Bạch Dương - Ngôn
Chương 39: Lễ kỷ niệm
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đang đến gần, kỳ thi cũng không còn xa. Trong nửa tháng kế tiếp, cả hai đều bận việc riêng của mình.
Mỗi ngày sau khi Nghê Thanh Gia luyện vũ đạo, Trần Kính phải cõng cô về như cõng một con cá chết. Trần Kính chịu thương chịu khó, quên mất chiếc xe đạp ăn đầy bụi của mình trong nhà để xe.
Cuối tuần nào Nghê Thanh Gia cũng bị Lâm Nguyệt bắt cóc đi tập thêm, cô quá mệt mỏi để nghĩ đến những chuyện khác, bởi vậy mới kề cà không thể để Trần Kính thực hiện lời hứa "ba lần".
Cuối cùng cũng đến ngày kỷ niệm thành lập trường, Nghê Thanh Gia đã kìm nén rất lâu, cuối cùng nó cũng sắp kết thúc.
Cô đã nói với Trần Kính trước một ngày: "Ngày mai khi em diễn xong phải giúp em, em muốn... Lưỡi của anh."
Trần Kính nói "được", ngoài việc học tập chăm chỉ, anh đã cẩn thận đọc rất nhiều tài liệu về quan hệ tình dục bằng miệng.
Tối hôm đó không có tiết tự học buổi tối, học sinh di chuyển ghế ra sân thể dục, xếp vào khu vực quy định của từng lớp một cách ngăn nắp.
Nghê Thanh Gia không mang, tối nay cô không muốn ở trong sân thể dục lâu. Sau khi trang điểm và thay quần áo, trời dần tối.
Lâm Nguyệt nói một số điều cần chú ý, bận bịu kiểm tra trang phục cho mọi người, Nghê Thanh Gia nói đùa: "Tại sao tớ có cảm giác cậu còn lo lắng hơn cả bọn tớ vậy nhỉ?"
Lâm Nguyệt cười nói: "Vậy chúc buổi biểu diễn của chúng ta thuận lợi, mọi người vất vả rồi."
Tiết mục của họ đứng thứ năm trong danh sách.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, sân thể dục đã chật kín người, một số phụ huynh và người dân gần đó cũng đến xem.
Nghê Thanh Gia và các bạn diễn đứng đợi ở bên cạnh sân khấu, cô không có ghế, chỉ có thể dựa vào đầu gối của Lâm Nguyệt, thỉnh thoảng đứng lên nhìn xung quanh.
Từ tối đến giờ, cô vẫn chưa thấy Trần Kính.
Trong đêm, chỉ còn lại ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, thắp sáng cả sân thể dục.
Người dẫn chương trình là hai cựu học sinh nổi tiếng, hai cựu học sinh đó là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, họ trở về trường cũ sau khi nhận được lời mời từ trường.
Trong tiếng trống trật tự vang lên, buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên là bài đồng ca của trường, một nhóm thiếu niên thiếu nữ hát bài thánh ca trẻ trung và đầy cảm hứng trên sân khấu rực rỡ sắc màu, Nghê Thanh Gia hiếm khi cảm thấy bài hát của trường mình dễ nghe.
Khoảng thời gian chờ đợi vừa dày vò vừa hồi hộp, đối với Nghê Thanh Gia thì còn hào hứng hơn, cô muốn nhanh chóng hoàn thành tiết mục của mình.
Lâm Nguyệt nhắc nhở mọi người đứng dậy khởi động, chớ để chân tê khéo lại làm trò hề trên sân khấu.
Hai mươi phút sau, một màn độc tấu kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ. Khi ánh đèn mờ đi, các học sinh trên sân xì xào bàn tán.
Trần Kính chỉnh lại kính và ngồi thẳng dậy.
Tiếng nhạc vang lên, là một bản nhạc nhanh quen thuộc, sau đó là những ánh đèn sân khấu nhiều màu sắc được chiếu lên sân khấu, lộng lẫy như vô số cầu vồng.
