiếm người mà mình muốn hợp sức, lúc này Vương Dịch Giai bước đến gần Phó Thời Văn với nụ cười trên môi: “Phó tổng, chúng ta làm thành một đội có được không?”
Ánh mắt Phó Thời Văn vốn đang ở trên người Vân Cẩm, chuyển hướng về phía Vương Dịch Giai, trực tiếp lắc đầu: “Xin lỗi.”
Sau khi bị từ chối, Vương Dịch Giai lúng túng cười, để đỡ thể diện, anh ta nói nhỏ: “Chỉ một lần này thôi.”
Thế nhưng Phó Thời Văn vẫn lắc đầu: “Tôi xin lỗi.”
Cảnh tượng hiện tại vô cùng xấu hổ, lúc này Tề Phóng mới đứng dậy nói với Phó Thời Văn: “Này, anh thật quá lỗ mãng. Nếu có người nổi tiếng mời thì anh ít nhiều cũng nên đồng ý.”
Phó Thời Văn liếc nhìn anh ta, rồi ngoảnh mặt làm thinh.
Tề Phóng xuất hiện khiến Vương Dịch Giai cảm thấy hụt hẫng.
Vương Dịch Giai nhìn lại liền thấy Chung Hiểu đã thành lập một đội với những người khác, anh ấy nhìn về phía Tề Phóng, mặc dù anh ta là một người nghiệp dư, nhưng anh ta là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Anh cười nói: “Khi nãy cảm ơn anh.”
Tề Phóng cười haha: “Không cần cảm ơn, điều nên làm.”
Vương Dịch Giai hỏi: “Anh đã có ai để thành lập một đội chưa?”
Tề Phóng cảm thấy khó hiểu: “Không có, tôi mời anh cùng một đội với tôi được không?”
“Được rồi.” Vương Dịch Giai vươn tay đặt lên tay của anh con dấu.
Mười phút sau, gần như tất cả mọi người đã tập hợp lại, nhưng Lương Hoài và Phó Thời Văn là 2 người cuối cùng còn lại.
Hai người nhìn nhau, có vẻ họ không cảm thấy ngạc nhiên trước kết quả đó.
Trong thời gian chọn đội, Lương Hoài đều nở một nụ cười lịch sự, nhưng tay đút túi quần, lịch sự từ chối tất cả những ai đi qua.
Đạo diễn nhìn thấy còn lại hai người liền cười nói: “Sao lại là hai người.”
“Có lẽ do quá ưu tú.” Lương Hoài nói.
Giám đốc tiếp tục: “Chà, những người ưu tú cuối cùng chỉ có một mình.”
Buổi làm việc nhóm đã kết thúc.
Đạo diễn cho biết: “Chủ đề của chúng tôi hôm nay là kiếm tiền và hỗ trợ gia đình.”
“Một người phụ trách bên trong, một người phụ trách bên ngoài.”
“Người chồng thì đến thị trấn nhỏ để kiếm tiền, còn những người vợ cần đi chợ để mua nguyên liệu và chuẩn bị bữa tối."
“Giám đốc, nhất thiết phải phân công vợ chồng như vậy sao?” Nhóm của Chung Hiểu hỏi câu này. Hai người bọn họ căn bản ngoại hình tương xứng nhau, nhìn qua thì cũng khó phân biệt ai vợ ai chồng.
“E hèm.” Giám đốc ho khan. “Không cần thiết. Chỉ cần phái một người đi kiếm tiền bên ngoài, còn có một người khác đi chợ nấu nướng mua là được.”
Vân Cẩm không biết nấu ăn: “Qúy Qúy, xem ra tôi phải ra ngoài kiếm tiền!”
Qúy Kha biết rằng nếu để Vân Cẩm vào bếp sẽ thành một thảm họa: “Được rồi, tôi sẽ ở nhà nấu cơm.”
Lúc này Lương Hoài nhìn Phó Thời Văn chủ động nói: “Phó tổng, tôi không biết nấu ăn.”
Phó Thời Văn gật đầu: “Tôi sẽ làm.”
Cả hai nhanh chóng phân công nhiệm vụ rõ ràng.
Ngay sau đó, đội ngũ của chương trình đã xác định rằng người ra ngoài kiếm tiền gồm có Lương Hoài, Vân Cẩm, Tề Phóng, Chung Hiểu ...
Những người chuẩn bị thức ăn là: Phó Thời Văn, Qúy Kha, Vương Dịch Giai, Lục Dữ ...
Qúy Kha rất ngạc nhiên khi thấy Phó Thời Văn được chỉ định vào nhóm của họ.
Cậu nhớ rằng Phó Thời Văn không biết nấu ăn, cậu vẫn nhớ Phó Thời Văn đã từng vào bếp một lần, kết quả cuối cùng là bọn họ phải đồ ăn bên ngoài, còn thứ màu đen do anh làm ra thì bị vứt vào thùng rác.
Phó Thời Văn phát hiện Qúy Kha đang nhìn anh, khóe môi nhếch lên mỉm cười với cậu.
Qúy Kha hơi sửng sốt một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, quay đầu liếc nhìn Vân Cẩm bên cạnh.
Trước ống kính, Lương Hoài có lẽ sẽ không làm gì Vân Cẩm.
