Bạch Đạo Sư
Chương 598: Đặt Chân Đến Đất Liền.
Độc Cô Tởm bây giờ luôn phải cố gắng che giấu bộ mặt tăm tối nhất của hắn trước gia đình mình, không cho mẹ và vợ với em gái biết được. Trong lòng Độc Cô Tởm bây giờ có hai ý niệm xung đột với nhau, đó là ác niệm chìm đắm trong tội lỗi và thiện niệm muốn quay về hoàn lương. Ác niệm được sinh ra khi hắn tới làm chủ đất Giao Chỉ , nắm quyền lực tuyệt đối trong tay sinh ra tha hóa và tác oai tác quái gây nhiều chuyện ác. Hắn oán hận vì bị đẩy đi Giao Chỉ, bị bắt phải sống xa gia đình của mình , không biết khi nào có ngày đoàn tụ. Những oán hận về mối thù giết Cha, về mối thù đầy đi xa nhà khiến cho tâm hắn bắt đầu sinh ra những ác niệm và chìm vào trong oán hận. Mà oán hận thì muốn kiếm người trút hận , đương nhiên là trút giận lên những con người bé nhỏ ở đất Giao Chỉ này. Những con người này thân phận chỉ là dân tộc bị thuộc địa cai trị, trong mắt người Hán chỉ là man di thấp hèn, tính mạng của những con người nhỏ bé này trong mắt giai cấp thống trị không có giá trị. Họ ở nơi xa , bị những kẻ thống trị ở đây chèn ép bắt nạt, đâu thể vượt ngàn dặm đường kiện tụng lên kinh đô được. Bởi vì đặc điểm như thế, và mặc nhiên những người bị cai trị phải cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn trước sự bắt nạt của người phương Bắc. Độc Cô Tởm lẽ ra là một vị quan thì phải lấy lại công bằng cho những người dân thấp cổ bé họng này, nhưng hắn đã không quan tâm đến họ, mà dần dần lấn sâu vào trong con đường tội lỗi, cai trị người dân ở xứ sở này bằng bạo lực và tội ác. Bây giờ thì Độc Cô Tởm lại được đoàn tụ với gia đình , đây không phải là điều hắn luôn mong ước hay sao? Nhưng khi đoàn tụ với gia đình rồi hắn phải từ bỏ đi những ác niệm của hắn, từ bỏ đi những thứ vui điên loạn mà trước đây hắn vẫn thường hay chìm đắm trong đó. Sự xung đột giữa ý hướng thiện và ý niệm chìm đắm trong tội lỗi khoái lạc là một sự xung đột kéo dài. Độc Cô Tởm điên loạn cấu xé người phụ nữ ở đất Giao Chỉ , đến khi hắn nhận ra hắn rất nghiện cái cảm giác bạo lực tình dục. Càng chơi càng nghiện, đô nghiện mỗi lúc một cao, rồi đến một lúc nào đó hắn thèm khát cái cảm giác chơi chết một người phụ nữ. Đương nhiên là không có ai chơi chết được một người phụ nữ cả , cho nên hắn đã làm những chuyện điên loạn cùng với thuộc hạ của mình , bạo hành nạn nhân cho đến lúc tử vong, đem đến cho hắn một cảm giác ảo là hắn thực sự cường đại như vậy. Những sự điên loạn ấy của hắn có thể kể đến nạn nhân như là Xuân nhi, là Thu nhi , và cả Nguyệt Hằng nữa. Có thể còn nhiều người khác đã bị nạn dưới bàn tay điên loạn của hắn cùng thuộc hạ , nhưng không rõ là con số bao nhiêu. Đó là chuyện của trước kia, nhưng bây giờ thì mẹ hắn cùng vợ và em gái hắn đã đến bên cạnh hắn rồi , hắn không thể tác oai tác quái được nữa. Nếu như hắn làm chuyện bậy bạ, lỡ như mẹ hắn biết chuyện thì có phải khó ăn nói hay sao. Mà bây giờ vợ hắn cứ kè kè bên hắn như vậy , có nhiều điều khiến hắn cảm thấy khó xử. Bởi vì sự điên loạn của hắn và đám thuộc hạ, cho nên phục vụ sự điên loạn ấy cần phải có một loại thuốc kích dục cực mạnh. Và bởi vì lạm dụng quá đà những thứ thuốc ấy, chìm đắm trong những thú vui thác loạn xuyên đêm, bây giờ nhất thời trở về cuộc sống của một con người bình thường có lẽ cần một chút thời gian để làm quen.