Dù có hơn chục người trên sân khấu nhưng Trần Kính vẫn nhìn thấy Nghê Thanh Gia, cô tết tóc, mặc áo sơ mi và váy ngắn đính sequin*, các góc của nó đung đưa theo nhịp trống.
(*)Kim sa hột lựu đồ đó
Cô trang điểm, rạng rỡ và xinh đẹp đến mức Trần Kính không thể rời mắt, cô phối hợp động tác với bạn diễn nam bên cạnh.
Hửm?
Trần Kính sửng sốt.
Bạn diễn nam?
Cô chưa bao giờ đề cập với anh rằng sẽ có sự tiếp xúc cơ thể với nam sinh trong điệu nhảy này.
Ánh mắt Trần Kính chuyển sang nam sinh bên cạnh Nghê Thanh Gia, trong chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, nhìn không ra một chút tật xấu nào.
Tuy nhiên, càng xem anh càng khó chịu.
Trần Kính ngơ ngác nhìn bàn tay đặt trên vai Nghê Thanh Gia, lại nhìn về phía Nghê Thanh Gia.
Anh không biết nhảy múa, nhưng anh có một sự đánh giá chung về cái đẹp và nghệ thuật, những ánh đèn màu đan xen rơi xuống cơ thể cô, chiếc váy sequin phản chiếu ánh sáng như những vì sao.
Trong mắt Trần Kính, Nghê Thanh Gia xinh đẹp vô ngần.
Là vầng trăng trên trời, là tuyết trên đỉnh núi, là những vì sao trong đêm hè.
Trần Kính nhìn thẳng vào làn sóng nhấp nhô của chiếc váy, anh đang nghĩ, nếu là váy thì chắc cởi ra dễ dàng lắm.
Khi âm nhạc lên đến cao trào, Trần Kính kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình, hít thở sâu vài lần.
Sốt ruột hơn cả lúc chờ kết quả thi.
Bài hát kết thúc, điệu nhảy kết thúc, vòng rút thăm may mắn đầu tiên bắt đầu. Ngay lập tức, mọi người bên dưới bắt đầu náo động.
Không ai để ý, có hai người đang lần lượt rời khỏi sân.
Mỗi ngày sau khi Nghê Thanh Gia luyện vũ đạo, Trần Kính phải cõng cô về như cõng một con cá chết. Trần Kính chịu thương chịu khó, quên mất chiếc xe đạp ăn đầy bụi của mình trong nhà để xe.
Cuối tuần nào Nghê Thanh Gia cũng bị Lâm Nguyệt bắt cóc đi tập thêm, cô quá mệt mỏi để nghĩ đến những chuyện khác, bởi vậy mới kề cà không thể để Trần Kính thực hiện lời hứa "ba lần".
Cuối cùng cũng đến ngày kỷ niệm thành lập trường, Nghê Thanh Gia đã kìm nén rất lâu, cuối cùng nó cũng sắp kết thúc.
Cô đã nói với Trần Kính trước một ngày: "Ngày mai khi em diễn xong phải giúp em, em muốn... Lưỡi của anh."
Trần Kính nói "được", ngoài việc học tập chăm chỉ, anh đã cẩn thận đọc rất nhiều tài liệu về quan hệ tình dục bằng miệng.
Tối hôm đó không có tiết tự học buổi tối, học sinh di chuyển ghế ra sân thể dục, xếp vào khu vực quy định của từng lớp một cách ngăn nắp.
Nghê Thanh Gia không mang, tối nay cô không muốn ở trong sân thể dục lâu. Sau khi trang điểm và thay quần áo, trời dần tối.
Lâm Nguyệt nói một số điều cần chú ý, bận bịu kiểm tra trang phục cho mọi người, Nghê Thanh Gia nói đùa: "Tại sao tớ có cảm giác cậu còn lo lắng hơn cả bọn tớ vậy nhỉ?"
Lâm Nguyệt cười nói: "Vậy chúc buổi biểu diễn của chúng ta thuận lợi, mọi người vất vả rồi."
