Bạch Dương - Ngôn
Chương 40: Li*m trong lớp học
Rời khỏi sân thể dục ồn ào, đến tòa nhà giảng dạy không người, Trần Kính quay lại nắm lấy tay Nghê Thanh Gia.
"Em muốn đi đâu?"
Trần Kính cả đêm không nói chuyện, vừa mở miệng liền trầm thấp khàn khàn như chà giấy nhám, truyền đến bên tai Nghê Thanh Gia còn mang theo chút cấm dục từ tính.
Nghê Thanh Gia nói: "Chúng ta đến phòng học đi." "Được."
Sau câu nói này, họ ngầm im lặng, để bầu không khí nóng như lửa đốt bao trùm lấy họ. Trần Kính dẫn Nghê Thanh Gia lên lầu, anh không dùng nhiều sức, chỉ chạm nhẹ thôi mà tay đã toát ra một lớp mồ hôi.
Sau khi người dẫn chương trình công bố danh sách trúng thưởng, sân thể dục vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, ánh đèn sân khấu nhiều màu sắc chiếu trái phải, lướt qua hành lang của tòa nhà giảng dạy, dừng lại trên mặt Nghê Thanh Gia trong một giây.
Vào thời điểm đó, Trần Kính dường như nhìn thấy nàng tiên yêu kiều chỉ có trong truyện cổ tích, cũng có thể là một con yêu hoa xinh đẹp, hoặc có thể là một hồ ly tinh quyến rũ lòng người. Mấy cái đó không quan trọng, quan trọng là anh đã bị cô câu mất hồn vía.
Phòng học tối om không một bóng người, Trần Kính mở cửa để Nghê Thanh Gia đi vào trước.
Anh chậm rãi đi theo, dùng chân đóng cửa lại, sau đó chợt ấn chặt Nghê Thanh Gia lên ván cửa.
Như trước đây cô đã làm với anh.
Hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau, gần đến mức không thể phân biệt được của ai, cuối cùng Trần Kính không nhịn được, nâng cằm Nghê Thanh Gia lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Nhắm mắt lại, bình tĩnh thưởng thức đôi môi ẩm ướt mềm mại của Nghê Thanh Gia, dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc cổ thon nhạy cảm của cô, cảm nhận được người trong vòng tay mình vì động chạm mà hơi siết chặt, khóe miệng Trần Kính tràn ra ý cười.
"Ưm..." Hai tay Nghê Thanh Gia ôm cổ Trần Kính, không kiên nhẫn thè cái lưỡi nhỏ trêu chọc anh, lại bị anh hung hăng tấn công.
Trần Kính cắn đầu lưỡi của cô, dọa cô lui về địa bàn của mình. Anh thuận thế luồn qua hàm răng cô, lưỡi của Nghê Thanh Gia áp vào lưỡi Trần Kính, liên tục quấn quít.
Sau vài lần tương tác, cả hai không lùi bước, răng môi gắn bó với nhau không thể tách rời.
Trần Kính dần không hài lòng với nụ hôn thuần túy, di chuyển bàn tay to của mình quanh đường nét cơ thể duyên dáng của Nghê Thanh Gia, dừng lại ở chân cô, nâng váy lên, cầm mép quần bảo hộ và quần lót, kéo xuống cùng nhau.
Ngón tay thận trọng thăm dò vào vùng cấm hơi ẩm ướt, chạm vào đám lông mu lưa thưa, định bóc nụ hoa đang khép kín nhưng bị hai chân cô cặp lấy.
Trần Kính buông môi Nghê Thanh Gia ra, thấp giọng nói: "Gia Gia, tách hai chân ra một chút..."
Nghê Thanh Gia dựa vào cửa, phát ra tiếng cười như chuông bạc, chậm rãi buông hai chân đang khép chặt của mình ra. Bàn tay với khớp xương rõ ràng chạm vào nơi e ấp của cô, tất cả chất lỏng đều chảy xuống đầu ngón tay anh.
Trần Kính dùng ngón tay ướt đẫm tách môi â.m h.ộ ra, kiên nhẫn tìm kiếm từ trên xuống dưới, thịt nơi đó quá mềm, anh không dám dùng lực, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Đi ngang qua một điểm nhỏ bí mật, Trần Kính chậm rãi xoa nhẹ xung quanh, cô không thích ấn mạnh khi vừa mới bắt đầu, anh nhớ rõ lời cô nói.