Đoàn thuyền cứ đi như vậy , cuối cùng cũng tới được nơi cần tới, đó chính là vùng đất đông đúc nhất Phương Nam. Một thủy thủ trên tàu quan sát thấy đã tới nơi, lúc này hướng Hiệp Ninh nói lớn.
- " Thưa ông chủ, đã sắp tới bến cảng Đại La rồi, chúng ta chuẩn bị cập bến."
Hiệp Ninh nở một nụ cười hài lòng, nhẹ gật đầu phẩy tay.
- " được rồi , ta đã biết, các ngươi cứ làm mọi chuyện như bình thường đi."
Đám thủy thủ liền tiến hành chuẩn bị mọi việc cho việc cập bến cảng. Thúy Nga đứng bên cạnh, tâm trạng cũng vui vẻ nhìn Hiệp Ninh mà nói.
- " vậy là chúng ta đã tới được nơi cần tới rồi sao?"
Hiệp Ninh hướng ánh mắt về phía bến cảng xa xa kia , gật đầu một cái.
- "Đúng là như vậy , chúng ta đã tới Đại La rồi . Đây là vùng đất mà tiết độ sứ đại nhân cai quản , ở nơi này thực sự là vùng đất của nhà Độc Cô, thế nên lão phu nhân không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa đâu."
Nói xong bật cười một tiếng, ánh mắt tràn trề niềm vui. Những người phụ nữ kia cũng rất là sung sướng, bọn họ bước lại gần bên nhau quây quần vui vẻ . Cuối cùng thì sao nhiều ngày lênh đênh trên biển , họ cũng được đặt chân đến đất liền rồi. Phải biết rằng đi thuyền nhiều ngày trên biển thì có những thứ vô cùng quý giá, đó chính là nước ngọt. Nếu như ở trên đất liền có thể tắm rửa thoải mái, thì đi biển mà tắm nước ngọt là một điều xa xỉ. Bọn họ lại là những người phụ nữ quyền quý , việc hạn chế trong chuyện tắm rửa đã khiến họ rất bức bối. Diệp Lan lúc này đứng bên cạnh Thúy Nga , nàng níu lấy bàn tay của mẹ chồng mà cười sung sướng.
- " Cuối cùng cũng được đặt chân lên đất liền rồi . Chúng ta có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi."
Yên Nhiên bên cạnh cũng vui mừng lắm, tâm trạng cũng rất giống Thúy Nga và Diệp Lan , cũng muốn được nghỉ ngơi trong một căn phòng nào đó, nàng gật đầu lập tức .
- "phải rồi, sau bao ngày lênh đênh trên biển thì chúng ta cũng tới được đất liền rồi. Có rất nhiều điều mà chúng ta có thể tận hưởng khi lên đất liền, con muốn tắm một cái thật đã, rồi nằm trên một cái giường tĩnh lặng, một cái giường không đung đưa theo nhịp sóng biển. "
Đối với những người khỏe mạnh thì việc ngủ trên thuyền lênh đênh giữa biển là một việc nhẹ nhàng, nhưng nhiều người không quen sẽ bị say sóng. Thúy Nga bật cười , thấy con gái và con dâu đang náo nức vui mừng như vậy thì trong lòng cũng vui không kém . Bà nắm tay hai đứa con của mình, ánh mắt vẫn nhìn về bến cảng xa xa kia.
- " các còn à, nơi đó không chỉ là nơi để chúng ta nghỉ ngơi , mà sẽ là nơi để chúng ta an cư lập nghiệp. Cùng với nhau, chúng ta sẽ xây dựng một cuộc sống mới bình yên ở vùng đất này, các con có vui không?"