Tiết mục của họ đứng thứ năm trong danh sách.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, sân thể dục đã chật kín người, một số phụ huynh và người dân gần đó cũng đến xem.
Nghê Thanh Gia và các bạn diễn đứng đợi ở bên cạnh sân khấu, cô không có ghế, chỉ có thể dựa vào đầu gối của Lâm Nguyệt, thỉnh thoảng đứng lên nhìn xung quanh.
Từ tối đến giờ, cô vẫn chưa thấy Trần Kính.
Trong đêm, chỉ còn lại ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, thắp sáng cả sân thể dục.
Người dẫn chương trình là hai cựu học sinh nổi tiếng, hai cựu học sinh đó là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, họ trở về trường cũ sau khi nhận được lời mời từ trường.
Trong tiếng trống trật tự vang lên, buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên là bài đồng ca của trường, một nhóm thiếu niên thiếu nữ hát bài thánh ca trẻ trung và đầy cảm hứng trên sân khấu rực rỡ sắc màu, Nghê Thanh Gia hiếm khi cảm thấy bài hát của trường mình dễ nghe.
Khoảng thời gian chờ đợi vừa dày vò vừa hồi hộp, đối với Nghê Thanh Gia thì còn hào hứng hơn, cô muốn nhanh chóng hoàn thành tiết mục của mình.
Lâm Nguyệt nhắc nhở mọi người đứng dậy khởi động, chớ để chân tê khéo lại làm trò hề trên sân khấu.
Hai mươi phút sau, một màn độc tấu kết thúc, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ. Khi ánh đèn mờ đi, các học sinh trên sân xì xào bàn tán.
Trần Kính chỉnh lại kính và ngồi thẳng dậy.
Tiếng nhạc vang lên, là một bản nhạc nhanh quen thuộc, sau đó là những ánh đèn sân khấu nhiều màu sắc được chiếu lên sân khấu, lộng lẫy như vô số cầu vồng.
Dù có hơn chục người trên sân khấu nhưng Trần Kính vẫn nhìn thấy Nghê Thanh Gia, cô tết tóc, mặc áo sơ mi và váy ngắn đính sequin*, các góc của nó đung đưa theo nhịp trống.
(*)Kim sa hột lựu đồ đó
Cô trang điểm, rạng rỡ và xinh đẹp đến mức Trần Kính không thể rời mắt, cô phối hợp động tác với bạn diễn nam bên cạnh.
Hửm?
Trần Kính sửng sốt.
Bạn diễn nam?
Cô chưa bao giờ đề cập với anh rằng sẽ có sự tiếp xúc cơ thể với nam sinh trong điệu nhảy này.
Ánh mắt Trần Kính chuyển sang nam sinh bên cạnh Nghê Thanh Gia, trong chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, nhìn không ra một chút tật xấu nào.
Tuy nhiên, càng xem anh càng khó chịu.
Trần Kính ngơ ngác nhìn bàn tay đặt trên vai Nghê Thanh Gia, lại nhìn về phía Nghê Thanh Gia.
Anh không biết nhảy múa, nhưng anh có một sự đánh giá chung về cái đẹp và nghệ thuật, những ánh đèn màu đan xen rơi xuống cơ thể cô, chiếc váy sequin phản chiếu ánh sáng như những vì sao.
Trong mắt Trần Kính, Nghê Thanh Gia xinh đẹp vô ngần.
Là vầng trăng trên trời, là tuyết trên đỉnh núi, là những vì sao trong đêm hè.
Trần Kính nhìn thẳng vào làn sóng nhấp nhô của chiếc váy, anh đang nghĩ, nếu là váy thì chắc cởi ra dễ dàng lắm.
Khi âm nhạc lên đến cao trào, Trần Kính kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình, hít thở sâu vài lần.
Sốt ruột hơn cả lúc chờ kết quả thi.
Bài hát kết thúc, điệu nhảy kết thúc, vòng rút thăm may mắn đầu tiên bắt đầu. Ngay lập tức, mọi người bên dưới bắt đầu náo động.
Không ai để ý, có hai người đang lần lượt rời khỏi sân.