Nghê Thanh Gia ôm eo Trần Kính, cảm nhận được động tác chậm rãi của anh, trong cơ thể dần dần dâng lên một luồng nhiệt, hội tụ ở hạ thể ẩm ướt.
Cô ngẩng đầu lên, bị Trần Kính hôn một cái, trong mũi tràn ngập hơi thở trong trẻo sạch sẽ của anh, thần thái bình tĩnh của anh rất không ăn khớp với động tác xấu xa trên tay.
Ở sâu trong chiếc váy ngắn, bàn tay Trần Kính từ phía trước di chuyển đến bờ mông Nghê Thanh Gia, dừng lại ở lối thoát nước ẩm ướt, cố gắng đưa một đốt ngón trỏ vào. Vách thịt yếu ớt khiến Trần Kính dừng lại, anh nghĩ nghĩ gì đó, không đi vào nữa.
Trần Kính lau chất nhầy móc ra từ miệng h/uyệt lên âm đế, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chấm nhỏ sắp cứng lên, xoa theo vòng tròn kim đồng hồ.
Trên điểm nhỏ đó có vô số tế bào thần kinh, Nghê Thanh Gia giống như một con mèo con bị tóm lấy đuôi, vặn vẹo thân thể qua lại. Nụ hôn đáp trả trên môi trở nên chiếu lệ, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn lên ngón tay của anh.
Trần Kính tiếp tục hôn, Nghê Thanh Gia nhẹ giọng cầu xin: "Không, không hôn nữa..."
Nói xong cô gục đầu vào vai Trần Kính, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể mình, hai má nóng bừng, tứ chi bủn rủn, d*m dịch không ngừng
chảy ra từ bên dưới.
Đột nhiên, móng tay của anh nhẹ nhàng quẹt lên chỗ nhô ra nhạy cảm, Nghê Thanh Gia run lên, bắp chân nhịn không được muốn khép lại, lại bị Trần Kính mạnh mẽ mở ra.
"A Kính....A a..." Cô nhỏ giọng thở gấp bên tai Trần Kính, nước chảy xuống đùi lênh láng.
Giọng nói của cô là tác động tốt nhất, Trần Kính bắt đầu có phản ứng, cần nước để bù đắp ham muốn.
Vài sợi tóc dài rơi xuống cổ Trần Kính, Trần Kính quay đầu ngửi ngửi, bị hương thơm của cô mê hoặc, anh nguyện ý làm người hầu dưới váy cô.
Trần Kính cúi thấp người, đầu gối chạm đất, quỳ xuống trước mặt cô, thực hiện điều mà anh đã hứa với cô.
Nghê Thanh Gia đang chìm đắm trong mê loạn cũng không quên nhắc nhở: "Mắt kính..."
Trần Kính cười, cởi nó ra và đưa cho cô.
Sau đó, mái tóc đen biến mất trong váy của Nghê Thanh Gia.
Tầm nhìn bị mờ đi, Trần Kính không thể nhìn thấy, anh đặt tay lên đôi chân thon thả của cô, hôn dọc theo đùi trong.
Trần Kính cởi quần bảo hộ của cô ra, nhưng chiếc quần lót vẫn còn treo trên hông.
Trần Kính không vội vàng, vùi đầu vào giữa hai chân Nghê Thanh Gia, liếm hoa tâm xuyên qua một lớp quần lót, Nghê Thanh Gia nhanh chóng kẹp chặt đầu anh. Trần Kính vuốt ve bắp đùi để cô thả lỏng, hàm răng cắn lấy mép vải, từ từ kéo xuống.
Anh dùng miệng, cởi bỏ chiếc quần lót ướt sũng của cô.
Nghê Thanh Gia đột nhiên đỏ mặt, cô dường như đã thật sự dạy hư Trần Kính.
Quần lót bị cuộn thành một dải mỏng, từ từ cọ sát vào làn da cô, âm thầm đốt cháy những tia lửa nhảy nhót.