Phó Thời Văn nhìn theo ánh mắt của Qúy Kha, nụ cười trên gương mặt anh biến mất.
….
“Ta da, chào mừng đến nhà bếp của vợ chồng tôi!”
Phó đạo diễn đưa Qúy Kha và những người khác đến địa điểm bếp quay đã được nhóm làm chương trình chuẩn bị từ trước.
“Nhiệm vụ tiếp theo của mọi người là đi chợ mua sắm, chuẩn bị bữa trưa yêu thương cho những người chồng yêu quý.”
Lục Dữ bước tới gần Qúy Kha, nhỏ giọng hỏi: “Qúy Kha, anh định mua cái gì?”
Qúy Kha biết Vân Cẩm rất thích ăn thịt: “Tôi sẽ làm một số món thường nấu ở nhà. Chúng ta đi chợ và xem xét một chút.”
Chợ ở thị trấn này tương đối nhỏ, cách xa các điểm du lịch nên rất tồi tàn, một số cô chú mặc thường phục bán rau sạch do chính tay mình trồng, chất lượng tốt mà giá cả thấp.
Nhiều người dân địa phương đã xem buổi ghi hình của chương trình và họ cũng tò mò đến xem.
Qúy Kha đã mua những nguyên liệu cần thiết với giá chưa đến 50 nhân dân tệ.
Cậu quay lại nhìn thấy Phó Thời Văn, người cũng đang ở cách đó không xa, đang cầm trên tay những thứ tương tự như cậu.
“Phó tổng, anh định làm gì?” Lục Dữ tò mò hỏi.
Phó Thời Văn nói: “Nấu ăn tại nhà.”
Lục Dữ nhìn đồ ăn trong tay Phó Thời Văn nhớ lại cảnh tượng khi nãy, trầm ngâm nói: “Qúy Kha cũng nói làm đồ ăn ở nhà. Thật tình cờ, hai người mua đồ giống nhau.”
Phó Thời Văn cười trừ.
Ngoại hình của Phó Thời Văn rất nổi bật, nụ cười hút hồn, khuôn mặt Lục Dữ hơi đỏ lên, khi anh ta còn đang ngẩn ngơ thì Phó Thời Văn đã bước tới chỗ Qúy Kha rồi..
Nhìn bóng lưng của Qúy Kha, Lục Dữ không khỏi thắc mắc làm sao người này lại hướng về Qúy Kha.
Sau khi mua rau xong, mọi người quay trở lại “bếp”.
Nhà bếp do nhóm chương trình chuẩn bị chỉ có thể dùng cho hai người nấu ăn cùng một lúc, tức là họ cần phải xếp hàng.
“Mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, như vậy sẽ nhanh hơn.” Phó đạo diễn nhắc nhở.
Vương Dịch Giai nghe xong lời này, trực tiếp ngăn cản hai vị khách tài tử xung quanh, “Các người có thể giúp tôi một việc được không?”
Hai vị tài tử vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên, chúng ta đi làm cái gì?”
Vương Dịch Giai mua một con gà quê, lúc mang về còn sống đã đá văng, kêu trợ lý lấy chuồng gà ra: “Tôi muốn hầm canh gà, anh có thể giúp tôi xử lý con gà này được không?”
Hai tài tử vốn dĩ rất vui khi được giúp đỡ người nổi tiếng, nhưng khi nhìn thấy chú gà, trên mặt họ lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng vì người kia là người nổi tiếng nên họ không biết từ chối như thế nào.
“Dịch Giai, tôi sẽ không làm điều này.” Một trong những tài tử thì thầm.
Một người khác cũng nói: “Tôi cũng không được.”
Vương Dịch Giai cau mày: “đừng nỏi hai người còn không thể xử lý một con gà?”
“Xin lỗi.” Hai người xin lỗi lặp đi lặp lại.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Dữ không khỏi lẩm bẩm nói: “nếu như không biết xử lý gà thì tại sao lại mua gà sống ?”
Vương Dịch Giai nghe vậy, liếc nhìn Lục Dữ, quay đầu cười nói trước ống kính: “Đây là gà quê. Thịt gà bổ dưỡng, nước hầm càng ngon. Tôi hi vọng Tề Phóng có thể ăn bữa trưa mà anh ấy yêu thích.”
Không ai trong số những người có mặt tại đây là không nổi da gà.
Ánh mắt Vương Dịch Giai liền hướn về phía Qúy Kha: “Qúy Kha, anh có thể giúp tôi xử lý không? Tôi nhớ lần trước anh làm hàu rất gọn gàng. Có thể giúp tôi được không?”
Vương Dịch Giai chớp mắt làm nũng với Qúy Kha.
Các diễn viên dường như có đặc quyền, và thường họ sẽ không bị từ chối bất cứ điều gì họ yêu cầu tài tử làm.
Quý Kha đang nhặt rau, cậu ấy ngẩng đầu lên và liếc nhìn Vương Dịch Giai và chuồng gà trước mặt.
“Làm hàu không giống như làm gà. Xin lỗi, tôi cũng không thể giúp.”
“Tôi có thể chia gà cho cậu.” Vương Dịch Giai nói.
“Không cần, tôi không dùng được.” Qúy Kha nhặt rau xanh và rửa sạch dưới nước.