Diệp Lan lẫn Yên Nhiên đều dạ lên một tiếng , trong lòng nôn nao chờ đợi. Vùng đất mới kia là nơi họ sẽ cùng nhau xây dựng lại từ đầu. Sẽ không còn những kẻ thù bủa vây xung quanh gia đình họ nữa, chỉ có những con người xa lạ mà thôi. Khi đoàn thuyền cập vào bến cảng , cũng là lúc mà phải chuyển hàng xuống bờ. Ở trên thuyền , đoàn người của Độc Cô Tởm xuống trước. Một tên hộ vệ trung thành đi trước , hắn chỉ vào những tên lính trên bờ mà quát lớn.
- " Tất cả các ngươi mau chuẩn bị đón tiếp Độc Cô lão phu nhân cùng gia đình nghỉ ngơi ở đây. Hãy nhanh chóng đi thu dọn một căn phòng cho gia đình của tiết độ sứ đại nhân, mau lên."
Bọn lính nhận ra người đang ra lệnh bọn chúng là ai, và cũng hiểu những lời hắn nói là gì. Bọn lính giật nãy mình , hóa ra trên thuyền kia có một nhân vật cực kỳ quan trọng như vậy ư? Cả đám lính hốt hoảng chạy đi lo công việc , chỉ còn lại những người của Độc Cô Tởm đứng ngay bến cảng. Những người phụ nữ nhìn thấy vậy đủ hiểu rằng quyền lực của Độc Cô Tởm ở xứ này lớn thế nào, và thứ quyền lực ấy sẽ giúp cho bọn họ có một một cuộc sống quyền quý và bình yên. Bọn họ vui vẻ bước xuống thuyền , từng bước chân nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đất. Độc Cô Tởm bước đến bên cạnh Thúy Nga, lúc này hướng về mẹ của mình mà nói.
- " Mẫu thân đợi một chút , con đang cho người đi thu dọn một căn phòng cho mọi người nghỉ ngơi. Hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở bến cảng này , rồi ngày mai sẽ đi xe ngựa đến Đại La thành. Chúng ta sẽ ở trong phủ tiết độ sứ của con , mẫu thân thấy sao?"
Thúy Nga quay sang nhìn con dâu và con gái mỉm cười gật đầu, mà hai đứa con của bà cũng vui vẻ gật đầu theo, rõ ràng là đều thuận ý. Bà hướng con trai mình với vẻ mặt đầy hài lòng.
- " Được rồi, con đi lo chuyện của con đi. Hãy để chúng ta ở đây dạo chơi một chút đã, ta thấy khung cảnh ở đây rất là tươi đẹp, nên muốn dạo chơi cùng với mọi người."
Thúy Nga có vẻ muốn dẫn Yên nhiên đi dạo quanh bến cảng, muốn con mình được thoải mái ngắm nhìn mọi vật còn đang xa lạ. Thời điểm này chính là thời điểm mà gia đình Độc Cô được tự do hoàn toàn, có thể tự do vui chơi ngắm cảnh, tự do dạo bước cảm nhận vẻ đẹp đất trời. Không giống như trước đây, mỗi bước đi đều phải lo lắng kẻ thù xung quanh nhòm ngó, thì thời điểm hiện tại chính là được tự do thăm thú. Độc Cô Tởm hiểu được ý muốn này của mẹ mình, lập tức cúi đầu một cái .
- "Vâng , vậy thì để con đi thu xếp, mẹ dẫn Diệp Lan và Yên Nhiên đi dạo chơi đi . Nếu có việc gì đó cần thiết , thì chỉ cần ra lệnh cho thuộc hạ là được rồi."
Nói đoạn hướng tay chỉ về những thuộc hạ dưới trướng của mình đang đứng đấy. Thúy Nga nhẹ gật đầu, trong lòng vui vẻ. Nhiều khi bà còn đang tự hỏi có phải mình đã thực sự tới được Đại La rồi hay không ? Có phải mình đã thực sự tự do rồi hay không ? Hay vẫn chỉ là đang bơi trong một giấc mộng mơ hồ chưa tỉnh lại?