"A Kính..." Nghê Thanh Gia nhẹ giọng gọi tên anh. Là một lời thú nhận, cũng là một lời mời.
Quần lót tụt xuống đầu gối, Trần Kính lại chui đầu vào váy.
Không có gì che đậy, anh nhắm mắt lại, liếm dọc theo khe hở từ trước ra sau, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy cánh hoa ngâm nước sang một bên, tìm đến hạt nhân hoa nho nhỏ, đôi môi hôn nhẹ lên đó.
Nụ hôn này giống như hạt tơ liễu nhẹ nhàng phất qua, khiến Nghê Thanh Gia ngứa ngáy từ trong ra ngoài.
Trước khi Trần Kính bắt đầu liếm â.m v.ật của mình, Nghê Thanh Gia đã hơi run lên.
Cánh cửa gỗ phía sau vừa cứng vừa lạnh, nhưng toàn thân Nghê Thanh Gia lại nóng bừng. Cô cúi người túm lấy tóc Trần Kính, như thể cưỡi lên mặt anh.
"Em khó chịu, A Kính giúp em đi... Làm ơn, A Kính..."
Cô mềm giọng cầu xin, Trần Kính thỏa mãn nguyện vọng của cô. Môi anh áp vào phần thịt nhô ra, ngậm vào miệng, lưỡi di chuyển lên xuống. Âm đế ứ máu theo tốc độ tăng dần, dòng nước ấm chảy ra từ h/uyệt nhỏ phát ra tiếng lép nhép.
Lòng bàn tay lặng lẽ leo lên cặp mông trần của cô, từng tấc một miêu tả hình dáng tròn trịa của nó, chạm vào cái rãnh sâu thẳm kia rồi mạnh mẽ xoa.
Nghê Thanh Gia khích lệ anh: "Bên kia cũng muốn..."
Trần Kính sững người, hai bàn tay bao phủ lên cặp mông Nghê Thanh Gia, vừa ấn vừa xoa, bờ mông mềm mại tràn ra từ kẽ tay. Trần Kính tách hai mông của cô, lỗ h/uyệt ẩm ướt phía trước cũng mở ra theo, giống như cái miệng nhỏ háu ăn đến mức chảy nước dãi.
Trần Kính dâng hiến chính mình.
Chiếc lưỡi mềm mại luồn vào đường hầm ẩm ướt và trơn trượt mà không gặp trở ngại, bề mặt của chiếc lưỡi khuấy động vũng nước suối, ra ra vào vào mô phỏng theo động tác làm tình. hltm
Sự xâm nhập của anh rất hời hợt, Nghê Thanh Gia không cảm nhận được sâu sắc lắm, chỉ biết rằng có một vật mềm mại xâm nhập vào cơ thể cô, khiến trái tim cô hoàn toàn rối loạn.
Trần Kính ngậm nước của cô trong miệng, đầu lưỡi điên cuồng gảy lên viên thịt nhỏ phía trước, theo động tác của anh còn có tiếng nước khuấy động.
"Ưm, a..." Nghê Thanh Gia chịu không nổi sự khiên khích mãnh liệt của Trần Kính, cô cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi của Trần Kính đang liếm â.m h.ộ của cô.
"Chậm lại..." Cô cúi xuống, vuốt ve gáy Trần Kính đang vùi dưới váy mình, "Đứng... Em đứng không được nữa... A Kính, chậm lại..."
Vừa dứt lời, Trần Kính mút lấy âm đế của cô một cái, hai chân Nghê Thanh Gia nhũn ra, trượt dọc theo tấm ván cửa.
Trần Kính kịp thời đỡ lấy, nghe thấy giọng nói mềm mại của Nghê Thanh Gia: "A Kính, em không có sức... Ôm em tới chỗ ngồi..."
Trần Kính ôm cô lên, trong lớp chỉ còn lại chiếc ghế của Nghê Thanh Gia, Trần Kính đặt cô lên ghế, muốn hôn lên môi cô, nhớ lại trên miệng mình đầy nước, anh nhịn xuống không hôn nữa.
Anh trầm giọng hỏi: "Thế này được chưa?"
Nghê Thanh Gia nói: "Để em lên bàn, như vậy anh sẽ thoải mái hơn." "Được."
Nghê Thanh Gia ngồi dạng chân trên bàn, Trần Kính ngồi trên ghế, độ cao vừa vặn.
Cửa sổ hơi mở ra, ánh sáng xiên xiên chiếu vào, Trần Kính có thể nhìn rõ tình trạng dưới váy. Làn nước lấp lánh, thịt non hồng nhuận mở ra đóng lại.
Anh cởi chiếc quần lót đang treo trên đùi Nghê Thanh Gia ra, cầm trong tay, lớp vải nhỏ suýt nữa có thể vắt ra nước, anh cúi xuống tận tình liếm mút nụ hoa, gợi lên từng gợn sóng lăn tăn.
Nghê Thanh Gia chống tay về phía sau, ở góc độ này Trần Kính có thể ăn thuận tiện hơn.
Đêm đầu hạ đã có chút khô nóng, mái tóc Nghê Thanh Gia hơi ẩm, gió mát thổi qua, mồ hôi bốc hơi rồi biến mất, lưu lại dục vọng bồn chồn đang tìm lối thoát.
Trần Kính nâng chân cô lên, tăng lực mút, môi lưỡi cuồng nhiệt đến mức như muốn nuốt chửng cô.
"A a..." Nghê Thanh Gia mềm mại thở dốc, phía dưới cực kỳ mẫn cảm, bị anh mút vào cô rụt lại về phía sau, "Ngứa quá, khó chịu..."
Trần Kính phân tâm nở nụ cười, thì thầm giữa hai chân cô: "Đừng chạy."
Anh giam cầm Nghê Thanh Gia đang không an phận, phát động đợt tấn công cuối cùng, đầu lưỡi quấn lấy âm đế cương cứng, liếm láp khiêu khích, cho đến khi cô khóc nức nở cầu xin tha thứ.
"A Kính, đừng, đừng liếm..." Hai mắt Nghê Thanh Gia đỏ hoe, "Sắp tới rồi..."
"Ưm..." Nghê Thanh Gia không nhịn được nữa, đùi kịch liệt rung động, nước xuân từ trong lỗ phun ra, dịch nhầy hòa với nước tiểu, hể hả tưới lên mặt bàn và mặt Trần Kính.
"Em muốn đi đâu?"
Trần Kính cả đêm không nói chuyện, vừa mở miệng liền trầm thấp khàn khàn như chà giấy nhám, truyền đến bên tai Nghê Thanh Gia còn mang theo chút cấm dục từ tính.
Nghê Thanh Gia nói: "Chúng ta đến phòng học đi." "Được."
Sau câu nói này, họ ngầm im lặng, để bầu không khí nóng như lửa đốt bao trùm lấy họ. Trần Kính dẫn Nghê Thanh Gia lên lầu, anh không dùng nhiều sức, chỉ chạm nhẹ thôi mà tay đã toát ra một lớp mồ hôi.
Sau khi người dẫn chương trình công bố danh sách trúng thưởng, sân thể dục vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, ánh đèn sân khấu nhiều màu sắc chiếu trái phải, lướt qua hành lang của tòa nhà giảng dạy, dừng lại trên mặt Nghê Thanh Gia trong một giây.
Vào thời điểm đó, Trần Kính dường như nhìn thấy nàng tiên yêu kiều chỉ có trong truyện cổ tích, cũng có thể là một con yêu hoa xinh đẹp, hoặc có thể là một hồ ly tinh quyến rũ lòng người. Mấy cái đó không quan trọng, quan trọng là anh đã bị cô câu mất hồn vía.
Phòng học tối om không một bóng người, Trần Kính mở cửa để Nghê Thanh Gia đi vào trước.
Anh chậm rãi đi theo, dùng chân đóng cửa lại, sau đó chợt ấn chặt Nghê Thanh Gia lên ván cửa.
Như trước đây cô đã làm với anh.
Hơi thở nóng bỏng đan xen vào nhau, gần đến mức không thể phân biệt được của ai, cuối cùng Trần Kính không nhịn được, nâng cằm Nghê Thanh Gia lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Nhắm mắt lại, bình tĩnh thưởng thức đôi môi ẩm ướt mềm mại của Nghê Thanh Gia, dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc cổ thon nhạy cảm của cô, cảm nhận được người trong vòng tay mình vì động chạm mà hơi siết chặt, khóe miệng Trần Kính tràn ra ý cười.
"Ưm..." Hai tay Nghê Thanh Gia ôm cổ Trần Kính, không kiên nhẫn thè cái lưỡi nhỏ trêu chọc anh, lại bị anh hung hăng tấn công.
Trần Kính cắn đầu lưỡi của cô, dọa cô lui về địa bàn của mình. Anh thuận thế luồn qua hàm răng cô, lưỡi của Nghê Thanh Gia áp vào lưỡi Trần Kính, liên tục quấn quít.
Sau vài lần tương tác, cả hai không lùi bước, răng môi gắn bó với nhau không thể tách rời.
Trần Kính dần không hài lòng với nụ hôn thuần túy, di chuyển bàn tay to của mình quanh đường nét cơ thể duyên dáng của Nghê Thanh Gia, dừng lại ở chân cô, nâng váy lên, cầm mép quần bảo hộ và quần lót, kéo xuống cùng nhau.
Ngón tay thận trọng thăm dò vào vùng cấm hơi ẩm ướt, chạm vào đám lông mu lưa thưa, định bóc nụ hoa đang khép kín nhưng bị hai chân cô cặp lấy.
Trần Kính buông môi Nghê Thanh Gia ra, thấp giọng nói: "Gia Gia, tách hai chân ra một chút..."
Nghê Thanh Gia dựa vào cửa, phát ra tiếng cười như chuông bạc, chậm rãi buông hai chân đang khép chặt của mình ra. Bàn tay với khớp xương rõ ràng chạm vào nơi e ấp của cô, tất cả chất lỏng đều chảy xuống đầu ngón tay anh.
Trần Kính dùng ngón tay ướt đẫm tách môi â.m h.ộ ra, kiên nhẫn tìm kiếm từ trên xuống dưới, thịt nơi đó quá mềm, anh không dám dùng lực, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn.
Đi ngang qua một điểm nhỏ bí mật, Trần Kính chậm rãi xoa nhẹ xung quanh, cô không thích ấn mạnh khi vừa mới bắt đầu, anh nhớ rõ lời cô nói.
Nghê Thanh Gia ôm eo Trần Kính, cảm nhận được động tác chậm rãi của anh, trong cơ thể dần dần dâng lên một luồng nhiệt, hội tụ ở hạ thể ẩm ướt.
Cô ngẩng đầu lên, bị Trần Kính hôn một cái, trong mũi tràn ngập hơi thở trong trẻo sạch sẽ của anh, thần thái bình tĩnh của anh rất không ăn khớp với động tác xấu xa trên tay.
Ở sâu trong chiếc váy ngắn, bàn tay Trần Kính từ phía trước di chuyển đến bờ mông Nghê Thanh Gia, dừng lại ở lối thoát nước ẩm ướt, cố gắng đưa một đốt ngón trỏ vào. Vách thịt yếu ớt khiến Trần Kính dừng lại, anh nghĩ nghĩ gì đó, không đi vào nữa.
Trần Kính lau chất nhầy móc ra từ miệng h/uyệt lên âm đế, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chấm nhỏ sắp cứng lên, xoa theo vòng tròn kim đồng hồ.
Trên điểm nhỏ đó có vô số tế bào thần kinh, Nghê Thanh Gia giống như một con mèo con bị tóm lấy đuôi, vặn vẹo thân thể qua lại. Nụ hôn đáp trả trên môi trở nên chiếu lệ, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn lên ngón tay của anh.
Trần Kính tiếp tục hôn, Nghê Thanh Gia nhẹ giọng cầu xin: "Không, không hôn nữa..."
Nói xong cô gục đầu vào vai Trần Kính, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể mình, hai má nóng bừng, tứ chi bủn rủn, d*m dịch không ngừng
chảy ra từ bên dưới.
Đột nhiên, móng tay của anh nhẹ nhàng quẹt lên chỗ nhô ra nhạy cảm, Nghê Thanh Gia run lên, bắp chân nhịn không được muốn khép lại, lại bị Trần Kính mạnh mẽ mở ra.
"A Kính....A a..." Cô nhỏ giọng thở gấp bên tai Trần Kính, nước chảy xuống đùi lênh láng.
Giọng nói của cô là tác động tốt nhất, Trần Kính bắt đầu có phản ứng, cần nước để bù đắp ham muốn.
Vài sợi tóc dài rơi xuống cổ Trần Kính, Trần Kính quay đầu ngửi ngửi, bị hương thơm của cô mê hoặc, anh nguyện ý làm người hầu dưới váy cô.
Trần Kính cúi thấp người, đầu gối chạm đất, quỳ xuống trước mặt cô, thực hiện điều mà anh đã hứa với cô.
Nghê Thanh Gia đang chìm đắm trong mê loạn cũng không quên nhắc nhở: "Mắt kính..."
Trần Kính cười, cởi nó ra và đưa cho cô.
Sau đó, mái tóc đen biến mất trong váy của Nghê Thanh Gia.
Tầm nhìn bị mờ đi, Trần Kính không thể nhìn thấy, anh đặt tay lên đôi chân thon thả của cô, hôn dọc theo đùi trong.
Trần Kính cởi quần bảo hộ của cô ra, nhưng chiếc quần lót vẫn còn treo trên hông.
Trần Kính không vội vàng, vùi đầu vào giữa hai chân Nghê Thanh Gia, liếm hoa tâm xuyên qua một lớp quần lót, Nghê Thanh Gia nhanh chóng kẹp chặt đầu anh. Trần Kính vuốt ve bắp đùi để cô thả lỏng, hàm răng cắn lấy mép vải, từ từ kéo xuống.
Anh dùng miệng, cởi bỏ chiếc quần lót ướt sũng của cô.
Nghê Thanh Gia đột nhiên đỏ mặt, cô dường như đã thật sự dạy hư Trần Kính.
Quần lót bị cuộn thành một dải mỏng, từ từ cọ sát vào làn da cô, âm thầm đốt cháy những tia lửa nhảy nhót.
"A Kính..." Nghê Thanh Gia nhẹ giọng gọi tên anh. Là một lời thú nhận, cũng là một lời mời.
Quần lót tụt xuống đầu gối, Trần Kính lại chui đầu vào váy.
Không có gì che đậy, anh nhắm mắt lại, liếm dọc theo khe hở từ trước ra sau, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy cánh hoa ngâm nước sang một bên, tìm đến hạt nhân hoa nho nhỏ, đôi môi hôn nhẹ lên đó.
Nụ hôn này giống như hạt tơ liễu nhẹ nhàng phất qua, khiến Nghê Thanh Gia ngứa ngáy từ trong ra ngoài.
Trước khi Trần Kính bắt đầu liếm â.m v.ật của mình, Nghê Thanh Gia đã hơi run lên.
Cánh cửa gỗ phía sau vừa cứng vừa lạnh, nhưng toàn thân Nghê Thanh Gia lại nóng bừng. Cô cúi người túm lấy tóc Trần Kính, như thể cưỡi lên mặt anh.
"Em khó chịu, A Kính giúp em đi... Làm ơn, A Kính..."
Cô mềm giọng cầu xin, Trần Kính thỏa mãn nguyện vọng của cô. Môi anh áp vào phần thịt nhô ra, ngậm vào miệng, lưỡi di chuyển lên xuống. Âm đế ứ máu theo tốc độ tăng dần, dòng nước ấm chảy ra từ h/uyệt nhỏ phát ra tiếng lép nhép.
Lòng bàn tay lặng lẽ leo lên cặp mông trần của cô, từng tấc một miêu tả hình dáng tròn trịa của nó, chạm vào cái rãnh sâu thẳm kia rồi mạnh mẽ xoa.
Nghê Thanh Gia khích lệ anh: "Bên kia cũng muốn..."
Trần Kính sững người, hai bàn tay bao phủ lên cặp mông Nghê Thanh Gia, vừa ấn vừa xoa, bờ mông mềm mại tràn ra từ kẽ tay. Trần Kính tách hai mông của cô, lỗ h/uyệt ẩm ướt phía trước cũng mở ra theo, giống như cái miệng nhỏ háu ăn đến mức chảy nước dãi.
Trần Kính dâng hiến chính mình.
Chiếc lưỡi mềm mại luồn vào đường hầm ẩm ướt và trơn trượt mà không gặp trở ngại, bề mặt của chiếc lưỡi khuấy động vũng nước suối, ra ra vào vào mô phỏng theo động tác làm tình. hltm
Sự xâm nhập của anh rất hời hợt, Nghê Thanh Gia không cảm nhận được sâu sắc lắm, chỉ biết rằng có một vật mềm mại xâm nhập vào cơ thể cô, khiến trái tim cô hoàn toàn rối loạn.
Trần Kính ngậm nước của cô trong miệng, đầu lưỡi điên cuồng gảy lên viên thịt nhỏ phía trước, theo động tác của anh còn có tiếng nước khuấy động.
"Ưm, a..." Nghê Thanh Gia chịu không nổi sự khiên khích mãnh liệt của Trần Kính, cô cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi của Trần Kính đang liếm â.m h.ộ của cô.
"Chậm lại..." Cô cúi xuống, vuốt ve gáy Trần Kính đang vùi dưới váy mình, "Đứng... Em đứng không được nữa... A Kính, chậm lại..."
Vừa dứt lời, Trần Kính mút lấy âm đế của cô một cái, hai chân Nghê Thanh Gia nhũn ra, trượt dọc theo tấm ván cửa.
Trần Kính kịp thời đỡ lấy, nghe thấy giọng nói mềm mại của Nghê Thanh Gia: "A Kính, em không có sức... Ôm em tới chỗ ngồi..."
Trần Kính ôm cô lên, trong lớp chỉ còn lại chiếc ghế của Nghê Thanh Gia, Trần Kính đặt cô lên ghế, muốn hôn lên môi cô, nhớ lại trên miệng mình đầy nước, anh nhịn xuống không hôn nữa.
Anh trầm giọng hỏi: "Thế này được chưa?"
Nghê Thanh Gia nói: "Để em lên bàn, như vậy anh sẽ thoải mái hơn." "Được."
Nghê Thanh Gia ngồi dạng chân trên bàn, Trần Kính ngồi trên ghế, độ cao vừa vặn.
Cửa sổ hơi mở ra, ánh sáng xiên xiên chiếu vào, Trần Kính có thể nhìn rõ tình trạng dưới váy. Làn nước lấp lánh, thịt non hồng nhuận mở ra đóng lại.
Anh cởi chiếc quần lót đang treo trên đùi Nghê Thanh Gia ra, cầm trong tay, lớp vải nhỏ suýt nữa có thể vắt ra nước, anh cúi xuống tận tình liếm mút nụ hoa, gợi lên từng gợn sóng lăn tăn.
Nghê Thanh Gia chống tay về phía sau, ở góc độ này Trần Kính có thể ăn thuận tiện hơn.
Đêm đầu hạ đã có chút khô nóng, mái tóc Nghê Thanh Gia hơi ẩm, gió mát thổi qua, mồ hôi bốc hơi rồi biến mất, lưu lại dục vọng bồn chồn đang tìm lối thoát.
Trần Kính nâng chân cô lên, tăng lực mút, môi lưỡi cuồng nhiệt đến mức như muốn nuốt chửng cô.
"A a..." Nghê Thanh Gia mềm mại thở dốc, phía dưới cực kỳ mẫn cảm, bị anh mút vào cô rụt lại về phía sau, "Ngứa quá, khó chịu..."
Trần Kính phân tâm nở nụ cười, thì thầm giữa hai chân cô: "Đừng chạy."
Anh giam cầm Nghê Thanh Gia đang không an phận, phát động đợt tấn công cuối cùng, đầu lưỡi quấn lấy âm đế cương cứng, liếm láp khiêu khích, cho đến khi cô khóc nức nở cầu xin tha thứ.
"A Kính, đừng, đừng liếm..." Hai mắt Nghê Thanh Gia đỏ hoe, "Sắp tới rồi..."
"Ưm..." Nghê Thanh Gia không nhịn được nữa, đùi kịch liệt rung động, nước xuân từ trong lỗ phun ra, dịch nhầy hòa với nước tiểu, hể hả tưới lên mặt bàn và mặt Trần Kính.